Bên phía sương phòng của Hàn Mị đánh giết náo nhiệt. Tư Đồ Nhã ở sương phòng của mình thi triển Cửu Như Thần Công nghe hết vào tai, thản nhiên mặc quần áo đứng dậy, đến trước bàn lật hai chén trà, rót trà lạnh. Một chén đặt trước mặt mình, một chén đặt ở vị trí đối diện.
Y lững thững vòng sang vị trí đối diện, nhìn lên xà ngang phía trên giường, trông thấy một người mặc đồ đen — Khuôn mặt người này khuất sau mũ trùm và mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt sắc sảo vô cùng, “Đánh tới cào lui là trò mèo của tiểu nhân vật. Đại nhân vật bày mưu lập kế như ngươi cầm kíp nổ, chờ ngư ông đắc lợi là được.”
Tư Đồ Nhã nhanh nhẹn ngồi xuống, “Kẻ hèn chỉ là một tiểu nhân vật, có thể mời được đại nhân vật như các hạ, chính là nhờ Điền Kỵ đua ngựa*, là ‘Hạ khắc thượng’.” (Dựa theo tích cổ, mang nghĩa có kế sách hợp lý thì có thể chiếm lợi,
chi tiết tham khảo tại đây, còn Hạ khắc thượng là chỉ cấp dưới tài giỏi từ chối tuân theo cấp bậc của mình, dùng vũ lực để lật đổ lãnh đạo bạc nhược)
“Nhị công tử khiêm tốn quá rồi.” Bóng người nọ nhoáng lên, chớp mắt đã ngồi xuống đối diện với Tư Đồ Nhã, tự báo danh tính, “Dạ Mã Di.”
Tư Đồ Nhã ngoan ngoãn dùng ngón tay vuốt ve chén trà, “Không động thủ?”
Dạ Mã Di nâng chén lên kính, “Không chắc thắng được ngươi, chi bằng nói chuyện với ngươi một lát.”
Tư Đồ Nhã không hề cảm động, “Đã nói chuyện thì nhất định phải biết điểm yếu của nhau. Kẻ hèn không biết gì về Ô Y Vệ của Chỉ Huy Sứ, không thể trả lời.”
Dạ Mã Di thức thời buông chén trà, “Ta thấy ngươi biết không ít, còn ta cũng chưa chắc đã biết điểm yếu của ngươi.”
Tư Đồ Nhã đáp, “Xin lắng tai nghe.”
Dạ Mã Di nói, “Nghe nói võ công của ngươi rất kỳ quái, nếu tập trung thì nhĩ lực ít nhất có thể bao quát năm mươi dặm. Đêm đó ngươi nghe thấy ta và Quý Tiện Vân thảo luận mưu đồ, muốn mượn tay Đường Môn giết Thục Vương Hàn Mị. Biện pháp chống đỡ của ngươi chính là phái người đánh tráo mẫu thân của Đường Thiết Dung.”
Tư Đồ Nhã chợt như bừng tỉnh, “Thì ra là vậy. Ô Y Vệ của các hạ cải trang thành tinh binh Vương phủ, chặn giết mẫu thân của Đường Thiết Dung bên ngoài thành, dự định ly gián Vương gia và Đường Môn. Phát hiện Đường mẫu đã bị đánh tráo thì quyết đoán cải trang thành thị vệ báo tin, tiếp tục ám sát Hàn Mị.”
Dạ Mã Di nói, “Có ngươi đứng giữa can thiệp, chỉ e Hàn Mị rất khó giết. Ta muốn tranh thủ hỏi ngươi, vì sao ngươi phải giúp Hàn Mị?”
Tư Đồ Nhã không đáp, hỏi lại, “Vì sao ngươi phải giết Hàn Mị?”
Dạ Mã Di đáp, “Hưởng lộc của vua thì phải trung với vua. Hàn Mị lòng lang dạ sói, tất phải giết. Ngươi là người giang hồ, võ công lại thâm độc như vậy, làm thực khách nhất định là công cao át chúa. Dù trợ giúp Hàn Mị giành được thống trị thì sau này cũng không thể hòa nhập với Hàn Mị và Võ Đang. Theo ý ta, ngươi cứ thâm tàng bất lộ, sống chết mặc bây, nhàn nhã xem triều đình và Hàn Mị lưỡng bại câu thương, tiện đà diệt trừ Võ Đang, thống nhất giang hồ, giành lấy điều mình muốn.”
Tư Đồ Nhã vỗ tay, “Dạ chỉ huy sứ quả là nữ trung hào kiệt. Lời lẽ như châu như ngọc, tuyên truyền giác ngộ cũng khá hấp dẫn.”
Dạ Mã Di nói, “Hàn Mị chưa chắc mạnh hơn ta, lợi ích có thể cho ngươi cũng chưa chắc nhiều hơn ta. Hơn nữa ta là phụ nữ, phụ nữ rất ít khi bội tình bạc nghĩa. Nữ đối với nam, so sánh cùng nam đối với nam thì chu đáo và tình nghĩa hơn. Ngươi bằng lòng nói chuyện với ta không?”
Tư Đồ Nhã không biến sắc ngắm nghía Dạ Mã Di bọc kín cả người, thấy nàng ta tự xưng là nữ thì khá ngạc nhiên, nhưng giọng điệu bình tĩnh thẳng thắn của nàng ta lại khiến y nảy sinh chút thiện cảm, “Chỉ Huy Sứ ra sức lôi kéo chỉ dựa trên suy đoán kẻ hèn võ công phi thường thì không khỏi mạo hiểm vô căn cứ.”
Dạ Mã Di nói, “Quăng lưới khắp trời, tất sẽ bắt được cá.”
Tư Đồ Nhã cười đáp, “Chỉ Huy Sứ rất nể mặt tại hạ. Tại hạ mất hết võ công, lòng không mang chí lớn, chỉ muốn làm ăn chân chính, kiếm hai mươi vạn lượng vàng an dưỡng tuổi già. Có điều dân chúng Trung Nguyên hiện giờ túng thiếu đói nghèo, không bột khó gột nên hồ.”
Dạ Mã Di hứa hẹn, “Chỉ cần ngươi bỏ mặc Hàn Mị. Bất luận ngươi làm ăn thế nào, ta bảo đảm tiền tài như nước.”
Tư Đồ Nhã rất xúc động, “Tại hạ không rảnh nuôi thân, sao còn để ý Hàn Mị thế nào?”
Dạ Mã Di tiến thêm một bước, “Nếu ngươi đã biết đáp án bình Cửu Long, ta có thể trao đổi bằng tin tức về Cửu Như Thần Công.”
Tư Đồ Nhã khâm phục sát đất, “Chỉ Huy Sứ thật sự là anh minh thần võ.” Cũng không nhiều lời.
Dạ Mã Di nhìn mặt đoán ý, thất vọng nói, “Xem ra lợi thế ngươi nắm giữ không ít, mà ích lợi ta có thể cho ngươi còn xa mới đủ.”
Tư Đồ Nhã đáp, “Chỉ thượng đàm lai chung giác thiển*. Nhưng có một việc kẻ hèn cùng quan điểm với Chỉ Huy Sứ. Lôi kéo lòng người đúng là trăm lợi không hại. Để lại cho mình một đường lùi, không chừng sau này sẽ cứu mình một mạng.” (*Trích bài thơ “Đông dạ độc thư kỳ tử duật” của tác giả Lục Du, ngụ ý là kiến thức trên sách vở chung quy vẫn không hoàn thiện)
Dạ Mã Di híp mắt, “Ta sẽ mất mạng?”
Tư Đồ Nhã hạ bút thành văn, “Mạnh Tử đã nói, Tri mệnh giả, bất lập nguy tường chi hạ (người biết Mệnh, không đứng dưới bức tường nguy hiểm). Ngộ nhỡ một ngày nào đó trời đột nhiên nổi bão, cứ thử nghĩ xem, triều đại nào cũng cần Ô Y Vệ làm cánh tay phải, làm lưỡi đao giết người. Biết mệnh Trời, thuận theo mệnh Trời, mới có thể dài lâu.”
Dạ Mã Di cười nhạt, “Triều cương hỗn loạn, người đời cho rằng tất cả đều là tay sai tác quái; chủ thượng ngu ngốc, người đời xưa nay chỉ hận hồng nhan họa thủy*. Chỉ e thiên mệnh của triều đại này chấm dứt, thì Ô Y Vệ cũng môi hở răng lạnh thôi.” (*Người đẹp thì như nước mang đến tai họa. Gốc câu này lấy từ cuốn sách Tư trị Thông giám. Khi Hán Thành Đế cho Triệu Hợp Đức là em Triệu Phi Yến vào cung làm tiệp dư, thì một nữ quan là Náo Phương Thành nói: Thử họa thủy dã, diệt hỏa tất hĩ! (Đây là cái họa nước, nước ắt dập lửa vậy). Đây là lời ví von, ví nhà Hán như lửa, còn người đẹp như nước)
Tư Đồ Nhã nói, “Đối với triều đình, Ô Y Vệ như thanh đao. Bản thân thanh đao không phân thiện ác, thiện ác là do người sử dụng đao. Là chân long Thiên tử, tất sẽ hiểu rõ đạo lý này. Nói đi nói lại, tới lúc đó dù chân long Thiên tử không hiểu rõ thì với bản lĩnh của Chỉ Huy Sứ, chẳng lẽ không đủ để khiến hắn hiểu rõ sao?”
Dạ Mã Di trầm tư một lát, nàng ta vốn định lôi kéo Tư Đồ Nhã, chẳng biết sao nói vài ba câu lại thành rối như tơ vò, bị Tư Đồ Nhã quấn vào cái bẫy nên hầu ai giúp ai. Đang định tranh cãi thì chợt nghe có âm thanh càng lúc càng tới gần, biết nơi này không thể ở lâu, bèn uống cạn chén trà, chắp tay cáo từ.
Hàn Mị và ám vệ Cửu hợp lực truy bắt Ô Y Vệ ám sát. Ô Y Vệ này thình lình cắn nát viên thuốc độc giấu dưới lưỡi, chết ngay tại trận. Trương Bích Hiệp muộn màng tìm đến, cho rằng Ô Y Vệ này hành động liều lĩnh, ngu xuẩn lạ thường. Lại không biết cái mạng của hắn chỉ là để đầu thạch vấn lộ (tìm hiểu trước khi hành động), đổi lấy cơ hội cho Dạ Mã Di trò chuyện với Tư Đồ Nhã. Mà sau cuộc trò chuyện chóng vánh này, Tư Đồ Nhã nắm đáp án bình Cửu Long lại vô tình, miễn cưỡng, dấn thân vào công cuộc sắp xếp lại thế cục Trung Nguyên.
Chạng vạng mấy ngày sau, Hàn Mị đang mở tiệc chiêu đãi đám người hỗ trợ gã diệt trừ thổ phỉ thì bất ngờ nhận được một bức thư của Đường Thiết Dung.
Đường Môn gửi thư, thị vệ nín thở, nơm nớp mở ra, đứng nửa canh giờ không trúng độc mới dám đọc cho Hàn Mị nghe — Đại ý là, Đường mỗ vô cùng biết ơn Thục Vương, Thục Vương biết Ô Y Vệ muốn sát hại mẹ của hắn, phái cao thủ dịch dung hỗ trợ hắn chống lại kẻ địch, xong chuyện còn phái người hộ tống mẹ hắn bình an về Đường gia bảo, có thể nói là tận tâm nhiệt tình.
Hàn Mị chẳng hiểu mô tê gì, “Thuộc hạ của Bổn vương đào đâu ra cao thủ dịch dung?”
Trương Bích Hiệp pha trò, “Sư đệ người gặp người thích. Có lẽ có một vị cao thủ dịch dung âm thầm thương mến sư đệ đã lâu.”
Hàn Mị nói, “Sư huynh bình tĩnh như thế, chẳng lẽ sư huynh chính là cao thủ nọ, giấu giếm kín đáo, e sợ người khác phát hiện mối tình thâm sâu tựa biển của mình?”
Trương Bích Hiệp đáp, “Nếu ta có lòng dọn phân dọn tiểu cho sư đệ thì nhất định sẽ khua chiêng gõ trống, e sợ sư đệ mắt mọc trên đầu, lỡ chân đạp phải hố phân còn không biết hối cải, vui vẻ chịu đựng.”
Hàn Mị nhíu mày, “Sư huynh, ham mê này phải sửa, lúc ăn cơm đừng đeo phân đeo tiểu trên miệng.”
Trương Bích Hiệp chỉ vào bát của Hàn Mị, nghiêm nghị nói, “Sao phải lừa mình dối người, đây là gạo và nước, vào bụng thì ngũ cốc luân hồi, cuối cùng cũng biến thành phân và tiểu.”
Hàn Mị nổi giận quăng bát. Ám vệ Cửu tâm sự nặng nề xới thêm cơm cho Tư Đồ Nhã. Tư Đồ Nhã ngồi vững như chuông đồng, im lặng không lên tiếng. Trương Bích Hiệp được đà lấn tới, “Sư đệ xem kìa, Tư Đồ Nhị công tử trang nhã ghê chưa. Nhìn lại mình đi, động cái là quăng bát, từ nhỏ đến lớn chẳng tiến bộ chút nào.”
Tư Đồ Nhã trang nhã ăn cơm, thắc mắc nhìn Trương Bích Hiệp. Ám vệ Cửu tiếp tục gắp thêm đồ ăn cho Tư Đồ Nhã dạo này mất máu liên tục.
Hàn Mị hâm mộ nói, “Bổn vương mà cầm bát cơm của y thì ăn cũng ngon lành lắm.”
Tư Đồ Nhã khách sáo nói, “Già trẻ một nhà kẻ hèn cùng ngồi không ăn bám Thục Vương, nên mới ăn uống ngon lành, muốn ngừng cũng không ngừng được.”
Trương Bích Hiệp nói đỡ, “Có vài người ăn trong bát nhìn trong nồi, tất nhiên là không thấy ngon.”
Hàn Mị không cam tâm trở thành đối tượng đả kích, chụp đũa nói, “Làm càn. Người đâu!” Lập tức có thị vệ chạy vào quỳ xuống, gã nhìn quanh mọi người, chuyển đề tài, thích thú nói, “Chuẩn bị bếp đun nước, bổn vương ăn cơm xong sẽ đi tắm rửa với các vị bằng hữu giang hồ này.”
Tư Đồ Nhã không đoán được ý đồ của Hàn Mị, chuyển sang Trương Bích Hiệp, “Trương huynh, Vương gia không phải đang nhìn trong nồi, mà đang muốn tận diệt?”
Trương Bích Hiệp nghe vậy thì dò xét liếc mắt nhìn y, “Nhị công tử thanh tú như vậy, tắm cùng sư huynh đệ ta đúng là bất tiện thật.”
Tư Đồ Nhã thấy câu này nghe như khích tướng. Ám vệ Cửu đúng lúc góp lời, “Vết thương ở chân tiểu chủ nhân chưa lành, không thể xuống nước.”
Hàn Mị nửa đùa nửa thật nói, “Không cần xuống nước, cứ ngồi trên bờ uống rượu cho ấm người.”
Phía sau thành Phiên Vương có rất nhiều hồ tắm, trong đó có một phòng được quây kín bốn phía như bếp lò, đá bọt (Là một loại đá núi lửa, do bên trong chứa nhiều khí nên có thể nổi trên nước)nung nóng xếp trong các máng nước chạm khắc hình rồng, nước tẩm hương liệu từ máng chảy ra, hơi nước trong phòng bốc lên mù mịt. Dù đang giữa mùa Đông thì căn phòng tắm này vẫn nóng bức vô cùng.
Hàn Mị còn ngại chưa đủ nóng, sai người bưng lên rượu mạnh Liêu Đông và một ít đồ nhắm, muốn thi tài uống rượu phạt với Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã bình chân như vại, thản nhiên nâng cốc thi thố với Hàn Mị, oẳn tù tì hay chơi bài đều theo tới cùng, hơn nữa còn cân sức ngang tài với Hàn Mị, thắng thua chia đều. Ám vệ Cửu và Trương Bích Hiệp đi theo, bàng quan nhìn hai người nổi điên, chốc lát đã mồ hôi đầm đìa. Ám vệ Cửu nóng không thở nổi, mãi mới nhận ra, Hàn Mị phỏng đoán trong người Tư Đồ Nhã có cổ, mà cổ trùng sợ nóng, nên định dùng việc này để thử. Nhưng Tư Đồ Nhã hình như không sợ nóng, dù ba người bọn hắn mồ hôi ướt đẫm, đỏ ửng cả lên thì y vẫn trước sau như một, vui vẻ vô cùng.
Trái ngược, Hàn Mị luyện ‘Bát Cực Quyền’ cực Dương lại hết chịu nổi đầu tiên, đạp cửa xông ra ngoài, mời ba người đến bể tắm trong nhà chính tiếp tục chơi phạt rượu, lại thấy không đủ náo nhiệt, bèn phái người gọi huynh đệ Quý gia và Tư Đồ Tung vào chơi cùng. Quý Tiện Vân và Tư Đồ Tung không hẹn mà cùng kiếm cớ xin miễn.
Quý Nhạn Tê biết Giáo chủ Huyết Y Giáo của mình khá để ý Tư Đồ Nhã thì dứt khoát cởi trần gia nhập, ngồi xem hổ đấu. Hắn những tưởng, xét dung mạo và nữ tính thì Tư Đồ Nhã đứng hạng chót, tạm gạt bỏ thù mới hận cũ, cùng tham gia cũng không quá thiệt thòi. Nào ngờ vừa bước vào đã thấy Tư Đồ Nhã trần truồng và Hàn Mị không còn manh giáp đang hào hứng khoa tay múa chân so độ dài của thứ giữa hai chân, thấy hắn đến thì vội vàng kéo hắn vào so. Thì ra lúc này đến lượt Trương Bích Hiệp làm Quan, ra lệnh phạt người nào ngắn nhất uống ba ly, hình ảnh thật sự không chấp nhận được.
Cuối cùng tất cả say mèm, mạnh ai nấy làm cực kỳ sung sướng. Chỉ có ám vệ Cửu lặng lẽ đứng xem từ đầu tới cuối. Hắn đã sớm tỉnh ngộ, trên đời không có người hoàn mỹ. Chỉ có điều, càng tới gần Tư Đồ Nhã thật sự, hắn lại càng xa cách tiểu chủ nhân trong lòng hắn.