Tư Đồ Phong và Đường Thiết Dung mãi chưa về, Dạ Mã Di nháy mắt với Ô Y Vệ cung kính đứng. Động tác này rơi vào mắt ám vệ Cửu, không đợi hắn hỏi, Dạ Mã Di đã kéo ghế, ghé tai khẽ nói, “Ty chức cho người đi nghe lén đại hội võ lâm trước. Không biết chủ thượng định thế nào?”

Ám vệ Cửu lúng túng ngẩng lên, hơn mười năm qua luôn có người quyết định thay hắn, nay đột nhiên muốn hắn quyết định, hắn chỉ thấy mông lung vô cùng. Nô bộc trong sảnh Đường Môn phỏng đoán hắn là một gia chủ tai to mặt lớn nào đó nên mời hắn đến sương phòng nghỉ ngơi, còn dâng hoa quả.

Ám vệ Cửu được hầu hạ ân cần, chẳng biết hồn đã bay về đâu, bị người ta ấn uống thì ngơ ngác ngồi xuống, nghĩ rằng chắc chắn Đường Thiết Dung sẽ kể hết sự thật cho Tư Đồ Phong. Chợt nghe bên ngoài có người cười nói, “Cửu gia có đó không? Gia chủ phái tại hạ chuyển lời.”

Ám vệ Cửu đang định đứng dậy, Dạ Mã Di đã mở cửa đón chào. Người tới là công tử Miêu tộc vừa gặp lúc nãy, mặc bộ quần áo xanh sẫm, sắc màu tôn lên khuôn mặt tuấn tú, da thịt mềm mại như búng ra nước, đôi mắt đen láy kết hợp với nụ cười tươi tắn tự nhiên trông có vẻ gian tà. Gã thong thả bước tới trước ám vệ Cửu, mùi thuốc tỏa ra, “Gia chủ tệ môn có chuyện cần bàn bạc với Tam công tử, tối nay không rảnh tiếp đãi các vị, xin các vị lượng thứ. Nếu Cửu gia không chê thì xin để tại hạ cả gan nhận việc, thay Gia chủ mở tiệc tẩy trần chiêu đãi các vị. Thế nào?”

Dạ Mã Di cướp lời, “Ngươi là ai?”

Công tử Miêu tộc khách sáo đáp, “Tại hạ là thầy lang, bằng hữu giang hồ gọi đùa một tiếng ‘Diệu thủ thần y’, chắc cô nương chưa từng nghe thấy danh hiệu buồn cười này. Tháng trước tại hạ tình cờ chữa lành vết sẹo nơi chân mày Đường tiểu thư, từ đó về sau vẫn ở lại bảo, cống hiến chút tài mọn vì Gia chủ.”

Đúng là Dạ Mã Di chưa từng nghe thấy danh hiệu này, “Tiểu tử ngươi biết Kỳ Hoàng Chi Thuật?”

Diệu thủ thần y khiêm tốn nói, “Y thuật Miêu tộc khó đạt tới đỉnh cao. Không dám giấu giếm, Gia chủ phái tại hạ tới giải độc cho Cửu gia.”

Dạ Mã Di ngờ vực nhìn vị thần y kỳ quặc, “Giải độc thì giải độc, việc gì phải mở tiệc tẩy trần?”

Diệu thủ thần y quan sát ám vệ Cửu, “Độc đã giải rồi, chỉ cần tẩy trần thôi.” Ám vệ Cửu gật đầu, độc của hắn đã giải, ngẫm lại quá trình mà kinh hãi. Dạ Mã Di bán tín bán nghi, “Ngươi chỉ nhìn mà biết độc đã giải rồi?”

Diệu thủ cười xòa, “Không phải. Cửu gia trúng loại độc không thuốc nào giải được, dù chưa giải thì tại hạ cũng không giải được.”

Dạ Mã Di vặn lại, “Chớ vòng vo, độc gì thì độc, ngươi có giải hay không?”

“Không giải được. Nhưng vừa nghe Tam công tử miêu tả triệu chứng, độc Cửu gia trúng chính là ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’ của Hoan Hỉ Giáo. Nhưng sắc mặt Cửu gia hồng hào, nội tức hài hòa, chắc chắn đã gặp được quý nhân, chất độc không còn trong cơ thể.”

Ám vệ Cửu không nghĩ ra dạo này mình gặp quý nhân nào, trầm ngâm một lát thì đứng bật dậy. Những lời hoang đường Tư Đồ Nhã nói tại Tiểu Kiếm Sơn thoáng chốc vọng vào tai hắn, nào là nguyện giảm thọ để làm chủ nhân của hắn hai canh giờ… Hắn lo lắng đi tới đi lui, siết chặt nắm đấm, thật sự không rõ vì sao Tư Đồ Nhã phải cứu hắn, “Các phái đã tập hợp ở Thục Trung… Nếu y không thể dùng nội lực…”

Dạ Mã Di đuổi thần y ra ngoài. Nghe xong chuyện ở Tiểu Kiếm Sơn thì bày mưu tính kế, “Chủ thượng đừng hoảng. Tư Đồ Nhã lạt mềm buộc chặt, dùng khổ nhục kế để khiến chủ thượng lâm trận phản chiến, giúp y đối phó Tư Đồ Phong.”

Ám vệ Cửu vắt óc suy tư thật lâu, “Tam công tử và Nhị công tử đều có ơn cứu mạng ta…”

“Dứt khoát không giúp bên nào cả!” Dạ Mã Di gọn gàng đáp, “Ty chức đã nghe nói về ‘Kết Mạch Liền Kinh’. Tư Đồ Nhã có bản lĩnh nhận độc về mình thì cũng sẽ có bản lĩnh chuyển độc sang người khác. Chủ thượng làm bậy sẽ trúng gian kế của y. Giang sơn xã tắc đang chờ chủ thượng, không thể vì nhỏ bỏ lớn.”

Ám vệ Cửu không có tâm trạng hỏi đến giang sơn xã tắc, cũng không muốn Tư Đồ gia tay chân tương tàn.

Dạ Mã Di nói Hàn Mị và Tư Đồ Nhã đều mất trí điên cuồng. Nhưng trong ấn tượng của hắn, Hàn Mị rất tốt với hắn, tình nghĩa của Tư Đồ Nhã với hắn cũng trước sau như một. Có điều chuyện hai người này một thông đồng với địch phản quốc, một rơi vào Ma Giáo đều là sự thật. Hắn không muốn can thiệp, nhưng lại như thân bất do kỷ, mỗi bước hắn đi đều đã được tính toán từ trong bóng tối, dù hắn bất động tại chỗ thì cơn sóng ngầm mãnh liệt vẫn sẽ đẩy hắn nghiêng ngả.

Ngoài phòng thình lình truyền tới hai tiếng thét lớn. Một phẫn nộ quát “Ám vệ Cửu!” Một cười nói “Cháu ngoại ơi!”

Ám vệ Cửu và Dạ Mã Di mở cửa đón chào, chỉ thấy chưởng môn Mạc Kiến Quái phái Côn Luân lưng đeo song đao và quản lý trại ám vệ Hồ Bất Tư đeo mặt nạ dắt tay nhau tiến vào. Hai huynh đệ tứ tuần xưa nay như nước với lửa, giờ chẳng biết sao đột ngột thân thiết đến độ nắm tay nhau. Mạc Kiến Quái không nhịn được nói, “Sư đệ còn chưa buông ra!”

Hồ Bất Tư điềm nhiên đáp, “Mạc lão tặc, đừng hòng chạy!”

Mạc Kiến Quái nói, “Ta chỉ đến thăm họ hàng Ô Y Vệ nhà ta! Ta đâu có giết Minh chủ bảo bối của sư đệ, sao cứ bám ta mãi thế!”

Hồ Bất Tư nổi giận, “Từ tháng Giêng ngươi đến Ích Châu, Tư Đồ gia chưa một ngày yên ổn!”

Hai người vừa cãi cọ, vừa thuật lại mục đích tới của mình. Thì ra Mạc Kiến Quái nghe nói Võ Lâm Minh chủ qua đời thì suốt đêm vượt đường dài chạy tới Ích Châu, mời Hồ Bất Tư quay về phái Côn Luân, định hợp sức phát triển Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao thật rạng rỡ. Nào ngờ Hồ Bất Tư chẳng hề cảm động, một mực khẳng định lão có liên quan đến cái chết của Minh chủ, chẳng nói chẳng rằng kéo lão tới Đường Môn, tham dự đại hội võ lâm thảo phạt Ma Giáo.

Ám vệ Cửu chắp tay hành lễ, “Sư phụ, sư bá.”

Mạc Kiến Quái khen ngợi, “Hôm nay đồ đệ ngươi lễ phép thật.” Hồ Bất Tư cười khẩy, “Hoàn cảnh éo le, tặc lên làm chủ thôi!”

Ám vệ Cửu không thất lễ, “Lần trước trên đường đến Bạch Long Trại, nghe sư bá nói về đao pháp phái Côn Luân. Đệ tử cả gan thỉnh giáo sư phụ sư bá, Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao pháp phái Côn Luân, so với ma công của Cửu Như Thần Giáo thì như thế nào?”

Hai mắt Mạc Kiến Quái lóe sáng, vuốt râu không đáp. Hồ Bất Tư dạy dỗ, “Bảo vật trấn phái phái Côn Luân, Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao – Đao trái Toàn Cơ, đao phải Ngọc Hành, đều là vũ khí tượng trưng cho bầu trời, thế mới có mỹ danh ‘Nhật nguyệt tề quang, thiên địa đồng chuyển’ (Mặt trời và mặt trăng cùng sáng, trời và đất cùng xoay chuyển). Đao pháp này uyên thâm sâu sắc, ẩn chứa biến đổi của Tam viên nhị thập bát tinh quan, bỏ cả đời ra học cũng chưa đủ. Thứ ma công kia sao có thể sánh bằng!”

Mạc Kiến Quái hậm hực, “Chính vì uyên bác sâu sắc quá nên sư phụ ngươi và sư bá ta còn chưa luyện thành đâu, phái ta cũng dần lụn bại rồi.”

Hồ Bất Tư hạ giọng, cảm khái với Mạc Kiến Quái, “Ngươi nhớ không, năm đó chỉ vì cái lợi trước mắt mà Ngũ sư đệ bỏ qua đao pháp Tử Vi, nhảy cóc tới đao pháp Thái Vi, kết quả là tự chém vào cánh tay trái, đùi phải và đầu mình.”

Dạ Mã Di đùa nghịch lưỡi dao giấu trong tay áo, tò mò hỏi, “Sao lại tự chém vào mình được?”

Mạc Kiến Quái gỡ thanh đao cong sau lưng, cũng không thèm nhìn, ném lên không trung. Lưỡi đao bốn thước lóe sáng, lao vút đi mấy trượng theo hình vòng cung rồi bất thình lình dũng mãnh lượn về, chỉ trong khoảnh khắc sẽ chặt đứt đôi vai ám vệ Cửu.

Dạ Mã Di thấy tình thế không ổn, định kéo ám vệ Cửu né tránh. Hồ Bất Tư quát ngừng, “Đừng nhúc nhích!” Vừa dứt lời, thanh đao chợt đổi hướng, suýt soát vượt qua vai ám vệ Cửu, trở lại trong tay Mạc Kiến Quái.

Ám vệ Cửu thích thú nhìn ngắm, “Giống hồi toàn phiêu (Boomerang).”

Mạc Kiến Quái nói, “Hướng đi của hai thanh đao này giống các vì sao trên trời. Ngươi nhớ kỹ biến đổi của chúng thì tất nhiên hai thanh đao sẽ không làm ngươi bị thương.”

Hồ Bất Tư gật đầu nói, “Đao của Mạc lão tặc không chuẩn, nếu là Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao thực sự, hai thanh đao phối hợp như mặt trời ban trưa, khi phóng ra còn có thêm rất nhiều tác dụng kỳ diệu. Đó mới là cảnh giới ‘Nhật nguyệt tề quang, thiên địa đồng chuyển’.”

Từ đó về sau, ám vệ Cửu dứt khoát không nghĩ tới những chuyện rắc rối khác, một lòng đi theo hai vị sư phụ sư bá học đao pháp, tiến bộ rất nhanh. Là chưởng môn một phái, Mạc Kiến Quái kiên nhẫn dạy đồ đệ hơn Hồ Bất Tư nhiều. Ám vệ Cửu không nhớ được hướng đi của đao và các vì sao nên tìm một bãi bùn, nhờ Hồ Bất Tư vẽ lên rồi mô phỏng làm theo. Dù bị đao cong quay về làm bị thương, hắn cũng không cho phép Ô Y Vệ chạy tới giải cứu, cho rằng da thịt đau đớn một chút mới nhớ được các chiêu thức.

Dạ Mã Di sát nhập Ô Y Vệ và đội ám vệ thành một, truyền dạy võ nghệ, cải tiến binh khí.

Tư Đồ Phong bề bộn nhiều việc, được Đường Thiết Dung giúp đỡ, trừng trị các môn phái không nghe lời, dùng tài nghệ trấn áp quần hùng, tạm thời giữ chức Minh chủ.

Không bao lâu sau, trên giang hồ có tin tức truyền ra – Giáo chủ Bái Hỏa Thần Giáo đã tới Trung Nguyên, trả lại ‘Cửu Như Thần Công’ cho Giáo chủ Ma Giáo Tư Đồ Nhã. Tư Đồ Nhã giờ đã thần công đại thành, đạt tới cảnh giới bất lão bất tử.

Cái tên người người nhắc tới này lọt vào tai ám vệ Cửu lại vô cùng xa lạ, giống như Tư Đồ Nhã ở bên hắn đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi. Bây giờ hắn sống rất tốt, có bạc xài không hết, có Tư Đồ Phong, Đường Thiết Dung làm bạn, có hai sư phụ, còn kết giao với không ít nhân sĩ giang hồ. Thậm chí Mạc Kiến Quái còn lén hỏi hắn thấy Dạ Mã Di thế nào.

Ám vệ Cửu cho rằng Dạ Mã Di là một thích khách ưu tú, cũng là một ám vệ ưu tú, còn là một Chỉ Huy Sứ không gì không làm được.

Mạc Kiến Quái mập mờ nói, “Cháu gái ta cũng sẽ là một cô vợ ưu tú.” Lúc này ám vệ Cửu mới sực nhớ Dạ Mã Di đi theo hầu hạ hắn là một thiếu nữ thanh xuân tươi đẹp. Hắn đã được Dạ Mã Di chăm sóc tới quên mất việc mình từng là ám vệ, cũng gần như quên mất việc hầu hạ người khác là như thế nào. Chăm chú nhìn Dạ Mã Di hồi lâu, thỉnh thoảng hắn nghĩ lấy vợ sinh con cũng rất tốt. Hắn thật thà chất phác, có thể sống rất lâu, làm được rất nhiều chuyện, Tư Đồ Nhã chỉ là giấc mộng hoang đường, năm lần bảy lượt lôi kéo hắn, khiến hắn hoang mang mà thôi.

Một tháng sau, Điểm Giáng Phái gia nhập đội ngũ thảo phạt Ma Giáo, cung cấp vị trí sào huyệt của Ma Giáo. Ngọc Phù Dung và Tư Đồ Phong đẫm lệ nhận ra nhau, lúc này quần hùng mới biết Điểm Giáng Phái đã theo dõi Cửu Như Thần Giáo rất nhiều năm. Để chuẩn bị đối địch với Ma Giáo, Ngọc Phù Dung mất hết công lực, chưa già đã yếu mà vẫn không chịu nổi việc con trai ruột Tư Đồ Nhã phản bội, thật khiến người ta thổn thức.

Ám vệ Cửu gặp lại Tư Đồ Nhã tại vách núi trên Đại Tuyết Sơn.

Quân chính phái đông nghìn nghịt, Ma Giáo đều là người già yếu bệnh tật, nhưng bản lĩnh của Tư Đồ Nhã vẫn như ngày nào, chém giết vô cùng náo nhiệt.

Hắn và Dạ Mã Di tìm một chỗ thật cao, đứng từ xa quan sát, nhớ lại Tư Đồ Nhã từng nói muốn đưa hắn về Điểm Giáng Phái, “Điểm Giáng Phái tách biệt, băng tuyết thăm thẳm, thú vị nhất là cây cầu băng rãnh trời.” Hắn nhìn thấy rãnh trời giữa núi và núi, nhưng không thấy cây cầu băng đâu cả.

Tảng sáng, cuối cùng Ma Giáo vẫn thảm bại. Áo trắng của Tư Đồ Nhã nhuộm đỏ máu, y vẫn đánh đàn không ngớt, quật ngã từng đợt, lại từng đợt nhân sĩ giang hồ xông lên. Dạ Mã Di khách quan khen ngợi, “Thật sự không giống người thường.”

Ám vệ Cửu gật đầu. Nhưng chính phái không hi sinh vô ích, các tử sĩ, bao gồm cả Đàm Uyên đại sư, đã dồn Tư Đồ Nhã đến vách đá. Dạ Mã Di nói, “Vô ích, với khinh công của Tư Đồ Nhã, dù ngã xuống cũng không đáng ngại.”

Ám vệ Cửu lại gật đầu, hắn từng ngã xuống vực cùng Tư Đồ Nhã. Nhớ lại, hắn có thể bình yên vô sự, đều là nhờ thần công cái thế của Tư Đồ Nhã.

Đúng lúc đó, trong cuộc chiến cầm cự, một người thình lình nhảy lên trước. Hai lưỡi kiếm lóe sáng uốn lượn, tránh thoát trăm ngàn sợi dây đàn, xông tới trước mặt Tư Đồ Nhã. Quần hùng kinh ngạc thốt lên — Người nọ là Tư Đồ Phong. Tư Đồ Nhã lập tức ra tay, phóng vài sợi dây đàn nhằm vào ba huyệt đạo của y, buộc y lùi về phía sau.

Tư Đồ Phong không tránh không né, mặc dây đàn xuyên qua da thịt, quyết không chùn bước, dùng kiếm đâm vào tâm mạch của Tư Đồ Nhã, mạnh bạo giữ Tư Đồ Nhã lại, cùng nhau rơi xuống vách núi cao vạn trượng.

Rất lâu sau, quần hùng mới hoàn hồn. Dạ Mã Di quan sát sắc mặt ám vệ Cửu, đánh vào trọng tâm, “Với võ công hiện tại của chủ thượng, giúp bên nào thì thế cục nghiêng về bên đó. Nhưng chủ thượng không ra tay, chính là trả hết ân tình cho hai bọn họ.”

Ám vệ Cửu hiếm hoi nở nụ cười, im lặng thật lâu mới đáp, “Ta không ra tay, bởi vì đây là kết quả mà y mong muốn.”

Dạ Mã Di không hiểu, “Xin chủ thượng khai sáng.”

Ám vệ Cửu lộn xộn đáp, tựa như đang nói cho chính mình nghe, “Y cứu Tam công tử tại hồ Bạch Long, phá giải bình Cửu Long. Đưa Tam công tử đến Tiểu Kiếm Sơn học võ, còn tới Kim Lăng chuẩn bị đường lùi cho ta… Y muốn ta sống khỏe mạnh, trở lại Kim Lăng làm Hoàng đế, còn Tam công tử học được kiếm pháp đủ mạnh để giết y, lên làm Võ Lâm Minh chủ.”

Dạ Mã Di không thể tưởng tượng. Ám vệ Cửu lại nói, “Chỉ Huy Sứ, ngươi cho rằng y hành động quỷ quyệt khó lường là bởi y trúng cổ thuật. Thực ra không phải, kế hoạch của y rất chu đáo, cân nhắc cái được và cái mất cho rất nhiều người, ta cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để giúp y.”

Dạ Mã Di ngẫm nghĩ, “Vậy nếu Tư Đồ Phong chết, chẳng phải kế hoạch của y sẽ uổng phí sao?”

Ám vệ Cửu lắc đầu, “Tam công tử sẽ không chết.” Hắn biết, ngã xuống vực với Tư Đồ Nhã rất an toàn.

Dạ Mã Di hỏi, “Chủ thượng đã biết rõ như vậy, sao còn phải liều mạng luyện võ?”

Ám vệ Cửu đáp, “Luyện võ để chiến đấu, đánh đuổi Đột Quyết, xứng đáng với lê dân, là có thể trở về bên y.”

Dạ Mã Di càng không hiểu, “Thứ cho ty chức nói thẳng, tâm mạch của Tư Đồ Nhã đã trúng chiêu, còn bị Tư Đồ Phong cuốn chặt, ngã xuống vách núi… Với tính tình Tư Đồ Phong, dù chỉ còn hơi thở cuối cùng thì cũng sẽ dồn Tư Đồ Nhã vào chỗ chết.”

Ám vệ Cửu cho rằng Tư Đồ Nhã sống hay chết không quan trọng, người này nhất định phải ở bên hắn. Nhưng hắn vẫn quyết định giúp đỡ Tư Đồ Phong, cùng đi tìm thi thể Tư Đồ Nhã, tránh cho sau này hắn dẹp yên Đột Quyết, thoái vị nhường ngôi cho Hàn Mị, lại không biết nên tự chôn mình ở nơi nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play