Giang Nghị thấy phởn không thể chịu được sau khi đã đồ sát thồn lằng Tần Thiên Vũ, dám léng phéng Tiêu Thanh của cậu là phải giết không tha! Nhưng rất nhanh sau đó cậu nhận ra tấn bi kịch của mình.
Cậu đã tính toán rất chu toàn con đường leo lên giường Tiêu Thanh, nhưng làm thế này cũng không có tiến triển. Cái đồ ngốc ấy chỉ có làm việc quần quật cả ngày, ăn đến phưỡn bụng ra rồi lăn ra ngủ. Không hề biết người bên cạnh đang bí bách đến sắp chết.
Mùa hè kết thúc Giang Nghị cuối cùng cũng được toại nguyện không phải ngủ trong phòng khách. Hôm đấy là sinh nhật Tiêu Thanh, lẽ ra làm phải trực đêm, nhưng Giang Nghị tìm cách đổi người khác anh có thể về tổ chức sinh nhật. Mọi thứ hôm ấy tương đối ổn, Giang Nghị biết tửu lượng của Tiêu Thanh rất yếu nên âm mưu định chuốc say anh.
Quả nhiên, đêm ấy anh lăn quay ra ngủ, Giang Nghị lập tức hôn anh tới tấp, tính mò xuống dưới thì phát hiện ra “cậu em” cũng ngất theo thành anh, tình cảnh này của cậu chắc chỉ có thể gọi là khóc không ra nước mắt. Đã thế đến nửa đêm, cơ thể trần truồng của cậu năm lần bảy lượt bị Tiêu Thanh sút xuống giường. Kết quả sáng hôm sau Giang Nghị đau nhức khắp eo, kết quả như cậu muốn nhưng quá trình thì không giống!!!!!
Giang Nghị rít gào trong lòng, nhưng Tiêu Thanh vẫn đơ ra như cũ, hoàn toàn không hiểu tâm tư của cậu, chỉ cảm thấy phiền khi Giang Nghị mỗi lần thấy anh sơ hở là lập tức đè anh ra hôn, ngoài ra thì mọi chuyện tương đối ổn.
Trời tối tĩnh lặng, trăng thanh gió mát, ánh đèn u ám, dưới đèn mỹ nhân như ngọc, hoàn hảo để gạ chịch – có điều mỹ nhân lại ngủ say như chết… Vạn vật vẹn nguyên, trăng vẫn giữa trời, mỹ nhân mơ màng bên ban công, hoàn hảo để gạ chịch – có điều mỹ nhân ngủ say như chết…
Giang Nghị nóng nảy, Giang Nghị ngồi không yên, Giang Nghị nghĩ mình đã đợi mười năm rồi thì thế này đã là gì, nhưng cậu cảm giác mình sẽ mất cả đời chờ đợi Tiêu Thanh đầu óc chậm chạp.
Giang Nghị nhìn về phía Tiêu Thanh, ánh mắt như muốn đem anh đi chụp cắt lớp—Tiêu Thanh tình cờ nhìn thấy ánh mắt đáng sợ đấy mà vô thức run cầm cập, thật đáng sợ, ánh mắt như một nghìn bóng đèn cộng lại, sáng đến sợ hại. Đã thế, giờ phút này, phòng khám bệnh như không người, Giang Nghị đặt anh trên mặt bàn, điên cuồng ngấu nghiến môi anh như muốn ăn tươi nuốt sống…
Tiêu Thanh phiền muộn, cảm thấy khó thở, hai má ửng hồng, vành tai đỏ ửng. Nhìn anh khêu gợi như vậy dưới thân cậu, Giang Nghị ôm trọn lấy anh, để anh chỉ là của riêng cậu, người khác đừng hòng cướp anh đi. Giang Nghị nghĩ không thể đợi thêm được nữa.
Tiêu Thanh là người xưa nay chỉ luôn sống trong thế giới của riêng mình, những chuyện khác không quan tâm, anh chưa từng nghĩ đến những chuyện va chạm này, nhưng cậu thì chỉ muốn hấp diêm anh đến chết a a a! Mỗi lần hôn nhau Tiêu Thanh nếu không là ánh mắt mê man thì cũng là cong đuôi bỏ chạy… vào nhà vệ sinh, để lại cậu ngồi ở xó nhà mà gào thét trong lòng: “Đồ ngốc Tiêu Thanh này!”. Nhưng mà Tiêu Thanh mặc kệ….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT