Edit: Qiezi

“Ca ca, huynh không sao chứ?” Phá mở lớp huyết đằng bảo vệ, Từ Tử Dung kéo ca ca từ dưới đất lên.

Vừa nãy công kích tới quá bất ngờ, không kịp phát động pháp thuật khác, y chỉ có thể dùng huyết đằng bảo vệ mình và ca ca.

“Không sao, khụ khụ, không khí ở đây thật nóng.” Cảm giác đầu tiên của Từ Tử Nham là hoàn cảnh ở đây cực nóng. Cảm giác xuyên qua không gian lúc nãy thật giống như khi tiến vào Thanh linh bí cảnh, dễ dàng suy đoán ra bọn họ đã tiến vào một không gian độc lập.

Làm anh vui mừng chính là, đồng thời khi tiến vào, anh lại một lần nữa cảm giác có một năng lượng tiến vào trong cơ thể. Hoàn toàn không cần lo lắng, anh liền điều Phương Cách đến trước mặt mình.

Từ lần trước Phương Cách lớn lên trong Thanh linh bí cảnh, liền có năng lực hoạt động, tuy rằng vẫn không thể cách anh quá một thước, nhưng tối thiểu cũng không cần ngăn cản trước mặt anh.

Lúc trước thể tích thật nhỏ, hiện tại Phương Cách quân đã rộng cỡ một thước vuông, một thứ lớn như vậy chắn trước mặt mình, dù nó là trong suốt thì anh cũng cảm thấy rất không thoải mái.

Anh điều Phương Cách quân vẫn đặt trên đỉnh đầu đến trước mặt mình, còn chưa kịp nhìn liền nghe tiếng răng rắc quen thuộc…

Răng rắc, răng rắc.

Răng rắc, răng rắc.

Khóe mắt Từ Tử Nham giật giật nghiêng đầu qua chỗ khác, quả nhiên con thỏ biến mất sau khi đến Lưu Vân Hiên oanh oanh liệt liệt lại lần nữa xuất hiện.

Răng rắc răng rắc, Phấn Mao ghé vào trên vai Từ Tử Dung, bình tĩnh nhai cà rốt, thời điểm nhìn Từ Tử Nham, hơi sửng sờ.

Ừ?

Từ Tử Nham ngẩn ra, dường như con thỏ này nhìn —— Phương Cách quân?

Để kiểm tra, anh dời Phương Cách quân đến bên trái mình, quả nhiên Phấn Mao cũng nhìn theo, đồng thời lộ ra nghi hoặc, dường như phát hiện cái gì nhưng lại không xác định.

Từ Tử Nham thản nhiên xoay mặt qua, con thỏ cường đại bình thường hay ẩn hay hiện không thể trêu vào, dù là v6 tri, cũng sẽ không xem Phấn Mao như sủng vật vô dụng để dỗ dành nữ tu.

Quyết đoán tiếp tục nghiên cứu Phương Cách quân mới là chuyện đúng đắn!

“Đây là… Chỗ nào?” Tưởng Ưng trợn mắt há mồm nhìn hoàn cảnh xung quanh, bất luận như thế nào cũng không có khả năng lừa gạt mình, nơi này là phụ cận Ô Đề thành.

Thời điểm hắn ngã xuống còn thảm hơn Từ Tử Nham. Người ta tốt xấu gì còn có chuẩn bị, nhưng hắn hoàn toàn không có thời gian phản ứng, trực tiếp bị khế ước thị tòng* (người hầu) của Từ Tử Dung kéo tới.

“Ưm…” Một tiếng rên rỉ làm cả người Tưởng Ưng cứng lại. Hắn nhanh chóng cúi đầu, phát hiện thứ mềm mại trên đất, thì ra là thân thể nhân loại.

“Thiên Duệ!” Tưởng Ương khiếp sợ nâng Phương Thiên Duệ đang hôn mê lên, hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ, sẽ gặp Phương Thiên Duệ ở chỗ này!!!

Từ Tử Dung liếc mắt nhìn Tưởng Ưng, hơi nhíu mày. Tưởng Ưng này ra tay thật manh, đã kết thành huyết khế song tu với Phương Thiên Duệ, có huyết khế này, một bên rơi vào hiểm cảnh, bên kia cũng sẽ bị kéo theo hỗ trợ.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Phương Thiên Duệ xui xẻo lại mơ hồ bị kéo vào không gian này…

“Hắn đang sốt.” Từ Tử Nham chú ý ửng đỏ không được tự nhiên trên mặt Phương Thiên Duệ, kiểm tra nhiệt độ trên người hắn liền nói, lập tức nghi hoặc hỏi một câu: “Tu sĩ cũng sẽ bệnh?”

Từ Tử Dung cong cong khóe miệng: “Tuy rằng tu sĩ không dễ nhiễm bệnh, nhưng nếu mặc kệ vết thương, cũng là có ảnh hưởng, đặc biệt Phương Thiên Duệ còn chưa trúc cơ, còn chưa tính hoàn toàn thoát khỏi phàm thai.”

Từ Tử Nham rất muốn hỏi vì sao Phương Thiên Duệ sẽ bỏ mặc vết thương không để ý, nhưng biểu tình tự tiếu phi tiếu của Từ Tử Dung làm anh mạnh mẽ nuốt xuống nghi hoặc.

→. → Luôn cảm thấy hỏi ra sẽ có kết quả không tốt, hay là thôi đi.

Mắt thấy ca ca lại một lần nữa tránh né dẫn dắt cố ý của mình, Từ Tử Dung cũng không sốt ruột, cách sinh nhật mười tám của y còn có hai tháng, nếu ban đầu ca ca nói thành niên mới có thể một vài chuyện, y cũng không vội chờ thêm một thời gian nữa.

Từ Tử Nham không biết tại sao Phương Thiên Duệ lại sinh bệnh, nhưng chẳng lẽ Tưởng Ưng không biết sao? Bởi vì hắn không cần nghĩ cũng biết Phương Thiên Duệ căn bản không trị liệu tổn thương ở nơi đó.

Ngày đó loang lổ vết máu trên giường còn sờ sờ trước mắt, với tính cách nghiêm túc bảo thủ của Phương Thiên Duệ, dù biết nơi đó bị thương cũng tuyệt đối không đi chữa trị.

Bất luận là Tưởng Ưng ưu nhã hay Tưởng Ưng tà mị, lúc này nội tâm đều tràn đầy áy náy, không chỉ vì ngày đó không biết tiết chế, đồng thời còn vì đem đối phuong vào hiểm cảnh này.

Nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn trên mặt Phương Thiên Duệ, Tưởng Ưng âm thầm thề, dù hắn bỏ mạng nơi đây, cũng nhất định phải để Phương Thiên Duệ rời đi an toàn!

Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ thân mật, Từ Tử Dung thấy được, y ngẩng đầu nhìn ca ca, quả nhiên như dự liệu của y, toàn bộ biểu tình của Từ Tử Nham đều nứt ra, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Hiện trường hai nam nhân hôn nồng nhiệt gì đó, làm Từ Tử Nham hỗn độn trong gió…

Anh yên lặng đỡ trán, quả nhiên trong thế giới tiểu thuyết, khắp nơi đều là CP nam nam sao… Thế giới này không có nam nữ ghép đôi bình thường sao!!!

Này con mẹ nó là tiết tấu ép chết thẳng nam!

“Ca ca…” Tiếng kêu của Từ Tử Dung mang theo hơi nóng vang lên bên tai.

Từ Tử Nham giật mình một cái, cảnh giác hỏi: “Chuyện gì đó!”

Anh không phải ngu ngốc, chỉ là EQ có chút thấp. Kết hợp biểu hiện của hai đại nam nhân trước mặt, hơn nữa hành vi của đệ đệ, nếu như không hiểu Từ Tử Dung đang nghĩ gì, vậy thì anh có thể chết luôn cho rồi…

Chỉ là ——

Ừm… Thân đệ đệ thích nam nhân còn chưa tính, vì sao Tử Dung cũng như vậy???

Càng cạn lời hơn là, Tử Dung còn thích thân ca ca, thiếu niên, đây là loạn luân ngươi hiểu không! Dù linh hồn ta không phải ca ca ruột của ngươi, nhưng thân thể cũng là…

(Khoan đã, lẽ nào trọng điểm không phải là ngươi không thích nam nhân sao??!!)

Từ Tử Nham buồn rầu, anh cảm giác nhân sinh của mình nhất định xảy ra vấn đề.

Mẹ nó! Vì sao người nào cũng như vậy, Tử Du còn có thể nói là trời sanh, nhưng Tử Dung đời trước rõ ràng không thích nam nhân, không phải sao?

Cho nên nói —— tất cả đều là lỗi của anh sao?

_(:з” ∠)_ Nhất định có chỗ nào không đúng!

“Ca ca?” Từ Tử Dung nghi ngờ nhìn Từ Tử Nham lần thứ hai rơi vào trạng thái hóa đá, trong lòng có chút bất an. Y không thể dự đoán phản ứng của ca ca khi chính mắt thấy hai nam nhân hôn nhau. Ca ca rất dễ dàng tha thứ cho y, không có nghĩa là đối với người khác cũng là như vậy.

Tu Chân Giới cũng có người kiên trì cho rằng hành vi hai nam nhân kết thành song tu bầu bạn là đại nghịch bất đạo, y không hy vọng ca ca cũng có ý nghĩ như vậy.

“Không có gì.” Từ Tử Nham vô lực đỡ trán, kỳ thực Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ hôn nhau cũng không làm anh khiếp sợ như vậy, vì ban đầu muốn nghiên cứu tâm lý của Từ Tử Du, ngay cả GV anh cũng xem qua. Sở dĩ anh bị đả kích lớn như vậy, chủ yếu là vì biểu hiện của Tử Dung.

Anh tự nhận từ nhỏ đến lớn đều tuân thủ bổn phận một ca ca tốt, đối với Tử Dung chỉ có yêu thương, cho nên —— loại biểu hiện thích mình của Tử Dung rốt cuộc là từ đâu nhô ra?

Cố hồi tưởng lờ mờ một chút, Từ Tử Nham chợt phát hiện, dường như từ rất lâu rồi, Tử Dung liền ôm dục vọng chiếm hữu mình, bình thường cũng không cho Lặc Hổ và Vệ Kình sắc mặt tốt.

Mà loại dục vọng chiếm hữu này dường như gần đây mới hoàn toàn bộc phát, giống như là vì anh bế quan tròn năm năm, cho nên Tử Dung hoàn toàn bị bùng nổ cảm giác an toàn sao?

Hiện tại Từ Tử Nham rất muốn tìm một cái tường úp mặt vào, bởi vì nếu dựa theo logic như vậy, thật ra chuyện Tử Dung thích anh vẫn là lỗi của anh sao?

Muốn quỳ với ác ý của cái thế giới này!

“Ca ca, huynh không sao chứ.” Từ Tử Dung kêu lần hai, ca ca cũng không đáp lại, điều này làm y không khỏi trầm xuống.

Y thử vươn tay đỡ Từ Tử Nham, không ngờ đối phương lại cường ngạnh hất tay ra. Hai người lúng túng đứng cứng đơ ở đó, giằng co trong yên lặng.

Từ Tử Nham đã không thể dùng lời nói để hình dùng tâm trạng xoắn xuýt lúc này của anh. Cho dù ai đột nhiên phát hiện đệ đệ lại thích mình, sẽ chịu kích thích lớn như vừa rồi. Vừa nãy Từ Tử Dung vươn tay với anh, anh cơ hồ là theo phản xạ hất ra, kỳ thực anh không có ý ghét bỏ gì, chỉ là… Khụ khụ, chỉ có chút xấu hổ mà thôi.

Sắc mặt Từ Tử Dung đã đen như đáy nồi, ca ca thậm chí không cho y đụng vào… Con ngươi đen nhánh của y nhuốm chút huyết sắc, máu trong thân thể cũng dần sôi trào…

“Khụ khụ, cái kia… Tử Dung à, kỳ thực… Kỳ thực…” Từ Tử Nham cũng biết hành vi vừa rồi của mình làm tổn thương Tử Dung, vội vã vỗ vai y xoa dịu. Thế nhưng anh cũng rất vụng về không biết nên an ủi y thế nào.

Mắng Tử Dung một trận? Với cái loại tính cách thành tâm ăn năn, chết cũng không hối cải của Tử Dung, ngươi mắng y cũng vô dụng!

Đánh y một trận? Thích người khác không xem như sai lầm, tuy rằng cái đối tượng này có thể không quá thích hợp, nhưng anh cũng không thể vì nguyên nhân này mà đánh đệ đệ!

Còn dư lại chỉ có thể khuyên bảo nhẹ nhàng, nhưng với tính cách cố chấp của Từ Tử Dung, anh thật sự không cảm thấy mình có thể khuyên được Tử Dung.

Càng nghĩ, Từ Tử Nham cũng chỉ có thể mặc kệ không quan tâm.

Anh tin tưởng, tình cảm của Từ Tử Dung với anh, bất quá chỉ là một loại ngộ nhận, có thể từng ấy năm tới nay, anh thực sự quá sủng ái đệ đệ này, làm y hiểu lầm.

Đời trước Từ Tử Dung cũng không thích Bạch Hoa, có thể thấy được kỳ thực y không có hứng thú với nam nhân, nếu như đời này tìm cho y một nữ nhân ôn nhu hiền lành, y hẳn là sẽ dời lực chú ý khỏi người mình… Đi?

Kỳ thực Từ Tử Nham cũng không quá chắc chắn, nhưng anh cho rằng Tử Dung chỉ mới mười bảy tuổi, căn bản không có khái niệm gì về tình yêu, tối đa chính là xem thân tình với ca ca thành ái tình, loại ảo giác này sẽ biến mất nhanh chóng.

Từ Tử Nham im lặng nửa ngày, nhưng động tác vỗ nhẹ vai Từ Tử Dung lại thần kỳ dập tắt lửa giận trong lòng Tử Dung.

Đối với chuyện đi săn ca ca này, Từ Tử Dung luôn có kiên trì, biểu hiện hôm nay của ca ca đã miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Y biết ca ca có thể còn đang hy vọng, hy vọng hắn có thể chỉ rung động nhất thời, sớm muộn sẽ tỉnh táo lại.

Nhưng y đã sớm chuẩn bị xong tất cả, trước khi mười tám tuổi còn có hai tháng, y nắm chắc trong hai tháng này, làm ca ca ‘Tỉnh táo khắc sâu’ cảm nhận được tình yêu của y.

“Ca ca, chúng ta đi thôi, tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, ở đây hình như là ma cảnh, lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm.” Lặng lẽ thu hồi răng nanh của mình, Từ Tử Dung lại ngụy trang thành đệ đệ ôn hòa vô hại kia.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: ╮( ̄▽ ̄ “)╭ ~~ Ca ca hiểu lầm!!!

Lời editor: Trình độ đà điểu của ca ca đã lên cấp bậc thần rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play