*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

So với quỷ trưởng thành, quỷ trẻ con lệ khí còn nặng hơn chút. Bọn chúng không có bất cứ khái niệm gì về quy tắc hết, làm việc gì cũng tuỳ hứng.

Cô nhóc nhìn Lục Du cười, thần sắc quỷ dị: “Chú, ở lại chơi với con nha.” Tiểu quỷ chiêu hồn cũng mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần thích liền làm.

Thẩm Kỳ Niên vừa muốn tiến lên ngăn lại đã thấy Lục Du ra tay trước. Cậu đặt hai tay trên vai cô bé xoay người nhóc sang chỗ khác, miệng không kiên nhẫn nói: “Máy bay đã bay rồi, đừng có ở đây quậy, đi đi đi, trở về tìm mẹ con đi.”

Cô bé nhất thời không kịp phản ứng, đầu quay một trăm tám mươi độ lại nhìn Lục Du: “Chú không sợ con sao?” (Ở đây là chỉ có cái đầu quay 180o, thân thể không quay lại nha, tức là cái mặt đang cùng hướng với cái lưng đó đa, mời tưởng tượng nha).

“Nhanh đi tìm mẹ con đi, con nít nhà ai mà nhiều lời vô nghĩa vậy chứ.” Lục Du không kiên nhẫn khoát khoát tay, sau đó rút tờ báo giũ ra đọc.

Cô nhóc lại không đi mà bay lên phía trước: “Con rất lợi hại đó…”

Lục Du nâng mắt liếc nhìn gương mặt xanh lét của cô nhóc một cái sau đó chỉ chỉ Thẩm Kỳ Niên bên cạnh nói: “Đừng quậy, chú này là người đánh con nít đó.”

Cô nhóc ngửa đầu lên liền đối diện với ánh mắt của Thẩm Kỳ Niên, vẻ mặt đối phương lãnh đạm, vừa nhìn là biết không dễ chọc. Lục Du nói xong liền không phản ứng nhóc nữa, cuối cùng cô bé vẫn là ngượng ngùng rời đi.

Thẩm Kỳ Niên tựa vào bên cạnh chỗ ngồi của Lục Du, mở miệng nói: “Em thật sự không sợ cô bé sao?”

Tầm mắt của Lục Du vẫn không rời khỏi tờ báo: “Đều đã từng là người, không có gì đáng sợ.”

Thẩm Kỳ Niên nhìn nửa bên mặt của Lục Du, vẻ mặt hắn đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

Máy bay cất cánh không được bao lâu, tiếp viên hàng không đã đi phát cơm trưa.

Lúc Lục Du cúi đầu ăn cơm, khoé mắt thoáng thấy một cặp chân nhỏ, cậu để đũa xuống nhìn cô bé, ý hỏi sao nhóc lại đến nữa.

Cô nhóc mím môi, thoáng có chút co quắp. Hai tay cô bé xoắn xoắn, nhìn Lục Du lấy lòng: “Chú ơi, chú có thể chơi với con một lúc được không?”

Lục Du lắc đầu: “Xin lỗi, chú không thích con nít.”

Cô bé ngồi xổm ở lối đi, hai tay chống má, mặt mũi bụ bẫm thoạt nhìn thật ngây thơ: “Chú không chơi với con cũng được, chỉ cần đừng đuổi con đi thôi. Ngoài chú ra không có ai nhìn thấy con hết, con thật sự chán lắm.”

Cô bé mặc bộ váy nhỏ hồng nhạt, trên đầu cài một cái nơ con bướm cũng màu hồng, thoạt nhìn giống một con búp bê xinh xắn. Toàn thân cô bé chỗ duy nhất không bình thường chính là chân…

Trên cặp chân kia thương tích chất chồng, không có giày.

Cô bé cứ chân trần như vậy mà ngồi xổm trên sàn, ngửa mắt trông mong nhìn Lục Du.

Không cần hứa hẹn gì với quỷ. Đây là Thẩm Kỳ Niên đã dạy Lục Du.

Lục Du không nói đồng ý, cũng không nói không, chỉ điều chỉnh lưng ghế dựa vào đó nhắm mắt dưỡng thần.

Thẩm Kỳ Niên cũng nhàm chán, ngồi xổm xuống cùng cô nhóc tâm sự.

“Con ở trong này bao lâu rồi?”

Cô bé lắc đâu: “Không nhớ nữa, hình như đã lâu lắm rồi.”

“Vì sao không rời đi?”

Cô nhóc ngẩng đầu, đưa tay nhỏ lên gãi gãi đầu, bộ dạng mờ mịt: “Con cũng không biết nữa, mẹ nói chờ đến lúc tới nơi, ba ba sẽ đến đón bọn con.”

Có lẽ ba bẽ quả thật đã từng chờ đợi đón máy bay, nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà bọn họ vĩnh viễn cũng không đến được điểm đến.

Bọn họ ôm ấp mong ước được xuống máy bay lúc còn sống, cứ vậy theo chuyến bay một lần lại một lần bay đi. Bọn họ đang chờ đợi người đón máy bay, chính là người đón vĩnh viễn cũng không đợi được bọn họ.

Cô nhóc cúi đầu nghịch váy của chính mình, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Thẩm Kỳ Niên: “Chú, vì sao chú không rời đi?”

Thẩm Kỳ Niên dừng lại một chút, theo bản năng liền nhìn qua Lục Du. Lần này vừa nhấc đầu liền vừa vặn đối diện với đôi mắt đen bóng của Lục Du.

Hai người một lớn một nhỏ nói chuyện cũng không có tận lưc tránh đi ai, Lục Du tự nhiên cũng nghe được. Lúc hai mắt đối diện, Lục Du làm bộ như vô ý dời tầm mắt đi.

Thẩm Kỳ Niên rũ mắt xuống, nói nhẹ nhàng với cô bé: “Chú làm mất một vật rất quan trọng, nhờ chú này giúp chú tìm. Chờ đến lúc tìm thấy rồi tự nhiên sẽ rời đi.”

Cô bé có cái hiểu cái không, nháy mắt mấy cái, nửa ngày mới nói: “Hy vọng chú mau chóng tìm được.”

Như vậy thì không cần phải dừng chân lại trên thế giới này nữa, không cần phải lặp đi lặp lại một lần rồi lại một lần những sự việc trước kia, cuối cùng cũng không cần phải chính mình cũng không biết mình ở lại là vì cái gì.

Thẩm Kỳ Niên nhìn hai bím tóc của cô bé, nhất thời không biết phải nói gì cho tốt.

“Cảm ơn chú nói chuyện với con.” Cô bé đứng lên, nở một nụ cười với bọn họ, “Con phải trở về tìm mẹ rồi…”

Đúng lúc này, máy bay bỗng nhiên rung lắc dữ dội.

“Máy bay gặp phải thời tiết xấu nên sinh ra xóc nảy…” Loa phát thanh truyền đến giọng nói không nhanh không chậm giải thích, tất cả mọi người ngồi tại chỗ của chính mình, cũng không có ai kinh hoảng.

Nhưng mà cô nhóc lại không như vậy.

Bé bịt chặt hai lỗ tai mình mà thét lên, trong âm thanh còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Đây chính là một loại sợ hãi mà quá khứ đã lưu lại, lưu thẳng đến linh hồn.

Thân thể nho nhỏ của cô bé đang run rẩy kịch liệt, tiếng thét chói tai không ngừng.

Rất sợ, thật sự rất đáng sợ…

Ngay lúc cảm xúc của cô bé sắp hỏng mất, một đôi tay ấm áp bỗng nhiên áp lên bàn tay của bé, giúp bé che kín lỗ tai. Cô bé chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Du lắc lắc đầu với mình: “Yên tâm đi, không có chuyện gì hết.”

Miệng Lục Du đang nhai kẹo cao su, thoạt nhìn có vẻ cà lơ phất phơ. Thái độ của cậu đối với cô bé cũng không nhiệt tình, trên mặt còn có chút xấu xa. Thế nhưng chính cái ông chú thoạt nhìn không đứng đắn này lại làm cho bé yên tĩnh trở lại.

“Đừng la hét nữa, làm cho chú đau đầu.” Lúc Lục Du buông tay ra còn thuận tiện xoa xoa đầu cô bé, “Đi đi, trở lại tìm mẹ con đi.”

Cô nhóc nhìn Lục Du, mắt đỏ hoe, nước mắt theo khuôn mặt xoạch xoạch lăn xuống.

Quỷ cũng sẽ rơi lệ?

Trong lòng Lục Du còn đang nghi hoặc, cô nhóc bỗng nhiên kéo tay Lục Du qua. Một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay của Lục Du lập tức biến thành một hạt châu trong suốt lấp lánh.

“Chú, cho chú cái này.” Cô nhóc nhìn cậu cười cười, xoay người chạy mất.

“Đây là cái gì?” Lục Du nghiêng đầu thỉnh giáo Thẩm Kỳ Niên.

“Quỷ nhãn lệ” (Nước mắt của quỷ, để nguyên nghe cho hay) Thẩm Kỳ Niên hé miệng cười cười. “Cho em thì em cất kỹ đi, về sau sẽ có tác dụng.”

Lục Du nhướng nhướng mày, tiện tay bỏ luôn vào túi áo.

“Khụ khụ… Lão Lục, lão Lục ơi!”

Lục Du lấy lại tinh thần, chợt nghe có người gọi mình.

Lão Trương đưa tay bám vào ghế, thần sắc có chút xấu hổ: “Cậu lại đọc kịch bản nữa rồi!” Nói xong lão Trương liền quay sang hành khách chung quanh cười xin lỗi, nói: “Bạn tôi là diễn viên, công tác yêu cầu thôi, ha ha ha…”

Trong toàn bộ cabin cũng chỉ có mình Lục Du có thể nhìn thấy quỷ. Cậu nói chuyện với quỷ là thật, nhưng trong mắt người khác, từ đầu tới cuối cậu đều đang lầm bầm lầu bầu, lời nói, ngôn ngữ tay chân cùng với vẻ mặt cũng như đang nói chuyện thật sự với ai đó.

Nhìn sao cũng thấy kỳ quái.

Lục Du kịp phản ứng, lập tức cười cười xin lỗi mọi người sau đó tựa lưng vào ghế dựa.

Lần sau nhất định phải chú ý những ngưỡi xung quanh, nếu không lại trở thành chướng ngại tâm lý cho người ta thì biết làm thế nào.

Hơn ba tiếng sau, rốt cuộc máy bay cũng vững vàng đáp xuống sân bay thành phố Tân An.

Lúc Lục Du xuống máy bay muốn lên xe, quay đầu lại liền nhìn thấy cô bé cùng mẹ đang đứng ở cửa hầm vẫy vẫy tay với mình. Tầm mắt của Lục Du dừng lại trên chân của cô nhóc, tâm khẽ động, sau đó liền xoay người ngồi lên xe.

Từ sân bay đi ra, ba người một quỷ đón xe đi đến một biệt viện. Nơi này cách tổ trạch Thẩm gia khoảng năm trăm mét, hoàn cảnh hợp lòng người, giao thông cũng tương đối thuận tiện.

Muốn đào mộ đương nhiên cần có thiết bị.

Lão Trương vỗ ngực với Lục Du, nổ rằng mình có người quen ở Tân An, thiết bị gì cũng có hết.

Vừa mới dọn dẹp hành lý xong không bao lâu, bạn của lão Trương đã gọi điện thoại tới.

Nhận điện thoại xong, lão Trương lập tức mang theo bọn Lục Du đi đến hậu viện, vừa đi vừa nói: “Bạn của anh nói, hắn đã chuẩn bị cho chúng ta thần khí đào mộ rồi…”

Trong lúc nói chuyện, ba người một quỷ đã đi tới hậu viện.

Chờ đến khi thấy rõ đồ vật trong viện, lão Trương bỗng nhiên không nói ra được tiếng nào nữa.

Lục Du nhìn thần khí trong viện hừ một tiếng, cười như không cười hỏi lão Trương: “Vậy ra, ông tính chuẩn bị lái cái xe cẩu này đi đào mộ hả?”

Tiểu Lý Tử: Định lái em này đi đào mộ đây các chú

komatsu-pc-200-lc-01

Tiểu Hà Tử: Nửa đêm lái siêu xe đi đào mộ. Nghĩ thôi là thấy ngầu rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play