Mười giờ tối, đối với Thiên Châu mà nói, cuộc sống đặc sắc về đêm mới thực sự bắt đầu.
Trong bãi để xe của câu lạc bộ De-Royale, có hai người đứng ở trong góc nhìn nhau một cái.
Từ Tam nói: "Tiểu Ngũ, cậu có chắc là chỗ này không?"
Tiểu Ngũ vội gật đầu: "Đúng rồi, anh Dương nhất định đang ở bên trong".
Từ khi cúp máy Triệu Dương, cậu ta đã lấy toàn bộ tài liệu trong chiếc xe đó ra, nên cũng biết được thân phận của Tô Linh.
Nhưng cậu ta không biết, anh Dương và cô giám đốc này có mối quan hệ như nào, vì cô ấy mà anh Dương lại dám mạo hiểm tính mạng?
Từ Tam cũng nghi ngờ, nhưng trước mắt thời gian không còn nhiều để nghĩ nhiều nữa.
Vừa nãy, hai người họ vất vả lắm mới âm thầm vào bãi để xe, còn chưa vào câu lạc bộ thì cả tòa nhà đột nhiên tăng cường an ninh.
Nhất là ở cửa ra vào câu lạc bộ có rất nhiều người kiểm tra, không phải hội viên đừng nói là vào, muốn đi đâu cũng không được.
Bên ngoài chỗ gác cổng cũng được tăng cường số lượng bảo vệ lên gấp đôi, khiến bọn họ không có cơ hội lẻn vào trong.
Trước mắt ngoại trừ cách xông thẳng vào, xem chừng không còn cách nào khác.
Lúc này, điện thoại di động của Tiểu Ngũ lại sáng lên, đây là lần thứ ba cậu ta ngắt cuộc gọi này.
Ngay sau đó, một tin nhắn được gửi đến: "Sáng mai, lập tức đến Cửu Xử nhận lệnh từ tòa án..."
Tiểu Ngũ buồn rầu, Cửu Xử là phòng giám sát online của Thiên Châu, dù cậu ta đã rất cẩn thận, nhưng một đống việc tối nay vẫn thu hút sự chú ý.
Từ Tam kinh ngạc hỏi: "Ai đấy?"
Tiểu Ngũ không muốn để Từ Tam lo lắng, giải thích: "Bán bảo hiểm".
Từ Tam hỏi lại: "Tiểu Ngũ, có sợ không?"
Tiểu Ngũ đang tuổi nghĩa khí hừng hực, đáp lại ngay: "Anh Tam, anh khinh thường em à?"
"Tốt lắm, chúng ta cùng xông vào!"
Chưa kịp làm gì, Tiểu Ngũ đã níu Từ Tam lại.
Từ Tam quay đầu nhìn, thấy có hai chiếc xe dừng lại ở cổng chính, đằng trước là một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, theo sau là một chiếc xe thương gia màu đen.
Tiểu Ngũ liếc nhìn kính chắn gió của xe thương gia, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Tam, người của tập đoàn họ Tô!"
Từ Tam trợn tròn mắt, "Sao bọn họ lại ở đây? Đừng vội, chúng ta hãy xem tình hình rồi tính tiếp".
Hai người họ nói chuyện, cánh cổng đã được kéo ra.
Có người chặn cổng lại: "Xin lỗi, bây giờ câu lạc bộ không tiếp khách”.
Đại diện đối ngoại, giao tiếp bên nhà họ Tô là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, trên cổ có một hình xăm nổi bật, dù đã bị cổ áo sơ mi che đi một nửa nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy áp lực lớn, không dám đụng chạm.
Ông ta lớn giọng nói: "Nói với quản lý nhân sự bên các cậu, người nhà họ Tô tới".
Nhân viên bảo vệ khinh thường: "Nhà họ Tô? Chưa từng nghe nói đến..."
Anh ta chưa kịp nói xong đã bị bóp cổ: "Cậu nói cái gì?"
Người bên De-Royale nhào tới: "Mẹ kiếp, còn dám ra tay? Mau buông đội trưởng chúng tôi ra!"
Cánh cửa trượt của chiếc xe thương gia cũng mở ra, bảy tám người đàn ông mặc vest đen đồng loạt lao xuống, khí thế gươm súng sẵn sàng, như thể trong nháy mắt là bị người khác bắn lên sao Hỏa.
Hai phe bắt đầu xô đẩy và la hét, và trận chiến hỗn loạn sắp bắt đầu!
Người của câu lạc bộ De-Royale khá đông, khí thế đè ép hơn hẳn. Thấy mùi thuốc súng càng nồng nặc, cửa sổ phía sau xe Mercedes-Benz cũng từ từ hạ xuống.
Vài nhân viên bảo vệ De-Royale nhìn sang, thấy một nửa gương mặt thanh tú lộ ra. Đó là một người phụ nữ, tuy đã lớn tuổi, nhưng phong thái đoan trang ung dung. Đây là phong thái nếu không được luyện tập đến chục năm thì sẽ không có được.
Giọng dì Mai không nhỏ không lớn, nhưng đầy khí chất: "A Quân!"
Người đàn ông buông tay, khom người đứng bên cạnh xe.
Hai người hai bên thấy vậy thì mỗi người lui về phía sau một bước, cục diện nhìn có vẻ được hóa giải.
Dì Mai lại lên tiếng, giọng điệu trầm tĩnh, nhưng khí thế không hề giảm sút: "Nhà họ Tô không gây chuyện, nhưng cũng không sợ đối đầu, mau gọi điện cho giám đốc Vương, nói là Tô Mai nhà họ Tô đích thân đến thăm!"
Từ Tam và Tiểu Ngũ đứng cách đó không xa liếc nhìn nhau một cái, dù không hiểu tại sao hai phe lại đối đầu.
Vệ sĩ nhà họ Tô đứng xếp thành một hàng bên cạnh xe, khí thế vèo một cái đã lên đến cực điểm, cao hơn hẳn một cấp độ so với bảo vệ ở De-Royale, nhìn giống như tập đoàn phản động trong phim.
Khí thế dì Mai không hề tầm thường, không ai dám làm ngơ, vội gọi điện thoại thông báo.
Bảo vệ nhanh chóng quay lại, đổi thành một vẻ mặt vui vẻ nhún nhường: "Xin lỗi, giám đốc Vương không biết dì Mai tới chơi, mời bà vào!"
"Cảm ơn, phiền các cậu rồi!"
Dì Mai lịch sự cảm ơn, sau đó từ từ đóng cửa kính xe.
Cửa kính xe vừa đóng xong, sắc mặt bà ta tối sầm lại.
Giấy không gói được lửa, chuyện phát sinh tối này, bà ta đã nhanh chóng nắm được toàn bộ chi tiết.
Có người đang ngấm ngầm giở trò với nhà họ Tô. Bà ta đã biết chuyện này từ lâu, thậm chí còn biết có người đang để ý tới Tô Linh.
Nhưng bây giờ nhà họ Tô như thịt nằm trên thớt, không tự lo cho mình nổi, hoàn toàn không bảo vệ nổi bản thân trước bầy sói đang chực chờ cơ hội.
Nếu đối thủ là đối thủ cùng cấp thì không sao, là ông chủ một thương hiệu hạng ba, lấy tư cách tôm tép tới để chèn ép người nhà họ Tô, nghĩ bà ta dễ bị bắt nạt à?
Dì Mai xoa khóe mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Dù rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng đã vượt qua an toàn. May mà tên bảo vệ nhãi nhép mà bà ta không coi trọng đó chạy tới kịp thời, hơn nữa còn đưa Tô Linh ở trong ra ngoài từ sớm.
Nếu không, lửa giận của bà ta, sẽ còn giận cá chém thớt lên Triệu Dương trước tiên.
Đến vợ mình mà không bảo vệ được thì có khác gì phế vật vô dụng không?
Đây cũng là lý do bà ta hạ thấp cái tôi, tự mình đến gặp trực tiếp.
Một người đàn ông vì vợ nên bỏ mặc mọi sự an nguy của mình, thì dù ghét thế nào, bà ta cũng thừa nhận anh cũng có điểm đáng để ghi nhận.
Dì Mai cười khẩy, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó nhà ăn hiếp, lúc nhà họ Tô thịnh vượng, có bao giờ bà ta phải đích thân giải quyết phiền toái đâu?
Ngẫu nhiên cử một người phát ngôn ra, người ở toàn bộ Thiên Châu này có ai dám không nể?
Nhưng giờ thì hay rồi, bà ta đích thân tới, mà còn bị một tên bảo vệ vặn vẹo.
Đúng là càng nghĩ càng tức!
Nhưng bà ta không còn cách nào khác, vì nhà họ Tô đâu còn được như năm đó.
Đặc biệt là ông chủ thần bí đứng sau De-Royale. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã đưa câu lạc bộ De-Royale phát triển thành một trong những câu lạc bộ cao cấp ở Thiên Châu, chuyện này không hề đơn giản. Nếu không phải vì đã đồng ý với Tô Linh thì bà ta cũng không dám đắc tội với nhân vật như vậy.
Không phải là không đắc tội nổi, nhưng sao một tên bảo vệ nhãi nhép như Triệu Dương lại dám đắc tội với người đó? Thực sự đâu có cần thiết đến vậy?
Ngay sau đó, đoàn xe dừng lại ở lối vào của câu lạc bộ. Một người đàn ông mặc trang phục thời Đường màu đen đứng ra đón tiếp.
A Quân chủ động mở cửa: "Mời bà".
Dì Mai gật đầu một cái. A Quân bên bà ta nhiều năm rồi, cũng là người bạn tâm giao duy nhất mà bà ta đưa về từ nhà mẹ đẻ và là người mà bà ta tin tưởng nhất.
Nếu không có A Quân, thì ở nơi cực kỳ nguy hiểm như câu lạc bộ De-Royale, bà ta không dám tùy tiện đặt chân vào.
Là địa bàn của đàn ông, phụ nữ bước vào là thua thiệt rồi. Vì dù có mạnh mẽ đến thế nào thì suy cho cùng vẫn chỉ là một người phụ nữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT