Ám vệ Cửu vào tới sương phòng, chỉ thấy Tư Đồ Nhã đứng quay lưng lại, bảo vệ Quý Tiện Vân ngồi xếp bằng mê man ngủ trên giường, tay phải che chắn huyệt Hải Để dưới bụng Quý Tiện Vân, bình tĩnh dốc lòng dẫn độc cho Quý Tiện Vân, không mảy may để ý vai áo trắng của mình đã ướt đỏ một mảng, vài sợi chỉ bạc xuyên qua xương quai xanh, mạnh mẽ kéo căng như dây câu, trông mà giật mình.
Ám vệ Cửu cũng chợt hoảng hốt trong lòng, rút song đao chém đứt chỉ bạc móc vào xương quai xanh Tư Đồ Nhã, không ngờ những sợi chỉ này khác hẳn đám chỉ bên ngoài, tập trung nội lực cực kỳ sắc bén và ngang ngược, không gì phá nổi, còn bật lại vào lòng bàn tay hắn.
“Đóng cửa.” Tư Đồ Nhã một tay bám vào giường, một tay dẫn độc, dùng hết sức lực mới không bị chỉ bạc nhuốm máu kéo đi.
Ám vệ Cửu nghe lời cài cửa lại, ngăn chặn tiếng lục soát bên ngoài, bước thẳng tới trước Tư Đồ Nhã, muốn tháo bỏ đám chỉ bạc lôi kéo tàn khốc, lúc này mới phát hiện, đầu cuối chỉ bạc là nút dây đàn bằng sắt đen sắc nhọn, từng đầu nút lại có răng cưa móc ngược, giống nhền nhện xòe chân, bấu chặt vào da thịt nơi bả vai Tư Đồ Nhã, bởi vì Tư Đồ Nhã ngoan cố chống cự, hiện giờ đã lún sâu gần tới xương.
Tư Đồ Nhã dùng hết nội lực bảo vệ xương vai, đang chống lại người điều khiển dây đàn không lộ mặt, chỉ thoáng buông lỏng, xương quai xanh sẽ bị dây đàn cắt nát. Tình thế này đau đớn tới mức nào, nhưng y vẫn không nói một tiếng. Ám vệ Cửu không kịp nghĩ nhiều, một chưởng áp vào lưng y, qua huyệt Lao Cung trên lòng bàn tay, phát động nội lực giúp y chống lại thế công của dây đàn.
Tư Đồ Nhã cảm nhận được một luồng ngoại lực tinh khiết thấm vào đốc mạch, xương sống tức khắc ấm lên, đau đớn giảm đi không ít, móc câu trên dây đàn cũng không quá thít vào xương quai xanh. Y đang dùng huyệt Thương Dương trên đầu ngón trỏ phải tiếp xúc với huyệt Hải Để giữa hai chân Quý Tiện Vân — Nơi này còn gọi là huyệt đáy chậu, là nút giao giữa tam mạch và nhâm đốc. Giờ Hợi mùa Đông, huyết khí toàn thân chuyển giao ngay tại đây, toàn bộ độc tính của Ngũ Độc Thần Sa cũng chuyển tới nơi này. Mà y đã khiến kinh mạch của mình nghịch chuyển, dẫn độc tàng trữ của Quý Tiện Vân đổ vào mình qua huyệt Thương Dương trên ngón trỏ, cuối cùng, toàn bộ kịch độc sẽ chuyển dời vào cơ thể y. Chiêu này nằm trong ‘Kết Mạch Liền Kinh’, tên gọi ‘Lý Đại Đào Cương’ (thay mận đổi đào), rất nhiều thế hệ đã từng dùng. Vấn đề là, lúc này huyệt Lao Cung trên lòng bàn tay ám vệ Cửu lại tự động tiếp xúc với đốc mạch của y, nghĩa là ám vệ Cửu cũng sẽ nhận về không ít độc tính của Ngũ Độc Thần Sa.
“Ngươi đừng can thiệp vào.” Tư Đồ Nhã thật sự không rảnh tay hất ám vệ Cửu ra.
Ám vệ Cửu nào chịu nghe lời, “Chết thay tiểu chủ nhân là chức trách của thuộc hạ.” Chưa dứt lời, hơn mười dây đàn phá cửa sổ lao vào, tựa như có mắt, nhanh chóng đánh lên giường. Ám vệ Cửu vung đao chắn, sau hơn mười chiêu, nút dây đàn va đập khiến thân đao rạn nứt, có dây không đánh trúng thì đâm thật sâu vào cạnh giường, vách tường, căng lên — Vị khách không mời nọ có vẻ muốn dùng dây đàn chằng chịt, quấn lấy hai người không buông.
Mà trong lúc đó, huyệt Lao Cung của ám vệ Cửu đau nhức khó chịu, là độc tính của Ngũ Độc Thần Sa, thông qua đốc mạch của Tư Đồ Nhã, xâm nhập vào lòng bàn tay hắn. Hắn nhận về tạm đủ, tùy tiện chọn một huyệt vị không quan trọng để trữ độc, tiếp tục vận công hộ pháp cho Tư Đồ Nhã.
Kẻ địch bí ẩn vẫn tiếp tục tấn công, ngón tay xòe ra, liên tục phóng dây đàn, Cung Thương Giác Chủy Vũ liên tiếp rung lên, khắp phòng văng vẳng tiếng đàn khí thế dồn dập, mạnh mẽ như sấm sét, nhanh gọn như mưa rào. Khuấy đảo tới cuộn trào ngũ tạng lục phủ ám vệ Cửu.
Tư Đồ Nhã lại càng không ổn, ba dây đàn móc thẳng vào xương quai xanh y lúc này cũng rung lên dữ dội theo tiết tấu của kẻ địch, điên cuồng khuấy đảo tâm mạch y. Y đang quay lưng về phía trăm sợi dây đàn, thình lình nghiến răng, ôm lấy Quý Tiện Vân mê man ngủ, buông tay trái đang bám lấy giường, xoay người ngồi bệt xuống đất, mạnh mẽ cuốn ba sợi dây đàn móc vào xương quai xanh ra sau người, ngón trỏ phải vẫn đặt tại huyệt Hải Để của Quý Tiện Vân.
Ám vệ Cửu nhanh nhẹn ôm lấy eo Tư Đồ Nhã, siết chặt y vào lòng, đề phòng y bị dây đàn kéo ra ngoài cửa sổ. Hắn tiếp tục bao bọc đốc mạch của Tư Đồ Nhã, dốc hết sức đẩy nội lực sang. Tư Đồ Nhã chợt thấy ăn ý, thét lên “Được, ngươi ôm chặt”. Dứt lời thì vung tay trái, nắm lấy ba sợi dây đàn — Quyết định đấu sức từ xa với chủ nhân của chúng!
Cách thức đánh đàn này khác với bình thường, lấy đất trời làm khung đàn, vận nội công điều khiển ngũ âm.
Ngũ âm, chính là Cung, Thương, Giác, Chủy, Vũ. Ngũ âm này, ứng với ngũ tạng của con người —
Cung là âm lá lách, thanh điệu thong thả;
Thương là âm phổi, thanh điệu nhanh gọn;
Giác là âm gan; thanh điệu ngân nga;
Chủy là âm tim, thanh điệu hùng tráng;
Vũ là âm thận, thanh điệu trầm nhỏ.
Người luyện võ gảy đàn thì âm thầm vận nội công, khí đan điền sẽ dồn lên ngũ tạng, khí ngũ tạng theo kỳ kinh bát mạch tuôn ra huyệt ngón tay theo nhịp điệu khác nhau, để dây đàn tạo ra âm thanh ứng với ngũ âm. Tạo ra ngũ âm bởi phương pháp đánh đàn này, ngũ tạng của người nghe sẽ bị nội công cộng hưởng, người nghe sẽ bị tiếng đàn khống chế.
Nếu hai người đối đầu, thì phải xem tu vi nội công và trình độ đánh đàn của ai cao hơn.
Chủ nhân của dây đàn này đánh bản ‘Tướng Quân Lệnh’, ngón tay múa lượn hào hùng, âm Chủy dồn dập như trống trận, rền vang khiến tâm mạch sôi sục như sắp vỡ tung. Sau đó liên tiếp đàn như ma như mộng, thế như dời sông lấp biển, rộn ràng vững chãi, khiến nội lực của người nghe cuộn dâng ngang ngược trong kỳ kinh bát mạch. Bên ngoài sương phòng, bóng người được ánh đèn lồng chiếu lập lòe, tiếng kêu không ngớt, máu tươi ồ ạt bắn lên giấy cửa sổ như mưa rào tháng Chạp.
Ám vệ Cửu bị tiếng đàn ác độc làm cho tanh ngọt cổ họng, nhịn không nổi sặc ra một ngụm máu. Tư Đồ Nhã trong lòng hắn nhúc nhích, thử đánh một điệu trên dây đàn, điệu nhạc này rất cảm tính, trong vắt như suối, nội lực cuồn cuộn tuôn ra. Đám người Vân Nhạn tiêu cục và Đường môn bên ngoài nghe thấy, cảm giác như được nghe âm thanh của tự nhiên, thăm thẳm, âm u mà nhàn tản. Thanh điệu linh hoạt, lúc bổng, lúc trầm, tựa như có bàn tay vô hình ung dung giúp mọi người thoát khỏi cơn điên dại tẩu hỏa nhập ma. Đúng là ‘Nghiễm Lăng Chỉ Tức’ của Kê Khang. (Kê Khang (233-262): Là người đời Tấn, một trong “Trúc Lâm thất hiền”, giàu lòng nghĩa hiệp, có biệt tài trong các môn cầm, kỳ, thi, họa)
Kể từ đó, hai bên cùng đàn, một nhanh, một chậm, giao chiến chính giữa dây đàn, chống trả và kháng cự lẫn nhau. Áo trắng của Tư Đồ Nhã ướt đỏ một mảng, bởi dây đàn không ngừng chấn động, mài mòn xương vai y, y vẫn chuyên tâm chăm chú, vừa dẫn độc cho Quý Tiện Vân, vừa liên tục gảy đàn. Ám vệ Cửu ôm lấy y, nghe tiếng y đàn mà cảm giác trong lòng thanh thản, dường như tình hình này không nguy ngập chút nào, ngược lại còn rất nhàn nhã, ôm người trong lòng cùng đánh đàn giải khuây.
Khúc đàn ‘Nghiễm Lăng Chỉ Tức’ là điển tích về thích khách Nhiếp Chính, đàn tới đoạn ám sát Hàn tướng, giai điệu thảnh thơi thình lình chuyển sang mãnh liệt. Tiếng đàn chính trực nghĩa khí, bất khuất cuộn trào, thanh thế ồ ạt, hào khí ngất trời, khí phách kẻ sĩ nguyện chết vì người tri kỷ hoàn toàn bộc lộ, lấn át sát khí dồn dập nặng nề của ‘Tướng Quân Lệnh’. (
*Điển tích: Nghiêm Trọng Toại sai Nhiếp Chính xông vào phủ đâm chết thừa tướng nước Hàn là Hiệp Lũy để báo thù riêng. Chính tự hủy hoại mặt mình để giấu tên tuổi rồi moi ruột tự sát, chi tiết xem thêm ở đây)
Đồng thời Tư Đồ Nhã láu lỉnh suy tính, vận độc Ngũ Độc Thần Sa từ huyệt Thương Dương trên ngón tay phải, chuyển sang ngón tay trái. Lại thôi thúc nội lực dẫn độc tuôn vào dây đàn, giao chiến với nội lực của đối phương, tiện dịp xâm nhập vào huyệt đạo trên ngón tay đối phương. Bất tri bất giác, dây đàn bằng bạc cháy khét đen ngòm.
Tới khi đầu bên kia phát hiện trong dây có độc, khớp ngón tay bắt đầu run rẩy, âm điệu cọc cạch không đều, vận sức cắt nát ba dây đàn móc vào Tư Đồ Nhã. Thật lâu sau, bốn bề im lặng, chỉ nghe tiếng mọi người bên ngoài hô to tà bất thắng chính, truy đuổi tới cùng.
Tư Đồ Nhã nhẹ nhõm thở phào, ném Quý Tiện Vân bất tỉnh nhân sự, tê liệt ngả vào lòng ám vệ Cửu, giờ mới phát hiện lưng áo đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Y ngước mắt nhìn khuôn cằm ám vệ Cửu, thở dài nói, “Cuối cùng cũng xong.”
Ám vệ Cửu đang định nói, lại nghe tiếng gõ cửa không ngừng, bên ngoài sốt ruột hỏi Thiếu tiêu đầu và Nhị công tử có sao không.
“Không sao, các ngươi tiếp tục canh chừng đi.” Tư Đồ Nhã cố gắng lấy lại sức, “Giờ Dần lại tới đón Thiếu tiêu đầu.”
Lúc này mọi người mới yên tâm, cảm động rớt nước mắt rời đi, căn phòng trở về yên tĩnh, dây đàn ngổn ngang đầy đất.
Tư Đồ Nhã dựa vào ám vệ Cửu, đột nhiên cảm thấy không khí rất tế nhị, “Phải rồi, ngươi vừa nói gì thế?”
“Nói gì?” Ám vệ Cửu có vẻ vẫn chưa hoàn hồn.
Tư Đồ Nhã gảy gảy nút dây đàn cắm sâu vào xương vai, hít sâu một hơi, nhịn đau hỏi, “Ngươi gọi ta là tiểu chủ nhân?”
Ám vệ Cửu láng máng nhận ra mình gọi nhầm, suy nghĩ một lát rồi đáp, “Nhị công tử đừng cử động, để thuộc hạ lấy nút dây đàn ra.”
Tư Đồ Nhã yếu ớt nói, “Được rồi. Ngươi bế ta lên giường. Ta không nhúc nhích được nữa…” Khí khái anh hùng của y rất ngắn ngủi.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Ám vệ Cửu cực kỳ cẩn thận ôm chặt lưng Tư Đồ Nhã, bế ngang y đặt lên giường. Lại cầm ngọn nến tới, đặt trên ghế gỗ trước giường, cẩn thận hơ nóng mũi đoản đao của mình.
Tư Đồ Nhã quay sang nhìn khuôn mặt ám vệ Cửu, mỗi lần nhìn khuôn mặt này là một lần thích mắt ấm lòng, nhất là đôi mắt phượng mảnh mai xếch lên, con ngươi lấp lánh như ngọn lửa trong đêm tối, sáng rực sưởi ấm lòng người, ngập tràn cưng chiều và dung túng. Bình tĩnh ngắm kỹ lại, dù Thục vương Hàn Mị cũng quý phái cao sang, nhưng vẫn không bằng ám vệ Cửu của Tư Đồ gia.
Ám vệ Cửu hết sức chăm chú dùng mũi đao đã được khử trùng, nạy nút dây đàn hình móc câu chôn sâu tận xương Tư Đồ Nhã. Tư Đồ Nhã đau tới há miệng, cố gắng dời chú ý sang chuyện khác, “Ám vệ Cửu, ta có một vấn đề cứ muốn hỏi ngươi.”
“Mời Nhị công tử nói.” Ám vệ Cửu vẫn trừng trừng nhìn chăm chú, máu tươi che lấp vị trí của móc câu.
“Vì sao,” Tư Đồ Nhã dừng lại một thoáng, đợi nút dây đàn nọ được rút ra mới hỏi, “Ngươi thao thao bất tuyệt với người khác, mà với ta lại tiếc chữ như vàng?”
“…” Ám vệ Cửu đổi đề tài, “Nhị công tử nghĩ người vừa rồi có phải Ân Vô Hận không?”
“Ta quan tâm gì hắn phải hay không.” Tư Đồ Nhã lười biếng đáp, “Cái đó tính sau. Giờ ta đau quá.”
Ám vệ Cửu nói, “Thuộc hạ cũng biết một ít thủ thuật điểm huyệt…”
“Không cần. Ngươi trò chuyện với ta, ta sẽ không đau nữa.” Tư Đồ Nhã ngắt lời, thở dài nói, “Ta thật sự không hiểu, vì ta mất tự nhiên hay ngươi mất tự nhiên mà chúng ta ở bên nhau cứ mất tự nhiên. Sao ta cứ thấy mất tự nhiên?”
“Thuộc hạ không biết.” Ám vệ Cửu mù tịt.
Tư Đồ Nhã chăm chú nhìn bàn tay cầm đao của ám vệ Cửu, “Nếu ngươi ghét ta, thì sẽ không cứu ta năm lần bảy lượt. Nếu ngươi không ghét ta, sao lại nghiêm mặt tiếc chữ như vàng với ta? Ngươi chẳng nói gì cả, làm sao ta biết ngươi nghĩ gì?”
Ám vệ Cửu lấy được nút dây đàn thứ hai, thấp giọng đáp, “Thuộc hạ không nghĩ gì hết.”
Tư Đồ Nhã trả lời, “Vậy sao, ngươi mà cứ giúp ta, Tam đệ sẽ phạt ngươi.”
“Vâng.” Bàn tay ám vệ Cửu đưa tới nút dây đàn cuối cùng trên xương quai xanh của Tư Đồ Nhã.
“Thực ra, ngươi chỉ cần nói một câu rằng muốn đi theo ta.” Tư Đồ Nhã chậm rãi nói, “Ta sẽ đòi ngươi về.”
Ám vệ Cửu khẽ ngừng lại. Tư Đồ Nhã nhìn thấy, thở mạnh ra, “Nhưng cái giá để có ngươi quá đắt, nào là tiếp quản Kiếm Môn, nào là kế thừa chức vị Võ Lâm Minh chủ. Ta chỉ nói thật với một mình ngươi, những thứ hư danh đó, ta không thích.”
“Vâng.” Ám vệ Cửu lại đáp.
Vẻ mặt Tư Đồ Nhã thoáng thẫn thờ, “Huống chi ngươi lại là nam nhân, ta cần ngươi làm gì?”
“Vâng.” Ám vệ Cửu rầu rĩ đáp, rút được nút dây cuối cùng trên vai Tư Đồ Nhã, chỉ bạc nhuốm máu rời khỏi da thịt, mỏng manh kéo một đoạn thật dài, chỉ nhìn cũng thấy đau cùng cực.
“Từ nhỏ ta đã được mẹ đưa tới Điểm Giáng Phái… Bế quan chừng năm năm, ngày càng xa cách gia đình tại Ích Châu, đổ bệnh không ai chăm sóc, cô đơn không ai trò chuyện, cả ngày chỉ biết quay mặt vào vách đá luyện võ công tâm pháp, nhàm chán vô cùng.” Chẳng biết sao Tư Đồ Nhã muốn kể những chuyện này, theo quy định của Điểm Giáng Phái, chuyện nội bộ của phái không được tiết lộ ra ngoài, vì thế y sửa lại, “Trong sách cứ viết, người với người có thể trở thành chí cốt tâm giao. Mà ở giang hồ này, chỉ thấy khắp nơi là lòng người hiểm ác, bất kể chính phái hay Ma Giáo, thậm chí giữa huynh đệ với nhau cũng không có cái gọi là hiếu kính thật lòng.”
Con ngươi ám vệ Cửu khẽ chuyển động, cẩn thận nói nhỏ, “Nhị công tử chưa gặp được người tốt.”
Tư Đồ Nhã mỉm cười, “Có lẽ. Ta học mấy chiêu thức ‘Liên Lý Kinh’ (nối mạch), rồi ‘Hoạn Nan Dữ Cộng’ (cùng chung hoạn nạn), ‘Đồng Sinh Cộng Tử’, ‘Lý Đại Đào Cương’ (thay mận đổi đào). Nghe rất êm tai, nhưng người tình nguyện cùng chung hoạn nạn với ta, cũng chỉ có mình ám vệ Cửu ngươi thôi.”
“Thuộc hạ muôn lần chết không chối từ.” Ám vệ Cửu vẫn tiếc chữ như vàng.
“… Một người quá tốt với ngươi.” Tư Đồ Nhã ung dung thong thả, ngoại trừ áo ngoài nhuốm máu, vết thương đỏ tươi, đôi vai y đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng, làn da trắng muốt lóa mắt, lồng ngực cũng không gầy như vẻ ngoài, dù sao cũng là người tập võ, săn chắc dẻo dai, vòng eo mảnh mai nhưng không hề yếu ớt, “Ngươi khó tránh khỏi hoài nghi, nghi ngờ hắn có mưu đồ khác.”
Ám vệ Cửu không dám nhìn lâu, “Thuộc hạ đi lấy thuốc.”
“Đừng đi.” Tư Đồ Nhã kéo tay ám vệ Cửu, chọc ghẹo, “Ngươi vừa đi, đám giang hồ sẽ lại đến nữa.”
Ám vệ Cửu nói, “Thương thế của Nhị công tử không thể chậm trễ.”
Tư Đồ Nhã tự giác điểm huyệt cầm máu ở đầu vai, dịu dàng nói, “Thế này được rồi. Ngươi cứ để ta tranh thủ nửa đêm rảnh rỗi phù du.”
Ám vệ Cửu đành phải ở lại, đứng bên giường.
Tư Đồ Nhã nói, “Ngồi xuống đi.”
Ám vệ Cửu nghe vậy thì ngồi xuống, lặng im tập trung. Tư Đồ Nhã ngắm nghía khuôn mặt nghiêng của hắn trong ánh nến, đường nét này, sống mũi cao, đôi môi ghẹo người ta suy ngẫm, thật sự là hoành khán thành lĩnh trắc thành phong, viễn cận cao đê các bất đồng… (Trích bài thơ Lư Sơn chân diện mục của Tô Đông Pha, tạm hiểu: Trông ngang như dải núi dài, nhìn nghiêng giống đỉnh núi cao. Xa gần cao thấp, mỗi góc lại khác nhau)
“Chúng ta đoạn tụ thôi.” Ma xui quỷ khiến, Tư Đồ Nhã nói.
Ám vệ Cửu không biến sắc, chỉ giật mình suýt thì bật dậy, nhưng hắn kềm chế được, nên chỉ khẽ nhúc nhích.
Tư Đồ Nhã cảm giác khá thoải mái, cũng rất thú vị, “Ngươi tốt với ta, tốt đến nỗi không màng sinh tử, không thể không có ý đồ.”
“…” Ám vệ Cửu không giải thích, rằng tính mạng này vốn là do Tư Đồ Nhã cứu. Giải thích nhân quả, tương đương với kháng cự nhân duyên.
Phật viết, hết thảy tùy duyên.