Vai diễn của Lăng Gia Nguyệt là một cô gái tên là Thư Vấn, tuổi tác cũng xấp xỉ với Tôn Tuần Yến con gái của Tôn Diệu, vẫn còn là một học sinh cấp ba.
Trong cả bộ phim, Lăng Gia Nguyệt gần như không makeup, mái tóc dài thắt bím đuôi ngựa cao cao ở sau gáy, mặc một bộ đồng phục thể thao màu xanh lam, trong ống kính thanh thuần giống như một nàng tiên nhỏ không dính khói bụi trần gian.
Không dính khói bụi trần gian, câu nói này trước kia thường được người ta dùng để miêu tả Viên Thiển. Ngũ qua của Lăng Gia Nguyệt và Viên Thiển khác nhau, nhưng vẻ đẹp thanh lệ thoát tục thì lại tương đồng.
Nhưng lúc Hạ Tinh Trình nhìn thấy Lăng Gia Nguyệt trong ống kính, lại nhận ra cô hoàn toàn khác với Viên Thiển.
Viên Thiển tính tình cởi mở hoạt bát, nhưng lúc ở sau ống kính lại bình thản chất phác; Lăng Gia Nguyệt bản tính ngại ngùng ngoan ngoãn, lúc đứng sau ống kính thì lại năng động tự nhiên, chân chính giải thích cho cái gọi là diễn xuất thiên phú.
Trong phim lần đầu tiên Hàn Bách Hàm gặp Thư Vấn, là lúc ra khỏi phòng bệnh của Tôn Tuần Yến đi đến vườn hoa nhỏ bên ngoài bệnh viện của xã khu, anh nhìn thấy một cô gái rất trẻ ngồi trên ghế dài, đang nhìn về phía xa xăm mà ngẩn người.
Lúc đó Hàn Bách Hàm chỉ liếc mắt nhìn cô, thì đã phát hiện ra cô có vẻ đẹp rất hiếm thấy, sau đó vẫn chẳng quay đầu lại mà đi đến bãi đậu xe bên vệ đường.
Cảnh này sẽ quay ngoại cảnh ở phần sau. Bộ phim này có rất nhiều cảnh phải quay ngoại cảnh, tiến độ của câu chuyện cắt thành bảy tám phần vì kế hoạch quay chụp, cảm xúc thay đổi liên tục, nên cần diễn viên phải tự biết điều chỉnh.
Kịch bản của Hạ Tinh Trình bị mồ hôi của cậu thấm ướt, rồi lại bị gió thổi khô, mặt giấy lồi lõm, những ký hiệu được cậu dùng bút để lại ở trên đó cũng thường bị mồ hôi làm nhòe đi, nhuộm ra một ít vệt nhỏ màu đen.
Cậu mặc đồng phục, ngồi sau bàn làm việc, micro thu âm treo trên đỉnh đầu, phía trước và bên cạnh là hai cái máy quay phim cố định dùng để quay cậu, còn cả ánh đèn sáng rực chiếu vào người, thời gian hơi dài sẽ nóng đến mức làm mặt đổ mồ hôi.
Ở trường quay ngoài đạo diễn và staff, còn có cả Dương Du Minh không có cảnh quay trong trường cảnh này. Dương Du Minh ngồi bên cạnh Hà Chinh, hai người đang thấp giọng nói chuyện.
Từ góc độ của Hạ Tinh Trình nhìn qua có thể nhìn thẳng mặt Dương Du Minh, cho dù là nhìn bao lâu cũng không thấy chán.
Hà Chinh ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Hạ Tinh Trình, bèn trậm giọng gọi: "Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi."
Hạ Tinh Trình thu tầm mắt lại, đặt trên chồng hồ sơ ở trên bàn làm việc trước mặt.
Đây là một cảnh không có lời thoại, Hàn Bách Hàm ngồi một mình bên bàn làm việc suy nghĩ, mọi cảm xúc đều được thể hiện bằng những biểu cảm trên nét mặt anh.
Hạ Tinh Trình thả lỏng đầu óc, tạm thời đuổi Dương Du Minh ra ngoài, bắt đầu nhớ lại toàn bộ vụ án.
Mọi chuyện gần như là xảy ra vào hai tháng trước, vào buổi tối ngày 17, Tôn Diệu như thường ngày đánh răng rửa mặt xong cho con gái đang hôn mê ở trên giường, bèn tắt đèn của gian phòng nhỏ đi ra ngoài, rồi vào gian phòng ngủ lớn hơn một chút ở bên cạnh.
Hắn không đi ngủ ngay, mà xem ti vi thêm một lúc nữa, thời gian tắt ti vi cũng gần 10h30. Cả căn phòng yên tĩnh lại, rơi vào trong bóng tối cô quạnh.
Căn nhà này Tôn Diệu thuê lại, ở trong một tiểu khu rất cũ kỹ, hắn ở trên tầng hai, nhà chỉ hơn năm mươi mét vuông, có hai phòng ngủ một phòng khách. Trong nhà có một ít đồ trang trí rất cũ, mấy thứ đồ gỗ đều đã bị mài nhẵn lớp sơn lộ ra màu sắc vốn có của nó.
Tiểu khu này đã quá cũ rồi, vốn là khu nhà tập thể của một nhà máy cũ, nhà máy đóng cử cũng gần hai mươi năm, nhưng khu tập thể này vẫn không bị phá bỏ và di dời nơi khác, dân ban đầu ở đây đã chuyển đi hết, hầu hết những người thuê nhà sống ở đây đều có hoàn cảnh kinh tế khó khăn. Tiểu khu không có ban quản lý tài sản cũng không có bảo vệ, chỉ có một cánh cửa sắt quanh năm rộng mở, ông cụ trông cửa vì không có ai nộp phí quản lý nên cũng đã sớm rời đi.
Tôn Diệu tắt ti vi rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi, mỗi ngày hắn đều phải dậy sớm để lật người cho con gái, đút bữa sáng cho cô bé qua đường mũi bằng ống NG, còn phải xử lý phân của cô bé nữa. Sau đó, hắn sẽ tới làm việc ở công ty cách nhà thuê rất gần, vì tình huống đặc biệt, nên công ty đồng ý cho hắn mỗi ngày về nhà mấy lần, để trở mình làm sạch và chuẩn bị bữa trưa cho con gái hắn, nhưng hắn phải mở điện thoại 24h và quay lại công ty bất cứ lúc nào để xử lý những trường hợp khẩn cấp, một ngày 24h, một tuần bảy ngày, không một giây nào là thời gian hoàn toàn thuộc về chính mình.
Tối hôm đó, Tôn Diệu vừa ngủ không lâu đã bị tiếng động nhẹ nhàng vang lên từ căn phòng bên cạnh đánh thức, hắn nhíu mày, ở trong bóng tối lặng im xuống giường, chân trần giẫm trên sàn nhà lạnh lẽo ra khỏi phòng, hắn nhìn thấy cánh cửa của căn phòng ngủ bên cạnh đang đóng lại.
Trong căn nhà này chưa bao giờ đóng cửa phòng ngủ.
Tôn Diệu xoay người quay về lấy một cái gậy phòng thân, rồi đi tới trước phòng ngủ con gái, giơ tay vặn khóa cửa nhưng không vặn được, bèn hít sâu một hơi giơ chân đạp cửa phòng.
Khóa cửa cũ kỹ rách nát hoàn toàn không chịu được sức mạnh từ một cú đạp của hắn, cửa phòng theo tiếng vang mở ra, mang theo sức mạnh nặng nề nện lên tường rồi lại đàn hồi trở về.
Tôn Diệu nhìn thấy bên cạnh chiếc giường trong căn phòng có bóng dáng của một người đàn ông, đang cúi người cởi váy ngủ trên người con gái hắn.
Lửa giận lập tức cắn nuốt Tôn Diệu, làm hắn mất hết lý trí, hắn giống như chẳng nhìn thấy gì cả, giơ gậy gỗ lên tới đánh người kia.
Người bên giường nghe thấy tiếng động, nhanh nhẹn né ra, làm một gậy của Tôn Diệu đánh vào khoảng không, đồng thời Tôn Diệu cũng nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt của người kia trong ánh trăng mờ, là một người đàn ông rất trẻ.
Sau khi một gậy của Tôn Diệu đánh vào khoảng không, bèn chú ý tới váy ngủ của con gái ở trên giường đã bị vén lên hết, lộ ra thân thể còn non nớt, đại não hắn trống rỗng, theo bản năng giơ tay ra kéo váy của con gái xuống.
Nhưng không ngờ, tên đàn ông trẻ tuổi kia lại nhân cơ hội cướp đi gậy gỗ trong tay hắn, nâng qua đỉnh đầu đánh lên người Tôn Diệu.
Tôn Diệu bị đánh lùi về sau mấy bước, hắn cắn chặt răng nhận lấy một gậy đó, rồi xong tới cướp lại gậy gỗ, gậy gỗ bị hai người cùng nắm trong tay tranh giành, Tôn Diệu dùng cánh tay ghìm cổ người đó, mãi cho đến khi người đó bị ghìm đến ngạt thở, tay nắm gậy gỗ cũng thả lỏng ra. Lúc này, Tôn Diệu cướp gậy gỗ vứt đi, cũng buông người đàn ông kia ra.
Người đàn ông dường như đã mất đi ý thức, thân thể ngã oặt một bên giường, Tôn Diệu quay đầu đến xem con gái ở trên giường, không ngờ người đàn ông kia giây phút đó lại nhặt gậy gỗ lên, nhưng lần này lại muốn đánh lên đầu Tôn Tuần Yến đang bị hôn mê.
Tôn Diệu giơ cánh tay trái chặn gậy đó lại, rồi một lần nữa dùng cánh tay phải ghìm cổ của người đàn ông kia, lúc này hắn sợ tên kia vẫn còn sức để đứng dậy, nên thời gian ghìm cổ dài hơn một chút, đợi tới lúc hắn buông tay ra, người đàn ông kia liền ngã oặt trên mặt đất, đã tắt thở.
Sau đó Tôn Diệu tự báo cảnh sát.
Đây là toàn bộ quá trình của vụ án, nhưng, mỗi một tình tiết đều từ chính miệng Tôn Diệu kể ra, hiện trường ngoài kẻ tình nghi và người bị hại, chỉ có một cô bé hôn mê hơn một năm, chẳng có nhân chứng nhìn thấy tận mắt.
Người bị Tôn Diệu ghìm chết tên là Tào Vũ Tường, vừa tròn 19 tuổi. Dựa theo lời khai của Tôn Diệu, thì Tào Vũ Tường chắc là nhảy cửa sổ trực tiếp vào trong phòng của Tôn Tuần Yến, vì cửa lớn là cửa chống trộm, cả đêm đều khóa chặt không có dấu vết cạy khóa. Khám nghiệm hiện trường đã xác nhận, trước cửa sổ cầu thang bên cạnh cửa sổ của phòng Tôn Tuần Yến có dấu giày của Tào Vũ Tường, chắc là hắn nhảy vào từ chỗ đó.
Tào Vũ Tường đêm khuya nhảy cửa sổ vào trong nhà Tôn Diệu, có ý đồ hiếp dâm Tôn Tuần Yến con gái của Tôn Diệu đang hôn mê ở trên giường, sau khi bị Tôn Diệu phát hiện trong lúc hai người đánh nhau, Tôn Diệu lỡ tay ghìm chết Tào Vũ Tường.
Hành vi của Tôn Diệu nghe có vẻ như là phòng vệ chính đáng, nhưng lý do cho sự bất đồng ở viện kiểm sát trong giai đoạn bắt giữ là: hắn ghìm chết người. Trong quá trình ghìm chết, Tào Vũ Tường chắc chắn sẽ mất đi ý thức do thiếu oxy trước, và y không còn khả năng phản kháng và tiếp tục gây án nữa, nhưng Tôn Diệu vẫn không dừng lại, nên bị tình nghi phòng vệ quá mức thậm chí là cố ý giết người.
Suy nghĩ của Hàn Bách Hàm về vụ án kia được thể hiện đầy đủ trong cảnh quay đặc tả vào mặt Hạ Tinh Trình, nét mặt cậu nghiêm túc, chân mày hơi nhíu lại, một tay đặt trên mép bàn làm việc lật xem hồ sơ vụ án, đang lật tới báo cáo khám nghiệm tử thi của nạn nhân Tào Vũ Tường.
Báo cáo khám nghiệm tử thi có đính kèm ảnh chụp, người đàn ông trẻ tuổi nằm trên bàn phẫu thuật bằng kim loại, phần thịt bị người ta cắt mở và lật qua lật lại, để lộ nội tạng màu đỏ sậm ở bên trong.
Một lát sau, diễn viên đóng vai trợ lý Tiểu Vệ của Hàn Bách Hàm đi tới, đưa cho cậu một ly cà phê.
Hạ Tinh Trình có một khoảnh khắc bị cắt đứt dòng suy nghĩ, cậu nói cảm ơn rồi nhận lấy ly cà phê.
Hai người họ bắt đầu thảo luận vụ án.
Hạ Tinh Trình đứng lên, bưng ly cà phê đi tới bên cửa sổ, nhấp một ngụm, cậu nghe thấy diễn viên đóng vai Tiểu Vệ sôi nổi phát biểu ý kiến, kiên quyết cho rằng Tôn Diệu là tự vệ chính đáng.
"Cái tên Tào Vũ Tường kia là cặn bã, năm đó Tôn Tuần Yến có phải là bị tai nạn hay không còn chưa điều tra rõ ràng, họ Tào kia ngay cả một người thực vật cũng không tha!"
Hạ Tinh Trình im lặng lắng nghe, cậu bưng ly cà phê đi tới bên cạnh bàn làm việc, ngồi dựa vào mép bàn làm việc bằng gỗ, chiếc quần đồng phục theo đó mà căng ra, phác họa ra đường nét từ đùi đến mông cậu, cậu dùng giọng điệu thận trọng nói: "Tôn Tuần Yến có phải ngã lầu vì Tào Vũ Tường không và Tôn Diệu có phải tự vệ không chẳng liên quan gì đến nhau, đây chỉ được coi là yếu tố để cân nhắc mức hình phạt của tòa án mà thôi."
Vẻ mặt cậu rất bình tĩnh, khí chất trên người hoàn toàn không giống với con người vốn có của cậu.
Hà Chinh tiến đến bên tai Dương Du Minh khẽn nói: "Trạng thái bây giờ của Tinh Trình cực kỳ tốt."
Dương Du Minh không nói gì, mà chỉ nhìn Hạ Tinh Trình mãi.
Nhân vậy Hàn Bách Hàm là một công tố viên trẻ tuổi đẹp trai, từ nhỏ gia cảnh đã tốt kết quả học tập lại xuất chúng, anh thông minh lại giàu tinh thần trượng nghĩa, luôn tin tưởng vào pháp luật, lúc nào cũng điềm tĩnh và tự tin.
Hạ Tinh Trình dường như hoàn toàn hợp thành một thể với Hàn Bách Hàm, cậu đã thoát khỏi sự thiếu kinh nghiệm và bắt đầu bước ngày càng ổn định hơn trên con đường diễn xuất.
Hạ Tinh Trình như vậy cực kỳ có sức hấp dẫn.
Hạ Tinh Trình đương nhiên không nghe thấy đánh giá của Hà Chinh dành cho mình, mà vẫn đang chìm đắm trong nhân vật, cậu bưng ly cà phê lên, rủ mắt chậm rãi uống một ngụm, lúc ngước lên lần nữa lại nói: "Tôi muốn đến xem hiện trường."
Việc quay phim tới đây là kết thúc.
Hoa Hoa chạy tới giúp Hạ Tinh Trình cầm lấy ly cà phê, rồi đưa cái quạt nhỏ cho cậu.
Hạ Tinh Trình cầm quạt nhỏ vừa thổi lên mặt vừa đi đến chỗ Hà Chinh, vẻ mặt cậu vẫn rất nghiêm túc, có vẻ còn đang trong trạng thái nhập vai chưa thoát ra được.
Mãi cho đến khi đi tới trước mặt Dương Du Minh, cậu dùng chân cọ cọ chân Dương Du Minh.
Dương Du Minh ngẩng đầu lên nhìn cậu, thấy tóc cậu bị gió thổi ngược lên, khí thế chững chạc ban nãy cũng biến mất sạch sẽ.
Hạ Tinh Trình không nói gì, thực tế cậu đã quên mất ban nãy định nói gì rồi, Dương Du Minh luôn có thể kéo cậu từ trong nhân vật hư ảo về với hiện thực, cậu nghĩ có lẽ ngay từ đầu cậu đã nhập vai cùng Dương Du Minh, rồi không thể bước ra được nữa. Từ nay về sau, những cảnh khác chỉ là diễn, chỉ có Dương Du Minh mới là sự chân thật của cậu.
Hà Chinh ho một tiếng cắt ngang bọn họ.
Hạ Tinh Trình liếc mắt nhìn Hà Chinh, rồi lại quay trở về là Hạ Tinh Trình mà mọi người biết, cậu nói: "Góc độ ban nãy thế nào?"
Hà Chinh nhìn lướt qua Hạ Tinh Trình đang dùng chân mình lặng lẽ cọ cọ Dương Du Minh, anh ta giả bộ không thấy gì cả, chỉ nói: "Có thể đổi lại góc độ bên này quay lại lần nữa, để tôi cân nhắc thử xem."
Hạ Tinh Trình nói: "Vâng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT