*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ân Minh Nguyệt thuật lại mối hận xưa của Cửu Như Thần Giáo và phái Võ Đang, đòi Tư Đồ Phong quỳ xuống, thực ra chỉ là muốn truyền thụ kiếm pháp cho y, để y đối phó với Ma Giáo hoành hành giang hồ. Tư Đồ Phong thông minh cỡ nào, có điều bán tin bán nghi nghe hết câu chuyện nhi nữ tình trường vặt vãnh kia xong thì khá xem thường vị sư tổ Kiếm Môn này, nên vẫn muốn dùng võ luận tôn ti.
Một người là sư tổ Kiếm Môn sống gần trăm năm, một người là hậu bối mười sáu tuổi bẩm sinh sáng dạ, thắng bại tất nhiên không phải nghĩ.
Từ đó Tư Đồ Phong tâm phục khẩu phục theo Ân Minh Nguyệt tập võ, ám vệ Cửu bắt đầu phụ trách ẩm thực hàng ngày cho hai người. Hang núi này thông với Tiểu Kiếm Sơn, ám vệ Cửu tranh thủ săn thú giữa núi rừng, cẩn thận điều tra Ma Giáo, nhưng bất kể là Cửu Như Thần Giáo hay Ân Vô Hận thì đều mất tăm mất tích.
Ám vệ Cửu một mình quanh quẩn giữa rừng núi âm u, đặt bẫy bắt chim muông. Vật giữa hai chân cọ xuống nền tuyết lúc hắn nằm sấp rình mồi, cực kỳ khó chịu. Hắn không nhịn nổi, vùi mặt vào khuỷu tay, tay kia mò xuống xoa nắn ham muốn phía dưới. Kèm theo từng đợt khoái cảm là đau đớn khôn cùng, kinh mạch toàn thân nóng rực như kim chích. Vất vả giải phóng, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn không rảnh suy nghĩ sâu xa, vội vàng lấy hơi nhảy lên nửa dặm, tìm đến phần hồ nước chưa đóng băng, đang định rửa ráy lại chợt cảm giác mình vừa khôi phục võ công. Hắn vội vàng ngồi thiền, điều khiển nội lực, nào ngờ ngọn lửa nọ thình lình trỗi dậy, khiến hắn không thể không tiếp tục thủ dâm.
Lần này khoái cảm càng thêm mãnh liệt, đau đớn cũng nhiều hơn gấp bội, giống như bị giày vò giữa ranh giới sinh và tử. Ám vệ Cửu mất tự chủ, kiệt sức nằm bên hồ mông lung nghĩ, khoái cảm lần sau có phải sung sướng và đau đớn hơn cả lần này không, có ham muốn gối chăn hơn cả lần này không, cứ thế này thì bao giờ mới hết?
Hắn không cầm được lòng nhớ về Tư Đồ Nhã. Nói cũng lạ, theo lý thì hắn phải hận Tư Đồ Nhã, nhưng hắn không nghĩ ra nên hận chuyện gì. Tốt thì nhớ hết, xấu lại quên sạch. Dù Tư Đồ Nhã lừa gạt hắn từ đầu tới cuối cũng chẳng sao, là tại hắn ngốc. Dù Tư Đồ Nhã võ nghệ phi phàm lại im lặng nghe hắn mây mưa với ‘Ân Vô Hận’ qua tấm mành cũng không sao hết, là tại hắn vô dụng. Dù Tư Đồ Nhã làm nhiều việc ác, tạo sát nghiệt vô tận cũng không sao, hắn bị bêu danh cũng được. Hắn có thể thay Tư Đồ Nhã xuống Địa Ngục, chỉ cần Tư Đồ Nhã xuất hiện trước mặt hắn, hỏi hắn một câu “Ám vệ Cửu, ngươi trúng độc phải không?”, là hắn mãn nguyện rồi. Có thể bộ dạng hắn dữ dằn độc ác, có thể đầu óc hắn chậm chạp ngốc nghếch, nhưng tính tình hắn hiền lành lại không khó nuôi, cho mấy cái bánh bao là được. Cớ sao đến nông nỗi này…
Trong lúc võ nghệ của Tư Đồ Phong tinh tiến và ám vệ Cửu ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tại Hoàng thành Kim Lăng, Hàn Mị khiêng thi thể Lăng thái hậu, Tư Đồ Nhã kẹp Hàn Tuyền, quay về Thọ Khang Cung, đẩy giá gỗ đàn hương về vị trí cũ. Tư Đồ Nhã lau sạch máu trên mặt, khoác áo khoác Ô Y Vệ lên, “Còn lại giao cho Vương gia.” Chuyện còn lại là gân cổ hô có thích khách, bịa lý do qua mắt Cấm vệ, rằng Thái Hậu trúng độc thủ của thích khách như thế nào, Thục Vương tận tâm tận lực hộ giá ra sao. Hàn Mị suy tính vài vị thống lĩnh cấm quân có thù với Ô Y Vệ, mệt rã rời hỏi, “Ngươi đi đâu?”
“Mối hận cũ của thần giáo ta và Võ Đang ngươi chưa thanh toán xong, chuyến này ngoại trừ hỗ trợ Vương gia một tay.” Hiếm khi Tư Đồ Nhã thẳng thắn chính trực đáp, “Thì còn phải giết chưởng môn Trương Hạc Tâm phái Võ Đang. Nếu Vương gia muốn xen vào thì cứ đi theo, thoái mái ngăn chặn bổn giáo chủ.”
Hàn Mị thầm nghĩ, ngươi làm xằng làm bậy nghiêng trời lệch đất trong cung, vứt lại nửa bãi chiến trường ngổn ngang cho bổn vương dọn dẹp, bổn vương đi theo cách nào? Ngoài mặt vẫn ung dung, “Giáo chủ chính là ‘Ân Vô Hận’?”
Tư Đồ Nhã không giấu giếm, Ân Vô Hận thật sự đã xuất hiện ở Vương phủ, y không cần tiếp tục giả mạo nữa.
“Giáo chủ thoặt Đông thoặt Tây, nửa chính nửa tà, tráo trở hai mặt, bổn vương không hiểu.” Hàn Mị tiếc rẻ nói, “Bổn vương cứ tưởng, ít nhất Giáo chủ cũng phải đợi triều đình náo loạn thì mới ra tay với Võ Đang. Sao vội vàng thế?”
Tư Đồ Nhã đáp, “Không phải vội vàng, mà là cầm được thì buông được. Dày công tôi luyện thủ đoạn mánh khóe, phải có người thưởng thức thì mới thú vị, bằng không tuyệt đỉnh thế gian, du ngoạn sơn thủy, đứng trên vạn người cũng chỉ cô đơn lẻ bóng mà thôi. Quyết đoán hoàn thành bổn phận để kịp thời bứt ra mới là hợp lý.”
“Rất giống thoải mái đánh bạc, thấy hợp lý thì rút vốn, đó mới là bất bại? Dù vậy thì bổn vương vẫn có lòng tin vào ân sư — Trương Hạc Tâm là đương kim đệ nhất võ lâm, điều này không thể chối cãi.” Hàn Mị nhìn theo bóng lưng y, yếu ớt nói, “Bảo trọng nhé, Nhị công tử.”
“…” Tư Đồ Nhã sờ sờ da mặt, không rõ Hàn Mị làm cách nào kết luận y là ai. Y không rảnh nghĩ nhiều, lướt tới cổng Tây Hoàng Thành. Dạ Mã Di dẫn đầu Ô Y Vệ đang khiêu chiến với hai người. Y đứng trên tháp cổng thành nhìn kỹ hai người nọ, một người búi tóc đạo sĩ, cầm kiếm ngao du giữa vạn mũi tên rất uyển chuyển, có điều nhân từ không sát sinh giữa Ô Y Vệ quyết tử chiến thì hơi khó giải quyết. Người còn lại mặc áo lông chắp vá chằng chịt, chính là bang chủ Cái Bang Tác Liệt.
Cùng lúc đó, một thị vệ bẩm báo với Dạ Mã Di, Thái Hậu gặp nạn tại Thọ Khang Cung, tinh binh vào cung tìm kiếm thì phát hiện chứng cứ Ô Y Vệ cấu kết với Ma Giáo Tây Vực, ý đồ mưu phản. Hoàng Thượng sợ hãi quá độ, hôn mê bất tỉnh. Thục Vương Hàn Mị đã triệu tập thống lĩnh Vũ Lâm vệ tới bàn bạc, bố trí tinh binh mai phục bên trong Thọ Khang Cung, hình như chờ Ô Y Vệ tới chịu tội, hỏi Dạ Mã Di làm sao cho phải. Tư Đồ Nhã nghe mà há miệng kinh ngạc, Hàn Mị luôn mồm “Lỗ mãng quá, chưa chuẩn bị xong mà”, bản lĩnh tùy cơ ứng biến và tung hỏa mù này lại vượt xa y.
Đạo sĩ dưới cổng thành Tây nghe vậy thì không nói hai lời lùi lại phía sau, Tác Liệt hỏi, “Trương đạo trưởng, sao không giết lũ cẩu tặc triều đình?”
Dạ Mã Di cũng là người thông minh, nếu Hàn Mị mưu đồ bí mật với thống lĩnh Vũ Lâm vệ để diệt trừ Ô Y Vệ thì sao thị vệ này nắm rõ chi tiết như vậy? Ngặt nỗi dù hiện tại là kế không thành thì nàng ta cũng không dám tùy tiện xâm nhập Thọ Khang Cung, chống lại Hàn Mị mang danh hộ giá Thiên tử. Tức khắc lấy lại bình tĩnh, phất tay áo hạ lệnh, “Hoàng thượng có Thục Vương bảo vệ, chắc chắn bình yên, chờ ta bắt được thích khách rồi sẽ diện thánh nhận tội!”
Tư Đồ Nhã phì cười, hóa ra chạy trốn còn có cách này nữa. Dạ Mã Di cho người đuổi theo bang chủ Cái Bang Tác Liệt và đạo sĩ nọ, Tư Đồ Nhã điều chỉnh nội tức, đuổi theo Dạ Mã Di, gọi, “Chỉ Huy Sứ, tạm biệt ở Ích Châu, không ngờ nay có thể gặp lại. Chẳng hay dạo này Chỉ Huy Sứ có khỏe không?”
Dạ Mã Di nhận ra giọng Tư Đồ Nhã, “Giỏi cho tên gian tặc! Ta có lòng giảng hòa với ngươi, ngươi lại thừa dịp hỗn loạn giết hại Thái Hậu, giá họa cho Ô Y Vệ ta, giúp đỡ tên Hàn Mị lấy oán trả ơn, ngươi cũng không sống lâu được đâu!”
Tư Đồ Nhã nói, “Chỉ Huy Sứ bớt giận, có câu ‘Được cái này mất cái kia’. Hàn Mị kiêu căng lộng hành cách nào thì cũng chỉ là loạn thần tặc tử cấu kết với Đột Quyết. Nâng gã càng cao thì gã té càng đau. Mà Chỉ Huy Sứ trung thành tận tâm, tạm ẩn Đông Sơn, nhất định có thể tái khởi.”
Dạ Mã Di phẫn nộ nói, “Ngươi cũng biết sư huynh Trương Bích Hiệp của gã chính là hậu duệ của Tiểu Khả Hãn Đột Quyết mà dám thả hổ về rừng!”
Tư Đồ Nhã tiếp cận Dạ Mã Di, trao đổi một lát. Dạ Mã Di nghe xong thì kinh ngạc, “Chuyện này là thật sao, bình Cửu Long đúng là như vậy?”
Một âm thanh non nớt dùng tiếng Ba Tư thình lình thốt lên phía sau hai người, “Chỉ Huy Sứ, Thái Hậu và phụ thân ngươi đã bị Hàn Mị giết chết. Bổn giáo chủ tận mắt chứng kiến. Mà tên Hoàng đế ngu ngốc kia thì cũng hết cách trợ giúp chúng ta hoàn thành nghiệp lớn.”
Dạ Mã Di biến sắc, quay đầu nhìn lại, chính là đứa trẻ ngồi trên vai một nam tử áo đỏ đang xảo quyệt cười với nàng, “Ba Tư có câu ngạn ngữ cổ, sư tử tình nguyện chết đói còn hơn ăn xương thừa của chó. Ngươi hà tất phải cố chấp bảo vệ Vương Triều lung lay sắp đổ? Chúng ta có thể chọn lựa Hoàng đế thích hợp hơn, Đông có Trung Nguyên, Tây có các nước, hợp sức gây dựng một đế quốc hòa bình phồn thịnh. Ngươi và ta chung một dòng máu, là hậu duệ của Ưng Sơn A Tát Tân, việc cần làm không phải báo thù, không phải an phận, mà là phục hưng.”
Tư Đồ Nhã nhất thời đau hết cả đầu, “Tiểu giáo chủ Bái Hỏa Thần Giáo này, ngươi có nhất thiết phải như âm hồn đeo bám thế không?”
“Giúp ngươi mà, không vui à?” Hốt Hưng chuyển sang tiếng Trung Nguyên, ấm ức vô cùng.
Tư Đồ Nhã đáp, “Không thân chẳng quen, vì sao phải giúp?”
Hốt Hưng cười khoe má lúm đồng tiền, “Dùng cách nói của Trung Nguyên các ngươi thì là, ngươi chơi với lửa. Mà giáo ta, Bái Hỏa Thần Giáo, rất thích!” Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, lúc ta bằng tuổi ngươi thì còn chơi với bùn mà ngươi lại bảo ta chơi với lửa.
Hai nhóm người một trước một sau, chốc lát đã tới sông Hoài cách phía Nam Hoàng Thành mười dặm. Trước là sông, sau là truy binh, Tác Liệt không vui, “Trương đạo trưởng, đám chó săn kia vẫn đuổi theo, đuổi gắt lắm.” Đạo trưởng trẻ tuổi nghe vậy thì bình tĩnh quay người lại, “Theo bần đạo, chắc chắn họ không biết thế nào là ‘Giặc cùng đường chớ truy’.”
Tư Đồ Nhã quát lớn, “Lão đạo Võ Đang đứng lại!” Hốt Hưng và Dạ Mã Di theo tới bờ sông thì dừng bước, chuẩn bị xem cuộc chiến.
Hốt Hưng tiếp tục dụ dỗ Dạ Mã Di, “Chim ưng ngốc vì sao cứ phải bám theo muông thú chết?”
Dạ Mã Di nhìn đứa nhỏ quỷ quyệt này. Bái Hỏa Thần Giáo tuân theo tập tục cổ của thích khách Ba Tư, chỉ đứa trẻ được lửa thiêng chọn lựa mới có thể kế thừa chức vị Giáo chủ, nghĩa là ý chỉ của Thần. Lữ khách Trung Nguyên như nàng ta không khỏi bài xích và kính sợ, “Hiểu rồi.”
Hốt Hưng nhìn bóng dáng Tư Đồ Nhã phía xa xa, “Y không được, không có dã tâm. Cha ta từng nghe Đường chủ Cơ Xảo Đường Cửu Như Thần Giáo nói, y vẫn báo thù vì người khác, còn rất thích thú vui vẻ.” Dạ Mã Di ngẫm nghĩ, “Theo ý Giáo chủ thì Trung Nguyên hiện giờ ai cao ai thấp?”
Hốt Hưng xoa đầu người áo đỏ, “Hàn Mị thế nào?”
Người áo đỏ bế Hốt Hưng đáp, “Thuộc hạ cho rằng, Hàn Mị cũng giống Giáo chủ Cửu Như Thần Giáo, không mưu vì mình, chẳng bằng đừng mưu.” Hốt Hưng nói, “Xem ra chỉ có Trung Nguyên và Đột Quyết giao chiến thì mới biết ai là anh hùng.”
Dạ Mã Di nghe vậy thì chăm chú nhìn Tư Đồ Nhã phía xa, “Vừa nãy y nói cho ta biết, Hàn Mị có một huynh đệ lưu lạc dân gian…”
Trong lúc mấy người trò chuyện bằng tiếng Ba Tư, đạo trưởng nọ đã kéo áo Tác Liệt, mũi chân đạp nước nhảy xa nửa dặm, vượt qua thuyền hoa giữa sông, tiện tay ném gã xuống, rồi quay lại giao chiến với Tư Đồ Nhã vừa đuổi tới.
Đạo trưởng vốn định dùng mũi kiếm đâm vào gân tay Tư Đồ Nhã, thấy Tư Đồ Nhã tay không thì không chút do dự quăng kiếm, xốc lại áo bào, dùng ‘Lại Trát Y’* của Võ Đang, làm tư thế mời.
*Lại Trát Y là tư thế này:
“Được.” Tư Đồ Nhã thẳng thắn nói, “Bổn giáo chủ quen dùng băng tằm tơ giết người, dùng hết rồi.”
Đạo trưởng khẽ gật đầu, “Bần đạo Trương Hạc Tâm phái Võ Đang, vẫn chưa thỉnh giáo đại danh của Giáo chủ?”
Tư Đồ Nhã đáp, “Ngọc Tiêu Dao.” Dừng một chút, nói thêm, “Ngươi luyện thành Cửu Như Thần Công của giáo ta, cải lão hoàn đồng?”
Trương Hạc Tâm không đáp, ôn hòa nói, “Giáo chủ lấy tên rất đẹp, ‘Tiêu Dao Du’ của Đạo gia ta có câu, ‘biển Bắc có cá, gọi là cá Côn’*. Bởi vậy có thể thấy, Giáo chủ có duyên với nước, hôm nay chớ ngại cùng lão già cổ hủ này giao chiến trên nước, tới lúc thì ngừng, luận bàn một chút.” (Cá Côn biến thành chim thì gọi là chim Bằng, lưng rộng mấy ngàn dặm, tung cánh bay trên trời như một đám mây)
Hai người song song đứng trên mặt nước như trên đất bằng. Không ít thuyền hoa phát hiện cảnh tượng kỳ lạ này, nhộn nhịp chèo tới. Tác Liệt thấy vậy thì hét lớn, “Muốn chết hả, tránh hết ra!” Tiếng thét rền vang này lại như hiệu lệnh đấu võ. Trương Hạc Tâm tức thì xông lên, nghiêng người sang trái, ống áo phải vung lên, quất về phía ngực Tư Đồ Nhã, định dựa vào lực này để túm lấy y.
Chiêu này của Trương Hạc Tâm nhẹ nhàng quen thuộc, tuy không quá nhanh, nhưng tung hoành giang hồ vài thập niên chưa từng thất thủ, nào ngờ chỉ tóm được tàn ảnh của ống tay áo Tư Đồ Nhã. Đang mải nhìn gợn sóng nơi tàn ảnh kia biến mất, dòng nước như móc câu đã ùa lên từ phía sau.
Quả nhiên, Tư Đồ Nhã chế nhạo sau lưng lão, “Lôi lôi kéo kéo, già đầu mất nết.” Trong lòng cũng khá ngạc nhiên, vừa nãy Trương Hạc Tâm tới gần y, y cảm giác dưới mặt nước có lốc xoáy ngầm, muốn kéo chân y xuống. Y biết sở trường của phái Võ Đang là linh động quanh thân, dùng lực đánh lực, nên không muốn áp sát Trương Hạc Tâm, chân hất một cái, dùng nội lực tạo một lá chắn.
Chưởng bên phải của Trương Hạc Tâm tức khắc xé nước lao tới, mãnh liệt muốn tóm lấy vai Tư Đồ Nhã. Tư Đồ Nhã đã lường trước, điều hòa nội tức nhún người nhảy lên, tránh được chiêu thức vừa mở vừa kẹp nọ, mũi chân không ngừng đạp nước, liên tiếp hất lên, gọt nước tung tóe bắn về huyệt đạo trên cánh tay Trương Hạc Tâm.
Trương Hạc Tâm không tránh, lợi dụng chiêu ‘Bão Hổ Thôi Sơn’, hai tay ôm hụt chuyển thành bát quái, tập hợp nước thành một khối, đẩy ngược trở về.
Trong mắt đám người Tác Liệt, Hốt Hưng, Trương Hạc Tâm oai hùng hiên ngang, vừa nhanh vừa chậm, trong nhu có cương, thong dong cực kỳ. Trái lại, Tư Đồ Nhã có vẻ không quen với hai tay trống trơn, hết lùi lại nhường, chỉ có thể chống đỡ, sẽ bại trận rất nhanh.
Lúc này phía xa chợt vang lên rất nhiều tiếng hô hoán. Tác Liệt phân tâm nhìn lại, phát hiện đám thuyền hoa cách mười mấy trượng lắc lư dữ dội. Nhìn mặt nước nơi Tư Đồ Nhã vừa lùi lại, một cơn sóng thình lình cuộn trào, cột sóng tạo thành độ cong cực kỳ quái lạ bốc lên cao, giống như vật sống lao về phía Trương Hạc Tâm.
Trương Hạc Tâm tay ôm thất tinh, chân đi bát quái, vừa uyển chuyển giao chiến với Tư Đồ Nhã vừa lưu loát xê dịch, xóa bỏ kình lực của dòng nước ngầm.
Tác Liệt nhìn mà hoa cả mắt, trong lòng phiền muộn, hai người võ công kỳ dị, thế lực ngang nhau, long trời lở đất, chiếc thuyền hoa gã đứng ngả nghiêng chao đảo, gã bất chấp xem cuộc chiến, dùng khinh công đưa nhóm ca kỹ trên thuyền lên bờ. Đúng lúc đó, trong nước vang lên một tiếng nổ, tình thế chuyển biến đột ngột.
Chỉ thấy Trương Hạc Tâm đánh tới say mê, giành trước nửa bước, khuỷu tay gấp lại, bao vây Tư Đồ Nhã, chẳng biết vuốt nắn bằng cách gì mà Tư Đồ Nhã không thể động đậy, thân thể cứng đờ như đang hứng chịu nỗi đau tột cùng. Trương Hạc Tâm dùng tiếp một chiêu ‘Thôi Ngạnh Công Tâm’, ném Tư Đồ Nhã xuống dòng xoáy mãnh liệt giữa sông Hoài.
Tác Liệt nhìn mà run cả da đầu, dưới nội lực của hai vị cao thủ võ lâm, vòng xoáy nọ cuồn cuộn dâng trào, thuyền hoa cách xa hơn mười trượng còn ngả nghiêng tròng trành, rơi vào chính giữa thì chẳng phải thịt nát xương tan? Gã thật sự không hiểu đầu óc người này bị làm sao, không mang vũ khí mà dám liều mạng khiêu khích Trương đạo trưởng.
Dường như Trương Hạc Tâm cũng không ngờ Tư Đồ Nhã trúng đòn, thấy y chìm xuống nước thì không chút do dự nhảy xuống theo, một lát sau vớt được y ướt sũng trồi lên, ôm lấy y trong lòng như báu vật vô giá, vội vàng lao đi thật xa. Tác Liệt chẳng hiểu gì cả, co chân đuổi theo, Hốt Hưng cũng giục người áo đỏ đi cùng.
Tác Liệt bám theo, không khỏi căm tức nhìn Hốt Hưng và người áo đỏ, “Làm gì thế?”
Hốt Hưng thè lưỡi, “Xem đệ nhất thiên hạ đánh nhau, chúng ta không đánh.”
Trương Hạc Tâm bế Tư Đồ Nhã đi khoảng năm mươi dặm, tới một đạo quán (miếu thờ của đạo sĩ)yên tĩnh tại núi Thê Hà phía Bắc Kim Lăng, một nhóm đạo sĩ Võ Đang đã chờ sẵn. Trong thấy lão thì đồng loạt tiến lên hành lễ. Trương Hạc Tâm vội vàng nói, “Canh phòng bên ngoài cho cẩn thận, không được tự tiện xông vào.”
Tư Đồ Nhã cũng không hiểu, gân mạch hai tay y bị Trương Hạc Tâm dùng Cửu Như Thần Công thắt lại, không thể dùng sức, vì thế cũng chỉ im lặng quan sát, mặc Trương Hạc Tâm bế lên giường. Y vẫn chưa thể xác định đạo sĩ trẻ tự xưng Trương Hạc Tâm này có đúng là chưởng môn Trương Hạc Tâm phái Võ Đang hay không. Đối với y mà nói, nếu lúc này giết nhầm người, lật át chủ bài thì về sau muốn giết Trương Hạc Tâm sẽ rất khó khăn.
Trương Hạc Tâm chăm chú nhìn khuôn mặt Tư Đồ Nhã, tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, phần da sau gáy hơi tróc ra. Lão run rẩy giơ tay lột phần da nọ.
Tư Đồ Nhã vẫn không hiểu, nhưng mặt nạ da người bị lột mất, cuối cùng mới được hít thở tự nhiên, thoải mái hơn nhiều.
Trương Hạc Tâm thình lình biến sắc như trông thấy ác quỷ La Sát, run rẩy nói, “Quả nhiên… Là ngươi…”
Tư Đồ Nhã càng lấy làm lạ, y tự nhận là tướng mạo coi như cũng xứng với danh hiệu Giáo chủ, không xấu xí tới mức đệ nhất cao thủ chính phái phải giật mình.
Trương Hạc Tâm không cầm nổi lòng, giơ tay vuốt ve khuôn mặt Tư Đồ Nhã, “Ngươi… Ngươi không thay đổi chút nào.”
Tư Đồ Nhã thấy giọng điệu lão như người quen cũ, trong đầu tính toán thật nhanh, thử dò xét nói, “Ngươi lại thay đổi không ít.”
Vẻ mặt Trương Hạc Tâm đau đớn khôn cùng, ngồi bên mép giường như chẳng biết làm sao.
Tư Đồ Nhã tiếp tục nói suông, “Trước kia còn là lão già, sao đột nhiên biến thành thế này?”
Trương Hạc Tâm im lặng thật lâu mới đáp, “Ta luyện đến tầng thứ chín. Ngươi…?”
Tư Đồ Nhã cho rằng lão đang nói về Cửu Như Thần Công, “Hơi kém một chút. Nếu việc lớn đã thành, ngươi cũng nên trả lại cho ta.”
Trương Hạc Tâm áy náy đáp, “Ta… Sao có thể trả lại cho ngươi? Liên Hoàn, ta nợ ngươi thật sự quá nhiều. ‘Cửu Dịch Thần Công’ vốn là tâm huyết của hai chúng ta, nếu người nhà ngươi không phát hiện Trương tiên sư sống lâu trăm tuổi chỉ là giả dối hư ảo, từ đầu tới cuối vẫn là hai chúng ta mượn danh một đạo sĩ qua đời hai trăm năm trước, tập hợp tam giáo Đạo gia, hiệp khách thiên hạ, thành lập phái Võ Đang… Không bức ép ngươi giết ta…”
Tư Đồ Nhã càng nghe càng thấy sai, ngoài mặt vẫn buồn bã, lập lờ nước đôi nói, “Tức là lỗi của người nhà ta…?”
Trương Hạc Tâm lắc đầu, “Lỗi của sư huynh. Nhưng lúc đó các phái chỉ hành động theo cảm tính, thấy lợi quên nghĩa, phân tranh không ngừng, chẳng khác gì lũ đạo tặc, chỉ riêng tại núi Võ Đang mà đám lừa bịp chiêu trò cũng trên dưới một trăm. Phái Thiếu Lâm cao ngạo vì có triều đình chống đỡ, chẳng thèm để chúng ta vào mắt, cũng không truyền dạy võ nghệ cho dân gian. Ngươi quên rồi sao, chính ngươi đã nói với ta, rằng ngươi muốn sáng lập một môn phái cân sức ngang tài với Thiếu Lâm, gây dựng lại võ lâm, hành hiệp trượng nghĩa, chỉ cần có người muốn học võ, chúng ta sẽ không hỏi xuất thân, dốc lòng dạy dỗ. Vì thế chúng ta mới thay nhau sắm vai Trương tiên sư…”
Tư Đồ Nhã lờ mờ nhận ra, Liên Hoàn lão nói chính là giáo chủ đời đầu Ngọc Liên Hoàn của Cửu Như Thần Giáo y. Ngọc Liên Hoàn từng khắc một lời thề trên cột đá chính giữa giáo, nói rằng “Giáo ta và phái Võ Đang không đội trời chung, nhưng trong vòng bảy mươi năm, giáo ta không thể đối đầu với Võ Đang, không thể trợ giúp người, bằng không hậu quả sẽ không gánh nổi, nhớ lấy, nhớ lấy.” Nay đã vừa tròn bảy mươi năm, giáo chủ nhiệm kỳ trước Ngọc Vô Song và Ngọc Phù Dung mẹ y đều trông cậy vào y diệt trừ chưởng môn Võ Đang, tìm Cửu Như Thần Công về, gây dựng lại Cửu Như Thần Giáo. Có điều duyên cớ trong đó thì y không rõ lắm.
Trương Hạc Tâm nói tiếp, “Sư huynh chỉ suy nghĩ vì toàn bộ võ lâm, vì nguyện vọng của ngươi, bất đắc dĩ mới phải sát hại người trong Du phủ diệt khẩu.”
Tư Đồ Nhã không thể tin nổi nhìn Trương Hạc Tâm, “Bất đắc dĩ?”
Trương Hạc Tâm âu yếm khuôn mặt y, “Không sai, ngươi lại vì người đàn bà kia mà chống lại sư huynh.”
Tư Đồ Nhã chẳng hiểu gì cả, cười khẩy một tiếng, quay mặt tránh bàn tay Trương Hạc Tâm.
“Ngươi còn định nói cho ả ta, tất cả chỉ là âm mưu.” Trương Hạc Tâm chán nản nói, “Ngươi định hủy hoại Võ Đang, hủy hoại tâm huyết của hai chúng ta…”
Tư Đồ Nhã phỏng đoán, ‘người đàn bà kia’ chắc chắn là người trong lòng của Ngọc Liên Hoàn, bèn nồng nàn đáp, “Vì nàng, đáng giá!”
Trương Hạc Tâm không nói hai lời vung tay cho Tư Đồ Nhã một bạt tai, “Chết không hối cải!”
Tư Đồ Nhã giật mình, ngẫm nghĩ, phẫn nộ quát, “Trương Hạc Tâm! Ngươi tưởng ngươi là ai?” Trong lòng lại đang suy tính, chuyện gì thế này, nghe thì có vẻ Ngọc Liên Hoàn cướp người yêu của Trương Hạc Tâm, dẫn tới phái Võ Đang nội chiến, nhưng hình như Trương Hạc Tâm lại không thích người đàn bà kia.
Trương Hạc Tâm chợt dịu dàng nói, “Ta là ai, ta làm bao nhiêu chuyện vì ngươi như vậy, hoàn thành tâm nguyện của ngươi, thậm chí còn giúp ngươi sinh con trai.”
Tư Đồ Nhã ngoài mặt bình thản, trong lòng thầm nghĩ, ngươi làm việc thiện chu đáo quá nhỉ, cưới vợ sinh con mà cũng làm hộ được.
Trương Hạc Tâm thấy y không lên tiếng thì giơ tay lột áo khoác của y, “Còn nhớ lúc ta giết ả, ngươi cầu xin ta thế nào không?”
Tư Đồ Nhã ngầm hiểu, cẩn thận suy ngẫm ân oán lắt léo này, khiêu khích, “Ta cầu xin ngươi thế nào?”
Trương Hạc Tâm lại trả lời một nẻo, “Rõ ràng là con ta mà ngươi còn căng thẳng hơn cả ta.” Dứt lời thì lưu luyến vuốt ve bụng Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã không khỏi nghi ngờ, “Lão già bảy tám mươi tuổi mà còn giở trò này?”
Trương Hạc Tâm bật cười, “Thử xem chút thôi.”
Tư Đồ Nhã nổi giận, “Ngươi có thật là Trương Hạc Tâm, hay là hậu sinh nào đó dịch dung gạt ta? Ta nhớ năm đó ngươi đâu cầm thú như bây giờ, càng già càng vô liêm sỉ!”
Trương Hạc Tâm si mê mờ mắt, “Những gì ta vừa nói, trừ ngươi ra thì trong thiên hạ còn ai biết?”
Tư Đồ Nhã quay mặt đi, khẽ đáp, “Vậy thì sư huynh cũng biết hôn ở chỗ nào sẽ làm ta động tình…”
Ánh mắt Trương Hạc Tâm sắc lạnh, “Bên tai.”
Tư Đồ Nhã chậm rãi hỏi, “Vậy sao còn chưa hôn?”
Trương Hạc Tâm bất động, “Ta cũng nhớ rõ, năm đó ngươi không ân cần như bây giờ.”
Tư Đồ Nhã đáp, “Năm đó ta cầu xin ngươi vì con của nàng. Bây giờ ta cầu xin ngươi, cho ta biết tung tích Cửu Như Thần Công.”
Trương Hạc Tâm khẽ thả lỏng, cười nói, “Trước là trước, nay là nay. Năm đó chúng ta ngang sức ngang tài, nay thắng làm vua, thua làm giặc.”
Tư Đồ Nhã chợt đổi thái độ, quay đầu nhắm mắt, “Không sai, thắng làm vua, thua làm giặc, giết ta đi.”
Trương Hạc Tâm có vẻ rất hưởng thụ, chăm chú nhìn gò má trắng muốt của y một lát, giơ hai tay đặt trên đỉnh đầu y, rồi mới yên tâm ngậm lấy vành tai y, vừa liếm vừa mút, ngửi thấy mùi máu nồng nặc từ tóc y thì hàm hồ thủ thỉ, “Liên Hoàn, ngươi giết không ít người.”
Tư Đồ Nhã mỉm cười nơi Trương Hạc Tâm không nhìn thấy, “Không sai. Tóc ta có mùi máu phải không?”
Trương Hạc Tâm yêu chiều đáp, “Giết người cũng không đứng xa một chút.” Dứt lời thì như ngộ ra điều gì đó, lão đứng phắt dậy. Đã quá muộn, ngàn vạn sợi tóc lao tới quấn quanh lão chỉ trong chớp mắt… Tác Liệt và Hốt Hưng nằm trên nóc nhà nhìn trộm, đồng loạt không rét mà run.
Tư Đồ Nhã hất mái tóc đẫm máu, đá văng thi thể nham nhở khó nhìn, điềm nhiên ngồi dậy, vận nội lực giải huyệt đạo, tiện đà vung tay nhảy lên, phá ngói mà ra. Tác Liệt trợn mắt há mồm nhìn Tư Đồ Nhã, “Là ngươi!”
Tư Đồ Nhã cười nói, “Nghĩa huynh!” Đám đạo sĩ nghe thấy tiếng động, vội vàng đuổi tới. Hai người dồn khí lướt đi hơn trăm dặm, sau đó dừng lại một trước một sau.
Tác Liệt không thể tin nổi, “Tại sao lại là ngươi… Ngươi chính là ma đầu Ngọc Tiêu Dao tác quái võ lâm gần đây sao?”
Tư Đồ Nhã đáp, “Ngươi cũng thấy rồi mà.”
Tác Liệt hoảng sợ, “Vậy biểu muội của ngươi, Ngọc Linh Lung…”
Lúc này Tư Đồ Nhã mới nhớ Tác Liệt và Ngọc Linh Lung từng hẹn hò, cảm thông bảo, “Là phó giáo chủ giáo ta.” Ngẫm lại, hỏi thêm, “Sao ngươi lại cùng Trương Hạc Tâm vào cung cứu Hàn Mị?”
Tác Liệt nhíu mày đáp, “Triều đình lừa gạt Cái Bang ta quá đáng! Ta muốn đòi lại công bằng cho Tổng đà chủ!”
Tư Đồ Nhã nói, “Thì ra là vậy, quay về gây dựng lại Cái Bang đi. Ô Y Vệ đã bị thương nặng, ít nhất hai mươi năm sau, triều đình sẽ không có sức can thiệp vào chuyện giang hồ. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, ta đi trước!”
“Chờ đã!” Tác Liệt gọi y lại, “Ngươi không giết ta sao?”
Tư Đồ Nhã ngạc nhiên hỏi, “Ngươi ngốc nghếch thật thà, chính nghĩa ngay thẳng, ta giết ngươi làm gì?”
Tác Liệt xoắn xuýt cào đầu, “Ngươi không giết ta, chắc chắn ta… Ta sẽ nói cho đồng đạo võ lâm biết ai là Ngọc Tiêu Dao.”
Tư Đồ Nhã gật đầu đáp, “Rất tốt. Việc này dù sao cũng phải có người làm. Cứ giấu giếm mãi, ta không có tiếng tăm gì cũng rất buồn tẻ.”
Tác Liệt không hiểu, “Võ công của ngươi cao, nhưng võ lâm chính đạo đồng tâm hiệp lực thì cũng có thể đẩy ngươi vào chỗ chết.”
Tư Đồ Nhã chọc ghẹo, “Chuyện cần làm, ta đã hoàn thành bảy tám phần rồi, giờ chết cũng được. Nể tình xưa của ta với ngươi, nếu ngươi thật sự xem ta là huynh đệ thì phải giúp ta chết thật oanh liệt. Thiếu Lâm Nga Mi Không Động Đường Môn gì gì đó, cứ mời đến hết đi, tuyệt đối đừng khách sáo với ta.”
Tác Liệt suy tư thật lâu, “… Ngươi có từng nghĩ, ngươi sẽ đặt người nhà ngươi vào hoàn cảnh gì không?”
“Yên tâm, họ sẽ quân pháp bất vị thân.” Tư Đồ Nhã nắm chắc phần thắng, nhẹ nhàng bình thản, “Không giết ma đầu, sao có thể làm Võ Lâm Minh chủ.”