Thẩm An Kỳ suốt cả quá trình Hắc Ly khiêu vũ đều chăm chú quan sát. Cô ấy nhìn mà rất ngưỡng mộ chị An Nhiên, có thể nhảy giỏi đến vậy.

Kì thật, An Kỳ rất muốn bản thân cũng nhảy được như thế. Nhưng cơ thể của cô ấy dường như không sinh ra để nhảy múa. Bởi vì cho dù học bao nhiêu, thì cũng chẳng khá lên nổi.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người.

Thẩm An Kỳ không cần quay sang cũng biết đó là Thẩm An Tình. Cô ta đồng thời cũng đứng quan sát Hắc Ly, mở miệng ra liền chẳng thốt lên được lời nào tốt đẹp: "Tiểu Kỳ, nhìn chị ta nhảy có phải thấy rất hâm mộ không? Chắc là chị đang ghen tỵ lắm nhỉ! Bản thân thích nhảy nhưng lại nhảy không tốt."

Thẩm An Kỳ vẫn duy trì vẻ mặt bình đạm không hề dao động, chỉ coi như có chó sủa bên tai. Cô ấy lẳng lặng đáp duy nhất một câu: "Em không nói thì cũng chẳng có ai bảo em câm đâu, Tiểu Tình."

"Chị..." Câu nói này vừa thốt ra đã thành công chặn họng cô em gái nhiều chuyện của Thẩm An Kỳ, khiến cô ta nghẹn lời, chẳng biết đáp sao cho vừa. Khuôn mặt trong phút chốc lại hiện lên sự giận dữ.

Thẩm An Kỳ chán nản lắc đầu thở dài. Tiểu Tình đúng là đã ngốc còn không biết kiềm chế, mới nói mấy câu liền tức giận. Chả trách bị chị An Nhiên xoay vòng vòng như chong chóng.

Cái tính này, nếu không bỏ thì có ngày rước hoạ vào thân. Nghĩ rồi, cô ấy cũng lười quan tâm, ý định muốn xoay người bỏ đi. Tốt nhất là cách xa con nhỏ ra, tránh chuốc thêm phiền phức.

Nhưng Thẩm An Kỳ chẳng thể ngờ, từ lúc cô ấy chọc giận Thẩm An Tình thì đã dính phải phiền phức rồi. Bởi ngay khi cô ấy vừa xoay người đi, đôi mắt Thẩm An Tình lóe lên một tia giảo hoạt.

"Roẹt!"

Tiếng vải đột nhiên bị xé vang vọng cả một góc phòng, thu hút không ít sự chú ý đồ dồn về phía này.

Nguyên nhân là do đuôi váy của Thẩm An Kỳ bị Thẩm An Tình giẫm phải. Bởi vì lụa cực kì mỏng, cho nên lúc cô ấy bước đi, đuôi váy thì bị giữ lại khiến phần xẻ tà rách ra, lộ đến tận sát mép quần trong.

Thẩm An Kỳ hốt hoảng vội vàng lấy tay che đi phần váy bị rách. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Thẩm An Tình. Vẻ mặt hiện lên nét buồn bực xen lẫn sự thất vọng tràn trề.

Em gái cô ấy, hoá ra kiểu gì cũng vẫn muốn rắp tâm làm mất mặt người chị này trước bao người. Rốt cuộc trong mắt nó, ý nghĩa của cô ấy còn có bao nhiêu phần?

Xem Thẩm An Kỳ bối rối chẳng biết phải làm sao, Thẩm An Tình mới cảm thấy hả lòng hả dạ. Từ từ nhấc chân ra khỏi đuôi váy của chị gái, cô ta nói bằng một giọng đáng thương: "Tiểu Kỳ à, em cũng không phải là cố ý giẫm vào váy chị đâu! Chị sẽ không để tâm chứ?"

Không cố ý?

Thẩm An Kỳ nghe xong mà thật muốn cười to. Như thế còn không cố ý thì thế nào là cố ý? Chẳng lẽ phải xé nát đồ của cô ấy ra mới gọi là cố ý ư?

...

Hắc Ly đứng ở phía xa hai người bọn họ, đã nhanh chóng thu tất cả mọi chuyện vào mắt. Cô khẽ kiêu kì nhếch môi, tạo thành một nụ cười đầy bỡn cợt và mỉa mai.

Khá khen cho Thẩm An Tình quả thật rất biết lợi dụng tình hình. Đám người nhà giàu vốn là những kẻ cực kì vô cảm. Thẩm An Kỳ gặp tình huống này, chắc chắn sẽ chẳng mấy ai tiến lên giúp đỡ. Một phần vì sợ đắc tội với tai to mặt lớn. Nhưng phần lớn bọn họ thực sự muốn xem tiếp thứ kịch vui tệ hại đang diễn ra ở đây.

Tuy nhiên, Hắc Ly không đánh đồng trăm người như một. Cho dù hầu hết đều hùa theo số đông, thì cũng vẫn luôn tồn tại một ngoại lệ khác biệt.

Và ngoại lệ ấy, đã xuất hiện rồi.

Phong Dực đi đến bên Thẩm An Kỳ. Trước những con mắt kinh ngạc của tất cả, anh vội cởi áo vest của mình ra, khoác nó lên vai người con gái. May mắn làm sao, chiếc áo vừa hay đủ dài để che hết vùng nguy hiểm trên người cô ấy.

Sau đó, Phong Dực cúi xuống bế Thẩm An Kỳ lên, còn cố tình quay phần chân chỗ váy xẻ tà vào người mình.

Thẩm An Kỳ đột nhiên bị nhấc lên bất ngờ, cô ấy có chút sợ hãi, theo phản xạ đẩy anh ra. Nhưng Phong Dực đã nhanh tay bấm nhẹ lên eo An Kỳ, ra hiệu cho cô ấy đừng nháo.

Khi cảm thấy người trong lòng đã nằm im, đồng thời chắc chắc cô ấy sẽ không bị lộ nữa, Phong Dực liền liếc qua Hắc Ly. Nhận được cái gật đầu từ cô, anh biết mình cần phải làm gì tiếp theo.

Bây giờ, cách giải quyết tốt nhất cho tình huống vừa rồi chỉ có mang An Kỳ đi khỏi cái bữa tiệc vô vị này, tránh thêm điều thị phi.

Nghĩ là làm, Phong Dực nhanh chóng ôm Thẩm An Kỳ rời đi. Chuyện của chị em bọn họ, anh không tiện nhúng tay quá nhiều. Dù sao cũng chỉ đến đây với tư cách bạn nhảy, nhiệm vụ duy nhất là bảo hộ cho Thẩm An Kỳ thật tốt. Còn mớ hỗn độn ở đây, cứ giao cho Hắc Ly tự mình giải quyết nốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play