(chỗ này t đoán tác giả chơi chữ: “ngươi hảo” có nghĩa là xin chào ý chỉ mấy lần anh Thẩm chui vô phòng em Du, cũng có nghĩa là em khoẻ ý chỉ mua một đống thuốc bổ thận cho em khoẻ anh cũng khoẻ)

Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi.

Lão Trương cùng Tiểu Tả nói nghĩa khí, Lục Du cũng sẽ không làm bọn họ uổng công. Vào đêm “F4 đào mộ” được thành lập, Lục Du đã hứa hẹn, không cần biết lần này có thành công hay không đều sẽ trả cho bọn họ thù lao là môt trăm vạn.

Một trăm vạn, đây cũng không phải là một con số nhỏ.

Sau khi tan họp, Thẩm Kỳ Niên bay tới phòng ngủ của Lục Du, trên mặt hiện lên chút khó xử.

Lục Du đang cởi nút áo chuẩn bị đi tắm, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Kỳ Niên liền khép áo lại, vẻ mặt ghét bỏ: “Tối thui không ngủ bay tới đây làm chi?”

Lòng dạ Thẩm Kỳ Niên đều đặt ở trên số tiền thù lao ban nãy.

Hắn lắc lắc thân thể bay lên, rối rắm hồi lâu mới mở miệng nói: “Anh tới là muốn nói với em về chuyện tiền thù lao một trăm vạn kia. Nếu bình tĩnh mà xem xét thì mỗi người một trăm vạn quả thật không nhiều, nhưng mà em cũng biết tình huống hiện tại của anh rồi đó. Anh tạm thời không có khả năng lấy ra ba trăm vạn tiền mặt… Anh đến là muốn hỏi, tiền này sao mà đưa ra đây?”

Lục Du buông tay ra, kéo khăn tắm trùm đầu: “Tôi còn tưởng chuyện gì. Hai trăm vạn của lão Trương với Tiểu Tả anh không cần lo, tiền đó tôi trả.”

Thẩm Kỳ Niên còn đang cố gắng nhớ lại mấy tài khoản ngân hàng ở nước ngoài của mình, nghe vậy liền ngẩng đầu trố mắt: “Hả?”

Lục Du rũ tay xuống, thở hắt một hơi nói: “Nhà của ba mẹ tôi được trả về cho tôi, anh cũng đã tốn không ít công. Tiền tôi kiếm được vốn là muốn mua lại nhà, nếu bây giờ nhà đã có, vậy tôi không cần thiết ôm số tiền này mãi không buông.”

Dù sao đây cũng không phải khoản thu đàng hoàng, Lục Du đối với số tiền này cũng không đặc biệt coi trọng.

Thẩm Kỳ Niên hoàn toàn há hốc mồm, cảm thấy Lục Du trước mặt đây cùng với Lục Du mà mình biết lúc đầu hoàn toàn là hai người khác nhau.

Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như hắn chưa từng chân chính hiểu biết về Lục Du.

Thấy Thẩm Kỳ Niên nhìn chằm chằm mình mà ngẩn người, Lục Du theo ánh mắt của hắn nhìn xuống liền thấy khoảng ngực bóng loáng của mình.

Xuống chút nữa chính là cơ bụng.

Xuống chút nữa chính là…

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, mau chóng biến ra ngoài…”

Lục Du quật khăn tắm xua Thẩm Kỳ Niên ra cửa…

Cái tên gay chết tiệt, lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của mình.

Thẩm Kỳ Niên bị Lục Du đuổi ra ngoài có chút ngơ ngác không hiểu. Hắn một mình lơ lửng trong phòng khách ngẩn người, lão Trương đã xem TV, Tiểu Tả thì đang chơi game. Hai người kia đều không nhìn thấy hắn, Thẩm Kỳ Niên lướt qua lướt lại một hồi thì bắt đầu thấy chán, cuối cũng vẫn nhịn không được lại xuyên tường vào tìm Lục Du.

Người ta tự xuất tiền túi ra giúp mình, dù sao cũng phải nói câu cảm ơn.

Hôm qua Lục Du bị hút dương khí, hôm nay lại trải qua đủ thứ chuyện, thân thể đã mệt mỏi không chịu nổi.

Lúc nước ấm chảy lên người, Lục Du đầu tiên là cảm thấy có chút nóng, sau lại cảm thấy có chút sảng khoái. Lỗ chân lông toàn bộ được mở ra, nước ấm chảy xuôi theo thân thể, bọt xà phòng cũng cọ rớt mệt mỏi mấy ngày nay.

Lục Du hừ hừ một bài hát, chà chà dầu gội trên đầu, bọt chảy xuống cổ, thoải mái vô cùng.

Ngay lúc Lục Du vươn tay lấy cục xà phòng, một người khác liền cầm xà phòng đưa cho cậu.

Lục Du cầm xà phòng, theo bản năng nói một tiếng cảm ơn.

Chờ tới lúc lấy lại tinh thần liền mở mắt ra, nhìn theo cái tay trắng nõn kia liền thấy được khuôn mặt dễ nhìn của Thẩm Kỳ Niên.

Hơi nước ngập phòng như tạo nên một tầng tiên khí cho Thẩm Kỳ Niên.

Lục Du nhìn hắn sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn, tức giận hỏi: “Tại sao anh lại vào đây?”

Thẩm Kỳ Niên ôn hoà cười cười với Lục Du, vẻ mặt trịnh trọng nói cảm ơn: “Anh muốn đến đây nói một tiếng cảm ơn với em, còn muốn nói cho em biết anh sẽ không để em bỏ tiền ra đâu. Ở nước ngoài anh còn mấy cái tài khoản, bên trong còn có không ít tiền…”

Thẩm Kỳ Niên hưng phấn kể cho Lục Du nghe về mấy tài khoản nước ngoài của mình, rất có xu hướng đem biên niên sử của mấy cái tài khoản đó ra kể một lượt.

Lục Du nhìn Thẩm Kỳ Niên, cảm thấy thật sự không còn lời gì để nói, chọn lúc người ta tắm rửa mà chui vào để nói cái này, ai mà biết được tên này rốt cuộc là một tên thần kinh thô hay là đang dụng tâm kín đáo.

Lục Du ném xà phòng sang một bên, chỉ tay ra cửa bảo Thẩm Kỳ Niên mau chóng ra ngoài.

Lần thứ hai bị đuổi ra, Thẩm thiếu gia thực hoang mang, nhưng hắn vẫn tôn trọng ý kiến của cậu, bay ra bên ngoài chờ.

Lục Du thầm phun tào Thẩm Kỳ Niên trong lòng, không để ý dưới chân. Vừa bước, chân trợt một cái, thắt lưng không cẩn thận bị đụng vào bồn rửa tay.

Shhh…

Lục Du bị đau hít một hơi, trong lòng càng cảm thấy bất đắc dĩ với Thẩm Kỳ Niên…

Thật sự cảm thấy từ lúc gặp người này liền không có chuyện gì tốt đẹp hết.

Lúc Lục Du đỡ thắt lưng bước ra, Thẩm Kỳ Niên đang đứng chổng ngược trên trần nhà suy tư. Lục Du vừa bước ra liền thấy cái đầu chổng ngược kỳ quá này, bị doạ hết hồn liền muốn mắng chửi người: “Anh có thể giống người chút được không hả? Cho dù là quỷ thì ở nhà tui cũng ráng giả bộ cho giống người chút đi chứ?”

Thẩm Kỳ Niên vội vàng lộn người lại, nháy mắt mấy cái với Lục Du: “Em nói gì cũng đúng.”

Thấy Thẩm Kỳ Niên ánh mắt “chứa đầy tình ý” nhìn mình, Lục Du muốn nổi một thân da gà da vịt. Cậu đỡ thắt lưng vừa bị đụng đau của mình, đưa tay chỉ ra cửa nói: “Đây là lần thứ ba tôi nói trong đêm nay, mời anh đi ra ngoài, có thể đừng quấy rầy tôi không?”

Thẩm Kỳ Niên là một đại thiếu gia, chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Phần lớn người khác đều là lấy lòng hoặc nịnh hót hắn, chỉ có Lục Du là không giống…

Cho dù là ghét bỏ hắn cũng là không giống người thường.

Thẩm Kỳ Niên xoay người định đi xuyên tường, nhớ tới Lục Du nói muốn hắn giống người, hắn liền quyết định đi đường cửa.

Vừa tới trước cửa, Thẩm Kỳ Niên không nhịn được quay đầu lại nhìn Lục Du một cái, sau đó liền nhíu mày…

Lúc đó Lục Du đang đỡ thắt lưng bị đụng đau của mình chậm rãi đi lại giường.

Thẩm Kỳ Niên không biết sao lại nghĩ đến một thứ…

Thận hư, sau khi mệt nhọc quá độ mà tạo thành…

Hắn vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn với Lục Du, nhưng mà bất hạnh là lại không nghĩ ra được phải mua lễ vật gì cho tốt.

Ngay đêm nay, trong lòng Thẩm Kỳ Niên rốt cuộc đã chọn được một món.

Cửa mở rồi đóng lại, Lục Du quay đầu lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Kỳ Niên nữa. Cậu lau khô tóc sau đó ngã đầu nằm trên giường…

Chỉ là một cái mộ thôi mà, chả có gì ghê gớm.

Chờ tới lúc đến tổ trạch Thẩm gia ở Tây Bắc chấm dứt, tiễn bước vị thiếu gia này đi xong liền không còn vấn đề gì nữa.

Lục Du nhìn trần nhà, không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, người trong nhà đều bị nhân viên chuyển phát nhanh đánh thức. Buổi sáng tám giờ đã có người gõ cửa, lúc lão Trương mở cửa còn tưởng là có ai kêu điểm tâm bên ngoài giao tới.

“Xin hỏi đây có phải nhà của Lục Du tiên sinh không?”

Lão Trương gật đầu một cái, anh chàng chuyển phát nhanh liền đưa một cái thùng thật lớn vào sau đó cười nói: “Đây là bưu kiện của Lục Du tiên sinh, mời ký nhận.”

Đó là một cái thùng đặc biệt bự, bên trong chắc nịt, đừng đầy, không biết là cái gì.

Lúc Lục Du đi ra, lão Trương với Tiểu Tả lập tức đón tiếp cậu nói: “A Lục, bưu kiện chuyển phát nhanh của cậu nè.”

“Ai gửi?” Lục Du lấy sữa trong tầng giữ tươi của tủ lạnh ra rót vào ly, ngửa đầu ra uống.

Lão Trương bên kia còn chưa nói, bên đây Thẩm Kỳ Niên đã bay tới: “Là anh tỉ mỉ chuẩn bị quà cho em đó. Nhưng mà cá nhân anh cảm thấy, em nên mở nó ra lúc một mình thì tốt hơn.”

Lão Trương bên kia cũng mở miệng: “Không biết nữa, không mấy mở ra coi đi?”

Thẩm Kỳ Niên lắc đầu với Lục Du, Lục Du lại không để bụng: “Mở đi.”

Lão Trương tay chân lưu loát lập tức mở thùng chuyển phát nhanh. Lão nhìn thoáng qua đồ vật bên trong, sau đó cười hì hì lên tiếng: “Ai da, thật sự là không ngờ nha…”

Tiểu Tả cũng chồm lên nhìn thoáng qua một cái, sau đó lại nhìn Lục Du, vẻ mặt có chút phức tạp.

Lục Du tổng cảm thấy có chút không ổn. Cậu quay đầu hỏi Thẩm Kỳ Niên: “Rốt cuộc anh mua cái gì vậy?”

Thẩm Kỳ Niên êm giọng trả lời: “Bởi vì anh mà em bị khí hư. Anh muốn mua cho em mấy món ăn bồi bổ lại. Vừa vặn hôm qua thấy em đỡ thắt lưng cho nên anh liền mua cho em thuốc bổ thận.” Thẩm Kỳ Niên nói tới đây liền nở nụ cười xán lạn, “Em khoẻ anh cũng khoẻ.”

(editor: t thật sự không hiểu anh Thẩm mua đồ kiểu gì và trả tiền kiểu gì? Bug nữa rồi!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play