*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Thẩm Văn Hiên tự cho rằng, cậu và Hàn Dữ Tiếu lại có thể trở thành anh em tốt nhất trong đời một lần nữa.

Bởi vì nhiều ngày gần đây Hàn Dữ Tiếu không hề để lộ ra bất kỳ điểm mập mờ nào đối với cậu.

Hai ngày đầu Thẩm Văn Hiên còn phải cụp đuôi làm người, nơm nớp lo sợ. Nhưng chưa hết hai ngày, thấy Hàn Dữ Tiếu vẻ mặt như thường, cậu lại bắt đầu giống như con ếch xanh đã quen ngâm trong nước ấm, phối hợp nổi lên mặt nước để tắm, cũng theo đó mà thả lỏng.

Cậu vừa ngâm mình ở trong nước nóng, còn vừa nghĩ thầm, một học bá như Hàn Dữ Tiếu, quả nhiên nói bỏ là bỏ, chung quy lại chỉ là một hồi pháo xịt.

Mắt cậu dính chặt vào lưng của Hàn Dữ Tiếu, gặm xâu thịt nướng mà Hàn Dữ Tiếu mãi mới chịu cho cậu ăn, miếng thịt và bánh tổ xâu vào nhau, nướng mềm mềm giòn giòn, còn quật thêm gia vị nước sốt đặc biệt, Thẩm Văn Hiên vui vẻ như muốn bay lên.

Mà Hàn Dữ Tiếu thì đang cẩn thận kiểm tra bài thi lần này của cậu.

Nhưng mà cậu không sợ hãi, lần kiểm tra này cậu tăng lên năm bậc trong lớp, cả khối thì sắp được vào top một trăm rồi, ngay cả ba mẹ cậu cũng đặc biệt gọi điện thoại khen gần đây Hiên Hiên thật biết cố gắng, hỏi có mệt hay không, đi chơi thêm một lát đi đừng để bản thân bị áp lực quá. Nghe thấy là do Hàn Dữ Tiếu kèm thêm cho cậu, càng vui mừng hơn, bàn bạc đợi tết âm lịch trở về thì phải gặp mặt Hàn Dữ Tiếu một lần, cảm ơn bạn học này vì đã không chê Thẩm Văn Hiên ngốc nghếch.

Thẩm Văn Hiên ăn nốt miếng thịt và bánh tổ nướng cuối cùng, hạnh phúc ợ lên một cái, lại mặt dày mày dạn tiến tới, “Hàn Dữ Tiếu, cuối tuần này tôi muốn ăn sườn rán cậu làm.”

Cậu vô ý cọ trên lưng Hàn Dữ Tiếu, cảm nhận được xúc cảm từ đôi má múp míp mềm nhũn xuyên thấu qua lớp quần áo đơn bạc truyền tới người mình, Hàn Dữ Tiếu im lặng liếc mắt.

“Lần kiểm tra này có tiến bộ, cậu muốn được thưởng gì?” Hàn Dữ Tiếu nghiêng đầu hỏi cậu.

Con mắt Thẩm Văn Hiên lóe sáng, “Tôi muốn ăn lẩu siêu cay và một thùng kem lớn.”

“Bác bỏ.” Hàn Dữ Tiếu lãnh khốc vô tình.

“Vậy thì thôi.” Thẩm Văn Hiên mất mát rụt về, như một con Husky bị cướp mất khúc xương nhỏ, ỉu xìu không buồn phản ứng, thầm mắng Hàn Dữ Tiếu không phải là người.

Hàn Dữ Tiếu không nhịn được nhếch miệng cười, thật ra nếu Thẩm Văn Hiên ăn vụng thì hắn sao có thể quản được, nhưng đồ ngốc này ngày ngày mắng hắn tám mươi lần, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời không ăn.

“Vậy cậu có muốn đi bắn pháo hoa không?” Hàn Dữ Tiếu hỏi cậu.

Bắn pháo hoa là do Thẩm Văn Hiên nhắc tới từ hai ngày trước, bọn họ dựa vào nhau đọc manga Nhật Bản, bên trong có tình tiết kinh điển của manga — đại hội bắn pháo hoa. Thẩm Văn Hiên liền nhớ lại khi còn bé, lúc ấy quả thật chưa có lệnh cấm bắn pháo hoa, nhưng thân thể Thẩm Văn Hiên không tốt, chỉ có thể nằm ở cửa sổ nhìn bạn nhỏ khác chạy tới chạy lui. Chờ cậu lớn lên một chút thì hay rồi, không cho phép bắn pháo hoa nữa, muốn ra ngoại ô chơi nhưng cái tên quỷ lười Chung Nịnh kia lại chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra hai cái chân nhỏ trắng nõn hướng về phía Thẩm Văn Hiên.

Chuyện này cứ kéo dài như vậy.

Thẩm Văn Hiên hăng hái, “Đi đâu bắn? Công viên không được rồi.”

Hàn Dữ Tiếu nói, “Tới căn nhà mà ông ngoại của tôi đã để lại cho tôi, ở ngoại ô, rất xa. Sẽ không quấy rầy đến người khác. Nhưng mà chỉ có thể bắn loại pháo bé, to thì không được.”

Hắn vuốt tóc của Thẩm Văn Hiên, “Làm sườn rán cho cậu rồi sẽ dẫn cậu đi, tôi thường tới quét dọn căn nhà kia, nếu như quá muộn thì có thể ở lại luôn.”

Thẩm Văn Hiên mở cờ trong bụng, cũng cười tủm tỉm nhìn Hàn Dữ Tiếu, muốn thừa nước đục thả câu, “Tôi còn muốn ăn thêm một xâu thịt nướng.”

Hàn Dữ Tiếu sờ sờ đầu chó của cậu, “Ăn trong mơ đi.”



Thẩm Văn Hiên chắc chắn không thể ngờ được, Hàn Dữ Tiếu lừa cậu đi tới nơi đó bắn pháo hoa, là muốn chuẩn bị thổ lộ với cậu.

Nếu như cậu mà biết thì có lẽ thà ôm cây mai trong nhà mình không chịu buông tay, cũng sẽ không đi theo Hàn Dữ Tiếu ra khỏi nhà nửa bước.

Hàn Dữ Tiếu thầm tưởng tượng, cũng cảm thấy có chút nóng mặt. Dù hắn có trông bình tĩnh kiên nhẫn, trưởng thành không giống thiếu niên mười chín tuổi tới cỡ nào, thì cũng sẽ có lúc phải trằn trọc vì một ai đó.

Thẩm Văn Hiên là người đầu tiên hắn thích trong cuộc đời này.

Năm hắn còn bé ba mẹ đã ly hôn, mấy năm đầu thật ra là sống cùng mẹ, thỉnh thoảng mới qua chỗ ba. Nhưng ba mẹ của hắn đều là gối thêu hoa (chỉ được cái mã ngoài), có được bộ túi da tốt nên luyện thành thói quen nhơn nhơn với đời. Lúc hắn bảy tuổi, đã biết tự treo chìa khoá đứng ngoài hành lang khi nghe thấy tiếng nam nữ mập mờ phát ra trong phòng. Mãi cho đến khi ông bà ngoại đến đón hắn đi, dạy hắn lễ nghĩa liêm sỉ, hắn mới hiểu được đủ loại nhân gian.

Về sau đi làm thêm, gương mặt được kế thừa từ ba mẹ này quả thật đã gây ra không ít khó khăn cho hắn, hắn gần như sắp bị bức thành lãnh cảm. Dính líu giữa khác giới và đồng giới hắn đều rõ ràng, lúc làm thêm thấy người khác yêu đương vụng trộm trong hành lang, hắn cũng bình tĩnh nói ‘đi nhờ chút’, trông thấy thân thể trăng trắng đè lên nhau, ngoại trừ buồn nôn ra thì chẳng có cảm xúc gì hết.

Trước khi gặp được Thẩm Văn Hiên, hắn không hề biết, mình cũng có thể thích người khác, trái tim mười chín tuổi còn chưa biến thành cây khô, qua một trận mưa xuân rải rác, cũng có thể run run rẩy rẩy mọc ra mầm non.

Hắn nằm trên cái giường chật hẹp của mình, hôm nay hắn và Thẩm Văn Hiên tách ra trở về nhà riêng, nhìn sắc trời mông lung sắp sáng lên bên ngoài, nhớ tới con mắt ngây thơ đen nhánh của Thẩm Văn Hiên, bờ môi anh đào đỏ mọng, hàm răng chỉnh tề trắng mịn tựa như vỏ sò, lúc gọi tên hắn đầu lưỡi sẽ đỡ lấy hàm răng, tiếng “Tiếu” cuối cùng luôn luôn có phần mơ màng, nhưng cũng mềm mại đa tình.

Hắn có dục vọng đối với Thẩm Văn Hiên, dục vọng nguyên thủy nhất, mãnh liệt nhất, chỉ muốn Thẩm Văn Hiên cười với một mình hắn, cũng muốn nhìn Thẩm Văn Hiên khóc trong lòng ngực của hắn, khóc đến hai mắt đẫm lệ mông lung, mặt mũi ửng hồng hết cả, nhưng vẫn chỉ có thể bất lực mà dựa vào hắn, hé mở đôi môi mềm mại, mặc hắn càn quét.

Hàn Dữ Tiếu nhìn chằm chằm vào trần nhà, bây giờ mới là bốn giờ sáng, nhưng hắn biết mình không ngủ tiếp được.

Hắn nghĩ lan man, tỏ tình còn cần gì nữa? Thật ra hắn không có kinh nghiệm gì về phương diện này, cả trai lẫn gái cảm thấy hứng thú đối với hắn nhiều vô số kể, không cần hắn mở miệng đã áp sát hắn rồi. Hắn quả thật không rõ nên làm thế nào mới có thể khiến một thiếu niên cảm thấy vui vẻ.

Thẩm Văn Hiên thích pháo hoa, nên mang thêm đồ ăn vặt cho Thẩm Văn Hiên nữa, sợ cậu đói. Hoa hồng có cần hay không nhỉ, hình như cảnh tỏ tình trong phim lúc nào cũng có…

Hắn cau mày nghĩ đến phí sức, không dám xem thường chuyện này. Nhưng một lát sau trong lòng hắn lại vang lên tiếng cười khẽ tự giễu.

Thật ra dù hắn có chuẩn bị nhiều hơn nữa, cuối cùng đều không có ý nghĩa.

Hắn rất rõ ràng, 99% khả năng Thẩm Văn Hiên sẽ từ chối.

1% khả năng còn lại là Thẩm Văn Hiên đã bị đánh tráo.

Hắn chuẩn bị nhiều hơn nữa, cũng chỉ là điểm tô thêm cho màn tỏ tình thất bại của mình mà thôi.

Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.

Hắn phải tỏ tình, phải đi bức bách Thẩm Văn Hiên, nhận thấy rõ tâm ý của mình.

Hàn Dữ Tiếu chợp mắt một lát, tạm thời nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng nổi lên một loại cảm xúc chán ghét bản thân khó nói thành lời.

Hắn đúng là một tên rác rưởi từ đầu đến cuối.
Tác giả có lời muốn nói: Tỏ tình thôi, pháo hoa mùa hè, nhà nhỏ, hồ nước, quả thật là một nơi thích hợp để nhảy sông sau khi tỏ tình thất bại á.

(*) Bánh tổ:

Kt quả hình ảnh cho bánh tổ trung quốc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play