Trưởng tộc nhà họ Đường – Đường Cảnh Hoằng, bại rồi.
Trưởng tộc hết mực uy nghiêm, lúc này chật vật nhếch nhác nằm trên nền đất, miệng dính máu tươi, toàn thân bẩn thỉu. Biểu cảm của lão ta cũng trở nên méo mó và dữ tợn, trong đôi mắt tràn ngập vẻ chấn động và không cam lòng.
Cảnh tượng này khiến toàn bộ hiện trường kinh ngạc.
Trang viên rộng lớn của nhà họ Ngô, trong một khoảnh khắc, rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến độ sững sờ.
Đám đông nhà họ Đường như gặp sét đánh giữa trời quang, trái tim như sắp nứt ra. Đây chắc chắn là hiện thực mà họ không thể nào chấp nhận nổi. Trưởng tộc Đường Cảnh Hoằng của họ là sự tồn tại chí tôn vô địch, thực lực của lão ta đã sớm đạt tới đỉnh cao. Trước nay lão ta luôn là người mạnh nhất, một tên phàm phu tục tử từ thế giới bên ngoài đứng trước mặt lão ta chỉ như hạt cát giữa sa mạc, không đáng kể. Thế nhưng, ai có thể ngờ rằng, trưởng tộc đỉnh cao của họ lại bị một cậu thanh niên của thế giới bên ngoài đánh bại. Đối với người nhà họ Đường mà nói, đây đúng là đả kích lớn như hủy thiên diệt địa, khiến họ phải nghi ngờ cuộc đời mình.
Tâm trạng của người nhà họ Ngô hoàn toàn trái ngược với người nhà họ Đường, họ vui mừng đến mức không thể mừng hơn được nữa. Trước kia, Ngô Bách Tuế đẩy lùi được Đường Cảnh Hoằng, nhà họ Ngô cũng chỉ thấy một chút xíu hi vọng nhen nhóm chứ không dám vọng tưởng rằng Ngô Bách Tuế nhất định sẽ chiến thắng Đường Cảnh Hoằng. Nhưng Ngô Bách Tuế chỉ trong chớp mắt đã tạo nên thần thoại bất phàm, đánh cho trưởng tộc nhà họ Đường ộc máu và ngã vật ra đất, khiến người nhà họ Ngô kinh ngạc, cũng khiến họ mừng vui quá đỗi, trong lòng mọi người đều nổi lên cơn sóng dữ, không ngừng cuộn trào.
Trong khoảnh khắc này, Đường Chấn Phong đã hoàn toàn biến hình thành một pho tượng. Ông ta đờ đẫn hẳn, nhưng trong đôi mắt lại lấp lánh đủ thứ hào quang, cảm xúc kích động không thể nào nói thành lời.
Đây là thời khắc chấn động nhất trong bao nhiêu năm Đường Chấn Phong sống trên đời. Với tư cách là người nhà họ Đường, ông ta là người hiểu rõ nhất trưởng tộc của nhà họ Đường đồng nghĩa với điều gì. Đó không chỉ là vị trí chí tôn vô thượng với quyền lực và địa vị, mà còn là thực lực võ công không thể vượt qua được. Đường Chấn Phong chưa từng nghĩ đến việc có ai đánh bại được trưởng tộc của mình. Chính vì như thế, khi biết đích thân Đường Cảnh Hoằng sẽ đến đây, Đường Chấn Phong mới chìm vào sợ hãi và tuyệt vọng sâu sắc. Nhưng bây giờ, Ngô Bách Tuế kéo được Đường Chấn Phong ra khỏi tuyệt vọng. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng con rể của mình mạnh đến mức độ này, đến mức đánh bại được Đường Cảnh Hoằng trước nay vô địch. Sự thực mà như ảo giác này khiến Đường Chấn Phong kinh ngạc đến độ không thể kinh ngạc hơn nữa, đồng thời cũng phấn khích đến mức khó lòng phấn khích hơn.
Sự yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ kéo dài trong vài giây.
Khi đám đông vẫn đang chấn động, Ngô Bách Tuế lên tiếng, anh nhìn Đường Cảnh Hoằng đang nằm trên mặt đất mà không có biểu cảm gì, chỉ điềm nhiên nói: “Bây giờ, ông cảm thấy nhà họ Đường của ông, có còn đủ tư cách làm người khống chế thế giới này nữa không?”
Giọng nói của Ngô Bách Tuế không quá lớn, nhưng một câu hỏi của anh cũng đủ chọc thẳng vào chỗ sâu thẳm trong lòng người nhà họ Đường. Đối với họ, đây là câu hỏi sắc bén nhất. Nhà họ Đường làm một gia tộc ẩn dật, tuy bề ngoài vắng bóng trên thế gian, nhưng thực tế vẫn luôn âm thầm vươn tay ra làm chủ mọi thứ trên thế giới, đè nén sự phát triển của thế giới, còn dùng mỹ từ là “duy trì cân bằng thế giới”. Tất cả mọi thứ quá bất công với thế giới bên ngoài, bây giờ Ngô Bách Tuế muốn phá vỡ những điều bất công này.
Đường Cảnh Hoằng nằm trên mặt đất, vốn dĩ nội tâm của lão ta đã chịu đả kích cực kỳ to lớn, lại nghe được câu hỏi hết sức chối tai của Ngô Bách Tuế, lão ta càng không thể chịu nổi. Đôi mắt của lão ta đột nhiên đổi màu đỏ rực, gương mặt của lão ta vặn vẹo đến cực điểm. Đường Cảnh Hoằng từ từ đứng dậy, đối diện với Ngô Bách Tuế, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Sốt ruột như thế làm gì, mọi thứ vẫn chưa kết thúc mà!”
Lần này, Đường Cảnh Hoằng bị thương khá nặng, nhưng chắc chắn không đến độ không đứng dậy nổi. Tố chất cơ thể của lão ta khác hẳn với người thường, khả năng chịu đựng cũng không phải ai cũng so bì được. Bây giờ lão ta vẫn có khả năng chiến đấu tiếp.
Vừa dứt lời, khí thế trên người Đường Cảnh Hoằng thoáng chốc điên cuồng bộc phát. Toàn thân lão ta như biến thành một ma quân, uy lực rất khủng khiếp, hơi thở rất đáng sợ.
Người nhà họ Đường bị đả kích nặng nề, thấy trưởng tộc của mình lại oai phong thêm lần nữa, trong đôi mắt ảm đạm của họ bỗng chốc lóe lên ánh sáng lấp lánh. Trưởng tộc của họ là tín ngưỡng từ trước đến nay của họ, là thần thánh trên đỉnh cao. Một vị thần như vậy, tuyệt đối không dễ dàng gục ngã. Lão ta bị Ngô Bách Tuế đẩy lùi một lần, nhưng chưa chắc là sẽ thất bại dưới tay Ngô Bách Tuế. Hiển nhiên, giờ khắc này đây, Đường Cảnh Hoằng có tự tin, có “át chủ bài”, cuộc đọ sức giữa lão ta và Ngô Bách Tuế vẫn chưa xong, sau cùng ai giành chiến thắng vẫn chưa biết được. Người nhà họ Đường lại sinh ra hi vọng và niềm tin vào Đường Cảnh Hoằng.
Ở bên khác, người nhà họ Ngô nén lại niềm vui, thần kinh căng lên, bây giờ họ đã ý thức được, trận quyết chiến đỉnh cao sau cùng này vẫn chưa có kết quả rõ ràng. Họ không được phép vui mừng quá sớm, họ chỉ có thể ôm nỗi niềm chờ mong rằng Ngô Bách Tuế đánh bại Đường Cảnh Hoằng hoàn toàn, giành được thắng lợi thực sự.
Ngô Bách Tuế không cảm thấy bất ngờ khi Đường Cảnh Hoằng đứng lên lần nữa, cũng không khiếp sợ trước uy phong của lão ta. Anh vẫn không hề gợn sóng, điềm tĩnh nói: “Ông không đánh lại được tôi đâu!”
Ngô Bách Tuế rất tự tin, dường như, anh chắc chắn tuyệt đối, mình sẽ thắng được Đường Cảnh Hoằng.
Mặt mũi Đường Cảnh Hoằng sa sầm, lão ta lạnh lùng: “Đừng lên giọng quá sớm!”
Nói xong, Đường Cảnh Hoằng giơ tay phải ra ngoài, hô lên: “Thất Tinh Kiếm, quay về!”
Trong thoáng chốc, bên ngoài cổng phía Tây ở phía sau trang viên nhà họ Ngô đột nhiên chấn động mãnh liệt.
Đó là vị trí cấm địa nhà họ Ngô.
Những ai có mặt ở đây đều cảm nhận được động tĩnh khủng khiếp từ nơi đó truyền tới, trong chớp mắt, chỉ nghe thấy một âm thanh vang dội “uỳnh” vọng ra từ cấm địa nhà họ Ngô, một luồng sáng từ bên trong cấm địa bắn thẳng vào khoảng không vời vợi. Sau đó, luồng sáng này xuất hiện chớp nhoáng trên tầng không rồi lao thẳng tới bàn tay của Đường Cảnh Hoằng.
Chấn động ở cấm địa nhà họ Ngô cuối cùng cũng kết thúc.
Trang viên nhà họ Ngô khôi phục vẻ yên tĩnh của nó, còn trên bàn tay phải đang giơ ra của Đường Cảnh Hoằng có thêm một thanh kiếm.
Đây chính là Thất Tinh Kiếm!
Thất Tinh Kiếm khí thế phi phàm, trên lưỡi kiếm lấp lánh thứ hào quang màu xanh lam chói mắt, trên đó còn nạm bảy cái đinh bạc, đinh bạc phát ra ánh sáng bạc sáng loáng, càng thêm chói mắt.
Kiếm khí lạnh băng toát ra từ thân kiếm nhanh chóng lan khắp mọi nơi, bầu không khí ở hiện trường nhanh chóng lạnh đi, hơi lạnh thấm vào da thịt của từng người.
Thất Tinh Kiếm chính là vũ khí riêng của Đường Cảnh Hoằng, một khi Đường Cảnh Hoằng và Thất Tinh Kiếm hợp nhất sẽ đánh đâu thắng đó, không ai địch lại nổi.
Đường Cảnh Hoằng nắm Thất Tinh Kiếm trong tay, khí thế trở nên cực kỳ khác biệt, uy phong của lão ta càng thêm mạnh mẽ, hơi thở càng thêm lạnh lùng, sát khí càng thêm lẫm liệt, như thể đang giẫm lên núi thây biển máu, bước ra từ địa ngục sâu thẳm. Toàn thân lão ta toát ra thứ khí thế khiến người ta sợ hãi, hoảng hồn, khiếp đảm.
Người nhà họ Ngô ai nấy biến sắc, trái tim họ cũng không khỏi run lên.
“Bây giờ, chịu chết đi!”
Đường Cảnh Hoằng bộc phát uy lực, đột nhiên hét to một tiếng, ngay sau đó, lão ta giơ Thất Tinh Kiếm trong tay lên, vung mạnh về phía Ngô Bách Tuế.
Trong thoáng chốc, kiếm khí sắc bén chọc rách hư không, xuyên qua vạn vật, đánh mạnh về phía Ngô Bách Tuế.
Kiếm khí vừa thoát ra, hơi lạnh càng gia tăng, toàn bộ hiện trường như bị vô số nhũ băng tập kích, đám đông có mặt ở đó cảm nhận được hơi lạnh sắc bén như cắt da cắt thịt, như châm chích vào cơ thể, lòng dạ đều run rẩy. Uy lực của Thất Tinh Kiếm này đáng sợ đến cực điểm.
Ánh mắt của Ngô Bách Tuế thoáng thay đổi. Không hề chần chừ, anh lập tức nhảy vọt lên đến độ cao lưng chừng tầng không, khi ở trên đó, anh đột ngột giơ tay, đánh mạnh một chưởng về phía kiếm khí của Đường Cảnh Hoằng.
Chưởng này nặng nề như núi non, chân nguyên trong đó hùng hậu vô cùng, nó giống như ngọn lửa hừng hực cháy dưới tầng đáy địa ngục, hàm chứa hơi thở nóng bỏng. Những nơi mà chân nguyên đi qua, hơi nóng phừng phừng tới tận chân trời. Bầu không khí giá rét thoáng chốc trở nên nóng bỏng.
Phừng!
Chân nguyên chân hỏa rất ngang ngược của Ngô Bách Tuế va chạm với kiếm khí từ Thất Tinh Kiếm của Đường Cảnh Hoằng, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, khiến cho gió lốc cuồn cuộn nổi lên, hơi lạnh và hơi nóng giao thoa ào ào thổi ra, phủ khắp đất trời.
Ngay sau đó, người ta thấy chân nguyên của Ngô Bách Tuế thoáng chốc tiêu tán, biến mất không dấu tích, như thể nó đã bị kiếm khí nuốt gọn rồi.
Thấy vậy, người nhà họ Ngô và gia đình Đường Chấn Phong sợ mất mật. Họ vốn biết rằng uy lực từ Thất Tinh Kiếm của Đường Cảnh Hoằng không hề tầm thường. Nhưng họ cũng không ngờ rằng uy lực của thanh kiếm này lại đến cảnh giới như vậy, đến cả chân nguyên nóng bỏng và hung mãnh của Ngô Bách Tuế cũng không thể làm gì được nó. Sự khủng khiếp của nó vượt quá phạm vi tưởng tượng của đám đông, cũng khiến họ càng thêm lo lắng cho Ngô Bách Tuế.
Thậm chí, đến bản thân Ngô Bách Tuế cũng phải biến sắc, trong ánh mắt anh thấp thoáng chút chấn động, nhịp tim cũng loáng thoáng tăng theo, cơ thể anh bật nhảy về vị trí vốn có.
Thế nhưng, Ngô Bách Tuế vừa đáp đất, Đường Cảnh Hoằng đã lại vung kiếm lên một lần nữa. Thứ kiếm khí lạnh lẽo kia nhanh chóng tập kích về phía anh.
Kiếm khí lần này còn kinh khủng hơn, lạnh lẽo hơn ban nãy. Kiếm khí vừa thoát ra, không khí xung quanh dường như đông cứng lại, vạn vật như đóng băng.
Ngô Bách Tuế có thể cảm nhận rõ ràng bản thân mình như bị khóa trong một không gian vuông vức. Anh không dám chần chừ, nhanh chóng giơ hai tay ra múa may trước ngực, động tác vung tay không quá nhanh, nhưng biên độ rất rộng, dường như có thể khuấy đảo mây gió, chấn động trời đất. Trong chốc lát, không khí bị đông cứng tan ra, tầng không quang đãng vang lên âm thanh như dòng sông đổ xuống, tinh hoa linh khí trong trời đất hội tụ về phía Ngô Bách Tuế. Hai tay Ngô Bách Tuế không ngừng động tác, linh khí không hề đứt đoạn.
Linh khí vô cùng vô tận của trời đất hội tụ vào giữa hai bàn tay của Ngô Bách Tuế. Khi kiếm khí từ Thất Tinh Kiếm của Đường Cảnh Hoằng tấn công anh, hai tay của Ngô Bách Tuế đột ngột đẩy ra.
Uỳnh!
Một luồng chân nguyên khổng lồ dung hòa linh khí của đất trời thoát ra ngoài, đâm thẳng vào kiếm khí lạnh lẽo của Đường Cảnh Hoằng.
Đùng!
Hai thứ sức mạnh tột đỉnh đâm vào nhau rất mạnh, trong thoáng chốc, âm thanh cực lớn vang lên, mặt đất bắt đầu rung lắc, bầu trời như sắp sụp xuống.
Kiếm khí lạnh lẽo của Thất Tinh Kiếm hoàn toàn tan biến sau cú va chạm.
Còn Ngô Bách Tuế, cơ bắp trên mặt anh run rẩy. Anh bị thứ sức mạnh chấn động trời đất kia phản phệ, xung kích, khí huyết trong cơ thể bỗng chốc sôi trào lên, thân mình anh đột ngột bay ngược về phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT