Lục Nhung mở mắt, kéo tấm rèm cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào.
Bên người lạnh lẽo.
Điện thoại của cậu vang lên, hiếm khi không phải chuông báo. Lục Nhung cầm điện thoại, thấy hai chữ “Anh trai” phía trên màn hình, hơi sửng sốt.
Một lúc lâu, cậu mới gạt sang phía nhận cuộc gọi.
Lục Nhung mềm mại gọi một tiếng “Anh.”
“Còn chưa dậy sao?” Bên kia lộ ra giọng nói không đồng ý “Mặc quần áo tử tế, anh đến đón em đi ăn cơm.”
“Vâng.” Lục Nhung đáp.
Lục Nhung xuống giường, cảm thấy hai chân mỏi nhừ.
Cậu chầm chập đi đến trước tủ quần áo.
Thấy đám cà vạt bên trong, cậu lại nhớ lại chuyện Khương Thiệu làm tối qua. Mặt Lục Nhung đỏ bừng, mở ngăn kéo đựng cà vạt ra giấu hết đi.
Cậu rất sợ Khương Thiệu lại dằn vặt cậu một lần như vậy nữa!
Lục Nhung mặc đồ lót trước, sau đó mới mặc áo phông và quần. Da cậu trắng trắng mềm mềm, ăn mặc như thế trông giống y như học sinh trung học.
Mà trên thực tế, cậu đã hai mươi hai tuổi rồi.
Lục Nhung đã bao dưỡng Khương Thiệu bốn năm.
Khương Thiệu dùng bốn năm này để bò lên đỉnh của giới giải trí.
Còn Lục Nhung, hãy còn là Lục Nhung của bốn năm trước.
Cậu không có bản lĩnh gì, không có ham muốn gì, không có chuyện muốn làm gì, cũng không có thứ muốn tranh gì.
Lục Nhung nhìn chính mình trong gương.
Mắt và mũi đều hơi ửng hồng.
Là do hôm qua cậu khóc.
Lục Nhung rửa mặt, lau sạch vệt nước mắt.
Điện thoại lại vang lên.
“Xuống đi.” Là anh trai gọi.
“Vâng.” Giọng Lục Nhung trời sinh mềm mại, vừa nghe đã biết là người không có chủ kiến.
Lục Nhung xuống tới nơi, liếc nhìn xe của anh trai.
Anh cậu tên Lục Tuyên, tướng mạo xuất chúng, năng lực cũng xuất chúng. Lục Tuyên theo mẹ xuất ngoại từ nhỏ, giao tiếp rộng rãi, chí hướng bay xa, khiến cho quanh thân anh sinh ra một loại hơi thở của người thành đạt.
Lục Nhung hơi sợ Lục Tuyên.
Lại hơi hâm mộ Lục Tuyên.
“Anh.” Lục Nhung hô lên một tiếng xong mới chui vào trong xe, ngồi cạnh Lục Tuyên. Cậu có chút luống cuống, không biết phải để tay ở đâu.
“Gầy.” Lục Tuyên nói. Anh đưa cho Lục Nhung một cái hộp “Phu nhân Cung bảo mang cho em.” Phu nhân Cung là mẹ của bọn họ.
“Em cảm ơn.” Lục Nhung nhận lấy.
Lục Tuyên xoa tóc Lục Nhung, cảm thấy không tồi, lại xoa thêm hai cái “Trưa muốn ăn gì?”
Lục Nhung đáp “Em cái gì cũng được.”
Lục Tuyên bất đắc dĩ nói “Biết là không cần hỏi em mà.”
Viền mắt Lục Nhung đỏ lên.
Cậu, cậu cũng biết tính cách này của mình rất đáng ghét.
Lục Nhung lấy dũng khí hỏi “Anh, lần này anh ở lại bao lâu?”
“Có lẽ là một hai tháng. Tình hình trong nước hiện nay đang tốt, anh về thăm dò xem sao rồi chuyển một phần trọng tâm về lại trong nước.”
“Vậy, vậy à.”
“Sao? Sợ anh quản em, nên không vui sao?” Lục Tuyên nhướn mày.
“Không, không có.” Lục Nhung nói “Em, em rất vui.”
“Đừng lo, anh đùa thôi.” Lục Tuyên dỗ dành nói “Trông mắt em đỏ hết rồi kìa.”
“Em, em, em…”
“Ngoan.” Lục Tuyên day day thái dương “Tối qua uống hơi nhiều, có chút nhức đầu, chúng ta đi ăn cái gì thanh đạm có được không.”
“Vâng.” Lục Nhung cúi đầu.
“Bình thường ngủ sớm dậy sớm mới tốt.” Lục Tuyên thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Lục Nhung, mở miệng dạy dỗ “Em không tự chăm sóc tốt cho mình, anh không ở trong nước cũng có thể kêu Khương Thiệu tới quản thúc em đó. Tối qua anh vừa uống rượu với cậu ta xong.”
Lục Nhung gật đầu.
Viền mắt có chút ướt.
Nhưng không rơi lệ.
Cậu, cậu đã hai mươi hai tuổi rồi.
Không thể cứ khóc mãi được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT