Qua hai năm, Tiểu hoàng đế mới giảm béo hiệu quả, mười tuổi, vẫn chín mươi cân như trước.
Ban đêm, Ngự hoa viên, đình nghỉ mát.
Tiểu hoàng đế giật nhẹ vạt áo hoàng thúc, ánh mắt cầu xin: “Tiểu thúc, hôm nay là Hạ dạ tiết, ngươi mang A Ngôn ra cung đi dạo đi?”
Vương gia dựa vào lan can mà ngồi, không chút để ý nhìn vạt áo bị kéo: “Ngày hội của thanh niên nam nữ nhân gian, ngươi muốn vào giúp vui cũng phải thêm bảy tám năm nữa.”
Tiểu hoàng đế ngượng ngùng thu hồi cái tay nhỏ béo tròn: “Ta chính là tò mò bọn họ trải qua nó như thế nào thôi, có náo nhiệt không, chơi vui không…”
Vương gia khẽ cười một tiếng, miễn cưỡng nói: “Có cái gì mà chơi vui hay không, quy củ đơn giản là vừa ý ai thì đưa hoa cho người đó, đáp ứng rồi thì đưa hoa đáp trả. Từ đế vương cho tới dân chúng, tới tuổi thành thân đều như vậy. Sao? Chẳng lẽ Thái phó không dạy cho ngươi? !”
Tiểu hoàng đế mếu máo: “Dạy, chỉ là ta muốn tận mắt nhìn.”
Vương gia phất tay đuổi người: “Ngươi rất nhàn liền đọc sách đi! Đừng quấy nhiễu thanh tịnh của ta!”
Một lát qua đi, trong đêm đen, phía sau cổ vươn ra một cánh tay, hoàng thúc đang trầm tư tức thì cảm thấy được mũi ngửi được một hương thơm nhạt, nhìn kỹ thì trên cánh tay nhỏ nhắn béo tròn có một nhánh tường vi màu tím diễm lệ.
Vương gia nhíu mày: “Thình lình xuất hiện như vậy sẽ khiến người ta sợ đi?”
Tiểu hoàng đế tới trước người hoàng thúc, cười đến đáng yêu: “Cho tiểu thúc.”
Vương gia mày mặt nhăn đến lợi hại hơn: “Tường vi màu tím là hoa tộc của Tiêu thị hoàng tục chúng ta, ngươi có biết ngụ ý khi đem nó tặng cho người khác vào Hạ hạ tiết?”
Tiểu hoàng đế lắc đầu: “Không biết…”
Vương gia bất đắc dĩ tức tối, hung hăng nói: “Ngu ngốc! Tộc hoa tất nhiên là phải đưa cho người quan trọng nhất! Hoàng hậu! Thứ này phải đưa cho Hoàng hậu tương lai của ngươi! ! Lão nhân Ngũ Thanh Thành kia ngay cả cái này cũng chưa dạy!”
Tiểu hoàng đế vội vàng ném hoa trong tay, vẻ mặt đáng thương: “Tiểu thúc đừng nóng giận , Thái phó có lẽ từng nói qua, là A Ngôn đã quên.”
Vương gia lạnh lùng liếc mắt nhìn hoa bị ném lên vạt áo mình: “Hoa khác nhau sẽ có hàm nghĩ khác nhau, ta hỏi ngươi, đối hiền thần biểu đạt tín nhiệm ta nên đưa hoa gì?”
Tiểu hoàng đế cúi đầu nghĩ nghĩ, xoay người hái một đóa hoa đưa cho hoàng thúc: “… Này?”
Vương gia mặt lạnh như băng: “Tiêu Ngôn, ngươi muốn chọc tức ta?!”
Tiểu hoàng đế bị dọa, ném hoa trong tay: “Tiểu thúc, A Ngôn lại sai sao?”
Vương gia liếc mắt nhìn hoa bị ném lên vạt áo mình, sinh khí không chỗ phát: “Ngươi cứ nói đi? ! Hoa ngọc lan là đưa cho quý phi!”
Tiểu hoàng đế ngập ngừng, cúi đầu: “A Ngôn biết sai rồi, tiểu thúc đừng tức giận , ta về sau nhất định hảo hảo nhớ kỹ ngụ ý khi tặng hoa, cũng sẽ không để tiểu thúc mất mặt…”
Vương gia vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cút, cút, cút, không nhớ được thì cũng đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT