"Huyết liệu" của Ngôn Diệp rất hiệu quả, mấy ngày sau Cố Ngôn cũng không còn đau nữa, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
(Liệu: cách chữa bệnh, trị liệu; Huyết liệu: phương pháp chữa bệnh bằng máu)
Khí trời càng ngày càng nóng, buổi sáng vừa mở mắt đã quá 30 độ. Cố Ngôn nằm trên ghế sô pha ngủ rất mất hình tượng, hắn vốn ngồi xem tivi, một lúc liền ngủ quên mất.
Ngôn Diệp ngồi đối diện trên một cái sô pha khác, nhìn tư thế ngủ của hắn mà cười, nhưng rất nhanh y không cười nổi nữa.
Tính ngày tháng, tựa hồ cũng xấp xỉ, chờ Hồ vương thuận lợi xuất thế nhiệm vụ của y liền hoàn thành, nuôi nấng cùng dạy dỗ sau này không cần y quản, thế nhưng... nhìn Cố Ngôn đang ngủ say, Ngôn Diệp nhớ tới trưởng lão xuất hiện trong mơ y tối hôm qua.
Đối thoại qua giấc mơ là phương thức giao lưu của Hồ tộc. Trưởng lão hỏi y bao giờ mang Cố Ngôn về Hồ tộc?
Ngôn Diệp lúc đó hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: "Tại sao phải dẫn hắn về Hồ tộc?"
"Hắn tuy rằng mang thai Tinh nguyên thành công, nhưng dù sao cũng là nhân loại, còn là một người đàn ông, ở địa phương hắn ở không cách nào bảo đảm việc sinh sản thuận lợi, chỉ có dẫn hắn về Hồ tộc..."
"Không!" Gần như không hề nghĩ ngợi, Ngôn Diệp lắc đầu nói: "Ta sẽ không dẫn hắn về Hồ Tộc."
Với nhân loại mà nói, Hồ tộc là nơi nguy hiểm, y biết rõ cho dù y một phút không rời Cố Ngôn, cũng không thể đảm bảo hắn tuyệt đối an toàn.
Trưởng lão không hỏi y tại sao, sau một lúc trầm mặc, nói: "Ngươi đã kiên trì, vậy ta không có ý kiến, chuyện này quyền quyết định ở ngươi."
Trưởng lão xoay người chậm rãi đi vào bóng tối, trong khi đang từng chút từng chút biến mất, giọng nói già nua, phảng phất như đã chứng kiến vô vàn năm tháng trôi qua nói: "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là Hồ Tộc, mà hắn là nhân loại, người của hai thế giới thì không cách nào gần nhau."
Sau khi Ngôn Diệp tỉnh lại, mỗi câu đối thoại cùng trưởng lão trong mộng đều nhớ rõ ràng. Y nhìn Cố Ngôn ngủ đối diện, nhớ tới câu nói sau cùng của trưởng lão, bọn họ không cách nào gần nhau. Cũng chính là đang nhắc nhở y... y không thể yêu Cố Ngôn?
Thế nhưng, tại sao phải nhắc nhở y không thể yêu Cố Ngôn?
Cảm giác yêu một người đối với Ngôn Diệp mà nói thật xa lạ.
Gặp gỡ Cố Ngôn là ngẫu nhiên, nhưng yêu nhau thì không như thế, đó là cảm tình càng sâu nặng hơn. Y thừa nhận ở bên cạnh Cố Ngôn rất thoải mái, cũng rất vui vẻ, cũng với tình ái thì không giống, mà là một loại cảm giác yên bình mãn nguyện.
Thiên tính Hồ tộc cũng không khát vọng yêu đương, nhưng họ hiểu tình yêu khiến họ dễ dàng mất kiểm soát. Mấy trăm năm một mình đã khiến Ngôn Diệp tê dại, y không yêu người nào, cho rằng không nắm giữ, thì tự nhiên cũng không có một ngày mất đi.
Hồ tộc cùng nhân loại vốn bất đồng, biển cạn đá mòn cùng đến chết không đổi chỉ là một loại khát vọng, không ai tin tưởng Hồ tộc sẽ yêu một nhân loại bình thường.
Đồng dạng, Ngôn Diệp cũng không tin tưởng.
Cố Ngôn tỉnh dậy đã là xế chiều, giấc ngủ khiến đầu hắn có chút choáng váng.
Trong phòng yên tĩnh, Ngôn Diệp hình như không ở nhà. Nằm thêm một lúc, hắn đứng dậy, hoạt động tay chân một chút rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lúc rửa tay, hắn ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Ở nhà lâu, cả người trắng ra không ít. So với màu da khỏe mạnh trước kia, bây giờ trông như bệnh nặng mới khỏi.
Hắn lắc đầu, quyết định đi ra ngoài một chút. Tuy Ngôn Diệp muốn hắn tốt nhất không nên ra ngoài một mình, trước khi ra ngoài ít nhất phải nói với y một tiếng.
Nhưng hắn không thích bị bao bọc như vậy, cũng không phải hắn cậy mạnh, chỉ là không muốn bị đối xử như phụ nữ mang thai.
Huống hồ hắn cũng chỉ đi dạo loanh quanh, rất nhanh sẽ về.
Gần nhà Cố Ngôn có một công viên nhỏ, không có mấy trò vui chơi gì đó, nhưng có rất nhiều loài cây, vì thế bình thường cũng ít người qua lại. Trước đây Cố Ngôn thỉnh thoảng cũng đi ra ngồi một lát, từ sau khi Ngôn Diệp đến đây đã có một đoạn thời gian không đến, cây trong công viên nhỏ đã cao hơn không ít, ngồi dưới bóng cây rất mát mẻ.
Cố Ngôn tìm cái ghế dài ngồi xuống, bốn phía vang tiếng chim hót, rất thư thái. Cố Ngôn thở dài, nhìn chằm chằm một gốc cây xa xa mà xuất thần.
Hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng hỗn loạn, sắp xếp lại như một bức tranh mất vài mảnh ghép. Cố Ngôn nhớ lại lần đầu tiên gặp Ngôn Diệp, luôn cảm thấy giống như thiếu cái gì...
Không biết qua bao lâu, hắn lấy lại tinh thần, cảm thấy phía sau hình như có người nhìn hắn, quay đầu lại, ngây ngẩn cả người.
"Là mày?"
Cố Ngôn chỉ có chút ấn tượng với tên của gã, cùng với biết đối phương từng muốn giết hắn.
Người đàn ông quen thuộc kia đứng cách xa hắn mấy bước, mặt không thay đổi nhìn hắn. Chỉ là tạo hình lần này còn xa mới được thần khí như lần trước, trên mặt còn mang theo vết thương, một cánh tay buông thõng, tư thế hơi mất tự nhiên, bước đi còn có chút thọt.
"Mày không chết?" Còn tàn thành như vậy?
Vụ Qua cười khàn, hỏi ngược lại: "Ngôn Diệp bảo ngươi ta chết rồi sao?"
Cố Ngôn không lên tiếng, nhưng trong lòng có chút căng thẳng.
Nhìn hắn một lúc, Vụ Qua nhấc khóe miệng: "Ta cùng Cố Ngôn dù sao cũng là đồng tộc, hắn không thể tàn nhẫn hạ sát thủ với ta, hơn nữa còn làm một nhân loại..." câu kế gã không có nói hết, nhưng ý tứ chẳng cần nói cũng biết.
Cố Ngôn rõ ràng, nhưng không nói gì. Gây xích mích ly gián rõ ràng như thế ai cũng nghe được, nhưng có tác dụng hay không, chỉ có chính hắn biết.
"Nhưng hắn đánh ta về nguyên hình, ra tay cũng coi như đủ nặng." Vụ Qua cười gằn, "Nhưng hắn chắc chắn sẽ không nghĩ đến ta có thể khôi phục hình người nhanh như vậy."
Đối mặt với vị "Nhân yêu tiên sinh" từ cõi chết trở về này, Cố Ngôn thực sự không biết nên nói gì, thuận miệng bảo, "Vậy mày từ từ dưỡng thương đi..."
(Nhân yêu: Nam giả nữ)
Câu nói quan tâm nhưng từ miệng hắn ra lại có cảm giác trào phúng. Vụ Qua lườm hắn một cái, Cố Ngôn sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Hôm nay Cố Ngôn mặc quần đùi đến đầu gối, khiến Vụ Qua nhìn thấy dây đỏ trên mắt cá chân hắn, trong chớp mắt kinh ngạc, sau đó nhướn mày, "Không nghĩ đến hắn ngay cả thứ kia cũng giao ngươi rồi."
"Cái gì?" Cố Ngôn không nghe rõ.
Vụ Qua không nói gì, đột nhiên nhíu mày, cả người lảo đảo như muốn ngã xuống. Cố Ngôn không nghĩ nhiều, vài bước tiến lên đưa tay đỡ gã.
Không nghĩ tới hắn sẽ đến đỡ mình, Vụ Qua nhắm mắt, hỏi: " Không sợ ta giết ngươi?"
Cố Ngôn nói quanh co ứng tiếng. Cũng không phải hắn muốn "lấy đức báo oán", chỉ là so với khí thế hơn người lần trước, bây giờ Vụ Qua chỉ như con gà bại trận, hoàn toàn không cảm giác được nửa điểm uy hiếp.
Nhân lúc người ta gặp khó khăn, hắn cũng không làm mấy chuyện bỏ đá xuống giếng, cuối cùng không còn cách nào khác nói: "Mày muốn giết tao thì tao cũng không chạy được..."
Vụ Qua trầm mặc, cười khẽ, "Yên tâm, hôm nay ta không phải tìm ngươi gây phiền phức."
Cố Ngôn trợn mắt, nghĩ thầm: vậy trước tiên đem thương dưỡng cho tốt rồi hãy nói vậy đi, "Có thể đứng không? Đứng được tao liền thả lỏng tay."
Vụ Qua hít một hơi, đứng thẳng người.
Cố Ngôn lập tức buông gã ra lui sang bên cạnh hai bước, cười gượng, "Đã không có gì chuyện vậy tao đi trước..."
"Ngươi không tò mò quan hệ của ta cùng Ngôn Diệp?" Hắn vừa muốn trốn, Vụ Qua liền hỏi.
Cố Ngôn biết gã đến đây là muốn nói gì đó với mình. Mặc dù lời gã không đáng tin, nhưng hắn vẫn muốn nghe một chút.
Thấy hắn dừng lại, Vụ Qua cười khẽ, sau đấy lấy tay che miệng ho hai tiếng. Tuy rằng thương tích đầy người, nhưng lớn lên đẹp đẽ chính là có chỗ tốt, chỉ nhìn cái mặt cũng có mấy phần cảm giác bệnh mỹ nhân.
"Có vẻ Ngôn Diệp cũng không nói cho ngươi biết cái gì..." gã lắc đầu, có chút tiếc hận, "Kỳ thực, cũng không cần che giấu."
"Mày muốn nói gì cứ nói thẳng!" Cố Ngôn cau mày, nghĩ hắn là tên đần thì thôi, nhưng coi hắn là khỉ đùa bỡn cũng quá khinh thường thông minh loài người rồi.
Vụ Qua liếc hắn, rồi dời tầm mắt về phía xa, "Ngôn Diệp có huyết thống Vương tộc chính tông Hồ tộc ta, hắn từ khi sinh ra đã cao cao tại thượng, có thể ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt thích làm gì thì làm.Nhưng ta không giống, ta... có huyết thống hạ đẳng nhất trong tộc, xuất thân thấp hèn, vì muốn làm mình trở nên mạnh mẽ nên nỗ lực tu luyện, mới có thể từng bước bò lên vị trí hôm nay.
Mỗi lần sống sót qua nguy hiểm, ta liền tự nhủ: ta muốn trở thành người tối cao trong Hồ tộc, ta muốn những kẻ xem thường ta, từng bắt nạt người của ta hối hận!"
Nghe xong "giai thoại thiếu niên nghèo khó phấn đấu" của gã, cộng thêm tạo hình thê thảm hiện tại, Cố Ngôn bắt đầu có chút đồng tình gã.
Nhưng hắn thấy mình không có trách nhiệm an ủi, suy tính nhân cơ hội tìm điểm liên quan đến chuyện của Ngôn Diệp, hắn thuận miệng hỏi: "Vì thế nên mày chán ghét hắn?"
Nhưng gã lại hỏi ngược hắn, "Ngươi thích hắn?"
"Ế?" Cố Ngôn ngẩn người, đề tài không khỏi xoay chuyển quá nhanh đi...
Phản ứng này của hắn, cũng coi như không đánh tự khai...
"Cũng chẳng trách..." Vụ Qua cười đến âm dương quái khí, "Đến cả sinh con cũng muốn giúp hắn rồi, xem ra thật sự thích hắn."
Tuy rất muốn thét một câu "Ông đây thích ai liên quan cái XXX đến mày", nhưng Cố Ngôn cắn răng không lên tiếng.
Vụ Qua lại tiếp: "Có điều, Hồ tộc ta thiên tính dâm loạn, Ngôn Diệp càng nổi danh phong lưu, nam nữ cùng hắn có quan hệ nhiều không đếm xuể...", gã có ý tứ khác nhìn hắn một cái, "Ngươi cảm thấy hắn sẽ có hứng thú với ngươi?"
Cố Ngôn hiểu ý gã, vẫn là muốn nói Ngôn Diệp chỉ là vì đứa bé, mà hắn chính là bất hạnh bị chọn. Nhưng nghe nhàm rồi, hắn không giận nổi.
Lắc đầu, hắn nói, "Chẳng dễ nghe gì, tao tuy rằng trì độn, nhưng vẫn rõ ràng mình muốn làm gì. Nếu như không phải thích hắn, tao sẽ chẳng ở bên cạnh hắn làm gì." Nếu như ngữ khí của hắn căm phẫn sục sôi, lời nói này có thể rất có khí thế, nhưng khẩu khí Cố Ngôn lại như đang bình tính nói một chuyện bình thường.
Vụ Qua nhìn hắn, đột nhiên cười, "Ngươi thật là một nhân loại đơn thuần."
Cố Ngôn biết đây không phải khen hắn, "Nhân loại" ở trong miệng Vụ Qua mang đầy nghĩa xấu, không tiếp tục để ý, xoay người rời đi. Thế nhưng trước khi đi để lại câu "Tao sẽ không nói cho Ngôn Diệp chuyện hôm nay" cho gã, một mình hắn phiền lòng là đủ rồi.
Vụ Qua đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa. Ngoài đơn thuần, khuyết điểm lớn nhất của nhân loại chính là cảm tình phong phú.
Sau khi Cố Ngôn đi khuất bóng, một con hồ ly màu xám xoay người chậm rãi đi vào bụi cây gần đó.
Lúc Cố Ngôn trở về nhà, trời đã xẩm tối, trong phòng không có ánh đèn, hắn cho rằng Ngôn Diệp chưa về. Lên tầng, vừa định nhấc tay mở điện, trong bóng tối có một đôi mắt sáng nhìn chằm chằm dọa hắn hết hồn, tay run run trượt ba bốn lần mới bật được công tắc.
Nam nhân ngồi ở trên ghế sô pha, mặt không biểu tình nhìn hắn.
"Anh trở về cũng không bật đèn? Muốn hù chết tôi a!" Cố Ngôn oán giận.
Vẻ mặt Ngôn Diệp có điểm khác lạ, "Em đi đâu?"
"Đi công viên dạo chút."
"Chỉ một mình em?"
Nghe y hỏi như vậy, Cố Ngôn cảm thấy không đúng, nhưng vừa theo bản năng "Ừ" một tiếng, nghĩ có thể cho qua là tốt nhất.
Chỉ thấy Ngôn Diệp chậm rãi nhíu mày, sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Cố Ngôn trong lòng hoảng sợ, có chút chột dạ, "Làm sao vậy?"
"Tại sao nói dối?" Ngôn Diệp từng bước một đi về phía hắn.
Trên mặt Cố Ngôn có lúng túng khi bị vạch trần, nhưng nhiều hơn là do thái độ không rõ của Ngôn Diệp lúc này.
Ngôn Diệp tới gần, Cố Ngôn đã ngửi thấy mùi nước hoa trên người y.
Ngôn Diệp mở miệng trước, y nheo mắt kéo cổ áo Cố Ngôn, "Trên người em toàn mùi vị thời điểm phát tình mới có, dính đầy cả một thân, rốt cuộc dựa vào hắn bao nhiêu gần?"
Mùi phát tình gì Cố Ngôn không biết, nhưng Ngôn Diệp hiện giống như đang bắt quả tang hắn cùng người khác vụng trộm, càng buồn cười hơn là trong ánh mắt y có một luồng trào phúng, giống hệt người đàn ông kia.
Cố Ngôn cười lạnh một tiếng, không thua kém hất cằm nói: "Anh dựa vào cái gì nói tôi? Còn trên người anh là cái mùi lẳng lơ ở đâu ra!"
Ngôn Diệp trầm mặt xuống, không lên tiếng.
Vẻ mặt y như ngầm thừa nhận khiến Cố Ngôn cười gằn, "Tôi nhầm, trên người anh là mùi nước hoa hàng hiệu, cao quý lắm!"
Hai người trước đây nói chuyện mang theo đao thương không ít, nhưng đều là nói giỡn trêu chọc, chưa bao giờ như hôm nay, triệt để vô tình.
Nhắm mắt một lúc, Ngôn Diệp trong lòng tức giận ngột ngạt. Cố Ngôn thầm nghĩ, y tức giận thật à. Ngôn Diệp lúc tức giận cho hắn một cảm giác rất xa lạ.
"Em gặp Vụ Qua rồi phải không?" Ngôn Diệp hỏi.
Biết Vụ Qua chính là người đàn ông kia, Cố Ngôn cũng không phủ nhận.
Ngôn Diệp nheo mắt, "Hắn ta nói với em cái gì?"
"Không có gì."
"Các người ở cùng nhau một câu cũng không nói?"
Cố Ngôn phát hỏa, đẩy Ngôn Diệp, "Muốn biết thì đi mà hỏi hắn! Đồng tộc với nhau còn không mở miệng được à?"
Ngôn Diệp bắt lấy cánh tay của hắn, kéo hắn đến trước mặt mình, thấp giọng nói: "Em đi gặp ai tôi cũng có thể mặc kệ, thế nhưng Vụ Qua lại khác, em nên nhớ hắn ta muốn giết em. Còn nữa, tôi không thích em nói dối tôi."
"Có thể, vậy tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh, anh cũng không cần nói dối."
"Cái gì?"
"Sau khi sinh đứa bé này, anh sẽ làm gì?"
Hơi cau mày, Ngôn Diệp buông cánh tay hắn ra, xoay người, "Cái này không cần em bận tâm."
Thái độ lạnh lùng của y khiến Cố Ngôn cắn răng, lửa tích tụ trong lồng ngực, rốt cuộc không nhịn được: "Anh kỳ thực chỉ muốn tôi sinh nó ra đúng không?"
Ngôn Diệp có chút không rõ quay đầu lại nhìn hắn, "Em nói cái gì?"
Nếu đã mở miệng, vậy tiếp tục sẽ không khó khăn nữa, "Anh chỉ muốn tìm một người sinh đứa bé, sở dĩ tìm đến tôi, là bởi tôi da dày thịt béo chịu được dằn vặt đúng không? Chờ sinh nó ra tôi cũng chẳng còn giá trị lợi dụng, anh tùy tiện liền có thể..."
"Đủ rồi!" Ngôn Diệp quát một tiếng.
Cố Ngôn dừng lại nhìn y, sau đó hỏi: "Anh không phủ nhận?"
Tại sao phải phủ nhận? Y lúc đầu đích thực nghĩ như vậy, điểm khác đáng nói duy nhất là y từng muốn cho Cố Ngôn một ít bồi thường, dù sao cũng gây nên thương thế cho hắn. Nhưng ở cùng Cố Ngôn lâu, ý niệm này của y cũng phai nhạt, bởi y cảm giác mình còn muốn Cố Ngôn ở bên cạnh rất lâu...Mãi đến khi trưởng lão trong mơ nhắc nhở, y mới nhận ra, cuối cùng y vẫn phải rời khỏi.
Ngôn Diệp nhìn chằm chằm Cố Ngôn một lát, đột nhiên châm chọc cười.
"Những cái này là hắn ta bảo em hỏi?" Cười xong, y nhìn Cố Ngôn, vẻ mặt lạnh đến đáng sợ, "Hai người gặp nhau mấy lần, em nghe hắn vậy, hắn nói cái gì em liền tin cái đấy."
Cố Ngôn hai tay nắm chặt thành nắm đấm, "Tôi vẫn muốn hỏi anh..."
"Trước không hỏi, gặp Vụ Qua liền quyết tâm hỏi?" Ngôn Diệp cũng cảm thấy tâm tình hiện tại có chút không đúng, nhưng y không ngừng được, y không biết ngọn lửa âm ỉ trong lòng mình là cái gì, chỉ biết nếu không phát tiết, y sẽ phát điên.
"Suýt nữa thì quên, các người lần đầu gặp mặt thiếu chút là làm rồi, khi đó hắn là nữ không đem em làm thư thái, nên bây giờ biến về nam nhân thỏa mãn em?"
"Cút mẹ anh đi!" Cố Ngôn rốt cuộc không nhịn được to tiếng chửi, xông tới tóm chặt cổ tay Ngôn Diệp, thế nhưng đừng nói đánh, tiếng chửi cũng chưa nói hết đã bị Ngôn Diệp xoay người lại kiềm chặt.
Vỗ mông hắn, Ngôn Diệp như trêu đùa hỏi: "Hắn có thể thỏa mãn em sao?"
"Anh..." Cố Ngôn nghiến răng, cánh tay gồng lên nổi đầy gân xanh.
"Hay là cái tên dâm đãng kia cho em làm hắn? Cứng đến nỗi lên à..."
"Con mẹ nó anh cho rằng ai cũng với anh như thế à!"
Cố Ngôn rống to, cả người tức giận phát run. Ngôn Diệp như là lập tức tỉnh lại, nhìn Cố Ngôn ngẩn người, sau đó buông lỏng tay.
Vừa được thả ra, Cố Ngôn lập tức chạy xa y, Ngôn Diệp ở phía sau hắn nhìn hắn một lúc, cuối cùng bước về phòng, một câu cũng không nói.
Cố Ngôn ngẩn người đứng tại chỗ, trong một khoảng thời gian rất dài, hắn chỉ có thể nghe tiếng hít thở của mình, nhợt nhạt, như lúc nào cũng có thể đình chỉ.
Có một số việc một khi bắt đầu sẽ rất khó kết thúc. Cố Ngôn cảm thấy hắn và Ngôn Diệp như vợ chồng cãi nhau, cùng là đàn ông nhưng đánh nhau cũng không nổi, rất uất ức, nhưng so với Ngôn Diệp hắn càng uất ức hơn.
Ngôn Diệp càng ngày càng lạnh nhạt Cố Ngôn, giống như cảm tình bỗng chốc hạ nhiệt, tuy rằng bọn họ vẫn cùng một chỗ, Ngôn Diệp vẫn làm chuyện trước đây y làm, nhưng Cố Ngôn vẫn cảm nhận được.
Bọn họ như hai kẻ bị tình cảm nồng cháy nhất thời làm mụ mị đầu óc, chờ cảm xúc mãnh liệt biến mất, đầu óc cũng chậm chạp tỉnh táo. Ngôn Diệp trở nên trầm mặc hơn, ánh mắt cũng lạnh nhạt, nhiều tối đi đâu đến nửa đêm mới về. Càng ngày, Cố Ngôn càng tin tưởng điều Vụ Qua nói, dù nhân phẩm gã không tốt đẹp nhưng lời gã nói không phải không có lý.
Ngôn Diệp không muốn cúi đầu, nhưng Cố Ngôn cũng không muốn làm bên yếu thế, giống như một cuộc chiến tranh lạnh sau trận cãi vã của một đôi tình nhân bình thường.
Vài ngày sau Cố Ngôn phát hiện cái bụng của mình lớn lên, mặc dù không lớn như hoài thai mười tháng, nhưng mang cái bụng này so với vóc người hắn vẫn khá bất thường. Hắn không có cách nào trầm mặc tiếp nữa.
"Chẳng phải anh nói bụng sẽ không lớn lên sao?" Chờ Ngôn Diệp trở về, Cố Ngôn chỉ bụng mình hỏi.
Mà Ngôn Diệp chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn tựa như không quan tâm lắm, "Đã lớn hết mức rồi, sẽ không lớn thêm nữa."
Cố Ngôn bị dáng vẻ không sao cả của y chọc giận, "Vậy tôi muốn đi ra ngoài thì phải làm sao bây giờ? Vác cái bụng lớn vậy người khác còn tưởng tôi mắc bệnh gì!"
Ngôn Diệp đang đi về hướng phòng tắm, nghe hắn nói muốn đi ra ngoài, mới dừng lại nói: "Em bây giờ nơi nào cũng không được đi, chờ đến khi hài tử sinh ra thì thôi."
Cố Ngôn sửng sốt, dùng giọng điệu như nghe một trò đùa hỏi lại, "Anh đây là muốn giam lỏng tôi?"
Vẻ mặt dửng dưng, Ngôn Diệp nói, "Chỉ là đang đảm bảo an toàn cho em."
Chó má! "Vậy con mẹ nó anh đem xích tôi lại luôn đi!"
Ngôn Diệp đưa mắt nhìn sợi dây đỏ dưới mắt cá chân hắn, "Lúc cần thiết sẽ cân nhắc."
Đệt! Cố Ngôn hận không thể ném cả sô pha vào mặt y, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nắm chặt tay đấm mạnh một cái lên sô pha.
Tỉnh táo lại, việc xảy ra ngày hôm nay đã khiến Cố Ngôn ý thức được, bọn họ nhìn như chỉ là cãi vã bởi chút việc nhỏ, kỳ thực vấn đề nghiêm trọng nhất vẫn tồn tại.
...tất cả những điều này, hắn tuy là người trong cuộc, nhưng vẫn không hiểu rõ bằng một người ngoài.
Cảm giác như qua kỳ tân hôn rốt cuộc khiến người ta nhận ra rằng, đang yêu với kết hôn không thể giống nhau được, dù ví dụ như vậy hơi gượng gạo nhưng hắn lại không thể tìm ra hình dung nào càng thích hợp hơn.
Nằm một mình trên giường, tay hắn theo bản năng đặt trên bụng, tuy rằng không cảm giác được phản ứng gì bên trong, lại đột nhiên có chút sợ hãi, không nhịn được suy nghĩ lung tung, tỷ như nếu lúc này đột nhiên muốn sinh, đứa bé có phải giống như trong phim trực tiếp khoan thủng bụng hắn chui ra hay không? Cứ nghĩ đến đây hắn liền lạnh sống lung, trước đây có thể là vì Ngôn Diệp bên cạnh, hắn u u mê mê không lo nghĩ, hiện tại Ngôn Diệp không ở, hắn rốt cuộc thanh tỉnh.
Đột nhiên muốn một người thừa nhận nhiều như vậy, hơn nữa lại là một chuyện hoàn toàn chưa từng xảy ra, Cố Ngôn quả thực không biết nên làm gì cho phải. Đầu óc hoàn toàn không thể suy nghĩ, ngay cả tâm cũng trống rỗng, hắn nhét đầu vào chăn, không chỉ một lần tự nhủ: con mẹ nó mày không thể bị coi thường như thế được!
Nói tới nói lui, vẫn là không nhịn được muốn mắng Ngôn Diệp, hắn cảm giác mình sắp thành oán phụ đến nơi rồi. Đang lúc hắn oán thầm, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Nghe được tiếng bước chân, Cố Ngôn sửng sốt, vừa định ngồi dậy, phía sau lưng đã dán lên một người.
"Đã ngủ chưa?" Giọng Ngôn Diệp vang lên bên tai, trên người dính mùi rượu, ngay cả thanh âm cũng có mấy phần men say.
Mấy ngày không nghe y nói chuyện như vậy, hơn nữa một tay còn khoác lên eo hắn, Cố Ngôn nhất thời không biết phản ứng như thế nào, nhưng ngay lúc đó liền ý thức được một thân mùi rượu này của Ngôn Diệp là từ nơi nào tới.
Hắn không muốn mình giống đàn bà chất vấn chồng đi nơi nào lêu lổng, đành đơn giản nhắm mắt bất động.
Chỉ chốc lát sau, hắn nghe người phía sau cười một tiếng.
"Thật sự ngủ rồi?"
Sau đó, cảm giác chăn bị xốc lên, tay Ngôn Diệp mang theo hơi lạnh duỗi vào, vuốt nhẹ bên eo hắn, chậm rãi hướng xuống dưới...
Cố Ngôn mặt quần đùi hoa, cơ bản chẳng bao kín được cái rắm gì, nhìn trực tiếp thì chẳng có gì đẹp, nhưng sờ dưới chăn kiểu này lại có mấy phần tình thú. Tay Ngôn Diệp như châm lửa, ở trên đùi hắn nhẹ nhàng xoa nắn.
"Còn chưa ngủ đi? Mí mắt động nha..." giọng nam nhân trêu đùa ở bên tai, cực kỳ xấu xa.
Nỗ lực quên đi khiêu khích trên người, Cố Ngôn cả người cứng đến thẳng tắp, hắn có chút không rõ vì sao Ngôn Diệp đột nhiên khôi phục thái độ bình thường, nhưng lại không cảm thấy y đang say.
Lúc này tay Ngôn Diệp đang ở trên bắp đùi Cố Ngôn, ghé bên tai hắn có chút oan ức hỏi: "Thật sự không để ý tới tôi?"
Bị y trêu đùa đến toát mồ hôi, Cố Ngôn nhẹ nhàng nhúc nhích, một giây sau bàn tay trên đùi liền luồn vào trong quần cộc, đồng thời chính xác bắt lấy nhược điểm buông thõng giữa hai chân hắn.
Đại khái thật sự có chút say, Ngôn Diệp ra tay thật không phân nặng nhẹ, Cố Ngôn bị y cầm đến suýt hét ầm lên. Đến mức độ này thì không thể giả bộ nữa rồi.
"Buông tay!" Đau chết mất! Hắn giẫy giụa muốn đẩy người đằng sau ra.
Ngôn Diệp nở nụ cười, không những không buông tay, trái lại đem cả người hắn ôm vào lòng, trên tay còn động hai lần, "Thật muốn tôi buông tay? Em không phải thích như vậy sao, đều cứng rồi ——"
Trước đây không phải chưa từng nghe những câu như vậy, thế nhưng hôm nay Ngôn Diệp cho Cố Ngôn cảm giác hoàn toàn khác nhau, lúc này trở về, như không có chuyện gì xảy ra mang theo một thân mùi rượu lên giường, như là vui đùa xoa cậu nhỏ của hắn, có một khoảnh khắc, Cố Ngôn có loại cảm giác, Ngôn Diệp căn bản cũng không biết hắn là ai, giống như đang ve vãn mấy cậu ấm cô chiêu bên ngoài vậy.
"Được rồi Ngôn Diệp, anh trước tiên thả tôi ra!" Hắn dùng khuỷu tay đụng Ngôn Diệp.
"Làm sao vậy?" Nam nhân cúi đầu liếm cổ hắn, đầu lưỡi ướt nhẹp lướt qua, "Chúng ta chừng mấy ngày không có làm, em không muốn?"
Cảm giác ngón tay của y chạm vào hậu huyệt của hắn, Cố Ngôn cứng người, rốt cục không nhịn được dùng sức đẩy y ra, xoay người rống lên, "Tôi bảo anh buông tay con mẹ nó anh không nghe thấy à! Tưởng mình đang chơi gái đấy à!"
Ngôn Diệp một tay còn dừng giữa không trung, trên mặt lướt qua một tia kinh ngạc.
Cố Ngôn kéo quần liền trừng mắt nhìn y, trong phòng đột nhiên yên tĩnh, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc ồ ồ của hắn.
Hai người nhìn nhau chốc lát, Ngôn Diệp chậm rãi thả tay xuống ngồi dậy, "Làm sao vậy?"
"Lời này tôi nên hỏi mới đúng." Tiếng thở dốc của Cố Ngôn dần chậm, cau mày hỏi: "Anh đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Ngôn Diệp ngẩng đầu nhìn hắn, "Không phải trước kia đều như thế sao?"
Nhưng Cố Ngôn cảm thấy cùng trước đây hoàn toàn khác nhau, "Ngôn Diệp, chúng ta nên nói chuyện."
Câu nói này, như là đánh tan điều gì, bầu không khí lập tức trở nên xa lạ mà ngột ngạt.
"Nói chuyện gì?" Tựa hồ đối với điều này không cảm thấy hứng thú, Ngôn Diệp mặt không cảm xúc.
Cố Ngôn hít sâu một hơi, "Cách ở chung của chúng ta bây giờ không được ——"
Ngôn Diệp không lên tiếng, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Cố Ngôn suy nghĩ một chút, tiếp tục nói."Tôi nghĩ rồi, chúng ta như vậy rất kỳ quái. Những thứ khác trước không nói, tôi đối với anh cơ hồ không biết gì cả, nếu như chỉ là sống cùng đàn ông ngược lại cũng quên đi, thế nhưng anh ——"
"Em hối hận rồi?" Ngôn Diệp đột nhiên lên tiếng, giọng nói không chập trùng.
Cố Ngôn xưa nay chưa biết hối hận điều gì, vì thế khi Ngôn Diệp hỏi như vậy, không khỏi chậm rãi nhướn lông mày, có chút không phản ứng được hối hận y nói là chỉ cái gì.
Nhưng do dự cùng trầm mặc ở hắn, Ngôn Diệp xem như là xác nhận.
Nhìn hắn, Ngôn Diệp đột nhiên nhào tới.
Tất cả phát sinh quá nhanh, Cố Ngôn không phản ứng kịp bị ấn trên giường, vai bị ép tới đau đớn cũng chỉ có thể trợn mắt lên nhìn kẻ như mãnh thú trên người mình. Hắn biết Ngôn Diệp lúc ôn nhu có thể khiến người ta chết chìm, nhưng chưa bao giờ gặp ánh mắt như muốn đem người lột da nuốt sống này của y.
"Em hối hận rồi?" Cúi đầu, Ngôn Diệp nhìn hắn lần thứ hai hỏi: "Hối hận đáp ứng tôi? Hối hận theo tôi lên giường?"
Cố Ngôn cảm thấy hắn không thể nói lý. Bọn họ đã không còn ở cái tuổi bị tình yêu làm lu mờ lý trí, nhưng hiện tại Ngôn Diệp hết lần này đến lần khác ép hỏi khiến hắn căm tức. Từ đầu tới đuôi không may chính là hắn, bị dằn vặt cũng là hắn, hắn còn chưa nói gì, dựa vào cái gì bị thẩm vấn như "hồng hạnh xuất tường" (ngoại tình) như thế!
"Nói đi!" Ngôn Diệp nắm cằm hắn.
"Nói cái rắm a! Anh quậy đủ chưa?" Cố Ngôn miệng cũng khó mở ra, nhưng vẫn căm giận trừng lại, "Anh muốn say khướt thì ra bên ngoài phát tiết đi!"
Nhưng Ngôn Diệp cũng không buông hắn ra, mà lại hỏi: "Nói cho tôi biết, em không hối hận đúng không?"
Cố Ngôn không biết tại sao y chấp nhất với vấn đề này như vậy, nhưng xem ra, bây giờ cùng Ngôn Diệp nói gì cũng đều phí công.
"Không nói cái này nữa được không?" Hắn bất đắc dĩ thở dài, "Anh uống say rồi, Ngôn Diệp, chúng ta ngày hôm nay không nói chuyện nữa. Chờ anh tỉnh táo lại——"
"Tôi hiện tại rất tỉnh táo!" Ngôn Diệp ngắt lời hắn rồi cười, "Em có biết hay không dáng vẻ em bây giờ rất giống đàn bà mang thai đang oán giận ——"
"Tôi không muốn cùng anh cãi nhau!" Cố Ngôn rống lên, vung tay vào mặt Ngôn Diệp.
Ngôn Diệp né tránh, buông lỏng bàn tay nắm cằm hắn, nhưng vẫn không buông hắn ra, hai người vật lộn một lúc, hai tay Cố Ngôn đã bị ấn lên đỉnh đầu.
Ngôn Diệp không để ý tới hắn tức giận chửi bới, cúi đầu ngửi cần cổ hắn, " Mùi vị trên người cậu khiến tôi thấy buồn nôn ——"
Ánh mắt của y giống như nhìn thấy trên người hắn dính vật bẩn thỉu, khiến Cố Ngôn cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Không muốn cãi nhau?" Ngôn Diệp tự lẩm bẩm lặp lại, sau đó nở nụ cười, "Vậy chúng ta liền làm chuyện khác." Nói xong kéo quần đùi Cố Ngôn xuống.
"Ngôn Diệp!" Cố Ngôn vừa sợ vừa tức, "Dừng tay! Con mẹ nó anh điên rồi a!"
"Làm sao? Cũng không phải chưa từng làm?" Ngôn Diệp ấn lại một chân hắn sang bên cạnh, cúi đầu muốn hôn hắn.
Cố Ngôn quay đầu né tránh, ra sức giãy giụa, "Anh chỉ biết làm! Chỉ có thể dùng nửa người dưới để suy nghĩ phải không?"
Nhưng hắn càng giãy dụa bài xích, Ngôn Diệp lại càng dùng sức, thể lực Cố Ngôn rõ ràng không bằng trước, không bao lâu đã bị đối phương trở mình đè xuống giường không thể động đậy.
Trên giường lộn xộn, ánh mắt Ngôn Diệp như đang quan sát một con mồi vừa bắt được, nhìn chằm chằm Cố Ngôn.
Sống cùng Cố Ngôn lâu như vậy, Ngôn Diệp vẫn luôn ôn nhu cùng hung hăng đối đãi hắn, chưa bao giờ dữ tợn khiến Cố Ngôn cảm thấy sợ sệt như lúc này.
"Cậu chưa bao giờ từ chối tôi ——" Ngôn Diệp nói: "Vụ Qua nói gì với cậu?"
Cố Ngôn lắc đầu, "Hắn không hề nói gì. Tôi không từ chối anh, chỉ là hiện tại không muốn làm, anh nghĩ tôi là búp bê bơm hơi để anh muốn làm lúc nào thì làm sao?" Nếu như Ngôn Diệp dám nói phải hắn nhất định sẽ liều mạng với y!
Mặc dù y không nói phải, lời kế tiếp của Ngôn Diệp lại khiến Cố Ngôn càng kinh hãi.
"Cậu có thể không muốn làm, nhưng đứa bé trong bụng cậu không thể thiếu đồ vật của tôi." Sau khi nói xong liền buông lỏng tay ra.
Cố Ngôn không có nhân cơ hội né ra, mà là quay đầu nhìn y, "Anh có ý gì?"
"Ý tứ chính là những thứ trước đây tôi bắn vào trong cậu đều hấp thu, tinh dịch của tôi là dinh dưỡng tốt nhất của cậu." Ngôn Diệp cười đến gần như tàn nhẫn, "Không phải vậy cậu cho rằng vì sao tôi cùng cậu làm nhiều lần như vậy, mà thân thể cậu lai không có một chút không thích ứng nào——"
Lúc này trong đầu Cố Ngôn trống rỗng, có điều rất nhanh rõ ràng hàm nghĩa trong lời nói Ngôn Diệp.
Mà khi Ngôn Diệp nhìn thấy Cố Ngôn vô ý thức toát ra vẻ mặt đau đớn, y sợ, đó là loại cảm giác sợ hãi đáng sợ hơn nhiều lần so với cảm giác lúc y hoài nghi mình yêu người kia——
Y sợ chính mình làm thương tổn Cố Ngôn, càng sợ đối phương có thể sẽ bởi vậy rời xa y.
"Cố Ngôn ——" y đưa tay muốn chạm Cố Ngôn, lại bị hắn mạnh mẽ gạt ra.
Cố Ngôn nghiến răng nghiến lợi phun một chữ, "Cút!"
Hắn rất tức giận, cảm thấy Ngôn Diệp thật khốn nạn, nhưng bản thân mình cũng đủ ngớ ngẩn, hai người kẻ tám lạng người nửa cân ai cũng không tư cách cười nhạo ai.
Không nhiều lời, hắn vươn mình muốn xuống giường.
Ngôn Diệp sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, nhanh chóng kéo hắn về.
"Cút mẹ mày đi! Cút ngay!" Cố Ngôn lớn miệng chửi bới, giãy dụa so với vừa nãy càng lợi hại.
Hắn cảm thấy bọn họ hiện tại cần thời gian cùng khoảng cách để bình tĩnh, nhưng Ngôn Diệp không cho là như thế.
Sau một cuộc vật lộn ngắn ngủi, tay chân Cố Ngôn bị khóa chặt, Ngôn Diệp trước tiên hôn hắn, sau đó lại gặm cắn trên mặt cùng trên cổ hắn, "Em muốn đi đâu? Hiện tại ngoại trừ bên cạnh tôi em không được đi nơi nào cả, nhớ kỹ, em là vật sở hữu của tôi——"
Nếu như bình thường, đây tựa như một loại thổ lộ, nhưng bây giờ lại khiến Cố Ngôn cảm thấy trào phúng, "Anh cho rằng anh là ai?" Hắn cười một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng thở hổn hển.
Ngôn Diệp không lên tiếng, một tay đưa đến giữa hai chân Cố Ngôn bắt đầu mở rộng.
Cố Ngôn sửng sốt một chút, giẫy giụa né tránh. Cảm giác được ngón tay của người đàn ông đã chen vào, hắn bắt đầu sợ hãi.
"Dừng tay! Anh đừng—— a!" Lời còn chưa hết, Ngôn Diệp đã gắng gượng chen phân thân vào. Thân thể tuy rằng đã thích ứng thứ của nam nhân trong lúc làm tình, nhưng vừa bắt đầu đã tiến vào vẫn khiến Cố Ngôn đau đến ướt khóe mắt. Cơ hồ không hề dừng lại, Ngôn Diệp đã bắt đầu chậm rãi luật động.
Không có bất kỳ bôi trơn khiến thứ tiến vào dị thường đáng sợ, thứ kia của nam nhân như là muốn đâm hắn vỡ nát, mỗi cử động của Ngôn Diệp cũng làm cho Cố Ngôn có loại cảm giác một giây sau sẽ da tróc thịt bong.
Có cảm tình thì là tình ái, mà không có tình cảm sẽ chỉ còn lại đau đớn.
"Đừng làm ——Đừng động nữa ——" hai tay hắn bám vào áo Ngôn Diệp muốn cho y dừng lại.
"Tại sao? Em không phải rất thích tôi làm vậy sao?" Ngôn Diệp một hồi lại một hồi ra vào sau hậu huyệt căng chặt của hắn, "Đâm thế này em sướng hay không sướng? Có thích hay không? Hả?"
Cắn môi, thời khắc này Cố Ngôn tình nguyện tin tưởng nam nhân say rồi.
Sau khi làm được một lúc, đau đớn vẫn không dứt, Ngôn Diệp đột nhiên liền lật hắn lại, để hắn quỳ gối trên giường, nhấc eo hắn tiếp tục động.
Cái tư thế này tiến vào càng sâu, sau một cái đâm vào nặng nề, Cố Ngôn rốt cục nhỏ giọng nghẹn ngào.
Giọng của hắn càng thêm kích thích Ngôn Diệp, y như phát điên nắm cái eo rắn chắc, hết lần này đến lần khác dùng sức ra vào. dương v*t tráng kiện đâm chọc lung tung trong cơ thể Cố Ngôn, giữa hai đùi hắn một mảng bừa bộn, miệng huyệt sưng đỏ bị mài đến tê dại, mỗi lần ra vào hắn đều cảm giác được một trận đau đớn buốt óc.
"Đủ, được rồi! Được rồi đừng tiếp tục làm nữa!" Cố Ngôn không nhịn được mở miệng, từ đầu tới đuôi ngoại trừ phản ứng sinh lý khó có thể chống cự, hắn căn bản không cảm nhận được bao nhiêu khoái cảm.
Đang lúc này, hắn cảm giác được cơn đau nhói lên trong thân thể, đồ vật chon sâu trong hắn giống như có chút biến hóa, trong nháy mắt hắn thấy chút quen thuộc —— nhưng rất nhanh thành ruột mẫn cảm bị nhiệt dịch bắn tung tóe, khiến hắn không cách nào suy nghĩ chuyện khác nữa. Cắn môi chờ Ngôn Diệp bắn xong rút ra, hắn liền không chống đỡ nổi, nặng nề ngã xuống.
Cố Ngôn còn đang nỗ lực nghĩ lại cảm giác quỷ dị vừa nãy, Ngôn Diệp lật hắn lại, một lần nữa tiến vào từ chính diện.
"A..." Cố Ngôn ngửa đầu kêu rên, vừa định mở miệng, lại nhìn thấy thứ như cái đuôi màu trắng tuyết phía sau Ngôn Diệp.
Hắn tưởng mình hoa mắt, nhưng đau đớn trên thân thể hết lần này đến lần khác nhắc nhở hắn đây không phải ảo giác, cái đuôi kia theo động tác của Ngôn Diệp mà không ngừng đung đưa, trong hoảng hốt hắn tựa như nhớ ra điều gì đó.
Trước mắt hiện lên khung cảnh cánh hoa bay đầy trời, lúc sau lại đầy sương mù mông lung, giống như trong khách sạn suối nước nóng kia, tất cả như có ai đang dẫn dắt——
Trong đầu hiện lên từng hình ảnh xa lạ mà lại quen thuộc, hắn nhìn thấy mình bị đè xuống đất, nam nhân trên người hắn không ngừng luật động, dương v*t ra vào giữa đùi hắn, hắn giống như đang khóc, nhưng bên tai cũng chỉ có tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng dã thú gào thét ——
Cố Ngôn bắt đầu không kiềm được run rẩy.
Ngôn Diệp rốt cục phát hiện hắn có điểm lạ, động tác đâm vào thân thể hắn cũng ngừng lại.
"Làm sao vậy?"
Không trả lời, hai mắt Cố Ngôn không có tiêu cự mà nhìn trần nhà, hình ảnh trong đầu cùng bộ phận ký ức biến mất chậm rãi trùng điệp —— hắn như người đứng nhìn mình bị xâm phạm, mãi đến khi nam nhân trên người hắn biến mất, thay vào đó là một con vật màu trắng bạc to lớn —— hồ ly.
Giống như trong mơ hắn nhìn thấy, toàn thân trắng bạc, con mắt màu đỏ, nằm nhoài trên người hắn tiếp tục hành vi vừa nãy, tiến hành loại giao hợp nhân thú kinh sợ——cơ quan sinh dục to lớn đâm vào thân thể, bên tai cơ hồ có thể nghe được thanh âm da thịt xé rách, bốn phía tràn ngập mùi máu tanh, khiến người ta mơ hồ buồn nôn ——
"Cố Ngôn? Cố Ngôn, sao vậy?" Ngôn Diệp vỗ vỗ mặt Cố Ngôn, dáng vẻ thất thần của hắn thực sự khiến người ta lo lắng.
Một hồi lâu sau, Cố Ngôn đưa ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên người nam nhân, kinh ngạc mà nói: "Anh là —— con thú màu trắng kia——"
Ngôn Diệp ngây ngẩn cả người, nháy mắt như bị một chậu nước lạnh dội lên trên đầu. Không khí bốn phía như ngưng tụ, hai người đều không nhúc nhích nhìn đối phương.
Ngôn Diệp cảm thấy ánh mắt Cố Ngôn nhìn như khiến y rơi hẳn một lớp da, để lộ xương trắng ra ngoài không khí. Y muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói gì, dương v*t y thậm chí còn ở trong thân thể Cố Ngôn.
Trừng mắt nhìn, Cố Ngôn rốt cục hồi thần phản ứng lại. Hắn để một con thú hoang đè lên! Y còn biến thành người tiếp cận hắn, để hắn sinh con cho y, nhưng mình vẫn ——
Nghĩ đến đồ vật của nam nhân còn cắm trong thân thể mình, ngực hắn đau đớn, đột nhiên đẩy người bên trên, vươn mình nằm nhoài bên giường ói ra. Cả ngày hắn căn bản không ăn gì, nôn ra cơ hồ đều là dịch dạ dày, thanh âm từng trận nôn khan càng khiến người ta hoảng sợ.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn, trong lòng Ngôn Diệp vốn có chút hổ thẹn cũng biến mất...... Thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo tức giận khác thường...... Cố Ngôn cảm thấy y buồn nôn, rõ ràng đã nói không thèm để ý y là cái gì, không ngờ sau khi hắn biết nguyên hình của y lại ghê tởm đến mức này.
Hắn không nhịn được cười gằn, cảm thấy tất cả những thứ này, cả cảm tình, cả hai người bọn họ như vậy đều thật trào phúng.
"Ghê tởm cũng chẳng ích gì——" Cho dù khả năng này chỉ là một loại suy đoán ác ý, nhưng y không cách nào khiến bản thân bình tĩnh, càng không cách nào dừng lại những lời sắp ra khỏi miệng.
Ngôn Diệp cúi người tựa sau Cố Ngôn, trong thanh âm mang theo ý cười khiến người ta phát lạnh ghé bên tai Cố Ngôn nói: "Cậu cùng tôi làm nhiều lần như vậy, nên nhớ rõ dáng vẻ cậu mở rộng hai chân nằm trên giường để tôi thao đến bắn, trong mông ngập tinh dịch của tôi là như thế nào."
Cố Ngôn không nói một lời nhìn chằm chằm mặt đất, cả người phát run. Giọng điệu Ngôn Diệp quá xa lạ, hắn không biết mình đang tức giận hay hoảng sợ.
"Cái mông của cậu kẹp chặt khát khao như thế, hết lần này đến lần khác kêu tôi đâm sâu thêm đi, lẽ nào cậu đều quên?" Một tiếng cười khẽ, Ngôn Diệp duỗi một ngón tay dò vào hậu huyệt Cố Ngôn, tinh dịch không lâu trước đây mới bắn vào bị ép ra ngoài miệng huyệt sưng đỏ, phát ra tiếng động dâm mị, Cố Ngôn cắn chặt hàm răng không lên tiếng, nằm nhoài bên giường như con thỏ bị trói chi sau run lẩy bẩy.
Cố Ngôn cả người run rẩy, quật cường nhưng yếu ớt như vậy khiến Ngôn Diệp xa lạ, y tựa hồ rốt cục tìm về một chút thần trí, đem ngón tay rút ra. Một lúc sau, y cúi người ở bên tai Cố Ngôn nói tiếng xin lỗi.
"Tôi không cố ý ——"
Cố Ngôn không có lên tiếng, chỉ là không còn run rẩy kịch liệt nữa, nhưng vẫn không muốn quay đầu đối mặt với y.
Hẳn là y nên nói thêm chút gì, dù cho Cố Ngôn không muốn nghe, nhưng y phát hiện mình trước đây trên giường hoa ngôn xảo ngữ như thế nào, lúc này một chữ cũng không ra khỏi miệng được, kể cả giải thích gì đó. Hiện tại điều duy nhất y có thể làm chính là ôm Cố Ngôn thật chặt, mãi đến khi hắn không còn run rẩy, dùng thân thể nói cho hắn biết không cần phải sợ, y sẽ không thương tổn hắn nữa.
Chí ít bây giờ y đã rõ Cố Ngôn cùng y khác biệt rất nhiều
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT