“Không ngon.” Tuyết Đoàn nhăn nhó từ trên cao nhảy xuống, ánh mắt ai oán nhìn Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung thản nhiên nhìn nó, vốn đã không có tác dụng gì, ngày thường còn luôn quấy rầy y và ca ca ân ái. Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ đó cũng làm không được thì nuôi nó có ích gì?
Tuyết Đoàn bị Từ Tử Dung nhìn một cái, nhất thời toàn thân lạnh run. Nó lặng lẽ cuộn người lại, ý đồ giảm bớt sự tồn tại của chính mình. QAQ, từ sau chuyện sừng rồng lần trước, chủ nhân không thương nó nữa, ngay cả nó bị ức hiếp cũng bỏ mặc, hu hu hu… Long sinh vô vọng.
“Đệ gọi Tuyết Đoàn ra khi nào?” Từ Tử Nham kinh ngạc nhìn Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung thản nhiên buông thõng tay: “Trước đó lo lắng sẽ có cá lọt lưới nên thả nó ra, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.”
Từ Tử Nham nhíu mày, đối với chuyện Từ Tử Dung ức hiếp Tuyết Đoàn, anh không phải không biết, nhưng anh cũng cùng chung quan điểm với Từ Tử Dung. Từ sau khi Tuyết Đoàn ở chung với anh, cuộc sống quá an nhàn, nếu không rèn luyện thì e rằng mỡ bụng cũng sẽ trồi lên.
Tiếp nhận món quà của phụ thân người ta, cuối cùng lại nuôi phế con của người ta?
Chuyện này tuyệt đối không phải là chủ ý của Từ Tử Dung, vì thế xuất phát từ cảm kích đối với Long đại thúc, Từ Tử Nham quyết định phải huấn luyện Tuyết Đoàn một phen. Ít nhất trong đại chiến long tử ở tương lai, không thể để nó thua quá khó coi…
“Dọn dẹp chiến trường.” Từ Tử Nham quay đầu, nhìn thấy tu sĩ vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngẩn, anh bèn hét lớn một tiếng.
Các tu sĩ bị tình cảnh vừa rồi làm khiếp sợ rốt cuộc phục hồi tinh thần, một đám lộ vẻ kinh sợ nhìn Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.
Vừa rồi Từ Tử Nham ra tay, các tu sĩ đều nhìn thấy rất rõ. Lôi Mãng cự đại và vô số Lôi Điện rất nhỏ cắn nát tấm chắn kiên cố của Thiết Giáp Ma chỉ trong chớp mắt.
Tuy nói đã sớm biết tu sĩ nguyên anh chiến lực kinh người, nhưng tận mắt chứng kiến một vị tu sĩ nguyên anh ra tay vẫn khiến người ta cực kỳ rung động.
Lúc trước, khi tiêu diệt hai tên gian tế Ma tộc, Từ Tử Nham thậm chí còn chưa lấy ra vũ khí, chỉ bắn ra hai tia lôi quang rất nhỏ đã giải quyết gọn hai người kia. Tuy rằng cùng thể hiện thực lực của tu sĩ nguyên anh nhưng so ra vẫn kém uy thế vừa rồi.
Lôi Mãng thô to công kích như như mưa rền sấm dữ, không có điểm nào mà không khiến các tu sĩ chấn động. Nếu nói công kích hệ lôi của Từ Tử Nham khiến các tu sĩ kính sợ trong lòng thì phòng ngự biển máu của Từ Tử Nham lại khiến bọn họ cảm nhận được sợ hãi sâu trong tâm khảm.
Từ trước đến nay, pháp thuật huyết hệ đều được xem là pháp thuật ma đạo. Tuy nói hiện giờ hai bên chính ma đã kết minh, nhưng đa số thời gian, tu sĩ chính đạo sẽ không song hành cùng tu sĩ ma đạo.
Nhưng — Tiểu Từ tiền bối không phải đệ tử Lưu Quang Tông sao? Vì sao lại tu luyện pháp thuật huyết hệ?
Không ít tu sĩ đều có nghi hoặc cùng loại, nhưng không ai dám hỏi. Tuy trong lòng bọn họ có phân biệt chính ma nhưng hành động lúc nãy Từ Tử Dung bảo vệ bọn họ cũng là chuyện thật sự đã xảy ra. Những người này không ngốc, ít nhất cũng phân biệt rõ ràng, cùng lắm chỉ nghi ngờ một nửa, một nửa cảm thán Tiểu Từ tiền bối lợi hại. Sau đó… Nên làm gì thì làm đó thôi.
So với các tu sĩ kinh ngạc, ba vị trưởng lão kim đan của Huyền Giáp Môn lại biểu hiện vô cùng rung động.
Tốt xấu gì Huyền Giáp Môn cũng truyền thừa nhiều năm, bọn họ cũng biết danh tiếng của Huyết Ma.
Hơn nữa lúc tiêu diệt một thế hệ Huyết Ma, Huyền Giáp Môn cũng có một vị Nguyên Anh Đạo Quân tham dự. Đáng tiếc mệnh của vị Nguyên Anh Đạo Quân kia không tốt, trong đại chiến bị trọng thương, trở về tĩnh dưỡng mấy năm rồi qua đời.
Theo như lời của vị Nguyên Anh Đạo Quân kia, mọi người trong Huyền Giáp Môn hiểu rõ chỗ cường đại của Huyết Ma. Ngoại trừ chuyện này, mọi người cũng thuộc một số chiêu thức của Huyết Ma. Bây giờ vừa thấy biển máu kia, dường như bọn họ đã ngay lập tức xác nhận được thân phận của Từ Tử Dung.
Nhưng mà — các vị trưởng lão nhìn nhau, ai dám đi chỉ trích người ta? Vào lúc này ai dám ‘trừ ma vệ đạo’? Không nói tới chính ma đã liên hợp, chỉ bằng thực lực của Từ Tử Dung, ba người họ cùng xông lên cũng chỉ có nước bị đánh.
Hơn nữa ca ca của Từ Tử Dung không phải quả hồng mềm. Thân là huynh đệ, chẳng lẽ ca ca người ta còn không biết đệ đệ tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh sao? Nếu đã biết, Từ Tử Nham có thể an tâm để đệ đệ sử dụng chiêu thức như vậy, có phải có nghĩa rằng Từ Tử Nham đã sớm chuẩn bị tất cả? Nếu có ai rục rịch, trực tiếp giết người diệt khẩu?
Ba vị trưởng lão bất an trong lòng, một đám mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cho dù là Lưu trưởng lão từng kiêu ngạo cũng mờ mịt nhập định, giống như vừa rồi bọn họ mất trí nhớ, cái gì cũng không nhìn thấy. ╮(╯_╰)╭
Từ Tử Nham nhìn thấy biểu hiện của các vị trưởng lão kia, không khỏi cười thầm trong lòng. Thật ra Từ Tử Dung ra tay cũng không ngoài dự tính của anh, nhưng anh không ngờ Từ Tử Dung lại hào phóng để lộ Huyết Hải Tâm Kinh ra ngoài.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này cũng không có gì. Dù sao việc này sư phụ đã sớm biết, cái gọi là trời sập xuống có sư phụ chống đỡ, hơn nữa hiện giờ hai người đường đường là tu sĩ nguyên anh, cho dù thật sự có ai ngu xuẩn muốn ‘trừ ma vệ đạo’ thì cũng phải xem hai huynh đệ bọn họ có đồng ý không.
Quả nhiên là thực lực cường đại rồi, dũng khí cũng lớn. Từ Tử Nham âm thầm chà xát tay mà nghĩ, hiện giờ ca đây cũng là tu sĩ nguyên anh, phía sau còn có một bệnh thần kinh hung ác, sau này xem ai dám gây phiền phức cho bọn họ.
Một câu dọn dẹp chiến trường lúc trước của Từ Tử Nham khiến các tu sĩ phục hồi tinh thần trong khiếp sợ. Mà khi bọn họ tỉnh táo, hai mắt mỗi người đều biến thành hình linh thạch.
Thân thể của Ma tộc ở dưới đây đều là tài liệu tốt nhất đó. Lúc trước Từ Tử Dung cứu bọn họ chỉ sử dụng máu tươi, đối với các thi thể còn sót lại, y không có chút hứng thú.
“Linh thạch!” Tu sĩ mập mạp là người đầu tiên hai mắt lóe sáng vọt xuống, các tu sĩ còn lại cũng đều nhào về phía thi thể.
Cũng may là tuy mọi người hưng phấn nhưng có cường lực của Từ Tử Nham chấn trụ, giữa các tu sĩ cũng không xuất hiện tình huống cướp đoạt con mồi của người khác.
Tất cả mọi người nề nếp thu hoạch thi thể, sừng trên đầu, đuôi sau lưng, thậm chí cả làn da vẽ ma văn trên người Ma tộc cũng đều bị bọn họ cắt xuống. Tuy rằng vẫn chưa biết sử dụng mấy thứ này như thế nào, nhưng nếu Từ tiền bối đã nói đây là tài liệu luyện khí, vậy thì phải thu thập hết.
Dù sao trên thuyền cũng có luyện khí sư, cao thì không có nhưng thấp lại có ít nhất hơn mười vị. Dù sao tài liệu cũng rất nhiều, để bọn họ nghiên cứu đi. Chỉ cần nghiên cứu ra phương pháp sử dụng, còn sợ mấy thứ này không có chỗ dùng sao?
Dường như mỗi tu sĩ đều ôm mục đích giống nhau, thu thập thi thể hầu như sạch sẽ, tới cuối cùng ngay cả Từ Tử Nham cũng không nhìn nổi. Khoét mắt, lấy sừng thì thôi đi, nhưng cái người này, aiz… Đúng, chính là ngươi, ngay cả cái thứ dưới đũng quần của Đường Lang Ma cũng cắt là có ý gì?
Khụ khụ, cho dù đồ chơi của Đường Lang Ma khá lớn nhưng ngươi cũng không thể làm như vậy chứ?
Không thấy vị luyện khí sư đứng cạnh ngươi mặt mày tái xanh rồi sao? Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng có người dùng cái thứ đó luyện khí? Cho dù thật sự có luyện khí sư chịu làm, ngươi không sợ luyện xong đem tới cho ngươi, ngươi sẽ ghê tởm chết sao…
Từ Tử Nham oán thầm, nhưng đối với sự nhiệt tình của các tu sĩ, anh vẫn rất vừa lòng.
Tuy rằng Ma tộc cường đại nhưng cũng không phải không thể chiến thắng. Hơn nữa chỉ cần thắng sẽ có thu hoạch cực nhiều, cứ như vậy không cần Từ Tử Nham khích lệ quá nhiều, các tu sĩ sẽ chủ động tìm kiếm chiến đấu với Ma tộc.
“Mọi người lên thuyền, xuất phát!” Thấy các tu sĩ đã thu thập xong tất cả tài liệu, Từ Tử Nham ra lệnh một tiếng. Tất cả tu sĩ ngự kiếm bay lên, quay trở về Cửu Diệp Liên Vân Châu.
Tuy trận chiến này có thương vong nhưng phần lớn tu sĩ đều vui vẻ. Hiện giờ trong túi Càn Khôn của bọn họ đều chứa đầy các loại tài liệu, những tài liệu này chưa hẳn đều có tác dụng nhưng chỉ cần một phần mười có tác dụng thì chiến lợi phẩm của trận chiến này đã quá nhiều rồi.
Sau khi xác nhận tất cả mọi người đã quay về Liên Vân Châu, Từ Tử Nham lập tức để Tề trưởng lão điều khiển Liên Vân Châu tiếp tục hướng về phía Lưu Quang Tông. Mà anh cùng với hai trưởng lão còn lại vào khoang thuyền, kiểm tra tu sĩ bị thương.
Lưu trưởng lão thân là trưởng lão Huyền Giáp Môn, điều đầu tiên ông quan tâm chính là đệ tử Huyền Giáp Môn. Mà Từ Tử Nham cố ý mượn sức những tu sĩ này nên biểu hiện cũng vô cùng thân thiết.
Hai người nhìn nhau, phân công đi kiểm tra. Lưu trưởng lão đã sớm nhìn ra ý đồ của Từ Tử Nham, nhưng chỉ cần anh không đánh chủ ý lên đệ tử Huyền Giáp Môn là được, ông không quan tâm những đệ tử khác có đi theo Từ Tử Nham hay không.
Sau khi hai người tách ra, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đi tới khoang thuyền lớn chứa những người bị thương. Từ trước khi xuất phát, Từ Tử Nham đã đoán trước sẽ có thể xảy ra chiến đấu, bởi vậy trước tiên chuẩn bị một nơi như vậy. Anh không chỉ bảo Từ Tử Dung khắc một pháp trận trị liệu thật lớn trên sàn thuyền mà còn sắp xếp vài đệ tử Huyền Giáp Môn tu vi thấp ở đây trông chừng người bệnh.
Đây là nơi chắc chắn nhất trong Liên Vân Châu, có thể nói trước khi Liên Vân Châu bị hỏng, an toàn của nơi này không thành vấn đề.
Mà lúc trước Từ Tử Nham bố trí ‘bệnh viện’ ở trong này chủ yếu là vì đến thời điểm thích hợp sẽ cuồng xoát hảo cảm. Tuy nói những tu sĩ này không phải NPC trong trò chơi nhưng ông chủ yêu mến quan tâm cấp dưới sẽ để lại cho những người này một ấn tượng tốt đẹp.
Về chuyện này, Từ Tử Nham làm rất tốt, đáng tiếc — anh có một đồng đội bệnh thần kinh không ủng hộ.
_(:3″ ∠)_
Chân trước anh mỉm cười an ủi người bệnh, làm bọn họ cảm nhận ấm áp mùa xuân, nhưng sau lưng Từ Tử Dung dùng ánh mắt như đao khiến bọn họ trải nghiệm khốc liệt của mùa đông giá rét.
Băng hỏa song trọng kích…
(╯‵□′)╯︵┻━┻ chậc chậc! Còn có để người ta bình yên thu tiểu đệ không!
Từ Tử Nham kéo Từ Tử Dung về phòng, sau đó mặt lạnh lùng nhìn y.
“Ca ca…” Từ Tử Dung ấm ức, y không thích ca ca cười với những người đó! Ca ca là của y, nụ cười của ca ca cũng là của y! Ngày thường y đã nhẫn nhịn chuyện Lặc Hổ và Vệ Kình tranh giành ca ca với y, đó là vì bọn họ là bằng hữu của ca ca. Nhưng những người này chỉ là cấp dưới tương lai của ca ca, tại sao ca ca lại đối xử với họ tốt như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT