Đại môn phái, môn phái trung đẳng, tiểu môn phái, từng môn phái đều có tính toán trong lòng, dưới sự dẫn đường của năm đại môn phái chính ma, lần so tài toàn vực này triển khai oanh oanh liệt liệt…
Vòng tranh tài đầu tiên là chia Huyền Vũ Vực thành hai khu vực lớn, đầu tiên hai đạo chính ma ở tại khu vực của mình chọn lựa một trăm đệ tử tham dự vòng tranh tài thứ hai.
Về phương diện ma đạo tạm thời không đề cập tới, bên phe chính đạo này, chia toàn bộ khu vực thành năm khu thi đấu lớn.
Từng khu thi đấu phải ưu tuyển ra mười lăm tuyển thủ ưu tú, vì tránh cho một vài thao tác ngầm nào đó, còn thừa lại mười lăm danh ngạch, giao cho Thiên Vũ Tông và Lưu Quang Tông liên hợp cai quản khu thi đấu trung ương.
Trong các khu thi đấu này, tất cả tuyển thủ không hạn chế môn phái, chỉ phân chia tu vi, chỉ cần có thể thành công lọt vào mười lăm người đứng đầu, bất luận ngươi là thân phận gì, chỉ cần trong quá trình thi đấu không vi phạm quy định, là có thể tham dự vòng tranh tài thứ hai.
Lưu Quang Tông và Thiên Vũ Tông làm hai trong năm đại tông môn tổ chức thi đấu, mỗi môn phái lấy được năm danh ngạch hạt giống, mà Từ Tử Nham xứng danh đứng đầu bảng trong lớp trẻ Lưu Quang Tông, không hề nghi ngờ chiếm được một phần, mà Từ Tử Dung thì chiếm được một phần khác…
Đối với phân phối như vậy, đa số người trong môn phái đều không có ý kiến, một số người thích giở bất mãn, cũng sẽ bị một số ủng hộ Từ Tử Nham mắng lại, tu vi của huynh đệ Từ gia người ta là hàng thật bày trước mắt, nếu ngươi không phục thì ngươi cũng tấn cấp kim đan đi!
Đảo mắt đã trôi qua một tháng, năm khu thi đấu lớn đã tiến hành gần một nửa, kết quả của các cuộc tranh tài trên cơ bản không vượt ngoài dự đoán của mọi người, dù sao thực lực tông môn bày ở nơi đó, giống như huynh đệ Từ gia xuất môn một lần tu vi tăng lên một lần, yêu nghiệt thực lực vượt xa đệ tử đồng cấp như thế rất hiếm thấy…
“Ca ca.”
“Ừ.”
“Bọn Tưởng Ưng là đệ tử ngoại môn, tính đi tham gia thi đấu khu trung ương, huynh muốn đến xem không?”
Bởi vì trở thành tuyển thủ hạt giống, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung không cần tốn sức tham dự dự tuyển, cho nên thời gian cực kỳ dư dả.
Từ Tử Nham nghĩ nghĩ, cảm thấy đi xem náo nhiệt cũng tốt, không chỉ cổ vũ cho Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, đồng thời cũng có thể nhìn xem trình độ của những người khác như thế nào.
Tuy anh là tu vi kim đan, nhưng khó bảo đảm sẽ không có yêu nghiệt nghịch thiên nào, có thể lấy tu vi ngưng mạch đánh bại anh. Dù sao lúc trước lúc bọn họ còn ở ngưng mạch kỳ đã có thể may mắn xử lý một vị lão tổ nguyên anh, trên thế giới này thật sự là chuyện gì cũng có thể xảy ra —— đặc biệt cuộc so tài này không hạn chế sử dụng pháp bảo (chỉ cần linh lực của ngươi đủ để duy trì), không hạn chế sử dụng đan dược (chỉ cần ngươi có thể chịu nổi phản phệ độc đan), không hạn chế sử dụng phù chú (chỉ cần ngươi có thể mua được), không hạn chế tự bố trí trận pháp (chỉ cần ngươi có thời gian…)
Tóm lại một câu, chỉ cần ngươi có thể thắng, cho dù ngươi thích dùng cục gạch đập cũng không thành vấn đề!
Một tháng này, Từ Tử Nham ở khu thi đấu của Lưu Quang Tông đã thấy được các loại phương thức công kích của Tu Chân Giới, pháp thuật công kích gì đó, các loại thủ đoạn công kích phổ thông dùng bảo vật đập tới đập lui đã không thể cản được tu sĩ cuồng nhiệt theo đuổi thắng lợi, Liêu Âm Cước, Toái Đản Thối*, vân vân… – chiêu thức bị khinh bỉ tột đỉnh cũng được người sử dụng —— mà còn đạt được thành quả đáng mừng.
(Chỉ có thể giải thích nôm na là cái đầu tựa như mỹ nhân kế, cái sau là trứng nát ==)
Trận đấu kia là hai tu sĩ một nam một nữ đối chiến, nữ tu kia rất xinh đẹp, nhưng thủ đoạn cực kỳ âm hiểm, vậy mà lại cởi quần áo của mình trước mặt tên nam tu kia, thừa dịp đối phương thất thần, đánh một lá Ngũ Lôi Phù về phía hạ thể người ta.
Từ Tử Nham xin thề, lúc ấy toàn bộ sân thi đấu đều nghe thấy đông đảo nam tu hít một ngụm khí lạnh, dù cho chỉ nhìn biểu tình vặn vẹo của tên nam tu kia, nhưng rất nhiều người đều cảm thấy hạ thân của mình nhói đau.
_(:з” ∠)_
Ừm, muội tử thật đáng sợ, yêu quý sinh mệnh, rời xa nữ tu!
Từ sau lần thi đấu đó, Từ Tử Nham lưu lại bóng ma với nữ tu Tu Chân Giới, nhìn đệ đệ ngoan ngoãn của mình (không phải!), anh cảm thấy được an ủi rất lớn, quả nhiên vẫn là Tử Dung tốt nhất.
Khu thi đấu trung ương được bố trí ở Chân Long Thành, mà Chân Long Thành cũng chính là đô thành vương triều Vệ gia.
Toàn bộ Huyền Vũ Vực, cũng chỉ có Vệ gia có thực lực như vậy, lấy thân phận một gia tộc tranh giành lợi ích sau khi khai mở Mông Kính với những môn phái chính đạo khác, cũng chỉ có Vệ gia mới chơi lớn như vậy, mở các sàn đấu của thành phố để làm nơi thi đấu —— đương nhiên, bọn họ cũng không quên song song làm đại lý, kiếm một khoản lớn trên người các tu sĩ ở bên ngoài đến xem náo nhiệt.
Bởi vì thành viên dự thi ở khu thi đấu trung ương là phức tạp nhất, hơn nữa nhân số đông đảo, thậm chí còn có không ít người vì không được lựa chọn ở môn phái, tính đến nơi này thử vận may.
Từ Tử Nham cảm thán Chân Long Thành khổng lồ, đồng thời cũng vì cảnh tượng trên đường người đến người đi náo nhiệt mà cảm thấy kinh ngạc.
Anh duỗi tay cản một tu sĩ đi ngang qua, chắp tay: “Vị đạo hữu này, sao lại vội vàng như vậy?”
Tên tu sĩ kia nhìn anh một cái, vốn gã rất không vui nhưng khi nhìn thấy ngọc bài Lưu Quang Tông trên người anh, lập tức thay đổi sắc mặt.
Gã cười híp mắt nói: “Vị đạo hữu này hẳn là vừa đến Chân Long Thành.”
“Đúng vậy!”
“Ai nha, thật sự trùng hợp.” Tu sĩ vỗ đùi: “Ngươi thật may mắn, gặp được ta trước tiên.” Gã ngẩng đầu nhìn khí trời, vẻ mặt có hơi khó xử, gã dò hỏi: “Hay là chúng ta vừa đi vừa nói?”
Từ Tử Nham nhíu mày: “Đạo hữu muốn đi đâu?”
Tên tu sĩ kia cười khẽ, cũng không giấu giếm: “Cũng không có gì, trận thi đấu kế tiếp sắp bắt đầu, ta đang vội đến Thiên Văn Các mua tin tức.”
“A?” Hai mắt Từ Tử Nham sáng ngời.
“Sao? Đạo hữu cũng biết Thiên Văn Các?” Tên tu sĩ kia vừa thấy thái độ của Từ Tử Nham đã đoán được, cười ha ha: “Không ngờ đạo hữu cũng là đồng đạo, đến đến, đi mau, không đi mua tin tức sẽ không kịp đặt tiền cược!”
Từ Tử Nham gật đầu: “Ta còn chưa biết Thiên Văn Các Chân Long Thành ở đâu, làm phiền đạo hữu dẫn đường.”
Tên tu sĩ kia mừng rỡ trong lòng, gã chỉ là đệ tử ngoại môn của một tiểu môn phái, có thể có cơ hội đặt quan hệ với đệ tử Lưu Quang Tông, vậy cũng quá may mắn.
Gã vội đi phía trước dẫn đường, vừa đi còn không quên giới thiệu một ít tin đồn thú vị của Thiên Văn Các, trong đó cũng đương nhiên bao gồm sau khi mở sòng bạc ở Chân Long Thành, Thiên Văn Các đã có vài lần chuẩn đoán chính xác.
Từ Tử Nham vừa nghe còn không quên đôi lúc ừ ừ hai tiếng, nhất thời làm tên tu sĩ kia cảm thấy cực kỳ có mặt mũi, nói càng náo nhiệt hơn.
Từ trong miệng gã, Từ Tử Nham cũng dò xét được không ít tin tức, ví dụ như tình huống thi đấu gần đây, cùng với một vài tân tú mới bộc lộ tài năng.
Gần đây nổi bật nhất trong Chân Long Thành chính là một nữ tu tên Lam Mạt Nhi, dáng vẻ nàng xinh đẹp động lòng người, thuần khiết đáng yêu, không ngờ thủ đoạn lại hết sức độc ác, tinh thông các loại kỳ độc, trải qua hơn mười trận đấu, không có một ai có thể đứng vững xuống khỏi lôi đài, mỗi người đều là sắc mặt xanh đen, bất tỉnh nhân sự bị người khiêng xuống.
Mỗi lần tiểu cô nương kia ra tay đều là tung cát đen, ngăn cản tầm mắt của mọi người, sau mấy hơi thở ngắn ngủi, nàng sẽ gọi trọng tài, khiêng đối thủ đáng thương xuống.
Nói cách khác, cho đến bây giờ, chưa từng có ai biết rõ rốt cuộc tiểu cô nương kia ra tay như thế nào, mà ngay cả những tu sĩ bị khiêng xuống, sau khi tỉnh táo cũng không nói rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Hmm, Lam Mạt Nhi? Hình như nghe quen tai lắm.” Từ Tử Nham nghe tên của Lam Mạt Nhi, sờ cằm một cái.
Tử Dung nhẹ nhàng ghé vào tay anh: “Là đồng môn của chúng ta, tiểu cô nương luôn mang theo một con rắn lục.”
“À.” Từ Tử Nham nhớ ra tiểu cô nương kia thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng con rắn nhỏ lại khá dọa người, ừm… Nếu nhớ không lầm, con rắn nhỏ của nàng vượt xa tu vi kim đan nhỉ?
Nghĩ vậy, Từ Tử Nham không khỏi đen mặt, tiểu cô nương này thật gian xảo, nếu ở Lưu Quang Tông thi đấu với đồng môn, con rắn nhỏ kia nhất định sẽ bị hạn chế, thay vì như vậy không bằng đến khu trung ương đục nước béo cò. Bản thân Lam Mạt Nhi chỉ có tu vi ngưng mạch kỳ, mang theo một con rắn nhỏ lợi hại như vậy, nhất định là mọi việc thuận lợi.
“Đến rồi, đây là Thiên Văn Các.” Tên tu sĩ kia nói một tiếng, đứng trước cửa một nhà dân.
“Đây?” Từ Tử Nham không quá tin tưởng, xung quanh ngay cả cái bảng hiệu cũng không có, con chuột kia mở Thiên Văn Các ở nơi này?
Tên tu sĩ kia khá đắc ý, gã khoát tay áo: “Ngươi không biết đâu, Thiên Văn Các bí mật, nếu không có ta dẫn đường, khẳng định các ngươi sẽ tìm không thấy.”
“Vì sao Thiên Văn Các lại bí ẩn như vậy? Chẳng lẽ bọn họ còn làm chuyện gì thương thiên hại lý?” Từ Tử Nham cố ý hỏi.
Tên tu sĩ kia bị hỏi đến hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: “Tuyệt không có! Ta cam đoan, Thiên Văn Các chưa bao giờ dám mua bán chuyện thương thiên hại lý, bọn họ chỉ đơn giản là bán tin tức, chỉ là… Các ngươi hiểu đó, kiểu như bọn họ, xem như là giành giật làm ăn trên tay Vệ gia, dù sao cũng không thể gióng trống khua chiêng.”
“Thì ra là như vậy.” Từ Tử Nham gật gật đầu.
“Khụ khụ, cái này, ta nhắc nhở các ngươi trước, có thể mua được rất nhiều tin tức trong Thiên Văn Các này, nếu các ngươi có tin đồn gì, cũng có thể bán cho bọn họ, căn cứ theo mức độ quan trọng của tin tức các ngươi, bọn họ sẽ định giá, dù sao nơi này cũng là mua bán tự do, nếu ngươi cảm thấy giá không thích hợp, người ta cũng sẽ không miễn cưỡng.”
“A?” Từ Tử Nham lộ ra thái độ do dự: “Tin tức gì cũng được sao?”
“Đương nhiên, tin tức gì cũng được, nhưng nếu là tin tức ai cũng biết thì miễn đi, không có tác dụng gì. Hiện tại báo giá cao nhất trong Thiên Văn Các chính là bí mật về Lam Mạt Nhi kia, nếu có người có thể bán ra thủ đoạn mà Lam Mạt Nhi sử dụng, có thể bán được một ngàn linh thạch.” Lúc nói đến một ngàn linh thạch, trên mặt tu sĩ này lộ vẻ mơ ước. Đối với tu sĩ nho nhỏ như gã mà nói, một ngàn linh thạch là số lượng cực lớn mà cả đời gã cũng kiếm không nổi.
“Ha ha, một ngàn linh thạch thật sự không ít, đáng tiếc ta không biết.” Từ Tử Nham buông thõng tay.
Tên tu sĩ kia cũng không trông mong anh biết, đương nhiên không có thất vọng, cười ha ha rồi nói: “Không có tin tức lớn, cũng có thể dùng tin tức nhỏ mà, nói ví dụ như ngươi quen biết với một tuyển thủ thi đấu, biết một vài chiêu thức của hắn, đều có thể bán lấy tiền.”
Nói xong, gã thở dài: “Đáng tiếc loại tiểu nhân vật như ta, quen biết đều là hàng đã bị đào thải, hiện tại những người còn lại đều là cao thủ, ta sao có cơ hội quen biết người ta.”
***
Tác giả có lời muốn nói: A_A liên tục có hai người quen xuất hiện!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT