Thập nhất

Hoàng đế ôm mặt mình, ủy khuất: “Tiểu thúc…” .

Vương gia buông tay thanh niên, mặt lạnh giọng cũng lạnh: “Tránh ra!”

Hoàng đế ủy khuất, đáng thương hề hề: “Tiểu thúc, ta biết sai rồi.” .

Vương gia vẻ mặt tức giận, cười lạnh: “Ngươi sai hay không có liên quan gì tới ta? ! Tránh ra! Ta bây giờ không muốn nhìn thấy ngươi!”

Nói xong muốn đứng dậy, lại bị Hoàng đế đưa tay ôm chân, nhất thời khó đi được.

Vương gia lúc này mới hoàn toàn nổi giận, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt hung ác, quát lớn: “Tiêu Ngôn! Ngươi lại làm gì nữa? ! Đứng lên cho ta!”

Hoàng đế mắt thấy đã đêm tiểu thúc chọc đến cực điểm, cũng không lại khoe mã đáng thương, vô lại nói: “Không đứng dậy! Trừ phi tiểu thúc tha thứ cho A Ngôn! Bằng không A Ngôn vẫn sẽ ôm như vậy!”

Vương gia tức giân, ngón tay run rẩy chỉ vào thanh niên: “Đừng cho là ta không dám đá ngươi!”

Hoàng đế ngẩng đầu ngạnh cổ, vẻ mặt quật cường: “Cho dù ngươi đá ta, ta cũng không buông tay!”

Vương gia nghe xong lời này, lửa giận cháy lan đồng cỏ đốt sạch toàn bộ lý trí còn sót lại của hắn. Chỉ cảm thấy tiểu hài tử càng càng lớn là càng đáng giận! Vừa chọc hắn, lại vừa lừa hắn! Hại hắn lo lắng, khiến hắn sợ hãi! Bây giờ còn mang một bộ không hề có thành ý mà giải thích với hắn, ở trước mặt hắn cố tình gây sự! .

Nhấc chân liền thật sự đạp một cái .

Nhất thời cũng mất nặng nhẹ, đá vào vết thương ở ngực thanh niên.

Thanh niên bị đá đau đến rên rỉ một tiếng, thống khổ ôm ngực, cuộn mình trên mặt đất: “Tiểu thúc…” .

Vương gia bị dọa, lửa giận biến mất, vội vàng cúi xuống, sắc mặt khẩn trương, nói năng lộn xộn: “A Ngôn! Đau không? Là thúc không tốt! Giận đến hư đầu óc ! Mau để ta xem miệng vết thương có phải nứt ra rồi hay không!”

Vương gia vừa nói, một bên thật cẩn thận đem thanh niên ôm vào trong ngực, muốn kiểm tra miệng vết thương của hắn lại bị thanh niên bắt lấy cổ tay .

Hoàng đế nhỏ giọng: “Tiểu thúc, không nên nhìn , hẳn là không có việc gì.”

Vương gia đầu óc còn loạn , lo lắng: “Vậy tuyên thái y?” .

Hoàng đế đem đầu cọ cọ vào trong lòng Vương gia, nhỏ giọng: “Tiểu thúc, ta không sao. Chỉ cần ngươi vẫn ở bên cạnh ta, ta có thể kiện khỏe mạnh khang, sống đến trường mệnh trăm tuổi.” .

Vương gia lúc này mới chậm rãi hồi thần, im lặng không nói gì, thân thể cứng ngắc, đối với thanh niên trong lòng ôm cũng không được mà buông cũng không xong.

Hoàng đế hít vào hương thơm thản nhiên trong ngực hoàng thúc, lại tiếp tục say mê cọ  cọ: “Tiểu thúc, đừng tức giận nữa được không, A Ngôn đáp ứng ngươi, về sau sẽ ngoan ngoãn ở trong cung, không để mình lâm vào nguy hiểm .”

Vương gia vốn tức giận vì hành vi ấu trĩ của thanh niên, giờ phút này lại không hiểu vì sao cảm thấy hưởng thụ, chỉ phải lạnh mặt, mơ hồ đáp: “… Tốt nhất ngươi hãy nhớ kĩ lời hôm nay ngươi đã nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play