Vương gia khẽ ngâm một tiếng, hai tay cực lực muốn đẩy ra thanh niên đang vùi đầu vào hạ phúc của mình.
Thực tế chỉ là vô lực nắm lấy một ít tóc của thanh niên.
Dây buộc tóc bị kéo rơi, mái tóc đen thật dài của thanh niên rơi xuống, tản ra xung quanh bụng cùng đùi trong của Vương gia.
Mang đến vô tận khoái cảm cùng tra tấn. .
Vương gia một thân mồ hôi lạnh thở dốc, cánh trong mơ tiếp theo như thế nào, hắn căn bản không có dũng khí hồi tưởng .
Mình tại sao lại mơ một giấc mộng như vậy…
Mình sao có thể mơ một giác mộng như vậy…
Vương gia cảm thấy nội tâm quay cuồng, dày vò, bối rối cùng luống cuống, hai tay vô thức nắm chặt
Hồi lâu.
Vương gia hình như phát giác gì đó, tay phải chậm rãi từ trong chăn rút ra, chỉ thấy trong tay mình, cầm lấy một đoạn dây buộc tóc màu ngân bạch.
Vương gia chấn dọa đến tận cùng, ngược lại mặt không chút thay đổi : “Người đâu.”
Vệ binh bên ngoài lập tức hô: “Có.” .
Vương gia lạnh giọng: “Thỉnh Tạ công tử tới đây cho bổn vương.” .
Vệ binh tuân lệnh.
Nhưng một lúc sau lại nghe báo Tạ công tử để lại một phong thư, người đã sớm không thấy .
Vương gia mặt lạnh như băng, cánh tay nắm chặt đoạn dây buộc tóc, nghiến răng nghiến lợi: “Hỗn tiểu tử, ngươi khi thúc quá đáng.” (khi ở đây là khi dễ~)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT