Sở Bình tuy rằng bị thương nặng, nhưng bởi vì thể trạng tốt, băng bó đúng lúc, bởi vậy đã không còn nguy hiểm. Xem xét vết thương một chút, Hàn Vận gật gật đầu.
"Tĩnh dưỡng cho tốt, mấy ngày này không nên ngâm nước, năm ngày sau có thể hoạt động."
"Đa tạ."
Sở Bình sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt, nhưng khí sắc lại tốt hơn rất nhiều.
Hàn Vận bôi thuốc thay băng xong cũng cáo từ rời đi, trong lòng còn muốn đi tìm chỗ giải tỏa.
Ngay khi Hàn Vận chuẩn bị rời biệt viện, đột nhiên chạm mặt Hiên Viên Hủ.
Hiên Viên Hủ cười tủm tỉm đi đến chỗ Hàn Vận, một thân hoa phục màu tím tôn quý.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Hiên Viên Hủ tùy ý hỏi.
Hàn Vận nghĩ nghĩ hay là hỏi Hiên Viên Hủ, hắn có lẽ biết trong thành chỗ nào có nơi ăn chơi, tự đi tìm cũng mất thời gian không bằng tìm người hỏi một chút.
"Nơi này có kĩ viện không? Nam quán cũng được."
Hàn đại thúc chúng ta nam nữ đều không kị, chỉ cần nhìn thuận mắt là được.
Hàn Vận nói chưa dứt lời, đã khiến Hiên Viên Hủ muốn nổi điên.
"Đương nhiên phải đi " mua vui", chẳng lẽ còn có thể đi nơi đó uống trà sao?"
Hiên Viên Hủ cảm giác đầu mình muốn nổi tung khi hai chữ " mua vui" lọt vào tai, muốn ra ngoài tìm vui sao, đúng là không muốn sống mà.
"Làm gì, ô....."
Hàn Vận lời còn chưa có nói xong, môi liền bị hung hăng hôn lên. Đầu tiên là lướt qua, lập tức chậm rãi xâm nhập.
Kỹ thuật hôn của Hiên Viên Hủ tốt lắm, Hàn Vận chỉ cảm thấy cả người tê dại, khí lực dần dần biến mất, chỉ có thể dựa vào Hiên Viên Hủ mới đứng vững.
Khi nghe đối phương rên nhẹ, càng làm cả người Hiên Viên Hủ nóng lên, thừa dịp Hàn Vận hết sức thất thần, hắn ôm lấy người trở lại phòng.
Cho đến khi cảm giác được dưới lưng là giường mềm mại, Hàn Vận mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, mà Hiên Viên Hủ đã muốn cởi áo.
"Đáng chết."
Hàn Vận rủa thầm một tiếng, lập tức muốn đứng dậy.
Hiên Viên Hủ nửa quỳ trên giường, đè bả vai Hàn Vận lại, khiến cho Hàn Vận không thể động đậy.
"Hiện tại mới nhớ rời đi không phải quá muộn sao?"
Nói xong một tay giữ lấy tay Hàn Vận, tay còn lại đặt ở giữa hai chân đối phương.
"Biến thái"
Hàn Vận hung hăng trừng Hiên Viên Hủ, tuyệt không thừa nhận mình cũng đã trở nên mềm yếu.
"Ha ha. Ta là biến thái, vậy còn ngươi?"
Hàn Vận nhất thời hút một ngụm khí lạnh.
"Ngài nhẹ tay một chút."
Bàn tay Hiên Viên Hủ như mang theo điện chạm vào chỗ nào, chỗ ấy liền bị tê dại. Hai người tim đập rất nhanh, thân thể dính thành một khối.
Quần áo đã hỗn độn, Hàn Vận ngửa cổ hưởng thụ, cho đến khi cấm địa phía sau bị đụng chạm thì bỗng nhiên bừng tỉnh. Hiện tại còn không biết mục đích Hiên Viên Hủ thì sống hai mươi tám năm thật uổng phí, chỉ là muốn ăn đại thúc cũng không có dễ dàng như vậy.
Linh hoạt rút tay khỏi nắm giữ đã thả lỏng, dùng tay cởi bỏ khố của Hiên Viên Hủ, lòng bàn tay Hàn Vận cầm lấy vật mẫn cảm ấm áp của đối phương.
Hiên Viên Hủ càng tươi cười hơn, hôn môi Hàn Vận khéo léo đến vành tai liếm láp.
"Như thế nào, khẩn cấp muốn bị âu yếm sao?"
Hàn Vận cười mị hoặc, sắc thái tình dục lan tràn trong mắt, vẻ mặt mê say động lòng người, biểu tình càng làm Hiên Viên Hủ say mê.
Ngay khi Hiên Viên Hủ thất thần, nháy mắt, Hàn Vận xoay người đảo khách thành chủ, đắc ý nhìn Hiên Viên Hủ dưới thân.
Hiên Viên Hủ sửng sốt, rồi cười ha ha. Thật lâu chưa có người mang cho hắn loại kích tình này. Rõ ràng là khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ thoát tục, giờ phút này lại muốn thu hồn đoạt phách, làm hắn động tình không thôi.
Cũng khó trách Hàn Vận không thể trốn tránh, hai người cùng an ủi lẫn nhau, âm thanh rên rỉ vang lên không ngừng, trong phòng tràn ngập hương vị tình dục.
"Ô...."
Hàn Vận thân thể run rẩy hai cái, phóng thích ở trong tay Hiên Viên Hủ. Sau khi Hàn Vận đạt tới cao trào, Hiên Viên Hủ cũng ngay lập tức phóng thích ở trong tay Hàn Vận. Hai người đều dính tinh dịch lẫn nhau.
Hai người liếc nhau, trong mắt đều ngạc nhiên, không hề nghĩ đến bọn họ lại giúp nhau phát tiết tình dục.
Hoàn hảo hai người đều là người bình tĩnh, tình dục qua đi, mặt không chút thay đổi tự sửa sang lại bộ dạng.
Hàn Vận bước chân có chút lảo đảo. Ngay khi chuẩn bị rời khỏi phòng, giọng Hiên Viên Hủ lại vang lên:
"Đại thúc, lần sau cũng không dễ dàng cho qua như vậy."
Hàn Vận quay đầu hung tợn trừng Hiên Viên Hủ.
"Hừ, ai ăn ai còn chưa biết đâu!"
Đối với lời nói của Hàn Vận, Hiên Viên Hủ không để tâm. Nhớ tới sự gần gũi vừa lúc nãy, tuy rằng không có làm bước cuối cùng, lại làm hắn thần kỳ vừa lòng. Thật muốn nhìn khuôn mặt, bộ dáng động tình vặn vẹo kia khi nằm dưới thân mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT