Viện trưởng Hoàng nói xong, thuận miệng liệt kê hết tên những nhân viên tham dự hội nghị.
Cứ mỗi cái tên được liệt kê ra, sắc mắt Thôi Kiếm lại lo sợ thêm một chút.
Những người đó không phải ai khác, đều là những người đứng đầu bệnh viện Thiên Châu, và họ đều là những chuyên gia cấp giáo sư.
Anh ta chỉ là bác sĩ trưởng khoa, thậm chí tư cách đi dự thính cũng không có!
Nếu như đổi lại là một người khác, e là không tập hợp đủ đội hình sang
trọng như vậy, nhưng dựa vào danh tiếng và thân phận của giáo sư Hoàng,
tự nhiên lại không thành vấn đề.
Lúc này, người bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Giáo sư Hoàng, vậy còn dự án nghiên cứu khoa học thì làm thế nào?”
Viện trưởng Hoàng không chút do dự: “Lùi lại, chờ tôi xong ca phẫu thuật này đã.”
Đáng sợ!
Thôi Kiếm không hình dung nổi nỗi sợ trong lòng mình lúc này.
Để phẫu thuật cho mẹ Triệu Dương mà viện trưởng Hoàng trì hoãn một dự án nghiên cứu quan trọng.
Đáng chết, rốt cuộc đó là kẻ nào vậy?
Anh ta thậm chí còn ác ý cho rằng, hay Triệu Dương có phải là con riêng của viện trưởng Hoàng?
Suy đoán một hồi không ra đáp án, anh ta quay sang nhìn Thư Tình với ánh mắt nghi hoặc.
Thư Tình đối diện sự nghi ngờ từ Thôi Kiếm, nhưng cô không trả lời, vì lúc này cô cũng đang hết sức sợ hãi.
Quen biết Triệu Dương lâu như vậy, nhưng tới giờ cô chưa từng nghe nói Triệu Dương quen viện trưởng Hoàng, hơn nữa quan hệ giữa hai người họ không
hẳn đơn giản chỉ là quen biết.
Thư Tình vốn dĩ nghĩ người hiểu Triệu Dương nhất thế giới này chính là cô.
Nhưng vào giờ phút này cô ấy chợt nhận ra, người đàn ông đứng trước mặt trở nên thật xa lạ, thậm chí rất thần bí.
Cô nhớ lại những chuyện nhỏ nhặt với Triệu Dương, đột nhiên trong đầu lóe
lên một suy nghĩ. Nhưng khi tập trung về nó thì cô lại chẳng nắm bắt
được nữa.
…
Trong cuộc thảo luận nghiên cứu về tình trạng
bệnh, phương án giải phẫu nhanh chóng được xác định, viện trưởng Hoàng
làm bác sĩ mổ chính, còn hai bác sĩ cấp bậc giáo sư khác sẽ làm phụ tá.
Mẹ Triệu Dương còn đang hôn mê nên Tô Linh chưa được gặp, song điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Vì cô thật sự không biết nên đối mặt với gia đình Triệu Dương như thế nào, nhất là sau khi Triệu Dương cho cô một bất ngờ nho nhỏ.
Đã một tiếng từ lúc rời bệnh viện.
Tô Linh mở cửa xe, nhưng chưa vội rời đi mà ngồi nhìn Triệu Dương ngồi ghế phụ bên người lái.
Thấy Triệu Dương im lặng, cô không nhịn nổi tò mò: “Anh không muốn giải thích sao?”
Triệu Dương nghiện thuốc lá nặng. Sau khi châm điếu thuốc, anh mới trả lời cô: “Giải thích gì?”
“Giải thích về mối quan hệ giữa anh và bác Hoàng.”
Triệu Dương hút thuốc, nói: “Không có gì phải giải thích, tôi và Viện trưởng Hoàng có duyên gặp nhau một lần.”
“Có duyện gặp nhau một lần? Đơn giản vậy thôi?”
Tô Linh không tin, nếu chuyện đơn giản vậy, sao Viện trưởng Hoàng phải nỗ lực hết sức cho cuộc phẫu thuật này?
Thậm chí ông ấy còn miễn phí tiền phẫu thuật, dù phải bỏ ý định này vì sự khăng khăng của Triệu Dương.
Sau giai đoạn chán ghét khinh thường lúc đầu, Tô Linh ngày càng tò mò thích thú hơn về người đàn ông này.
Phí phẫu thuật hơn năm trăm ngàn, đó không phải số tiền nhỏ, cơ hội lớn như vậy mà anh ta không do dự từ chối.
Một chàng trai khao khát trở thành nhân viên bảo vệ trong suốt quãng đời
còn lại của mình sẽ không thể có được tâm trí và dũng khí như vậy.
Trực giác của phụ nữ nói cô biết chắc chắn người đàn ông này có bí mật.
Chưa kịp hỏi lại, chợt một bóng người chạy từ bệnh viện ra ngoài xuất hiện trong tầm mắt cô.
Thư Tình mặc áo blouse màu trắng, thân thể đẹp đẽ căng đầy, đang dáo dác ngó quanh như tìm kiếm người nào.
Tô Linh ghen tị nói: “Còn ngớ ra làm gì, người trong mộng tới tìm anh kìa.”
Triệu Dương cau mày: “Tôi và cô ấy không có quan hệ gì cả.”
Tô Linh hừ một tiếng: “Anh không cần dài dòng giải thích với tôi, tôi đâu là gì của anh!”
Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên trong buồng xe yên tĩnh, Tô Linh
quay đầu liếc mắt nhìn: “Mau đi đi, người ta sốt ruột rồi đấy!”
“Tôi sẽ về ngay!”
Dứt lời, Triệu Dương xuống xe.
Thư Tình quay đầu lại, thu vào tầm mắt chiếc xe Audi trắng, hỏi anh với
giọng điệu phức tạp: “Cô ta thật giàu có, sao hai người quen nhau?”
Triệu Dương không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em tìm anh có chuyện gì?”
Lúc này Thư Tình mới nhớ tới lời nhắn từ Thôi Kiếm về việc dò hỏi mối quan
hệ giữa Triệu Dương và Viện trưởng Hoàng, nhân tiện hòa giải với Triệu
Dương, không làm bạn thì cũng không nên thành kẻ thù.
Cô ấy thực
sự không muốn làm chân chạy vặt cho Thôi Kiếm, nhưng không có cách nào
từ chối, đành phải hỏi giúp anh ta: “Anh và Viện trưởng Hoàng quen nhau
từ trước rồi à?”
Triệu Dương ban đầu còn chút mong đợi, nhưng
nghe cô hỏi với đầy sự thăm dò trục lợi, anh cụt hứng chỉ gật đầu một
cái ngầm thừa nhận.
Thư Tình trách cứ hỏi: “Sao lúc trước anh không nói?”
Triệu Dương không hiểu: “Liên quan gì sao?”
Thư Tình bặm môi: “Đương nhiên có liên quan, nếu anh nói sớm hơn…”
Dù nửa câu sau cô ấy không nói ra, nhưng Triệu Dương nghe là hiểu rằng, nếu nói sớm có lẽ cô ấy sẽ không chia tay anh.
Toàn tâm toàn ý dành cho cô ấy, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy?
Triệu Dương cười khẩy một tiếng rồi quay người định rời đi.
Thư Tình đột nhiên nói: “Nếu như em thật sự trục lợi như thế, từ đầu đã không sống với anh rồi.”
Triệu Dương sững sờ tại chỗ, từng mảnh ký ức tốt đẹp tràn về trong tâm trí như thủy triều.
“Anh đừng trách mẹ em, em không còn bố, nên phải vâng lời mẹ.”
Vành mắt Thư Tình ửng đỏ, nếu không phải vì mẹ cô đứng ra ngăn cản, hai người họ không đến nỗi thành người dưng như này.
Cảm xúc trong lòng Triệu Dương hỗn loạn, anh không biết nói gì.
Thư Tình hít sâu một hơi, đột nhiên cô nói: “Chúng ta…có thể quay lại như trước không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT