*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đấu võ đài xong, Võ Lâm Minh chủ mở tiệc mời khách, an ủi quần hùng, cả phủ bận rộn muốn điên. Từ rừng trúc xanh biếc trong sân nhìn ra, nước suối theo hàng ngói đổ xuống như tấm màn, mờ ảo che khuất tỳ nữ rót rượu. Cao lương mĩ vị như mây, nóng hôi hổi, người qua như con thoi thấp thoáng sau cửa sổ lục giác trên hành lang, cửa động uốn lượn hình quạt, bao phủ lấy tiếng huyên náo rung trời ở phương xa.

Nhưng đột nhiên, nha hoàn bưng rượu cùng ngừng lại, ngạc nhiên nhìn Nhị công tử đi trên hành lang.

Nhị công tử tóc buông hờ hững, xiêm y trắng như tuyết, ôm trong lòng một người lạ mặc áo bào lam nhạt, đội mũ rộng vành.

Nhị công tử họ Tư Đồ, tên Nhã, đang tuổi cột tóc, vừa tròn mười bảy mùa xuân. Người cũng như tên, tính tình dịu dàng, tao nhã thanh cao, là người thiện lương nhất trong ba vị công tử. Bình thường nha hoàn vô ý trẹo chân đứt tay, chỉ cần ở trước mặt y, chắc chắn y sẽ tự lấy thuốc chữa thương, giúp nha hoàn bó xương hoặc điểm huyệt cầm máu, còn cho thêm mấy lượng bạc an dưỡng. Nếu nói y háo sắc, y đối với đàn ông cũng vậy, đối với mèo con cún con càng vậy. Cho nên, điều này chỉ có thể thuyết minh, Nhị công tử mùa đông mang quạt giấy này chính xác là ngốc, đọc nhiều sách mụ mị đầu óc, coi tiền như rác, chỉ cần y xuất hiện, tất cả mọi người sẽ nhân cơ hội bị thương hoặc gặp chuyện chẳng lành.

Nha hoàn bưng bê đảo mắt, chuẩn bị khổ nhục kế lừa tiền Tư Đồ Nhã.

Nhưng Tư Đồ Nhã tâm không tạp niệm, dắt tay người trong lòng, đặt năm ngón tay đầy máu bẩn sau gáy mình, nói tiếng “Bám chặt”, rồi thình lình nhún chân, kéo một nhành trúc tương phi sát hành lang, tuyết đọng trên lá trúc như bị đè xuống, lại nhanh chóng bật về, Tư Đồ Nhã coi tiền như rác và người lạ đội mũ rộng vành cứ thế mất tăm.

Đám nha hoàn tiếc nuối thở dài, ánh mắt quay về hướng đó, bỗng nhiên cảm giác trong rừng trúc có bóng người, nhưng nhìn kỹ thì chẳng còn ai, chỉ có hoa tuyết nhẹ bay, trắng phau như lông ngỗng.

Tư Đồ Nhã ôm ám vệ Cửu về trạch viện của mình. Ám vệ Cửu vẫn đội mũ rộng vành quây vải thưa đen, im lặng không lên tiếng. Điều này khiến y cảm giác như đang bồng tân nương tử, phải đến chỗ không người vén khăn voan.

Nhưng mà, cứu người quan trọng nhất. Y gạt tò mò, đá văng cửa phòng tắm, đặt ám vệ Cửu xuống, lại xách thùng tắm đi ra, chốc lát sau trở về, trong thùng đầy tuyết.

Ám vệ Cửu ngồi trên mặt đất, dựa vào giường mềm, không biết vì ngượng ngùng câu nệ, hay vì trúng độc nặng quá.

Tư Đồ Nhã chống lên thùng, nghịch ngợm cho tay phải vào tuyết, cố gắng không chạm mắt với ám vệ Cửu, tuy cách nhau một tấm mành đen, nhưng y vẫn cảm thấy đôi mắt ám vệ Cửu rất sáng, giống cún con mới được ôm về nhà, đang thăm dò chủ nhân xa lạ.

“…” Tư Đồ Nhã chưa nuôi ám vệ bao giờ, nhất thời không biết xử lý. Thôi thì cứu sống trước rồi tính sau.

Mũ rộng vành của Ám vệ Cửu thình lình nghiêng về phía cửa. Tư Đồ Nhã cũng đã phát hiện, ngón tay khuấy đều, dùng nội lực hòa tan tuyết tới nhiệt độ thích hợp. Y vẩy nước, xoay người đến trước mặt ám vệ Cửu, vui vẻ nói, “Đến thăm tức là khách, thứ cho tệ xá không rảnh cung nghênh.”

Người bên ngoài ngập ngừng nói, “Tại hạ Đường Thiết Dung, mạo muội đến đây để nhận tội.”

Tư Đồ Nhã ngồi xuống, tháo dây lưng của ám vệ Cửu, lột áo khoác màu lam nhạt, săn sóc nói, “Đường Thiếu gia chủ mau vào đi, để người ngoài trông thấy, lại cho rằng hai nhà chúng ta có khoảng cách. Mà tuyết lớn như vậy, lạnh cóng khớp ngón tay cũng không tốt.”

Đường Thiết Dung mặc áo bào rực rỡ bằng gấm Tứ Xuyên, lúc này mới cất bước thong thả tiến vào. Chỉ thấy Tư Đồ Nhã ôm ám vệ Cửu chỉ còn mũ rộng vành và áo lót, đang đặt xuống thùng gỗ bốc hơi nghi ngút. “… Tư Đồ công tử đang làm gì vậy?”

Lời này có lẽ ám vệ Cửu cũng muốn hỏi. Bởi vậy mũ của hắn khe khẽ động đậy.

Tư Đồ Nhã cúi xuống đặt ám vệ Cửu vào thùng, mỉm cười nói, “Chẳng dám gạt Đường huynh, ta khác với huynh trưởng và Tam đệ, võ công được gia mẫu truyền thụ. Trong tâm pháp nội công của gia mẫu có một chiêu là ‘Hoạn Nan Dữ Cộng’ (cùng chung hoạn nạn). Độc tính hoặc nội thương của người khác, kẻ hèn đều có thể chia ra một nửa, chuyển sang mình gánh vác.”

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Thiết Dung toát lên vẻ khâm phục. Mẫu thân của Tư Đồ Nhã là tiền chưởng môn ‘Điểm Giáng Phái’, dựa vào Kỳ Hoàng chi thuật, tầm cân đả huyệt (tìm cơ điểm huyệt), nổi tiếng giang hồ, trước kia bà hành y cứu thế, hành hiệp trượng nghĩa, uy danh lan xa, để nhân sĩ giang hồ đồn thổi cái tên Ngọc Phù Dung. Ngọc Phù Dung có cuốn ‘Kết Mạch Liền Kinh’, lấy cứu mạng làm gốc, ‘Hoạn Nan Dữ Cộng’ là một chiêu thức trong đó, nhưng nổi danh nhất vẫn là ‘Hạo Thủ Đồng Quy’ và ‘Đồng Sinh Cộng Tử’, tương truyền rằng, chưởng môn Điểm Giáng đều lấy mạng đổi mạng, chết bởi hai chiêu nọ. Vì vậy, tuy chúng là thần công cái thế, nhưng số người mơ ước chúng lại ít ỏi chẳng mấy ai. (Kỳ Hoàng Chi Thuật: ‘Hoàng’ chỉ Hiên Viên hoàng đế, ‘Kỳ’ chỉ thuộc hạ của ông là Kỳ Bá. Tương truyền, hoàng đế thường cùng Kỳ Bá và Lôi Công bàn luận các vấn đề y thuật, chẩn đoán và trị liệu cho bệnh nhân. Sau đó chép vào một cuốn sách gọi là Hoàng đế nội kinh, tức Kỳ Hoàng chi thuật, là kinh điển lý luận của y học Trung Hoa)

“Tư Đồ huynh không cần phải làm vậy.” Đối với Tư Đồ Nhã được truyền lại y bát của Ngọc Phù Dung, Đường Thiết Dung nảy sinh thiện cảm, hắn rút hai bình sứ trong túi da bên hông, “Ở đây ta có thuốc giải ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’, thuốc uống và thuốc bôi ngoài da, sau nửa canh giờ sẽ có hiệu quả.”

Tư Đồ Nhã nhìn bình sứ, không nhậ̣n, “Đường huynh nói là thuốc giải, tức là không phải độc dược.”

“Là thuốc có ba phần độc,” Đường Thiết Dung thong thả đến trước thùng tắm, bình tĩnh xem xét ám vệ Cửu, “Nếu hắn trúng ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’ thì đây là thuốc giải hồi sinh, còn không trúng… Thì đây là độc dược xuyên tràng (Thủng ruột).”

Tư Đồ Nhã mặt không đổi sắc, “Hóa ra dùng thuốc còn phải chú ý điều này, tiểu đệ thật sự là mở mang tầm mắt.” Dứt lời, y nhẹ nhàng vỗ vai ám vệ Cửu, “Tên ám vệ này, Đường thiếu gia chủ cho ngươi thuốc giải, sao còn chưa cảm tạ.”

Ám vệ Cửu ngập nước tới eo, nói, “Đa tạ.” Âm thanh thong thả rõ ràng, như gió mát thổi qua rừng trúc. Êm tai…

“Ấy, đừng tạ vội.” Đường Thiết Dung nhìn mũ rộng vành quây màn đen của ám vệ Cửu, e thẹn nói, “Ta có một yêu cầu quá đáng.”

Lúc này Tư Đồ Nhã đã hiểu, không phải ám vệ Cửu ngượng ngùng câu nệ, mà là chỉ cần chủ nhân y có mặt, ám vệ Cửu sẽ không chủ động nói chuyện. Y nhìn về phía Đường Thiết Dung đến có mục đích, “Mời nói.”

“Ta muốn nhìn một chút.” Đường Thiết Dung có vẻ định dùng bình sứ vén màn đen, “Người cố ý bại dưới tay ta là ai.”

Tư Đồ Nhã mở quạt giấy đánh ‘Phạch’, cản tay Đường Thiết Dung lại, “Việc này không được, ta còn chưa nhìn mà ngươi đã muốn nhìn trước.”

Đường Thiết Dung lập tức nói, “Vậy ngươi nhìn trước đi, ta nhìn sau.”

Lúc này hai người đã vất hết khách sáo, danh môn hậu bối võ lâm là cái gì, cứ thỏa mãn lòng hiếu kỳ đã rồi tính.

Tư Đồ Nhã liếc Đường Thiết Dung môi hồng răng trắng, lại hỏi, “Có gì hay mà nhìn, ngươi thích đoạn tụ sao?”

Đường Thiết Dung đỏ bừng cả tai, tức giận nói, “Ngươi chớ suy bụng ta ra bụng người, ta chỉ muốn thấy cho rõ đối thủ!”

Ám vệ Cửu vẫn không nhúc nhích ngồi trong nước. Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, tính mệnh ám vệ Cửu đang chỉ mành treo chuông, nghe mấy lời cợt nhả không ra thể thống gì này, chẳng biết vẻ mặt sẽ ra sao. Mà vẻ mặt ra sao, tất nhiên y phải nhìn mới biết được, đã thế nhìn luôn —

“Ta xem trước, ngươi đừng lộn xộn!” Y xòe mặt quạt, cản trở tầm mắt Đường Thiết Dung.

Màn đen khẽ đung đưa vì hơi thở của ám vệ Cửu. Tư Đồ Nhã cúi xuống, ngón tay vuốt ve viền mũ, lại chậm chạp không dám vén màn. Chẳng biết tại sao y rất căng thẳng, cảm giác bồn chồn cứ dâng lên khiến y mất tự nhiên, cả người nóng rực.

“Ám vệ Cửu!” Tư Đồ Nhã cố gắng phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Ám vệ Cửu đáp, “Tiểu chủ nhân, thuộc hạ đây.”

“… Ngươi nói trước cho ta biết,” Tư Đồ Nhã lúng ta lúng túng, “Ngươi… Mặt ngươi có… Ghê không?”

Ám vệ Cửu gần ngay trước mắt, nề nếp đáp, “Không ghê. Nếu tiểu chủ nhân không thích, thuộc hạ có thể dịch dung.”

“Không ghê là được rồi.” Tư Đồ Nhã chỉ muốn dễ chịu hơn thôi. Y đã đọc đủ loại thi thư, quả quyết sẽ không trông mặt bắt hình dong, cổ nhân có câu, cưới vợ phải cưới vợ hiền… Không đúng, Khổng Tử viết, dĩ mạo thủ nhân, thất chi tử vũ (Ý là nhận xét một người qua vẻ bề ngoài thì sẽ không thấu được nội tâm). Chứng kiến đao pháp và phẩm chất của ám vệ Cửu, dù tướng mạo hắn có như Bàng Thống, Chung Quỳ, y vẫn sẽ đối đãi hắn như danh tướng. Y nhanh chóng vén màn lên, liếc mắt nhìn, chợt thu tay về, sau đó lại vén lên, liếc mắt nhìn, trong bức màn đen, một đôi mắt xếch sáng quắc nhìn y, y vội vàng buông màn, che khuất ánh mắt ám vệ Cửu.

“Ngươi xem đủ chưa?” Đường Thiết Dung chờ lâu sốt ruột, thúc giục.

Tư Đồ Nhã tim đập như đánh trống, thất hồn lạc phách chuyển sang Đường Thiết Dung, lải nhải giở giọng mọt sách, “Xong rồi, từ nay về sau ta chính là, trường ỷ ngọc nhân tâm tự túy, niên niên tuế tuế nhạc vu tư…” (Trích ‘Trường Sinh Điện’ của Hồng Thăng, tạm hiểu: Dựa vào người mà tâm tự say, năm năm tháng tháng vui thật vui)

Đường Thiết Dung nghe vậy thì mỉm cười, “Nhi tử của Võ Lâm Minh chủ mà chỉ có vậy thôi sao.” Bản thân hắn dung mạo hơn người, hành tẩu giang hồ thường bị người khác cợt nhả, bởi vậy rất xem thường nam sinh nữ tướng, cùng với dư đào đoạn tụ (Mối tình chia đào: Chi tiết xem ở đây).Nhưng Tư Đồ Nhã lúc mới gặp hắn lại không hề thất thố thế này, chẳng lẽ ám vệ Cửu là quốc sắc thiên hương đầu thai nhầm hay sao? Nghĩ vậy, hứng thú của hắn cũng trôi tuột đi.

“Tự ngươi xem đi.” Tư Đồ Nhã xốc mũ của ám vệ Cửu lên.

Đường Thiết Dung khinh thường chuyển mắt sang, bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt hớp hồn. Đây là đôi mắt Phượng Hoàng trong tranh, bùng cháy như hoa đăng lúc nửa đêm, sáng bừng vô hạn, sinh động khó bút nào tả xiết. Đây là đôi mắt mảnh dài ngời sáng, khóe mắt cong lên như đang cười, dịu dàng bình thản, cho người ta cảm giác quen thân đã mấy trăm năm, đã hiểu rất rõ, đã rất cưng chiều.

Thứ cảm giác gần gũi từ lúc sinh ra này khiến Đường Thiết Dung ngượng nghịu chẳng rõ vì sao, giống như bắt buộc phải rời mắt khỏi hắn, nhưng lại không chịu thua nên cứ tiếp tục nhìn, cố hết sức mới nhận ra ám vệ Cửu không hề cười. Đôi mắt ấy vốn đã như vậy, đuôi mắt cong lên như tranh vẽ. Bên cạnh mí mắt có hai vết ngấn như dấu tích thời gian, cực kỳ rõ nét tôn lên đôi mắt xếch, ý cười thiện chí ôn hòa, cứ như vậy mà khắc vào khóe mắt, xinh đẹp tới vô cùng.

Ánh mắt ấy như đang im lặng nói, “Không sai, ta ở đây, ta sẽ không tiếc hết thảy, cưng chiều ngươi, bảo vệ ngươi.”

Đường Thiết Dung kìm lòng không đậu, xấu hổ nói, “Ta không cần ngươi làm thế…”

“Đường huynh?” Tư Đồ Nhã thấy Đường Thiết Dung bất bình thường, gọi.

Đường Thiết Dung giật mình hoàn hồn, nhìn Tư Đồ Nhã hoang mang, lại nhìn ám vệ Cửu điềm đạm, tức khắc lúng túng cùng cực. Hắn vội vàng ném hai chiếc bình sứ cho ám vệ Cửu, nói câu “Vừa uống vừa bôi”, rồi quay đầu như bỏ trốn, nhảy một cái đã mất tăm.

Tư Đồ Nhã giơ quạt đón được bình sứ, không hiểu ra sao, “Cái nào bôi, cái nào uống?”

Ám vệ Cửu ngâm trong nước đã lạnh, đột nhiên nói, “Tiểu chủ nhân, thuộc hạ không trúng độc.”

Tư Đồ Nhã cất bình sứ, liếc nhìn áo lót bị thấm ướt của ám vệ Cửu, “Không bắt mạch, làm sao biết ngươi nói thật hay đùa.” Tại sân luyện võ, y đã nắm cổ tay ám vệ Cửu, tận dụng cơ hội bắt mạch thử, mạch đập như thường. Nhưng y nghĩ mãi không hiểu, ám vệ Cửu trúng ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’, rõ ràng mọ̣i người đều thấy…

“Tiểu chủ nhân thứ lỗi, đây là căn dặn của chủ nhân.” Ám vệ Cửu cởi áo lót, không ngờ bên trong vẫn còn một lớp áo tối màu, quanh lớp áo này quấn rất nhiều vỏ phi đao. Vết thương cánh sen sắt gây ra đều nằm trên phần vỏ đao này. “Khi nãy Đường Môn thiếu chủ đi theo, thuộc hạ chưa có cơ hội bẩm báo.”

Tư Đồ Nhã gật đầu, nhìn lớp áo, nhìn vỏ đao, nhìn trái nhìn phải, chỉ không nhìn vào mắt ám vệ Cửu, “Hèn chi hèn chi, lúc bế ngươi cứ thấy ngươi rất nặng. Ngươi đứng lên đi, mặc đồ thế này ngâm trong nước chắc là khó chịu lắm.”

Ám vệ Cửu được lệnh, đứng dậy, ướt sũng đứng vững trước Tư Đồ Nhã, tiện đà khuỵu gối quỳ xuống đất.

Tư Đồ Nhã chăm chú nhìn lớp áo đầy phi đao hung hiểm, thử nói, “Ngươi cởi áo ra.”

Ám vệ Cửu nhanh nhẹn cởi áo, vén tóc qua vai, cung kính trình lên tấm lưng mạnh mẽ rắn chắc, trên lưng có vết roi đã bạc màu. Chăm chú nhìn cột sống cong cong hồi lâu, chẳng hiểu sao Tư Đồ Nhã thấy nóng, y trầm ngâm nghĩ, không biết ai quất roi ám vệ Cửu, “Ta nhớ đầu gối ngươi cũng trúng ám khí…”

Ám vệ Cửu đợi một lát không thấy y tiếp tục, bèn nói, “Thuộc hạ ngu dốt. Tiểu chủ nhân có gì phân phó, xin cứ nói rõ.”

Tư Đồ Nhã thở dài, “Được rồi, ngươi là của ta, phải không?”

Ám vệ Cửu đáp, “Phải.”

Tư Đồ Nhã đang thuyết phục chính mình, “Đã là của ta, thì ta nhìn chỗ nào cũng được… Phải không?”

Ám vệ Cửu thay y bước qua cửa ải khó khăn, “Phải.”

Tư Đồ Nhã vui vẻ, lại sâu xa nói, “Vậy ngươi mặc quần, làm sao ta nhìn được đầu gối của ngươi?”

Ám vệ Cửu giữ tư thế quỳ, thản nhiên đưa tay cởi đai quần.

“Đợi một lát, ngươi ngồi lên giường đã.” Tư Đồ Nhã nhìn giường mềm cách thùng tắm không xa, giường bằng trúc, trải nệm nhung trắng như tuyết, nằm lên rất thoải mái, mỗi lần y tắm xong đều lên đó nằm nghỉ, đọc sách giải trí đến canh ba.

Ám vệ Cửu chắp tay lĩnh mệnh, đi đến bên giường, ngồi xuống, sau đó nhấc mông tự lột quần, chỉnh tề xếp dưới đất.

Cái kiểu tuân thủ bổn phận này, cái kiểu thản nhiên muốn gì cũng được này… Tư Đồ Nhã không còn gì để nói, tựa hồ người này từ nhỏ đã vậy, luyện trăm ngàn lần như tập võ, lưu loát trôi chảy, gọn gàng nhanh nhẹn, tất cả đều là bản năng. Không ngoài dự đoán của y, từ mắt cá chân đến đầu gối ám vệ Cửu cũng quấn mấy lớp vải bông, bai bên buộc hai vỏ đao, vỏ đao cắm đoản đao tùy tay.

Ám vệ Cửu ngẩng đầu, thấy Tư Đồ Nhã không có ý ngăn cản, bèn tháo vải bông, tháo đao, xếp cùng một chỗ với quần áo. Hai đầu gối hắn lộ ra, Tư Đồ Nhã thong thả lại gần xem xét, lành lặn không bị thương. Ám vệ Cửu chống tay lên chân ngồi, xếp chân rất đều, dường như đã nhận ra Tư Đồ Nhã xấu hổ, nên hắn rất thong dong, quang minh lỗi lạc, tự nhiên mà vậy, tựa hồ im lặng trấn an Tư Đồ Nhã — Ngươi muốn làm gì cũng được, đừng để ý tới ta.

Tâm trạng Tư Đồ Nhã rất phức tạp, y giơ tay sờ tóc ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu chậm rãi ngẩng đầu như bày tỏ niềm vui.

Hai người một ngồi một đứng. Một hết sức chân thành, một ung dung. Bên ngoài tuyết vẫn rơi, trong phòng cũng nhanh lạnh.

Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, thế này hình như đâu có giống nuôi cẩu. Y chuyển sang ngồi cùng tư thế, ngơ ngác nhìn tuyết phủ ngoài cửa, đột nhiên nhớ tới lúc ám vệ Cửu đối phó ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’, hỏi, “Không trúng độc… Sao ngươi lại hộc máu?”

Ám vệ Cửu đáp, “Thuộc hạ dùng nội lực tự làm bị thương dạ dày, không đáng ngại.”

“… Cha ta sai ngươi làm vậy?” Tư Đồ Nhã thông minh, chợt nhận ra, thay vì phụ thân để ba người họ chọn ám vệ, chẳng bằng nói, phụ thân muốn kiểm tra sức quan sát và phẩm hạnh của ba nhi tử, dụng ý là gì?

Ám vệ Cửu gật đầu, “Là mệnh lệnh của chủ nhân.”

“Để ta xem.” Tư Đồ Nhã vươn tay, lòng bàn tay ấm áp áp lên dạ dày ám vệ Cửu, nhẹ ấn ấn, “Có đau không?”

Ám vệ Cửu nói, “Không đau.”

Tư Đồ Nhã nghiêng người cảm nhận làn da trần, vừa tay vừa ý, bởi vậy y tiếp tục vuốt lên trên, tới lồng ngực ám vệ Cửu, nơi này bắp thịt săn chắc, hình thể̉ vừa đủ, không cuồn cuộn khoa trương, có lẽ bởi vì ám vệ Cửu chủ yếu dùng lực cổ tay điều khiển đoản đao. Y rút tay về, áp tai thăm dò, cẩn thận lắng nghe nhịp tim ám vệ Cửu.

“…” Ám vệ Cửu lù lù bất động.

Tư Đồ Nhã hỏi, “Ngươi không hồi hộp chút nào sao?”

Ám vệ Cửu đáp, “Không hồi hộp.” Quả thật, tim hắn đập như thường.

Tư Đồ Nhã cảm giác thú vị. Y đè vai ám vệ Cửu, ép hắn vào giường, ghé sát lại nỉ non, “Thế này cũng không hồi hộp?”

Tim Ám vệ Cửu tức khắc đập thình thình. Nhưng trước khi Tư Đồ Nhã giơ tay kiểm tra, hắn tập trung ý nghĩ vào huyệt Cực Tuyền, dẫn nội lực xuống bắp tay. Huyệt Cực Tuyền là huyệt vị khởi đầu của Thiếu Âm tâm kinh, niêm phong nội lực cất vào huyệt này sẽ mất đi mạch đập, không khác gì người chết. Hắn đong đếm nội lực cẩn thận, chỉ giữ lại vừa đủ để tim đập đều đặn, giữ vững nhịp đập như bình thường.

“Chẳng cần biết ngươi có hồi hộp không. Ta thì hồi hộp lắm. Ta chưa nuôi ám vệ bao giờ.” Tư Đồ Nhã không thử tiếp, thật thà nói, “Ám vệ Cửu, lúc hồi hộp thì ngươi làm gì? Tóm lại, ta mà hồi hộp thì ta đi ngủ.” Không thèm nhìn mặt ám vệ Cửu, y kéo chăn trên giường, tự đắp cho mình và ám vệ Cửu, nói ngủ là ngủ, tức khắc trở mình ngủ luôn.

Hết chương 3
Trúc tương phi ngoài hành lang nhà bạn Tư Đồ Nhã là loại trúc có đốm ~

p3257023a772742117

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play