Giây phút tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi liền thầm nghĩ thôi xong rồi.
Lúc tôi đi vào phòng thực hành thì nhìn thấy khuôn mặt của thầy giáo cực kỳ cực kỳ khó coi.
“Trò có biết tháng này trò đã đến muộn bao nhiêu lần rồi không?”
“Em… hôm nay trời mưa ạ…” Kỳ thật hôm nay tôi đi sớm hơn mấy
lần trước rất nhiều, có điều người tính không bằng trời tính, thế là lại đến muộn thôi.
“Đứng ở ngoài đi! Sau này người nào đến muộn đều đứng bên ngoài hết cho tôi!”
Cũng may mặt tôi khá dày nên có đứng bên ngoài cũng không là
chuyện to tát gì, chỉ là vừa mới quay lại thì bất ngờ thấy được một
người.
“Báo cáo thầy giáo, em đến muộn ạ.”
Lúc tôi thấy đôi giày converse classic cổ cao kia thì đã thầm nghĩ không ổn rồi.
Thầy giáo híp mắt đánh giá chàng trai trước mặt một lát, từ khó coi trở thành không thể tin được, “Sao… trò cũng đến muộn là thế nào?”
Cậu ấy chẳng có bất kỳ vẻ sợ hãi hay hổ thẹn nào, thấy tôi nhìn lén nên cậu ấy lạnh lùng liếc tôi một cái, tôi lập tức quay đầu sang
chỗ khác không nhìn về phía cậu ấy nữa.
“Đứng ở ngoài hết cho tôi đi! Trò có thành tích tốt cũng không có ngoại lệ!”
Tôi cúi đầu như muốn làm cảm giác tồn tại của mình hạ xuống
thấp nhất, cậu ấy cũng không do dự xoay người đi ra. Nhìn thấy tôi không nhúc nhích thì nhanh chóng nắm cánh tay của tôi kéo tôi ra ngoài.
“Làm gì vậy? Đừng kéo tớ!”
“Không kéo cậu thì chẳng lẽ để cậu ở một mình ở đó hả?”
Tôi có chút căng thẳng nên cứ cử động các ngón tay, cũng không
dám nhìn cậu ấy. Nhưng có vẻ như tâm trạng cậu ấy rất tốt, cậu tựa vào
vách tường rồi bỏ hai tay vào túi quần, hơi cong khoé môi lên.
“Ăn sáng chưa?”
Trên hành lang vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên có giọng nói của cậu vang lên, hỏi vấn đề này làm tôi có chút ngây ngẩn.
“Hả? Chưa…”
“Tớ đưa cậu đến một nơi.”
Đột nhiên cậu ấy kéo tay của tôi rồi đẩy cửa phòng thực hành
bên cạnh ra, đi vào bình thường, nhẹ nhàng như là đang ở nhà của mình.
“Nè nè nè! Nhỡ đâu bị phát…”
“Xuỵt —-”, Cậu ấy bỗng đến gần tôi, nhẹ nhàng nói bên tai tôi, hơi thở nóng ấy làm da của tôi hơi ngứa một chút.
“Ăn đi.” Cậu ấy mở một cái tủ khoá ra, lấy ra mấy ổ bánh mì nhỏ mà ngày thường tôi hay ăn ở lớp.
“Cậu cũng ăn bánh mì này hả?!”, lúc tôi nhìn thấy bánh mì thì đôi mắt đều sáng lên, nhưng tôi lại có chút nghi ngờ hỏi cậu ấy:
“Nhưng mà sao cậu lại quen thuộc với nơi này vậy?”
Cậu ấy nghe xong rồi sau đó cười khẽ một tiếng, “Cậu cho rằng
ngày nào tớ cũng đến muộn như cậu sao? Phòng thực hành này là để cho
thường ngày giáo viên hướng dẫn cho tớ làm thí nghiệm.”
Tôi nghe cậu ấy nói như thế thì trong lòng có chút không phục.
“Vậy là hôm nay cậu không có đến muộn.”
Đột nhiên cậu ấy trở nên nghiêm túc, gạt đi vẻ mặt đùa giỡn lúc nãy.
“Còn không phải là vì cậu sao?”
“Thường ngày đừng có trốn tránh tớ nữa được không?”
– Chuyện thật soạn lại
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT