“Là vì sao?” Hàn Dữ Tiếu nhìn cậu không nói ra lời, hỏi lại.
Thẩm Văn Hiên đáp không được. Cậu vừa mới đủ mười tám tuổi, tâm sự thiếu niên tỉnh tỉnh mê mê, giống như nụ đào chúm chím đầu cành còn đang e ấp, chỉ mới lộ ra một chút sắc đỏ của mùa xuân.
Cậu vẫn không rõ, một chút đau lòng mang theo chua xót trong lồng ngực cậu giờ phút này từ đâu mà có. Vì sao cậu biết rõ Hàn Dữ Tiếu độc lập mạnh mẽ hơn cậu gấp nghìn lần, lấy một địch mười, vậy mà vẫn còn gần như khờ dại lo lắng cho Hàn Dữ Tiếu, không nỡ để hắn phải gặp một chút đau khổ nào.
Cậu quá ngu ngốc, còn chưa trải qua mối tình đầu, cũng chưa từng dắt tay của một người con gái nào cả, phải thật lâu mới hiểu được.
Cuối cùng cậu chỉ có thể nói, “Nhiều khi cậu phải tận mười giờ rưỡi mới được tan ca, quá không an toàn. Có một lần tôi còn mơ thấy cậu tan ca đi về bị người ta chặn cướp. Không phải tôi không muốn nói cho cậu biết, tôi sợ cậu cảm thấy thiếu ơn tôi, sẽ không chịu đi.”
Cậu cực kì thành khẩn, còn dùng giọng điệu dỗ dành nịnh nọt người khác, “Sau này tôi sẽ không lừa dối cậu nữa, được không? Cậu đừng bơ tôi nha.”
Cậu có hơi khẩn trương, nhưng cũng không hẳn là khẩn trương.
Cậu cảm thấy Hàn Dữ Tiếu sẽ không bơ cậu thật đâu, có thể sẽ tức giận một chút, nhưng mà cậu đã nói xin lỗi rồi, Hàn Dữ Tiếu sẽ tha thứ cho cậu.
Cậu rất chắc chắn, nhưng lại không hiểu vì sao mình lại chắc chắn như vậy.
Cũng may cậu đã đoán đúng.
Hàn Dữ Tiếu nhìn cậu trong chốc lát, thấp giọng mắng một câu, “Đầu đất.” Cũng không biết là đang giận cái gì, tựa như không biết phải làm gì trước cái sự ngốc nghếch này của cậu.
Hàn Dữ Tiếu từ bỏ tranh luận với Thẩm Văn Hiên, hắn biết rõ Thẩm Văn Hiên có ý tốt, là thật sự sợ đụng chạm đến lòng tự tôn yếu ớt mẫn cảm của hắn, mới sắp đặt để sự trợ giúp của mình thành một điều bất ngờ, khờ dại cho rằng như vậy là có thể lừa dối hắn.
Cho nên hắn thật sự không thể tức giận được, hắn còn chưa đến mức nhạy cảm dễ giận như vậy, thừa biết người ta có một trái tim cực kì chân thành mà vẫn tức giận vì lòng tự trọng về một việc không quan trọng cho lắm.
Hàn Dữ Tiếu vừa múc cháo vào chén, vừa nghĩ thầm bạn học Thẩm Văn Hiên chắc chắn đã đạt điểm tối đa bộ môn đạo đức, mới có thể học Lôi Phong* làm việc tốt không lưu danh.
(*) Lôi Phong 雷鋒 là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
“Tôi không giận cậu.” Hắn nói với Thẩm Văn Hiên như vậy, lại vuốt vuốt bộ tóc xù của Thẩm Văn Hiên, “Nếu tôi tức giận thật, hôm nay tôi sẽ không tới đây.”
–
Lúc ăn cơm, Hàn Dữ Tiếu cho Thẩm Văn Hiên nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình, tổng cộng là ba tấm thẻ.
Thẩm Văn Hiên giật mình mở to hai mắt nhìn.
“Một cái thẻ là ông ngoại với bà ngoại để lại cho tôi, còn có hai tấm là tôi tự kiếm tiền rồi tiết kiệm được đấy.” Hàn Dữ Tiếu nhìn cậu, chợt cảm thấy có chút buồn cười, “Ông ngoại vẫn còn để lại một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô cho tôi, là nơi mà tôi lớn lên. Ông cũng đã làm xong thủ tục cho tôi rồi, là vì sợ ba mẹ tôi mặc kệ tôi. Trước kia nơi đó không đáng giá tiền, nhưng hiện tại giá phòng tăng, cũng có thể bán hơn giá gốc.”
“Cho nên tôi không nghèo như cậu nghĩ đâu.” Hàn Dữ Tiếu nói, hắn nhìn Thẩm Văn Hiên, ánh mắt thậm chí có thể gọi là ôn nhu, “Cậu cũng không cần phải lo lắng thay tôi như vậy, tôi có thể tự nuôi được bản thân.”
Thẩm Văn Hiên có chút buồn bực, hung tợn ăn sạch đĩa sủi cảo hấp, không chịu phần lại cho Hàn Dữ Tiếu.
“Vậy sao cậu phải sống khổ sở như vậy? Cậu có biết tôi sẽ khó chịu hay không, vừa nghĩ tới cậu có thể phải ăn không ngon ở không tốt, tôi đã cảm thấy ngủ không ngon rồi!” Thẩm Văn Hiên cảm thấy rất tủi thân, cậu đã nghĩ về “kế hoạch trợ giúp Hàn Dữ Tiếu” mất mấy đêm liền, nhưng cuối cùng toàn bộ cảm tình lại chỉ là bản thân cậu tự tình nguyện.
“Khi đó tôi có hỏi cậu vì sao phải đi làm thêm, cậu còn nói với tôi là không đủ tiền, nhưng kết quả là cậu lại rất có tiền?” Thẩm Văn Hiên tức giận bất bình mà lên án.
Hàn Dữ Tiếu không nhịn được, bắn vào trán của cậu một phát, “Tôi không được suy tính cho tương lai sao? Đợi lên 12 tôi sẽ không làm thêm nữa, toàn tâm toàn ý học hành. Đại học tôi cũng không định ở ký túc xá, muốn dọn ra ngoài, còn phải để lại một phần tiền ứng phó nhu cầu bức thiết cho mình chứ. Mặc dù nhà cũ đang tăng giá trong chớp mắt, nhưng đó lại là nơi tôi lớn lên, cũng không thể bán được.”
“Huống chi tôi sống như vậy hoàn toàn không thể coi là thê thảm được.” Hàn Dữ Tiếu cũng rất bất đắc dĩ, một tiểu thiếu gia chưa từng trải đời như Thẩm Văn Hiên, nào có thể phân rõ tiết kiệm với nghèo khó chứ.
Thẩm Văn Hiên nghĩ thấy cũng đúng, cảm thấy Hàn Dữ Tiếu nói rất có lý.
Cậu ăn cũng kha khá, bụng nhỏ căng tròn lên, buông đũa xuống. Hàn Dữ Tiếu liền đặt tay lên bàn, cậu vô ý thức chạm vào tay của Hàn Dữ Tiếu, nhìn vết thương và vết chai rất nhỏ bên trên.
Hàn Dữ Tiếu cùng lắm là hơn cậu một tuổi, nhưng cũng đã suy tính cho tương lai rồi. Mỗi ngày cậu chỉ ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại chơi, cái gì cũng không quan tâm, chẳng qua là bởi vì biết đầu thai hơn Hàn Dữ Tiếu mà thôi.
“Vậy sau này cậu có tính toán gì không?” Cậu hỏi Hàn Dữ Tiếu, giờ cậu mới chợt nhớ tới, thành tích của Hàn Dữ Tiếu tốt hơn cậu nhiều như vậy, hai người hoàn toàn không có cơ hội thi vào cùng một đại học, “Cậu muốn thi vào trường nào?”
Trong lòng của cậu có hơi khó chịu, nhưng lại không thể ngăn cản Hàn Dữ Tiếu chạy về phía tiền đồ tốt hơn, mặt mũi cũng lộ vẻ rầu rĩ.
“Thi vào khoa tài chính của đại học T.”
Quả nhiên, Hàn Dữ Tiếu nói ra tên một trường học mà dù cậu có đầu thai lần hai cũng không thi đậu.
Cậu mất hứng, lại không thể trách mắng Hàn Dữ Tiếu, chỉ có thể tức giận ném tay của Hàn Dữ Tiếu sang một bên.
Nhưng Hàn Dữ Tiếu lại nắm ngược lại lấy tay của cậu, hỏi, “Vậy cậu muốn thi trường gì?”
“Tôi thi trường nào mà chả như nhau.” Thẩm Văn Hiên có chút bực bội, cậu nghĩ tới Hàn Dữ Tiếu luôn nắm chặt thời gian cho cậu học bù, thế nhưng học bù thì có ý nghĩa gì chứ, cậu lại không thể học cùng một trường đại học với Hàn Dữ Tiếu.
“Vậy cậu thi vào đại học S đi, ngay cạnh đại học T, cậu thi đậu rồi hai ta còn có thể ở chung. Điểm của cậu chỉ cần duy trì như hiện tại, không bị thay đổi thất thường, vậy là có thể thi đậu rồi.”
Thẩm Văn Hiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hàn Dữ Tiếu, có chút giật mình cũng có chút cao hứng, “Thật sao?”
Hàn Dữ Tiếu tiếp tục nói, “Nếu cậu bằng lòng, tôi sẽ kèm thêm cho cậu, cam đoan cậu có thể thi đậu.”
“Cậu có đi không?”
Hàn Dữ Tiếu nhìn chằm chằm vào Thẩm Văn Hiên, nếu như Thẩm Văn Hiên nhạy cảm hơn một chút, có thể phát hiện trong ánh mắt của hắn gần như không còn che giấu dục vọng, hắn vốn không muốn cho Thẩm Văn Hiên lựa chọn, hắn muốn Thẩm Văn Hiên phải ở cạnh hắn, bất kể là hiện tại, hay là tương lai.
Hắn giống như một người thợ săn kiên nhẫn, xảo trá làm bằng hữu với con mồi, lấy được tín nhiệm của nó, chờ con mồi tự mình sa vào cạm bẫy.
Thẩm Văn Hiên vô cùng vui sướng trả lời, “Đi chứ.”
Thẩm Văn Hiên vui vẻ cực kỳ, cảm thấy Hàn Dữ Tiếu thật tốt, chuyện gì cũng nghĩ kỹ giúp mình.
Cậu vừa ngây thơ lại vừa ngốc nghếch hỏi Hàn Dữ Tiếu, “Có phải cậu cũng không nỡ tách khỏi tôi đúng không? Tôi biết ngay mà, hai chúng ta là một đôi bạn thân thiết như vậy, cậu chắc chắn sẽ nhớ thương tôi.”
Người bạn tốt – Hàn Dữ Tiếu của cậu trầm mặc một hồi, hiếm khi cảm thấy bứt rứt lương tâm như vậy.
Hàn Dữ Tiếu khó khăn gật đầu, “Không sai, tôi không nỡ bỏ người bạn thân là cậu.”
Thẩm Văn Hiên càng vui sướng hơn, khuôn mặt đỏ bừng lên dưới ánh đèn, bờ môi cũng đỏ thắm, giống như trái anh đào vậy.
Hàn Dữ Tiếu nhìn cậu, có hơi muốn hôn cậu.
Nhưng hắn lại không thể làm gì hết, hắn chỉ nhìn Thẩm Văn Hiên, cũng nở nụ cười.
Đồ đầu đất, hắn nhẹ nhàng thầm thì trong lòng.Tác giả có lời muốn nói: IQ của tiểu Thẩm thật là khiến người ta đau lòng. Tiểu Hàn thật ra không tính là quá nghèo, chỉ là tiền tiêu bình thường không có nhiều lắm, đương nhiên không thể nào so sánh được với Thẩm gia. Về sau sẽ có tiền, dù sao mẹ già cũng không nỡ khiến con trai phải chịu khổ mà đúng không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT