Lưu Nhi quỳ gối trước mặt Tần thị, khóc không ngừng. Nàng vốn là người của viện Tần thị, lúc Tống Ngọc Tịch vừa hồi phủ, bên người không có ai hầu hạ, Tần thị liền phái nàng cùng một người khác đến đó. Từ đó tới nay, nàng cùng Lục Hoàn vẫn ở tại trong phòng Tống Ngọc Tịch hầu hạ.

Sau khi xảy ra chuyện, Tống Ngọc Tịch liền dẫn Lưu Nhi đến Ninh Thọ viện, kể lại một năm một mười chuyện xảy ra tại Hân Dương Cư. Tần thị giận tím mặt, lập tức sai Quế ma ma đi nội viện bắt người. Thế nhưng, Quế ma ma còn chưa kịp đi ra ngoài, thì đã thấy Kỷ Lan mang theo một đoàn người tiến vào Ninh Thọ viện, đi theo sau là Kỷ Tam phu nhân Chu thị, cuối cùng là hai bà tử đỡ theo gã nam nhân đang rên rỉ, khuôn mặt đỏ bừng, bọng nước nổi khắp mặt.

Người này chính là gã nam nhân đã khinh bạc Lưu nhi ở trong Hân Dương Cư lúc trước.

Tống Ngọc Tịch giương mắt nhìn nhìn Kỷ Lan, chỉ thấy bà ta vẻ mặt ngưng trọng, sau khi tiến vào, cũng không nói chuyện mà trực tiếp quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, chủ động thỉnh tội:

"Con dâu vội vàng tới đây thỉnh tội với lão phu nhân. Người trông coi viện sao nhãng công việc, để cho đồ tặc tử thừa cơ lẻn vào. Quả thật là sơ sẩy của con dâu, xin lão phu nhân giáng tội."

Tần thị ngồi ở trên giường La Hán, đưa tay để cho nàng ta đứng dậy rồi hỏi:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tặc tử kia là người nào?"

Kỷ Lan đứng lên, không dám ngẩng đầu, vẻ mặt xấu hổ, tựa như oán trách liếc sang Chu thị ở bên cạnh. Chu thị lập tức quỳ xuống, dập đầu với Tần thị nói:

"Lão phu nhân minh giám, tặc nhân kia vốn là bà con xa của Kỷ gia. Tằng tổ phụ của hắn và tằng tổ phụ của Hầu gia là biểu huynh đệ, vốn đã dừng qua lại ba đời nay. Ai ngờ trưởng bối nhà hắn đến tìm Kỷ gia, nói là sinh kế trong phủ khó khăn, nên muốn đến kinh thành đặt mua sản nghiệp. Lão thái quân nhà ta là người có tâm Bồ Tát, không chịu được khi thấy hậu bối chịu khổ, nên liền đồng ý chuyện này. Nghĩ chúng ta giờ cũng đã tới kinh thành, nên liền giao chuyện này cho ta làm. Thế nhưng Tam phòng chúng ta mới vừa tới kinh thành, chính mình vẫn là Nê Bồ Tát quá hà [1], vẫn còn đang tự thân lần mò, làm gì có bản lĩnh thay người nhà kiếm tìm sản nghiệp, nhưng lão thái quân một lòng muốn làm việc thiện, đã đáp ứng người ta, nên chuyện này chung quy vẫn muốn làm. Vì vậy, ta liền đến cầu Đại tỷ tỷ, Tam lão gia thường xuyên nói Đại tỷ tỷ là người thiện tâm từ nhỏ, chắc hẳn nhất định sẽ giúp chuyện này. Mà Đại tỷ tỷ lại là Quốc công phu nhân, Quốc công phủ khí phái uy nghiêm, trong tay Đại tỷ tỷ chắc chắn có không ít cửa hàng sản nghiệp, không dám nghĩ muốn lợi dụng, chỉ cầu Đại tỷ tỷ tùy ý chỉ điểm một hai, cũng đủ giúp chúng ta hưởng thụ cả đời rồi. Thế nên ta lập tức phái người trình bái thiếp cho Đại tỷ tỷ. Đại tỷ tỷ cũng là nể mặt lão thái quân và phu quân nên miễn cưỡng đáp ứng. Thế nhưng để cẩn thận, cũng chưa biết người cầu cạnh là người như thế nào, nên mới bảo ta hôm nay dẫn hắn vào phủ, để Đại tỷ tỷ gặp mặt một lần. Nhưng lại không ngờ tới, hắn lại là kẻ có tâm hại người, không để ý một chút đã chạy khỏi chủ viện của Đại tỷ tỷ. Khoảng tầm nửa canh giờ sau, hắn mới mang bộ dáng kia chạy trở về chủ viện. Đại tỷ tỷ nhìn hắn thì biết hắn chắn chắn đã gây ra chuyện lớn rồi. Vừa hỏi người dưới mới biết được hắn đụng chạm tiểu thư trong phủ."

[1] Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo: Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân. Ý chỉ bản thân mình còn lo chưa xong nữa là lo cho người khác.

Chu thị khéo léo đưa đẩy, lời nói không có sơ hở. Kỷ Lan đứng bên cạnh cũng là dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [2] nhìn tặc nhân mặt nổi đầy bọng nước, đang không dám ho he một tiếng nào, rồi nói:

[2] chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được. (trích nguồn blog lylydan’s corner)

"Nhìn trông giống người nhã nhặn, ai ngờ lại là kẻ bại hoại đến mức độ này. Cho dù mắt ta có mù, cũng không dám liên quan gì đến chuyện sinh kế của nhà ngươi."

Hai người bọn họ một xướng một họa, Tần thị nhìn cũng đau đầu. Kỷ Lan tiến lên phía trước một bước, lại tiếp tục hỏi:

"Không biết tặc tử này đụng chạm đến ai? Người là do đệ muội nhà ta mang vào phủ, ta lập tức thay nàng xin lỗi khổ chủ."

Tần thị thở dài, rồi nói: "Đụng chạm tới ai ư? Là Lưu Nhi người bên cạnh Thất nha đầu, ác tặc như thế còn giữ lại làm chi, truyền lệnh ta gọi người Kinh Triệu phủ đến đây. Dưới chân thiên tử, lại dám ngang nhiên xâm nhập Trấn Quốc công phủ của ta để hành hung, nếu không nghiêm trị, người trong thiên hạ thật cho rằng Tống gia ta chết hết rồi phải không?"

Trong khi bà đang nói, thì Quế ma ma đã lĩnh mệnh đi xuống dưới, nhưng Kỷ Lan đã vội ngăn bà lại nói:

"Lão phu nhân bớt giận, chuyện này là chuyện hậu trạch, cũng không nên kinh động đến Kinh Triệu phủ. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải chuyện vẻ vang gì, không duyên cớ Quốc công phủ lại có tặc tử lẫn vào. Cũng may chưa có thương tổn đến mấy cô nương, chỉ là một nha hoàn mà thôi. Chúng ta âm thầm xử trí là được. Lão phu nhân muốn như thế nào, thì nói cho con dâu, con dâu xin cam đoan sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng, không lưu lại hậu hoạn."

Tần thị nhìn Kỷ Lan, vừa định hỏi nàng ta tính âm thầm giết người hay định thế nào, thì chợt nghe Tống Ngọc Tịch đứng bên cạnh nói:

"Mẫu thân nói thế sai rồi. Lưu Nhi tuy chỉ là nha hoàn, nhưng có tình tỷ muội với con, nàng ở trong phủ vô duyên vô cớ phải chịu ủy khuất lớn như vậy, nào có chuyện cứ như thế là được rồi? Hơn nữa, tặc nhân này lai lịch cũng quá kỳ quái, tuy nói là do Tam phu nhân dẫn vào phủ, nhưng hắn trước đây cũng chưa từng tới Quốc công phủ, làm thế nào mà biết đường đến Hân Dương Cư? Nếu là do đánh bậy đánh bạ mà đến được, thì tại sao khi hắn bị bắt quả tang, lại có thể nhanh chóng quay trở lại chủ viện? Phải chăng có người từ sớm đã cố ý nói cho hắn biết trước về đường đi? Nếu là có người nói cho hắn biết trước, vậy có nghĩa là đằng sau hắn ta còn có người khác, chẳng lẽ không cần điều tra rõ về người này sao? Còn có, toàn bộ hậu viện của Quốc công phủ, nha hoàn không có một trăm thì cũng có tám mươi, như thế nào lại đụng đến Lưu Nhi? Những chuyện này chẳng lẽ không cần điều tra rõ ràng hay sao?"

Tống Ngọc Tịch nói vừa dứt lời, Tần thị lập tức gật đầu, biểu thị tán thành lời nói này của nàng. Chợt nghe Chu thị đứng ở một bên tiếp lời:

"Thất tiểu thư thật sự ở đâu cũng không thay đổi. Đối đãi nha hoàn bên người còn tốt hơn so với thân tỷ muội của mình."

Kỷ Lan lạnh lùng lườm Chu thị. Chu thị mới không nói thêm gì, chỉ nghe Kỷ Lan nói với Tần thị:

"Lão phu nhân, ta thấy Thất tiểu thư nói có lý, vốn con dâu cũng muốn cẩn thận thẩm vấn hắn một phen."

Kỷ Lan không nhìn Tống Ngọc Tịch mà đi ngang qua người nàng, đến trước mặt gã nam nhân mặt nổi đầy bọng nước, thì thấy hắn đang giương mắt nhìn mình. Đột nhiên, gã nam nhân kia nhào tới chân của Kỷ Lan, lớn tiếng dập đầu cầu xin tha thứ:

"Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng! Ta, ta bị quỷ ám, ta không phải là con người. Cầu phu nhân nể mặt lão tổ tông, tha cho ta lần này. Dòng chính nhà ta chỉ có mình ta, ta, ta nếu chết đi, cha ta, cha ta sẽ tuyệt hậu mất. Phu nhân, ta van cầu người, van cầu người."

Người nọ vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ, Kỷ Lan không kiên nhẫn muốn nghe, nói với bà tử thô sử đứng bên: "Còn đứng ngây đó làm gì, kéo hắn lên, cũng nên hỏi chuyện, đừng để bị nói là ta oan uổng hắn. Kéo lên!"

Nào ngờ khi hai bà tử thô sử mới chạm vào hắn, gã nam nhân kia đột nhiên bạo phát, đứng bật dậy, quay người muốn chạy trốn, khiến hai bà tử thô sử cả kinh, cuống quýt kéo lấy hắn. Gã nam nhân kia giống như phát điên, giãy giụa muốn thoát. Đột nhiên từ trong ống tay áo của hắn rơi xuống một vật, giống như một tờ giấy.

Tần thị chỉ vào vật đó hỏi: "Đó là cái gì vậy?"

Quế ma ma lại phái hai bà tử thô sử của Ninh Thọ viện hỗ trợ, mới vất vả đè hắn xuống. Kỷ Lan trông thấy đồ rơi ra, tự mình đi qua nhặt lên, nâng lên đưa cho Tần thị nói: "Lão phu nhân, là một tờ giấy."

"Đưa đây." Tần thị nói.

Quế ma ma lĩnh mệnh đón lấy, mở tờ giấy ra đưa cho Tần thị. Tần thị nhận lấy nhìn xem, lập tức sắc mặt đại biến, vỗ bàn đặt trên giường La Hán, tức giận nói: "Tên tặc tử này ngươi khá lắm, quả thực cả gan làm loạn!"

Tống Ngọc Tịch và Kỷ Lan không rõ chuyện gì, vội đi qua nhìn, chỉ thấy trên tờ giấy kia là một tấm bản đồ, lấy Vũ Động viện làm trung tâm, vẽ hơn nửa hậu viện của Trấn Quốc công phủ, có bản đồ này trên tay, còn sợ không tìm thấy vị trí của hậu viện sao?"

Kỷ Lan kinh hãi: "Cái này, cái này, cũng thật sự là, quá mức tưởng tượng. Xem ra thật sự là có âm mưu từ trước. Nói! Rốt cuộc là ai sai khiến ngươi?"

Người nọ liên tục lắc đầu, thì thầm trong miệng: "Không, không, không biết, ta không biết..."

"Người tới, kéo ra sân cứ đánh trước hai mươi đại bản, để xem hắn có không khai hay không?" Kỷ Lan đang định gọi người, bỗng nam tử kia đột nhiên ôm đầu kêu to: "Không, không, đừng đánh ta, ta nhất định sẽ trả lại số tiền nợ, đừng đánh ta, đừng đánh ta!"

Kỷ Lan nhíu mày nói:

"Lộn xộn cái gì. Ngươi thiếu nợ tiền của ai, nói!"

Nam tử kia giật mình biết mình đã lỡ lời, liền cúi đầu xuống, đôi môi run run, nhưng cũng không dám nói thêm một chữ.

Tần thị hừ lạnh, nói: "Hừ, nếu ngươi không hỏi ra, thì để ta hỏi. Người là do đệ tức ngươi dẫn vào phủ, lại từ viện của ngươi chạy ra, sau khi phạm tội, cũng lại quay về viện của ngươi. Nếu hiện tại ngươi hỏi không ra, thì bảo ta phải suy nghĩ thế nào đây?"

Kỷ Lan biến sắc, nói với Tần thị: "Lão phu nhân đây là đang hoài nghi ta?" Cúi đầu như là bị ủy khuất lớn, chỉ thấy nàng ta nói tiếp: "Được, nếu đã như vậy, nếu hôm nay ta không thẩm vấn ra được kết quả, ngược lại thật sự sẽ bị oan uổng hay sao? Người đâu, mang hắn xuống, đánh trước hai mươi đại bản, nếu còn không nói, ta sẽ có biện pháp khác!"

Kỷ Lan uy phong hiển hách, lần nữa gọi người, nói đánh là đánh, kéo nam tử kia ra sân, rồi lập tức bắt đầu đánh. Trong sân, tiếng đánh gậy một tiếng lại tiếp một tiếng, cho đến tiếng thứ mười vang lên, nam tử kia rốt cuộc không nhịn được gào to lên:

"Ta nói, ta nói! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"

Tần thị nghe thấy, cũng để Tống Ngọc Tịch và Quế ma ma đỡ đi tới bên cạnh cửa, nói: "Dừng tay, để cho hắn nói! Ta cũng muốn nghe xem hắn có thể khai ra người thứ hai hay không?"

Nam nhân kia một thân chật vật, bị lôi đến như chó chết, giọng nói run rẩy:

"Dạ, là Quý Hỉ Nhi, ta thiếu tiền của Quý Hỉ Nhi, bản đồ kia là do Quý Hỉ Nhi cho ta. Hắn nói Thất tiểu thư Quý phủ là cản trở chuyện của hắn, muốn ta, muốn ta ở trong hoa viên bức nàng, sau đó hắn vẽ bản đồ cho ta, chính là tờ giấy lúc nãy."

Kỷ Lan lạnh giọng hỏi:

"Quý Hỉ Nhi là ai? Là người trong phủ chúng ta sao?"

Người nọ lần nữa ngậm miệng không dám nói, cho đến khi Kỷ Lan muốn gọi người kéo hắn xuống, hắn mới vội nói: "Không phải, không phải người của Quý phủ, ta không biết hắn là ai, ta chỉ biết hắn tên là Quý Hỉ Nhi, là người giúp việc cho Đinh Đại gia. Đinh Đại gia là nhị lão bản sòng bạc Vạn Phương. Quý Hỉ Nhi nói chỉ cần ta thành công giúp họ làm chuyện này, thì tiền ta đánh bạc thiếu nợ họ sẽ được xóa bỏ. Ta chỉ biết từng đây thôi. Van cầu các vị đừng đánh ta nữa. Nhà ta là nhất mạch đơn truyền, nếu đánh chết ta, thì cha ta sẽ tuyệt hậu mất."

Tần thị nhìn Tống Ngọc Tịch hỏi: "Con ở bên ngoài, có phải đụng phải chuyện gì không." Tần thị lo lắng hỏi, sợ vị Đinh Đại gia là người mà Tống Ngọc Tịch đắc tội khi làm việc ở bên ngoài.

Tống Ngọc Tịch lắc đầu: "Không có, con chưa từng nghe tên người này."

Chu thị đột nhiên kinh ngạc nói một câu: "Đinh Đại gia của sòng bạc Vân Phương, không phải là Đại huynh của Tứ di nương Quý phủ sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play