Lục Nhung thấy cả người mình như bị nướng chín.

Cậu ôm cổ Khương Thiệu, ngốc nghếch hôn Khương Thiệu.

Khương Thiệu thấy Lục Nhung nỗ lực nuốt lấy dục vọng của mình, muốn cúi đầu nhìn, nhưng lại bị đầu lưỡi của cậu hấp dẫn.

Tên nói lắp này cũng rất cố gắng nha.

Khương Thiệu không làm khó Lục Nhung, chuyên tâm hôn sâu với cậu.

Hơi thở Lục Nhung có chút loạn.

Cậu ôm chặt Khương Thiệu, hai chân hơi nhếch lên, vách thịt non mềm không thuần thục lắm mà cắn nuốt tên nhóc của Khương Thiệu. Mỗi lần tiến vào lại khiến trán cậu rịn ra thêm mồ hôi, ngón chân cũng không tự chủ căng cứng.

Mặt Lục Nhung đỏ rát, lúc hôn Khương Thiệu, còn không nhịn được phát ra tiếng rên yếu ớt.

Khương Thiệu chỉ hận không thể trực tiếp ăn sạch Lục Nhung.

Sao lại đáng yêu thế cơ chứ?

Rõ ràng chỉ cần hôn một chút cũng đỏ mặt, lại có thể tự mình mở chân quấn lấy. Khương Thiệu nắm tay Lục Nhung, âm thầm giúp cậu mượn lực. Lục Nhung dễ dàng hơn một chút, không khỏi siết chặt tay anh. Phía trên hôn Khương Thiệu, phía dưới cắn nuốt dục vọng của Khương Thiệu. Hơi thở cả hai đều nóng bừng gấp gáp.

Lục Nhung sức lực yếu, rất nhanh đã không chịu nổi cái loại ân ái kịch liệt này, mềm nhũn nằm trong lòng Khương Thiệu thở dốc.

Khương Thiệu cắn vành tai mẫn cảm của cậu.

Lục Nhung ai ui, giống như cầu xin tha thứ.

Khương Thiệu mơn trớn lớp mồ hôi mỏng trên lưng cậu, ngón tay dọc theo đường xương sống tinh tế đến tận xương cụt, rồi nhẹ nhàng xuống đến chỗ hai người kết hợp, như muốn chen thêm cả ngón tay vào.

Cả người Lục Nhung căng cứng, rất sợ Khương Thiệu sẽ chen ngón tay vào thật. Khương Thiệu thuận thế ôm Lục Nhung đổi chỗ, thành tư thế vào từ phía sau cho Lục Nhung thoải mái “Thế này mà đã không được rồi à? Tôi còn chưa bắn đâu, xem ra đêm mai cậu còn phải nỗ lực nữa rồi. Rõ ràng đã đồng ý là cậu tới, cuối cùng vẫn là tôi phục vụ cậu nha, ông chủ nhỏ.”

“Có, có phải tôi rất vô dụng không?” Lục Nhung đỏ mắt.

“Có, rất vô dụng.” Khương Thiệu đâm dục vọng vào sâu hơn, gần như muốn vùi cả gốc vào trong thân thể Lục Nhung. Anh hôn vành tai Lục Nhung “Cậu chả có tí ích lợi gì, lại còn nhát gan, thân thể thì dâm đãng, nhưng mà, trên giường cũng không tính là quá vô dụng, là loại trời sinh nên nằm trên giường ngoan ngoãn chờ người đến làm.”

Lục Nhung hít mũi, nhịn không để nước mắt chảy xuống.

Bên ngoài vang lên tiếng sấm.

Thân thể cậu hơi phát run, vô thức áp sát vào nguồn nhiệt bên người.

Khương Thiệu ôm chặt Lục Nhung vào lòng, liếm liếm khóe mắt hồng hồng của cậu.

“Sao cứ động tí là khóc thế?” Khương Thiệu nói “Bảo bối, cậu khóc càng khiến người khác muốn bắt nạt cậu thôi. Người bên ngoài lòng dạ hiểm ác, không có ai đối tốt với cậu như tôi đâu. Bọn họ sẽ lừa cậu lên giường, ăn sạch, sau đó thì phủi mông bỏ đi. Dù sao người không thú vị như cậu, không đáng để tiêu tốn tâm tư đi dỗ dành, ăn xong là có thể vứt.” Khương Thiệu vừa nói vừa đỉnh vào điểm mẫn cảm của Lục Nhung “Bảo bối, tôi đâm chỗ này, cậu có thoải mái không?”

Lục Nhung đỏ ửng mắt không đáp.

Khương Thiệu cố tình ngừng lại, trêu chọc hỏi “Khó chịu à?”

Nước mắt của Lục Nhung rốt cuộc vẫn lăn xuống “Thoải, thoải mái.”

Khương Thiệu hài lòng hầu hạ Lục Nhung bắn ra, chính mình cũng xuất trong cơ thể cậu. Anh rút ra, kéo áo mưa ném vào thùng rác xong thì ôm cậu đi tắm.

Lục Nhung mê man ngủ mất.

Khương Thiệu không ngủ, ngồi ở đầu giường hút thuốc. Hút một lúc, anh nhìn cái mông trắng nõn kia, đột nhiên sinh ra xúc động muốn lưu lại ấn kí trên người Lục Nhung. Sau khi ý thức được mình nghĩ gì, Khương Thiệu ném thẳng điếu thuốc vào thùng rác.

Điếu thuốc làm tan chảy cái áo mưa bọc đầy tinh dịch.

Khương Thiệu quay đầu nhìn Lục Nhung đang ngủ say bên cạnh.

Đối với “cậu đàn em nhỏ bé” này, ban đầu, Khương Thiệu chỉ thấy rất thú vị. Tên nhóc ấy hoàn toàn không giống anh trai mình. Nhát gan, yếu đuối, không đáng để tâm, vĩnh viễn không có cảm giác tồn tại, bị người cười nhạo cũng không dám phản kháng.

Tên nhóc này như vậy có bị người khác bắt nạt cho khóc cũng là đáng đời.

Cho nên, khi Lục Nhung đưa ra yêu cầu bao dưỡng, Khương Thiệu mới cực kì tức giận. Đúng, cha mẹ anh không còn, anh trai anh bị bệnh, anh thì vô dụng, đến cả tiền chữa bệnh cho anh mình cũng không kiếm được, thể loại tạp nham nào cũng có thể giẫm lên đầu lên cổ anh.

Người bên ngoài ghê tởm như vậy, cái tên vẫn luôn bị anh coi thường, cần anh chăm sóc này, thế mà cũng dám ghê tởm luôn?

Lắp ba lắp bắp nói bao dưỡng thành bao bao bao bao dưỡng thì sẽ đáng yêu hơn một chút sao? Cũng muốn cầm tiền đi chà đạp tôn nghiêm của người khác?

Có tiền thì giỏi lắm à?

Đúng, giỏi chứ. Anh cần tiền, nên anh thỏa hiệp, là chính bản thân anh đồng ý. Cho nên, mỗi lần anh muốn làm chết Lục Nhung ở trên giường, anh lại phải khắc chế mình không quá đáng quá.

Anh nhớ Lục Nhung dễ ốm.

Anh nhớ Lục Nhung sợ những ngày mưa gió sấm sét.

Người trong lòng anh đáng lẽ phải giống như Lục Tuyên, có lí tưởng và mục tiêu của mình, vĩnh viễn kiên trì đi về phía trước. Lúc bọn họ sánh vai nhau bước đi, thì cho dù là gặp phải chuyện gì, cả hai cũng đều có dũng khí đối mặt.

Còn loại nhát gan yếu đuối giống như Lục Nhung này, nếu không phải lúc đầu Lục Tuyên nhờ anh chăm sóc, anh sẽ không thèm liếc lấy một cái.

Thế nhưng dựa vào cái gì?

Lục Nhung dựa vào cái gì mà kiên định quấy phá tất cả kế hoạch tương lai của anh xong lại tỏ vẻ vô tội muốn rời đi?

Lục Nhung dựa vào cái gì mà nói đến là đến, nói đi là đi?

Lục Nhung dựa vào cái gì mà ở sau lưng anh tìm kiếm người khác?

Khương Thiệu hung hăng cắn lên cái cổ trắng trẻo của Lục Nhung.

Lục Nhung đau run cả người, mơ mơ màng màng gọi “Khương, Khương Thiệu…”

Khương Thiệu ôm cậu vào lòng, dỗ như dỗ trẻ em “Ngoan, ngủ đi.”

Lục Nhung cảm thấy cái đau vừa nãy dần dần biến mất, vùi đầu vào trong lòng Khương Thiệu ngủ say.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play