Người đàn ông bệnh tật bị Ngô Bách Tuế bóp cổ.

Trận quyết đấu đỉnh cao chấn động lòng người

này đặt dấu chấm hết ở đây. Kết cục vẫn là người đàn

ông bệnh tật thua.

Tất cả mọi người có mặt đều đờ người ra, căng

thẳng tột độ.

Người nhà họ Ngô và nhà họ Hạ thì phấn khởi đến

không thể lột tả được, bọn họ vui vẻ vì thấy được kết

cục này nhưng lại sợ nó không phải là sự thật, bọn họ

muốn hoan hô reo hò nhưng lại sợ một giây sau lại

xảy ra biến cố. Bây giờ họ đều hi vọng Ngô Bách Tuế

có thể bẻ gãy luôn cổ của người đàn ông bệnh tật,

chỉ khi nào lão ta tắt thở hẳn thì họ mới có thể thở

phào nhẹ nhõm, nhiệt liệt chúc mừng được.

Tứ Đại Thiên Vương và chiến đội hàng nghìn

người thì ngây ra như phỗng, bọn họ vô cùng sợ

người đàn ông bệnh tật sẽ bị tiêu diệt, bọn họ không

thể nào tin được người đàn ông bệnh tật là Vũ Thánh

mà lại dễ dàng thua như vậy. Trái tim của tất cả bọn

họ đều vọt lên tới cổ họng, sự lo lắng quấn chặt lấy

họ.

Trong ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người,

Ngô Bách Tuế lên tiếng lạnh lùng nói với người đàn

ông bệnh tật: “Ông thua rồi!”

Ba chữ không có chút cảm xúc này đã định đoạt

kết cục của người đàn ông bệnh tật.

Nhưng người đàn ông bệnh tật sao có thể chấp

nhận kết cục thế này được. Lão đường đường là Vũ

Thánh, là Chúa Tể của thế giới này, sao có thể thua

trong tay một thằng oắt vắt mũi chưa sạch được.

Trong tích tắc, ánh mắt lão thay đổi mãnh liệt, tia

lạnh chợt lóe lên trong mắt, lão không mở miệng

nhưng giọng nói của lão lại vang lên: “Không hề”.

Dứt lời, khí thế của lão bùng nổ, kình khí tự thân

của lão ngưng tụ lại trong chớp mắt, đồng thời, tay

phải buông thông giữa không trung của lão chợt phát

lực. Lão chưởng vào vị trí tim của Ngô Bách Tuế

nhanh như chớp.

Chưởng này của người đàn ông bệnh tật tràn đầy

khí kình, vừa âm độc vừa đáng sợ, đầy rẫy hơi thở

của Thần Chết.

Khoảng cách gần, tốc độ nhanh, lực đạo mạnh, và

khí thế hung mãnh như thể này, đương nhiên là lão

muốn đánh một chưởng tước đoạt mạng sống của

Ngô Bách Tuế.

Biến cố xảy ra quá mức đột nhiên, mọi người đều

kinh hoảng, đặc biệt là người nhà họ Ngô và nhà họ

Hạ, bọn họ sợ đến nỗi tim như ngừng đập, mắt họ

không chớp nhìn chằm chằm bàn tay Thần Chết của

người đàn ông bệnh tật.

Bịch!

Chưởng tay phải của người đàn ông bệnh tật đấm

vào ngay ngực Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế đau đến nhíu mày, đồng thời anh

cũng thả cổ của người đàn ông bệnh tật ra theo bản

năng, cơ thể anh cũng bị đánh đau đến mức phải lùi

về sau liên tiếp. Tim của anh cũng bị chấn động.

Lần này, Ngô Bách Tuế chịu thiệt nặng nề, anh

thật sự không ngờ trong tình huống này, người đàn

ông bệnh tật vẫn còn có sức để phản kích. Thậm chí

lão còn phản kích nhanh đến nỗi Ngô Bách Tuế hoàn

toàn không phản ứng kịp. Ngô Bách Tuế lại oan uổng

ăn một cú chưởng chí mạng. Nhưng anh không chết,

vì sức mạnh thể xác của anh đủ mạnh, lực đạo chí

cương chí dương lúc trước anh ngưng tụ cũng chưa

hề tiêu tán, nên mới chống lại được lực khí kình ngút

trời của người đàn ông bệnh tật.

Nhìn thấy Ngô Bách Tuế bị đánh trúng, người nhà

họ Ngô và nhà họ Hạ đều sợ mất hồn, chỉ trong chớp

mắt mà bọn họ đã căng thẳng đến cực độ. Bọn họ chỉ

sợ Ngô Bách Tuế bỏ mạng ngay tại chỗ, những may

thay cuối cùng anh chỉ lùi lại vài bước, không hề có

biểu hiện sắp chết. Thế bọn họ mới thở phào nhẹ

nhõm, nhưng tim bọn họ vẫn đập rất nhanh, họ thật

sự sợ hãi khôn nguôi.

Người đàn ông bệnh tật đánh lui Ngô Bách Tuế

nhưng mặt lão không hề vui vẻ mà càng trầm trọng

hơn. Chưởng vừa nãy lão đánh bất ngờ chính là “Âm

Sát Chưởng”, lão đã luyện môn võ công này đến mấy

chục năm mới luyện thành, nó tuyệt đối là thuật giết

người, lòng bàn tay ngưng tụ lực khí kình lạnh thấu

xương hơn nữa còn âm sát đáng sợ. Tung một

chưởng ra thì lực âm sát đó cũng sẽ xuyên qua tất cả

mọi thứ thâm nhập vào người đối thủ, tàn phá máu

thịt và ăn mòn lực kình của đối thủ, cuối cùng sẽ chết

tươi.

Âm Sát Chưởng này có thể nói là chưởng đoạt

mạng, người đàn ông bệnh tật vốn định lợi dụng

chiêu này, ra tay ở khoảng cách gần để kết liễu Ngô

Bách Tuế. Nhưng lão đâu ngờ Ngô Bách Tuế vẫn

không chết.

Theo lí mà nói thì cho dù là Vũ Thánh mà trúng

Âm Sát Chưởng của lão không chết cũng phải tàn

phế. Nhưng Ngô Bách Tuế chỉ lùi vài bước, hơi thở

của anh cũng chẳng có gì biến đổi, dường như chẳng

bị thương gì vậy. Điều này là một đả kích mới đối với

người đàn ông bệnh tật. Lão đột nhiên cảm thấy thất

bại nặng nề.

Cả đời lão chinh chiến vô số trận, lão phải giẫm

qua núi xác biển máu mới có thể đứng ở vị trí ngày

hôm nay, lão đánh bại vô số người, thành tựu đạt

được không đếm xuể, lão chưa từng thấy cảm giác

thất bại gặm nhấm mình mãnh liệt như lúc này.

Cảm giác thất bại này không ngừng ăn mòn lí trí

của lão, lão tức giận rồi, điên cuồng rồi. Đôi mắt lão

đỏ ngầu lên, ánh mắt hung tàn vô cùng, lão nhìn

chằm chằm Ngô Bách Tuế rồi nghiến răng nghiến lợi

nói: “Tôi muốn cậu phải chết!”

Dứt lời, lão hệt như một con mãnh thú điên cuồng

gầm rú xông ra.

Người đàn ông bệnh tật giờ phút này thật sự đáng

sợ, đôi mắt lão toát ra ánh nhìn khát máu, người lão

tỏa ra hơi hướm âm tà lạnh lẽo, động tác và dáng dấp

của lão đều như điên dại. Lão hệt như biến thành một

người hoàn toàn khác, trước đây cho dù lão có thua

thì lão vẫn luôn giữ thái độ của bậc vương giả, giữ sự

tự tin siêu nhiên. Nhưng bây giờ, lão lại như mất đi lí

trí, lão bị một loại cảm xúc cực đoan khổng chế, cả

người như bị ma nhập, cứ đòi phải giết chết Ngô

Bách Tuế. Hoặc cũng có thể nói, bây giờ trong đầu

lão chỉ có một tín niệm duy nhất, đó chính là giết chết

Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế thấy người đàn ông bệnh tật lao tới

thì lập tức chuẩn bị tích lực. Vừa nãy trúng Âm Sát

Chưởng, tuy anh không bị thương nặng nhưng cơ thể

vẫn thấy đau đớn, cơn đau này kích thích thần kinh

của anh, nhắc nhở anh tuyệt đối không được lơ là

thêm phút giây nào nữa, anh buộc phải toàn lực ứng

phó với người đàn ông bệnh tật này, lão là một đối

thủ siêu mạnh không được xem thường.

Cắm đầu chạy mấy bước, người đàn ông bệnh tật

đã tới gần Ngô Bách Tuế, sau đó lão tung chưởng tay

phải ra đánh thẳng về phía ngực Ngô Bách Tuế.

Chưởng này cũng là Âm Sát Chưởng, nhưng Âm

Sát Chưởng lần này mãnh liệt và hung tàn hơn nhiều.

Khí thế của người đàn ông bệnh tật trong trạng thái

điên cuồng quá mạnh mẽ, lực âm sát trong chưởng

của lão cũng dày dặn và u ám khiếp người hơn nhiều,

năng lượng kia giống như axit, một khi bị dính thì cơ

thể sẽ bị ăn mòn.

Ngô Bách Tuế đã tích lực chờ sẵn, lúc chưởng

của lão đánh tới thì anh đột ngột ra quyền. Quyền này

tích lũy năng lượng xác thịt vô tận của Ngô Bách Tuế,

quyền này vừa tung ra, trời đất một phương đều như

bị đấm nát, khiến người ta cảm thấy quyền này đủ để

chấn động trời đất.

Âm Sát Chưởng của người đàn ông bệnh tật u ám

tà sát, có thế ăn mòn vạn vật, còn năng lượng trong

quyền của Ngô Bách Tuế lại chí cương chí dương,

một âm một dương, hai thứ tương sinh tương khắc,

bài xích lẫn nhau.

Ẩm!

Nắm đấm của Ngô Bách Tuế đâm sâm vào

chưởng của người đàn ông bệnh tật. Hai nguồn khí

thế đồng thời bùng nổ.

Trời đất thay màu.

Không gian chấn động.

Mây cuộn gió cuốn.

Sức mạnh chí cương chí dương của Ngô Bách Tuế

ào ạt tập kích người đàn ông bệnh tật, nhưng lực âm

sát bùng phát trong củ chưởng của người đàn ông

bệnh tật lại cản được thế tấn công của Ngô Bách

Tuế.

Hai người đứng nguyên tại chỗ, hai nguồn năng

lượng công kích lẫn nhau.

Thời gian như dừng lại ở giây phút này.

Người của chiến đội cũng hệt như hóa đá, dây

thần kinh của bọn họ đều căng như dây đàn. Dường

như sắp có thể phân định được ai mạnh ai yếu giữa

Ngô Bách Tuế và người đàn ông bệnh tật rồi. Lần này

ai sẽ là người thắng, mọi người đều không đoán

được, nhưng vì không đoán được nên họ mới càng

căng thẳng hơn. Ai ai cũng không chớp mắt, nhìn

trân trân hai người kia.

“Đi chết đi!”

Người đàn ông bệnh tật bất thình lình quát lên.

Cùng với giọng quát đó, bàn tay trái của lão chợt

đấm về phía Ngô Bách Tuế với khí thế hủy thiên diệt

địa.

Chưởng tay phải của lão đang đối đầu với nắm

đấm của Ngô Bách Tuế, chưởng của lão phát ra lực

âm sát lạnh cực độ.

Nhưng quyền tay trái lại phát ra lực nội kình nóng

rừng rực, nguồn năng lượng này như một quả cầu

lửa, giải phóng khí kình dương cương và hơi thở nóng

rẫy.

Chiêu này là “Dương Canh Quyền” của người đàn

ông bệnh tật, nó dùng để hỗ trợ cùng tăng sức mạnh

với Âm Sát Chưởng của lão. Hai loại võ công này, lấy

một món ra thôi là đã đủ để độc bá thiền hạ, đánh

đâu thắng đó rồi. Hơn nữa, bình thường thì người

luyện thành Âm Sát Chưởng chắc chắn sẽ không

luyện được Dương Canh Quyền, và ngược lại.

Nhưng người đàn ông bệnh tật lại có thể đồng

thời luyện được cả hai loại võ công này, thậm chí có

thể kết hợp chúng một cách hoàn hảo.

Âm Sát Chưởng và Dương Canh Quyền kết hợp sẽ

phát ra uy lực gấp bội, nó có thể biến hóa nghiêng

trời lệch đất, uy lực động trời.

Lực âm sát trong chưởng tay phải của người đàn

ông bệnh tật còn đang cuồn cuộn không ngừng

phóng thích, mà nắm đấm tay phải của lão đang

mang theo lực kình chí dương vô cùng nóng rực đã

đánh về phía Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế thấy vậy thì sắc mặt thay đổi dữ

dội, anh lập tức đỡ bằng tay phải của mình với tốc độ

nhanh nhất.

Ẩm!

Quyền tay phải của Ngô Bách Tuế va vào Dương

Canh Quyền của người đàn ông bệnh tật. Một luồng

uy lực rung trời phát ra, không khí xung quanh dường

như bị đốt cháy, hư không tràn ngập sức nóng thiêu

đốt.

Đám người đứng xa cũng cảm nhận được da thịt

bị đốt cháy đau rát, nhưng không ai để ý đến chút

đau đớn này, bây giờ toàn bộ tỉnh lực của họ đều tập

trung vào tình hình chiến đấu.

Một giây sau, mọi người thấy cơ thể của Ngô

Bách Tuế như diều đứt dây bay ngược ra sau, cuối

cùng đập mạnh xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play