Tình cảnh này khiến Tư Đồ Nhã không khỏi cảm khái, huynh đệ như chim trong rừng, tai vạ đến thì mạnh ai nấy phi. Y tiến thoái lưỡng nan, áp vào tường đáp lại ám vệ Cửu trong các, “Ngươi đừng lo, khinh công của ta tốt lắm…”

Khinh công thuộc về nội công, ‘Ngoài luyện da, trong luyện hơi’, sử dụng khinh công phải cẩn thận điều phối nội tức trong đan điền, nội tức tụ cùng hành tung tùy, mới có thể cưỡi gió lướt không, bởi vậy, chưa tôi luyện tới nơi tới chốn thì mở miệng nói là điều tối kỵ.

Ám vệ Cửu vừa nghe Tư Đồ Nhã nói chữ “Ngươi” đã biết tiểu chủ nhân sắp nguy rồi, hắn chắp tay xin chỉ thị của Tư Đồ Khánh, Tư Đồ Khánh gật đầu, hắn bèn lao ra ngoài chấn song, vớt được Tư Đồ Nhã quả nhiên rớt xuống.

Hai người xoay nửa vòng trên mái ngói. Áo xanh hòa cùng áo trắng, ánh mắt giao nhau, tuyết đọng trên ngói như quỳnh hoa lóng lánh, cùng với đôi mắt như cười của ám vệ Cửu, nổi bật lẫn nhau. Thế này gọi là, đổi hướng xem hoa, hoa bất định, giữa đất trời chao đảo, Tư Đồ Nhã an toàn ôm chặt lưng ám vệ Cửu, tấm lưng này rắn chắc mạnh mẽ, một tay ôm trọn, còn với được sang một bên cơ ngực. Y thích thú không rời tay, đang miên man suy nghĩ, đột nhiên giật mình trông thấy bộ mặt không giận mà uy của phụ thân ở ngay trước mắt.

“Định ôm đến bao giờ?” Tư Đồ Khánh nhìn ám vệ Cửu giữ nguyên tư thế, hỏi đứa con ngốc nghếch đang ôm chặt ám vệ Cửu.

Tư Đồ Nhã vội vàng buông tay, tiếp đất, phủ đầu hỏi, “Cha, Ân Vô Hận chưa chết thật sao?”

Tư Đồ Khánh né tránh không đáp, chăm chú nhìn tám thanh trường kiếm treo trên tường Bắc, chậm rãi nói, “Năm nay ngươi mười bảy. Luận hiểu biết, ngươi không bằng Tung nhi, luận bản lĩnh, ngươi không bằng Phong nhi. Ngươi nói xem, ngươi có thể làm gì?”

Đối diện với bảo kiếm linh thiêng trong Tàng Kiếm Các, Tư Đồ Nhã nghiêm mặt, vén áo quỳ xuống. Ám vệ Cửu quỳ xuống cùng y.

“Trăm điều ác, bất hiếu đứng đầu. Khởi đầu của bất hiếu, là không biết giữ gìn thân thể. Ngươi không chú ý tập võ, lại tùy tiện sử dụng khinh công.” Tư Đồ Khánh dừng chân, chăm chú nhìn bội kiếm của tiền chưởng môn Kiếm Môn, dài ba thước, rộng bằng một đốt ngón tay. Vết máu cũ kỹ nhuộm loang lổ vỏ kiếm đen xạm như hoa văn. Ngài chọn thanh kiếm này giữa hàng kiếm, nói tiếp, “Chính là bất hiếu. Mà lập thân hành đạo…” (Trích ‘Hiếu Kinh’ của Khổng Tử, đại ý: Thân thể, tóc tai, da thịt do cha mẹ sinh ra, không được làm tổn hại là nét đầu của chữ Hiếu)

Tư Đồ Nhã im lặng mấp máy miệng bắt chước, “Lập thân hành đạo, dương danh vu hậu thế, dĩ hiển phụ mẫu…” (Sau lo lập thân, hành đạo để lại tiếng thơm cho đời sau, rạng danh cha mẹ)

Ám vệ Cửu liếc nhìn, Tư Đồ Nhã mỉm cười đáp lại.

Tư Đồ Khánh hồn nhiên không biết, vẫn âu yếm vỏ kiếm đàn hương, “Là nét cuối của chữ Hiếu. Ngươi xem ngươi kìa, biếng nhác hư hỏng…”

Tư Đồ Nhã thò tay sờ sờ y phục của ám vệ Cửu, tàm tạm, quần áo ngấm nước lúc chiều đã khô.

Tư Đồ Khánh cầm kiếm quay lại, trông thấy đứa con lơ đãng ngắm nghía tay áo ám vệ Cửu, “Còn ra thể thống gì!”

Tư Đồ Nhã nghe vậy thì ngước mắt lên, chỉ thấy chuôi kiếm lóe lên màu máu lao vút tới. Y quả quyết đẩy ám vệ Cửu ra, xoay cổ tay, nắm lấy chuôi kiếm đàn hương đen, vận khí tới thiên trung, dồn sức vào Lao Cung trên lòng bàn tay, lòng bàn tay tức khắc nắm lại, chặn được thế công mãnh liệt. (Thiên trung: phần trên của trán, tức từ đường chân tóc xuống dưới khoảng 1 cm, lao cung: huyệt ở trên đường văn tim của gan bàn tay, nơi khe của ngón giữa và ngón đeo nhẫn)

Chuôi kiếm nằm gọn trong tay y. Y đứng dậy, nắm lấy thân kiếm vẫn còn rung, cẩn thận quan sát – Đường vân trên thanh kiếm này đúng là được tôi thành màu đỏ sậm. Mạch máu đỏ sậm nằm khuất trong mũi kiếm, trong suốt tinh khiết, khiến người ta thấy mà sợ hãi, nhìn mà đau mắt.

“Kính chào chưởng môn sư công.” Y hiểu ra, trịnh trọng hành lễ với thanh kiếm.

Tư Đồ Khánh khoanh tay nói, “Không sai, đây chính là một trong các bội kiếm của chưởng môn sư công ngươi, tên gọi Tịch Chiếu (nắng chiều).”

“Cha, cha luôn nói Kiếm Môn sư công có ‘Tịch Chiếu và Tuyệt Bích, vô địch thiên hạ’. Chắc là kiếm tốt lắm.” Tư Đồ Nhã thong thả bước tới vài bước, mũi kiếm hướng về mình, trả lại Tịch Chiếu, “Kiếm tốt thế này mà ném tới ném lui, thì không khỏi quấy nhiễu vong linh người đã khuất.”

Tư Đồ Khánh dùng vỏ kiếm lồng vào thân kiếm, “Một nửa của chưởng môn sư công, giờ giao lại cho tiểu tử thối ngươi.”

“Nhưng con không cần… Thứ nhất, con không dùng kiếm; thứ hai, kiếm ấy mà, tuy là thông dụng nhất trong mười tám loại võ nghệ, nhưng lúc dùng cũng không linh hoạt.” Tư Đồ Nhã chẳng chút ngại ngần đặt lại Tịch Chiếu kiếm lên giá, nhìn sang ám vệ Cửu, “Thứ ba, cha tặng vật gì đi, bên ngoài là tặng, nhưng thực tế thì cha vẫn sẽ lấy về dùng.”

Khóe mắt ám vệ Cửu như có ý cười, nhưng con ngươi vẫn sáng ngời trong suốt, không hề phản ứng trước lời chỉ trích của Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Khánh cũng nhìn sang ám vệ Cửu, hỏi, “Sao, Đới Đao không nói cho ngươi sao?”

Giờ Tư Đồ Nhã mới biết, ám vệ Cửu tên là Đới Đao. Bởi vì ám vệ Cửu dùng đao, nên mới tên là Đới Đao. (Đeo đao)

Vừa nghe đã thấy đúng phong cách Tư Đồ Khánh. Khi còn bé y từng hỏi mẹ rằng tại sao mình lại tên là Tư Đồ Nhã, Nhã nhi Nhã nhi, nghe giống con gái. Mẹ y nói, lúc đại ca y đầy tháng đã bắt trúng ‘Kinh Thi’*, Võ Lâm Minh chủ phụ thân bèn quyết định lấy ‘Phong Nhã Tụng’ (风,雅,颂: Ba bộ của Kinh Thi) làm tên con. Bởi vì ‘Tụng’ (颂: chúc tụng) nghe có vẻ xu nịnh bợ đỡ, nên lái tên thành Tư Đồ Tung (嵩: cao); mà ‘Phong’ (风: gió) lại như có điềm không ổn định, nên lái tên thành Tư Đồ Phong (锋: tiên phong). Còn ‘Nhã’ (雅: tao nhã) của y, hai vợ chồng đều thấy rất hay, tuy có vẻ thanh tú, không rõ nam nữ, nhưng kế thừa y bát của Điểm Giáng Phái thì cũng khá hợp, nên không sửa. (*Đây là một tập tục của người TQ, Việt Nam cũng có: Người lớn đặt một số vật dụng trước mặt trẻ em để bé chọn, dân gian tin rằng vật được chọn sẽ đại diện cho nghề nghiệp tương lai của bé sau này)

“Bao gồm cả Đới Đao, những ám vệ này, cha đã nuôi nấng hơn mười năm.” Tư Đồ Khánh nhẹ nhàng bâng quơ, “Học đọc viết, học võ, ăn, mặc, ở… Hao tổn tâm huyết không thua gì nuôi nấng ba đứa con ruột các ngươi. Trong tất cả ám vệ, chỉ có một mình hắn,” Ngón tay ngài chỉ ám vệ Cửu, “Ngươi thấy hắn là một trong một nghìn, thì cũng biết cha dành bao nhiêu công cho hắn chứ?”

Bình tĩnh ngẫm lại, Tư Đồ Nhã hiểu ra, nuôi dưỡng được một tử sĩ võ nghệ cao cường như ám vệ Cửu quả thật không dễ dàng. Cứ nhìn Yên thái tử dụ dỗ Kinh Kha* là biết, lòng người khó mua, không tiêu pha phóng khoáng, cởi mở chân thành, sao có thể chết vì tri kỷ. (*Chi tiết xem ở đây)

“Không chỉ võ nghệ hơn người,” Tư Đồ Khánh đi nửa vòng quanh ám vệ Cửu, nói tiếp, “Ngươi nói cho nó nghe, ngươi biết những gì.”

Ám vệ Cửu nói, “Thuộc hạ biết mọi thứ.” Mộc mạc, không chút khiêm nhường.

Tư Đồ Nhã nghĩ tới “Biết mọi thứ” thì biến sắc, biết mọi thứ, chẳng phải là đoạn tụ Long Dương* cũng biết sao? Y cảm giác, ám vệ Cửu rất ưa nhìn, sờ sờ ôm ôm thì được, nhưng nghĩ tới một nam nhân dạy ám vệ Cửu chuyện trên giường, y cũng cực kỳ mất tự nhiên, cực kỳ không thoải mái, chân khí ứ đọng như tẩu hỏa nhập ma. Y miễn cưỡng hỏi, “Cha, cha dạy hắn à?” (Cho ai chưa biết đoạn tụ Long Dương thì click vào đây)

Tư Đồ Khánh không ngờ lại có câu hỏi này, “Tuy là cha chưa…”

Tư Đồ Nhã nghe không vào, nói chung là không phải cha y, nhưng bất kể là ai thì y cũng khó chấp nhận. Y nhớ lại vết roi trên lưng ám vệ Cửu, nhớ lại bộ dạng ám vệ Cửu lưu loát cởi quần áo ngồi lên giường, còn cả câu trả lời bình thản “Không hồi hộp”.

“Hắn không nói, thì cha tự nói cho ngươi biết.” Tư Đồ Khánh cười nói, “Tung nhi, Phong nhi và ngươi, ai có thể chọn được hắn trong các ám vệ, cha sẽ truyền lại sở học cả đời cho kẻ đó, để kẻ đó kế thừa cương vị chưởng môn Kiếm Môn và Võ lâm minh chủ. Cha vốn tưởng sẽ là Tung nhi, dù sao nó cũng học võ công Kiếm Môn, không ngờ tri thức của nó thiển cận, lại không đủ thiện lương trung hậu, dần dà khó nên nghiệp lớn…”

Ngụ ý là, chỉ cần Tư Đồ Nhã bằng lòng kế thừa gia nghiệp, đừng nói ám vệ Cửu, toàn bộ Tư Đồ gia đều sẽ là của y.

“Cha hồ đồ rồi.” Tư Đồ Nhã ngắt lời, “Sở trường con học là điểm huyệt Điểm Giáng Thủ, nếu tương lai có làm gì thì cũng chỉ nên cống hiến cho Điểm Giáng Phái. Có câu ‘Bảo kiếm tặng anh hùng’, Tịch Chiếu kiếm và ám vệ Cửu, theo con thấy thì hợp với Tam đệ hơn.”

Ám vệ Cửu đang đứng im lặng, nghe vậy thì giật nảy mình. Tư Đồ Khánh đang thao thao bất tuyệt cũng kinh ngạc á khẩu, thật lâu sau mới nói, “Phong nhi không tệ, tiếc rằng tuổi còn quá nhỏ, tính tình ương bướng…”

“Đợi một thời gian, tất sẽ ra hồn.” Tư Đồ Nhã tiếp lời, “Tam đệ tố chất vượt trội, lại học võ công của Kiếm Môn. Tàng Kiếm Các này là cấm địa của Kiếm Môn, con cũng không nên tùy tiện dính vào. Thứ cho hài nhi vô lễ, xin cáo lui trước!”

Tư Đồ Khánh sầm mặt, nén giận nói, “Càn quấy, Khổng Dung nhường lê*!” (*Là một điển tích cổ: Khổng Dung 4 tuổi đã biết nhường quả lê to cho cha mẹ và các anh, còn mình chọn quả lê nhỏ và xanh nhất)

“Nếu con không nhường,” Tư Đồ Nhã ấm ức phẩy tay áo bỏ đi, “Người trong thiên hạ lại cười con ngồi không ăn bám.”

Nói đến chữ ‘Thiên’, tà áo trắng của y lướt vào bóng đêm ngoài các, chữ ‘Cười’ chưa dứt, y đã mất dạng, nhưng âm thanh vẫn quanh quẩn trong các. Chút công phu này đủ thấy, Nhị công tử không thích tranh đoạt với ai, võ công lại cao tới thần kì.

Ám vệ Cửu thình lình quỳ xuống, hướng về phía Tư Đồ Nhã rời đi, vừa như lĩnh mệnh, vừa như tạ tội.

Tư Đồ Khánh chỉ đành đích thân đỡ ám vệ Cửu dậy. Cả hai đều không hiểu được thái độ khác thường của Tư Đồ Nhã, chỉ có thể nhìn nhau không nói.

Là phụ thân, Tư Đồ Khánh buộc phải tự kiểm điểm, “Đứa con thứ hai này của ta, thường ngày tính tình rất tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tâm tính thiện lương. Nó từ nhỏ đã luôn nhường nhịn, tập võ nhường, ăn mặc chi tiêu nhường, không ngờ ngay cả gia nghiệp cũng nhường luôn. Ài, quanh năm nó ở đỉnh Cống Ca, trợ giúp Điểm Giáng Phái của vợ ta, đối với cha nó là ta, rốt cuộc lại xa cách.” (*Cống Ca là đỉnh núi cao nhất của dãy núi Hoành Đoạn phía Đông Nam cao nguyên Thanh Tạng, thuộc các tỉnh Tứ Xuyên, Vân Nam và khu tự trị Tây Tạng)

Ám vệ Cửu ngỡ ngàng nói, “Thuộc hạ đã hiểu.”

Tư Đồ Khánh vỗ lưng ám vệ Cửu, trấn an, “Khi nó đòi ta nhận nuôi ngươi thì mới có ba tuổi, không hiểu chuyện, thứ gì cũng muốn nhận nuôi, cả trẻ mồ côi cũng không tha, cuối cùng chẳng phải đều do cha mẹ chúng ta nuôi hết sao. Ngược lại, bản thân nó thì chẳng nhớ gì.”

Ám vệ Cửu rũ mắt, mắt nhìn mũi, mũi xem tâm. Không ai vừa sinh ra đã là ám vệ, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ trở thành ám vệ. Nhưng khi hắn sáu tuổi, một đứa nhỏ mập rúc trong lòng người lớn chỉ vào hắn mà nói, con muốn nuôi thứ này. Người lớn hỏi nhóc mập, đây là người, lại là đứa bé trai, nuôi làm cái gì. Nhóc mập ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc đáp, cha ơi, chẳng phải cha nói trên đời nhiều người xấu lắm sao, nó có thể bảo vệ con, có thể bắt người xấu.

“Đới Đao, ta cũng không ép buộc ngươi chiếu cố Phong nhi. Ngươi vốn không phải vật trong ao, với võ công của ngươi, tung hoành giang hồ đã là cao thủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tất sẽ làm nên cơ nghiệp. Huống chi một ngày Ân Vô Hận chưa chết, thì Tư Đồ gia chúng ta…”

Ám vệ Cửu nghĩ mãi vẫn không hiểu, chỉ hiểu rõ một điều, tiểu chủ nhân ruồng bỏ hắn.

“Đới Đao?” Tư Đồ Khánh hỏi.

Ám vệ Cửu vội vàng chắp tay, “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Tư Đồ Khánh bật cười, “Tuân mệnh gì thế?”

“Thuộc hạ sẽ đi,” Ám vệ Cửu nhớ lại lời Tư Đồ Nhã trước khi đi, “Hầu hạ Tam công tử.”

Rạng sáng hôm sau, quản gia Thường Phúc dẫn ám vệ Cửu đến trạch viện của Tam công tử Tư Đồ Phong.

Tư Đồ Phong tính tình ngang ngược, nhưng vẫn giữ thói quen luyện kiếm mỗi sáng, y thích kiếm, thích mũi kiếm sáng ngời di động trên máu thịt, linh hoạt, phóng khoáng, biến ảo khó lường. Lúc này y đang bắt ám vệ Nhất cởi hết quần áo đứng giữa trời Đông tuyết phủ, còn y cầm kiếm suy ngẫm, làm thế nào đâm trúng một trăm lẻ tám huyệt vị của ám vệ Nhất trong chớp mắt.

Thường Phúc cắt ngang hứng thú của Tư Đồ Phong. Tư Đồ Phong chột dạ, sợ phụ thân biết hành vi đêm qua của mình, bèn khách sáo nói, “Thường bá bá tìm ta có việc sao?” Y nhìn nam nhân đứng bên cạnh Thường Phúc, chỉ thấy người này dung mạo như tranh, càng tôn lên đôi mắt phượng trong veo ngời sáng, thật sự là thần thái khó diễn tả bằng lời, sống mũi rất thẳng, như núi xa trong mây, một nét bút nhạt, hướng ánh mắt y xuống đôi môi dịu dàng ghẹo người suy ngẫm. Y kìm lòng không đặng, nhìn mà choáng váng.

“Tam công tử, chuyện là thế này.” Thường Phúc thận trọng nói, “Nhị công tử muốn… Đổi ám vệ với công tử.”

“Đổi ám vệ?” Tư Đồ Phong miễn cưỡng hoàn hồn, nhìn ám vệ Nhất lạnh đến cứng còng phía xa, “Cái gã đoản mệnh của Nhị ca chẳng biết còn sống được mấy ngày. Chẳng phải y nói ‘Đã vừa mắt thì không màng sinh tử’ cơ mà, sao thế, thấy ám vệ Cửu xấu quá nên đổi ý rồi à?”

Thường Phúc xấu hổ, quay mặt liếc trộm ám vệ Cửu, ám vệ Cửu thờ ơ.

Tư Đồ Phong thích thú quay lại, nhìn nam nhân đứng cạnh Thường Phúc, người này không cười nhưng lại như cười, vừa phấn chấn rộng rãi, vừa hào hiệp quý khí. So sánh với Thường Phúc lùn tịt đúng là một trời một vực. Y thong thả bước lại gần, phát hiện mình còn thấp hơn người này nửa cái đầu, “Phải rồi, Thường bá còn chưa nói vị bằng hữu kia là ai? Tuy bộ dạng không giống cô nương, nhưng cũng thật là khí phải. Này, vị đại ca kia là người ở phủ Thục vương sao, chẳng lẽ lại chính là Vương gia đây sao?”

Ám vệ Cửu đáp, “Thuộc hạ là ám vệ Cửu.”

Sắc mặt Tư Đồ Phong tức khắc bừng sáng.

Thường Phúc vội nói, “Tam công tử thích hay không thích ám vệ này? Công tử phải nói rõ thì tiểu nhân mới báo cáo được.”

Tư Đồ Phong không tin, “Ngươi là ám vệ Cửu thật hả?”

“Đêm qua Tam công tử cũng ở bên ngoài.” Ám vệ Cửu nói, “Với nhĩ lực của công tử, nhất định có thể nghe thấy giọng thuộc hạ.”

Tư Đồ Phong ngẫm lại, âm thanh nọ trầm trầm dễ nghe, đúng là giống hệt giọng người này, “Ngươi không hợp làm ám vệ.” Y nhìn chằm chằm ám vệ Cửu, ma xui quỷ khiến nói, “Hai ta ra ngoài, người khác sẽ không biết ai là chủ nhân, ai là ám vệ.”

Ám vệ Cửu lặng lẽ quỳ xuống, Tư Đồ Khánh đã có ý xua đuổi, nếu bị Tam công tử ruồng bỏ, thì hắn không thể ở lại phủ Tư Đồ.

“Không thì, vì sao Nhị ca không cần ngươi nữa?” Tư Đồ Phong ngắm nghía chuôi kiếm, từ tay phải chuyển sang tay trái.

“Thuộc hạ không biết.” Ám vệ Cửu áy náy không thể ngẩng đầu lên.

Tư Đồ Phong lại hỏi, “Có phải ngươi sắp chết không?”

“Thuộc hạ không trúng độc.”

Tư Đồ Phong gật đầu, “Ta cũng hiểu, với bản lĩnh của ngươi, chẳng lý nào bại bởi Đường Thiết Dung.”

Ám vệ Cửu không đáp.

“Có phải ta nói gì ngươi cũng sẽ nghe?” Tư Đồ Phong xoay mũi kiếm, nhắm thẳng vào ám vệ Nhất, cười nói, “Đó, ngươi xem, đằng kia có một kẻ không chịu gọi ta là chủ nhân. Ta sắp thưởng cho hắn một trăm tám mươi nhát kiếm.”

Ám vệ Cửu nói, “Không thể.”

Tư Đồ Phong híp mắt, “Không thể? Không thể, là không thể nghe lời ta, hay không thể gọi ta là chủ nhân?”

Ám vệ Cửu đáp, “Thuộc hạ nguyện cùng công tử luyện kiếm.”

“Ô, tên ám vệ này cũng thú vị đấy.” Tư Đồ Phong không giận, ngược lại còn cười, “Bản lĩnh của ngươi không tồi, miễn cưỡng cũng đủ làm nền cho ta, ám vệ phải giỏi hơn chủ nhân, không thì nuôi làm gì. Dáng dấp ngươi thì coi cũng được. Ám vệ Nhất kiệm lời muốn chết.”

“Mong Tam công tử thu nhận.” Thực ra ám vệ Cửu cũng rất kiệm lời.

Tư Đồ Phong nhịn không nổi phải chọc hắn, “Lên giường ngươi cũng thế này à, chẳng nói chẳng rằng?”

Ám vệ Cửu ngẩng đầu, kính cẩn nhìn Tư Đồ Phong, đáp, “Thuộc hạ nguyện cùng công tử luyện kiếm.”

“Câu này ngươi nói rồi.” Tư Đồ Phong ngồi xổm xuống, nâng cằm hắn lên, cười cợt, “Kiếm thì chắc chắn sẽ cần ngươi luyện, chỉ có điều khó tránh nhân tài thiếu đất dụng võ. Ta không thích nhìn người khác đẹp hơn ta, nhưng ta không đàn bà như Nhị ca, những gì nên làm ta đều biết làm, mà không nên làm ta cũng sẽ làm, miễn là ta thích.”

Ám vệ Cửu nói, “Thuộc hạ ghi tạc trong lòng.” Dứt lời, đoản đao nhanh nhẹn rời khỏi tay áo.

Tư Đồ Phong giật mình, đang định đạp đất thối lui, lại chợt phát giác mũi đao hướng về phía khuôn mặt đẹp đẽ nọ, cũng may ám vệ Cửu nôn nóng thấp thỏm, tốc độ không nhanh. Y cũng chẳng thèm nhìn, một tay vặn cằm ám vệ Cửu, một tay vung kiếm lên, động tác phóng khoáng tùy tiện, lưu loát tự nhiên.

Thường Phúc trợn mắt há mồm, theo lão, Tam công tử ngồi xổm trước mặt ám vệ Cửu, đột nhiên tay phải ám vệ Cửu động đậy, kiếm của Tam công tử lập tức xuyên qua bàn tay nâng lên của ám vệ Cửu. Thần kỳ là, lưỡi kiếm ghim xuống tuyết, không dính chút máu nào.

“Kiếm pháp của ta tốt lắm.” Tư Đồ Phong đắc ý nói.

Ám vệ Cửu dời mắt đánh giá, mũi kiếm khéo léo xuyên qua kẽ hở giữa kinh mạch và xương cổ tay của hắn, tuy đau, nhưng không có gì đáng ngại.

“Ám vệ Cửu, ngươi rất thú vị, ta thích ngươi rồi.” Tư Đồ Phong xưa nay nghĩ gì nói nấy, “Ngươi cũng sẽ thích ta. Mọi người đều thích ta. Hà hà.” Y chuyển sang quản gia Thường Phúc, hài lòng nói, “Ám vệ này, ta nhận.”

Thường Phúc như được đại xá, lục tục đưa ám vệ Nhất mặc quần áo rời đi. Nấn ná ở đây, chưa biết chừng lại phải chứng kiến thêm thảm cảnh nào đó.

Tư Đồ Phong chậm rãi rút kiếm ra, nhìn ám vệ Cửu không chớp mắt, “Đau như vậy mà ngươi vẫn im thin thít, lên giường chắc cũng chẳng nói chẳng rằng.” Y hãy còn cân nhắc, “Chắc Nhị ca biết huyệt đạo nào dùng để trợ hứng, lát nữa ta phải thỉnh giáo y mới được… Mà thôi, ngươi vào nhà trước đi, kể cho ta chút chuyện về Ân Vô Hận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play