Em phát hiện ra anh anh đó thật sự là... em nên lấy từ gì hình dung đây? Khẩu không đúng tâm?
Anh vừa nói muốn em đừng đến làm phiền anh, rồi lại vừa viết thư lại cho em.
Anh như vậy, em cũng thật khó khăn đó!
Nhưng đọc thư của anh, em chẳng có tí ti tức giận nào.
Hơn hai năm, cuối cùng anh cũng viết thư cho em.
Anh không biết đâu, ngày đó anh đưa em phong thư này sau đó em thậm chí không có cách nào đợi đến khi về nhà mới mở ra, ngồi luôn ở bậc thang ngoài thư viện trường anh đọc.
Mùa đông giá lạnh, mông em cũng sắp bị đông lạnh.
Những gì anh nói em không hiểu, không sai, em thực sự không hiểu.
Liên quan đến anh, có quá nhiều quá nhiều chuyện em không biết, cũng có quá nhiều quá nhiều hoạt động diễn biến tâm lý em không hiểu nổi, nhưng cái này không thể trách em, muốn trách phải trách anh, trách anh không nói cho em biết.
Anh trước đây đối với em biểu hiện ấm áp như vậy, tốt đẹp như vậy, bây giờ đem tất cả đều lật đổ, không cho em bất kỳ lý do gì, chỉ ném cho em một đoạn len màu đen rối như tơ vì không tìm được đầu sợi.
Anh không cảm thấy như vậy đối với em mà nói quá không công bằng sao?
Không cần biết anh ra sao, em cũng đã thích, không ai có quyền bắt em dừng lại.
Em yêu anh, cho nên cảm thấy sự kiên trì của em có ý nghĩa.
Anh luôn luôn nói em không hiểu, kỳ thật chính anh cũng không hiểu.
Trong hơn hai năm qua, em nỗ lực để bản thân nhanh chóng trưởng thành, em là vì cái gì? Còn không phải là vì anh sao.
Em vì muốn có thể sớm gặp anh hơn một chút, dù cho trong hơn hai năm qua cũng biết rõ muốn gặp anh có bao nhiêu khó khăn.
Thế nhưng, anh xem, anh bây giờ đã đứng trước mặt em, đây có nghĩa là sự kiên trì của em có ý nghĩa.
Em không quan tâm anh là chủ động hay bị động đến thành phố này, nhưng anh đã đến rồi, anh đã đến rồi cũng là vì em, cũng là vì duyên phận giữa chúng ta chưa kết thúc.
Khang Đằng, thực ra anh cũng rấy ấu trĩ, có một số việc dù cho anh không thừa nhận, em cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Hoa bách hợp trong nhà em đều là do anh đem đến phải không? Không cần phủ nhận, vô ích.
Anh yêu em, có lẽ anh không biết, có lẽ anh xuất phát từ một số cân nhắc nên không muốn thừa nhận.
Anh, anh đó sao lại nhát gan như vậy chứ? Đúng, em chính là tuổi không lớn lắm lá gan lại không nhỏ, thế cũng mạnh mẽ hơn anh một chút nhỉ? Anh so với em lớn tuổi hơn lại nhát như chuột, thịt mỡ dâng đến miệng cũng không dám ăn.
Em không phải nói em mập, đây chính là ví dụ.
Lấy thịt mỡ làm ví dụ, so với con vịt đỡ hơn một chút.
Bên trên là một chuyện cười, đùa cho anh vui vẻ một chút.
Nói đến việc thuê phòng đi, có vẻ anh đối với chuyện này canh cánh trong lòng.
Đó là đầu tiên em đi vào khách sạn thuê phòng, nếu như đối tượng không phải anh, cái người mời em thuê phòng kia rất có thể đã bị em đánh cho một trận. Cũng không thể nói như vậy, phải nói rất có thể lao vào đánh nhau, sau đó em bị đánh.
Đánh giá ở phương diện này, em vẫn không thể nào trưởng thành.
Anh phải biết, em làm tất cả đều bởi vì đối tượng là anh.
Anh cũng chỉ là ngoài miệng lợi hại, kỳ thực tâm lý cũng không phải nghĩ như vậy có đúng không?
Anh dẫn em đi thuê phòng, cuối cùng lại tự mình đi ra, nếu như anh thật sự là loại người phẩm hạnh tồi tệ kia, ngày đó em căn bản không có khả năng nguyên vẹn đi ra.
Khang Đằng, anh thực sự không hiểu gì hết, thật ra anh là một người rất tốt.
Trên thế giới này nào có người hoàn mỹ, em tưởng tượng về anh tốt như vậy là bởi vì chúng ta chưa từng gặp mặt, là bởi vì em đối với anh là mù quáng thích, nhưng bởi vì phần tình cảm này của em, dù cho sau này phát hiện anh không phải là ngưòi tốt đẹp giống như anh tưởng tượng, em cũng vẫn thích anh như trước.
Bởi vì anh nhiều mặt nhiều phương diện khía cạnh mới hoàn chỉnh, rực rỡ đầy sức sống, càng đáng giá để em tìm hiểu sâu hơn.
Em bây giờ cuối cùng đã hiểu rõ, đối xử với anh giống như kiểu trước đây cẩn thận từng li từng tí một căn bản vô dụng.
Anh người này đã đem mình khóa ở trong lồng, không cho phép người khác tiến vào thế giới của anh.
Cái này lồng rất phiền phức, em muốn mở khóa ra, lại không có chìa khóa, luôn luôn đứng ở bên ngoài khuyên ang tự đi ra ngoài là vô dụng, bởi vì con người anh thực sự rất cố chấp, anh biết rõ trong lồng không tốt lại bởi vì sợ thế giới bên ngoài mà không chịu đi ra.
Đã như vậy, em cũng chỉ có thể mạnh mẽ tấn công, anh chờ đi, em đi tìm cưa điện, em định muốn phá hủy cái lồng kia của anh.
Đúng rồi, còn có một việc khi em điều tra quên hỏi, sinh nhật của anh rốt cuộc là ngày nào đó?
Anh, anh đó, thật sự rất phiền phức.
Tề Nhạc Tư không tức giận một chút nào.
Ngày mùng 4 tháng 12 năm 2006
____________________
Hôm nay Hạ Xưa lỡ tay nhấn xóa tất cả tin nhắn, trong một giây phút trái tim xiết chặt lại vội vã thoát ra nhưng không kịp nữa. Những tin nhắn giữ từ năm 2014 đổi qua mấy máy rồi cũng không nỡ xóa, cuối cùng lại tự tay xóa sạch.
Đáng ra nên cười một chút nhưng không cười nổi cũng không khóc nổi.
Kết thúc rồi sao?
Đã đến lúc nên kết thúc rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT