“A Tư, chắc tôi phải gọi cậu là chị dâu rồi.” Lương Mộc Khâm cười hì hì nói: “Lúc đó cậu nói nhiều như vậy, tôi cũng không đi coi mắt nữa. Cậu nói đúng, đời người rất khó có thể tìm được tri âm tri kỷ của mình.”

“Sau đó…..” Lương Mộc Khâm lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, “Yên tâm, tôi sẽ đối xử thật tốt với em gái hai người.”



Hôn lễ.

Trang Vũ Phong nắm tay Tư Dạ Bạch, lặng lẽ đứng sau đám người, quan sát đôi cô dâu chú rể.

Tư Dạ Bạch xúc động nói: “Thật không ngờ hai người họ lại về chung một nhà.”

“Bạn em cũng không tệ.”

“Không phải anh nên gọi em rể sao?” Tư Dạ Bạch cười hắn.

Trang Vũ Phong liếc y, “Vậy em để hắn gọi là chị dâu đi, rồi anh gọi hắn là em rể.”

“Ai là chị dâu?” Tư Dạ Bạch chọt eo hắn, “Hả? Anh nói ai là chị dâu?”

Hầu kết Trang Vũ Phong giật giật. Dạ Bạch vừa đi học tập ở Địa ngục phương Tây về đã kéo hắn tới đây dự lễ cưới, lúc này hôn lễ đã kết thúc rồi, có nên làm vài chuyện thiếu đứng đắn không nhỉ?

“Mộc Khâm!”

“Sao vậy?” Lương Mộc Khâm ôm lấy vợ yêu.

Trần Vũ Thanh hơi kích động, “Hình như em thấy anh hai và anh Tư!”

“Em nói gì?” Lương Mộc Khâm trợn to hai mắt.

Hốc mắt Trần Vũ Thanh đỏ lên, “Khi còn bé, thầy bói nói em có thể dễ dàng nhìn thấy những thứ không nên thấy, không biết có thật không.”

Trong lòng hai người thực ra đã kết luận, chắc là nhớ quá sinh ảo giác thôi.

Lương Mộc Khâm trộm hôn lên khuôn mặt vợ yêu, “Anh sẽ đối xử với em thật tốt.”

“Ừm.”

Không ngờ lúc mở bao lì xì, bọn họ lại nhận được hai cái bao kí tên Trang Tam gia và Tư Tứ gia. Bên trong chỉ có hai tờ giấy, một tờ Tư Dạ Bạch viết: “Còn dám kêu chị dâu thì cẩn thận tối tôi tới tìm cậu chơi.”. Một tờ khác Trang Vũ Phong viết: “Bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn.”

Đôi vợ chồng mới cưới đều cười ra nước mắt, thật sự tốt quá rồi.



Nhiều năm về sau, khi tội ác đã bị chôn vùi, khi những người biết chuyện đều đã già đi, có một vị luật sư trẻ tuổi đang đứng trên giảng đường đại học.

“Luật sư Tư, tại sao anh lại chọn nghề này?”

“Bởi vì chú của tôi, chú là một vị luật sư rất đáng kính trọng.” Tư Nhược Phong nghiêm túc nói: “Chú đã dạy tôi rất nhiều điều, thứ nhất là tình yêu, thứ hai là sự dũng cảm. Là một người làm luật pháp, có lẽ các bạn  sẽ thấy sự không hoàn mỹ của nó, rồi muốn hoàn thiện và thúc đấy nó phát triển hơn.

Nhưng các bạn phải nhớ rằng – luật pháp sinh ra là để tuân thủ nghiêm ngặt. Thứ duy nhất có thể trừng trị được tội ác, cũng chỉ có pháp luật. Còn bác bỏ công lý hay giương cờ báo thù sau khi gặp chuyện? Đều là phạm tội hết.”

“Tứ gia có người nối nghiệp rồi.” Lục Xử xúc động nói.

“Ta phải gọi ngươi là Nhị gia mới đúng chứ? Lục Nhị gia?” Tư Dạ Bạch trêu chọc hắn.

“Cút.”

“Đừng đẩy ta nữa, rớt đó rớt đó.”

“Không thể tin được! Cả đường ngươi cứ chăm chăm bảo vệ cái bánh ngọt đó!”

“Ai bảo địa phủ không mua được ngải cứu*?” Nhà y lại có một người cực yêu  bánh ngọt mà.

“…Này.” Lục Xử sờ sờ mũi, “Lát nữa chia cho ta một chút nha.”

“Làm gì?” Tư Dạ Bạch biết mà còn hỏi.

Lục Xử thẹn quá hóa giận nói: “Đem về trêu mèo.”

Tư Dạ Bạch rùng mình, “Cẩn thận mèo nhà ngươi cào nát mặt đó.”

“Hắn làm sao nỡ. Hơn nữa người nhà ngươi cũng có kém cạnh đâu, mặt lúc nào cũng lạnh ngắt, sắp bằng hàn băng trong băng sơn địa ngục rồi.”

“Ai nói, Vũ Phong rất dịu dàng đó!”

Hai vị đại nhân trốn ra ngoài rất là vui vẻ, nhưng hôm nay cư dân thành Phong Đô lại rất là không vui. Hu hu hu hu hu, hai người các ngài muốn nhây tới bao giờ đây?

Tiết thanh minh sắp đến, chúng tôi cũng muốn về gặp cố nhân lắm, nhưng mà không dám ra khỏi cửa thành nha. QAQ

*Khs lại là ngải cứu, bánh ngải cứu chăng…. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play