Cô hầu gái Katie cảm giác chủ nhân đáng kính nhất của mình gần đây có chút dị thường.

Theo chủ nhân tám năm, trong nhận thức của cô, chủ nhân Tĩnh Trầm cường thế mà kén chọn, đồng thời cũng rất lý tính và cố chấp, là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

Tĩnh thị có thể từ một công ty phổ thông tiến ra thị trường thế giới, phát triển thành tập đoàn thương nghiệp cường thế cho tới bây giờ, ba thương hiệu chuỗi khách sạn năm sao quốc tế lớn mà Tĩnh thị đang sở hữu cũng là nhờ vào năng lực chấp hành tàn nhẫn chuẩn xác của bản thân hắn.

Lúc đầu chỉ là một chi nhánh bị gia tộc phỉ nhổ, tới giờ đã nắm giữ thực quyền, trở thành tồn tại tối cao không thể vượt qua trong gia tộc, chủ nhân của cô chỉ dùng chưa tới bảy năm.

Mỗi một việc đều làm thật hoàn mỹ là phong cách nhất quán của chủ nhân, dù chỉ là thân nghiệp dư ham mê nghề giải trí, chủ nhân cũng làm ra thành tích không tầm thường, phim bom tấn huyền huyễn《 Ma Phá 》năm ngoái đạt 2,1 tỷ doanh thu phòng vé là chứng minh rõ ràng nhất.

Nếu nói về khuyết điểm, chỉ sợ đó là chủ nghĩa nam quyền của bản thân chủ nhân.

Biểu hiện rõ nhất phải nói đến là không bao giờ bước vào căn bếp mà ở trong mắt hắn chỉ dành riêng cho phụ nữ.

Về phần việc nhà, chỉ việc xếp quần áo thiếp thân và đồ dùng hàng ngày của mình thôi, cũng tuyệt đối không làm.

Thế nhưng, giờ này khắc này, Katie hy vọng ai tới nói cho cô biết, trước mắt cái tên nghiêm túc đang đeo cái tạp dề gấu con, chiếm lấy phòng bếp, lại cầm một quyển 《 101 món ngon yêu thích chồng nấu cho vợ 》này rốt cuộc là ai a?

Katie cảm thấy tín ngưỡng của mình dường như muốn sụp đổ, nhất là khi cô nhìn thấy đối phương muốn làm cá, lại bị đuôi cá đập vào mặt.

Này nhất định không phải là chủ nhân của ta ——

Lúc này Katie lặng lẽ che mặt thầm nghĩ nuốt vào một lọ Cứu tâm hoàn hiệu quả tức thì.

Lại lén lén lút lút ở sau cửa quan sát một trận, cô hầu gái vô tình nhìn về phía cánh tay trái giả của Tĩnh Trầm, do dự nghĩ có nên đi qua hỗ trợ hay không, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí.

Tuy rằng yêu thương, nhưng cô xưa nay tiếc mệnh, không muốn chết chỉ vì chủ nhân thẹn quá thành giận.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, khuôn mặt nghiêm túc buộc chặt của chủ nhân cuối cùng cũng có chút thả lỏng.

Một phần ăn nhão có chút thê thảm, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn ra là cá tươi băm tiêu được đặt xiên vẹo trong chiếc đĩa sứ, bên trên còn cẩn thận trang trí một ít ngò rí.

Katie đột nhiên vô cùng hiếu kỳ mùi vị món ăn này, là chủ nhân lần đầu tiên xuống bếp đi?

Nghĩ nghĩ, trên mặt không khỏi có chút phiếm hồng. Nếu như, món này là làm cho cô, kia cô nhất định hạnh phúc đến chết ngay tức khắc.

“Katie, sang đây múc.” Lúc này, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, đạm mạc của Tĩnh Trầm từ trong bếp truyền ra, tựa hồ đã sớm biết cô đang nhìn trộm.

“Dạ!” Katie hoảng loạn lên tiếng, vội vã đẩy cửa đi vào, thật cẩn thận đem cá đặt vào trên khay, đường nhìn đang lúc vô tình quét qua ngón tay Tĩnh Trầm, người cứng lại rồi.

Trong ấn tượng của cô, ngón tay của chủ nhân là những ngón tay xinh đẹp, sạch sẽ nhất mà cô từng thấy, nhưng lúc này lại như bị hung hăng tàn phá qua, lưu lại đầy các loại vết thương.

Tĩnh Trầm cũng sửng sốt một chút, tựa hồ cũng mới phát hiện ra, sau đó hắn cũng chưa nói gì, chỉ là mặt không đổi dùng nước tùy ý rửa sạch, liền lạnh nhạt tìm một chiếc găng tay ra đeo vào.

“…” Chẳng lẽ không cần băng bó sao?

Katie cắn cắn môi, yêu thương muốn chết, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể tiếp tục đem hai phần ăn, kể cả cơm tẻ chưa chín kỹ đồng thời để vào trong khay.

Mà đối với việc chủ nhân làm sao dùng nồi cơm điện nấu ra cơm sống cỡ vầy, thì cô lại có thể đoán ra —— không tự tin nên nhiều lần mở nắp nồi nhìn lén.

Nghĩ tới đã cảm thấy hình ảnh thật kỳ diệu.

“Cái này là ai làm?” Bỗng nhiên Tĩnh Trầm chỉ vào món cá băm tiêu nóng hổi đang bốc hơi mà mình làm hỏi.

“…” Cô hầu gái nghe vậy hơi sửng sờ, trầm ngâm một lát sau liền hiểu ý cong lưng: “Là tôi làm.”

Người nào đó hài lòng gật đầu, đi ra khỏi phòng bếp trước.

“Đinh —— ”

Cánh cửa thuỷ tinh màu trắng theo lệnh không tiếng động mở ra, Tĩnh Trầm cười như không cười, đi theo phía sau Katie vào trong phòng Bạch Thiên Nghiêm.

Bạch Thiên Nghiêm trên mặt quấn băng vải không có phản ứng, vẫn trầm tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon đờ ra. Trên thực tế, từ sau khi Bạch Thiên Nghiêm giả được đưa tới bên cạnh Lăng Nhất Quyền, y liền trở nên dị thường trầm mặc.

Không người biết y đang suy nghĩ cái gì, ngay cả biểu tình cũng keo kiệt thể hiện.

Katie dường như đã thành thói quen, chỉ giống như bình thường nhẹ nhàng đem khay tới đặt trên bàn trà trước ghế sa lon: “Bạch tiên sinh, quấy rầy rồi, đây là cơm trưa của ngài.”

Có thể là do cá băm tiêu bầy hầy thực sự có chút sợ hãi, như hiện trường bầm thây, thế nên Bạch Thiên Nghiêm cũng không nhịn được trầm ngâm nhìn về phía cô hầu gái.

Cô hầu gái lập tức áy náy mỉm cười, rất bình tĩnh cúi người nói: “Xin lỗi, tôi đang nghiên cứu món ăn mới, cho nên không quá nhuần nhuyễn.”

Sau đó rất tự giác rời khỏi phòng này.

Đừng có đùa, lần trước chỉ ở lâu một phút, sau khi rời khỏi đây cô cũng không dám hồi tưởng ánh mắt chủ nhân ngay lúc đó.

Không để ý đến Bạch Thiên Nghiêm lạnh lùng, Tĩnh Trầm rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh y, một bên rót trà, đồng thời một bên không khỏi nghĩ tới món canh gà hầm xương sườn bị hắn vứt trong phòng bếp.

Đáng tiếc, nếu như nồi canh không bị nấu hư thì tốt rồi…

“Tôi nhớ anh thích ăn cay.”

Tĩnh Trầm đem chiếc đũa đưa cho Bạch Thiên Nghiêm.

Bạch Thiên Nghiêm không trả lời, mà là nhìn cùng cánh tay giả màu đen của đối phương, dụng cụ tinh vi lộ ra cảm giác lưu loát đặc trưng của máy móc.

Mặc dù có thể dựa theo ý thức chủ nhân mà làm ra động tác tương ứng, nhưng chung quy cũng không phải là tay thật.

Bạch Thiên Nghiêm tiếp nhận chiếc đũa, lặng lẽ ăn.

Tuy y không có đối với cơm nước đưa ra bất luận đánh giá gì, lại không hiểu sao sinh ra ảo giác phía sau Tĩnh Trầm có cái đuôi đang ve vẩy.

“Bắt đầu từ hôm nay tôi muốn ở chỗ này.” Bình tĩnh ăn vài miếng cơm sống mình làm, Tĩnh Trầm đột nhiên giương mắt nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm, biểu tình cực độ nghiêm túc.

“Tôi cự tuyệt…” Lạnh như băng nhìn lại.

“Không, tôi sẽ.”

“…”

Kiểu đối thoại gần như ấu trĩ vô pháp dùng ngôn ngữ để hình dung này, vừa vặn truyền vào trong tai Katie đang bưng trái cây vào. Cô trừng mắt nhìn, mạnh mẽ đem nụ cười vừa rơi lần thứ hai kéo về trên mặt, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đem mâm đựng trái cây tiêu chuẩn đặt xuống, rồi dùng tốc độ ánh sáng lách người.

Muốn chết muốn chết!!

Cứ luôn có cảm giác nghe phải điều gì đó đáng sợ!!

Tuy rằng cô yêu muốn chết cảm giác đứng ở bên cạnh chủ nhân, thế nhưng lúc này thật muốn về nhà, thật muốn biến mất!

Từ khi Bạch Thiên Nghiêm giả được Tĩnh Trầm đưa đến bên cạnh Lăng Nhất Quyền sau, cường độ phát lệnh truy tìm liền so với trước thoải mái đi chút, tuy cường độ vẫn còn rất cao, nhưng đã không có như cảm giác hít thở không thông trước đó, ép người đến tuyệt lộ. Tĩnh Trầm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thật chờ mong Bạch Thiên Nghiêm giả kia và Lăng Nhất Quyền ở chung, tuy việc không thể lắp cameras trong nhà đối phương khiến hắn cảm thấy có chút tiếc nuối, bất quá thay vào đó, hắn đã chuẩn bị kính viễn vọng chất lượng cao. Nếu không có tình huống gì ngoài ý muốn, hắn sẽ chụp được không ít ảnh thú vị.

Vì Bạch Thiên Nghiêm giả tuy rằng bị thôi miên mất trí nhớ, nhưng Tĩnh Trầm lại cho hắn không ít ám thỉ thú vị, nói thí dụ như —— tận lực tiếp cận Lăng Nhất Quyền.

Hai người này xa nhau thời gian dài như vậy, Lăng Nhất Quyền sẽ làm như thế nào đây?

Còn có lựa chọn nào khác sao?

Bạch Thiên Nghiêm giả kia không chỉ bề ngoài giống y như phiên bản gốc, mà ngay cả mùi trên thân cũng bảo nhà điều hương cao cấp nhất vì hắn điều chỉnh qua, cùng Bạch Thiên Nghiêm hoàn toàn giống nhau, ha hả…

“Cậu tính nhốt tôi tới khi nào?”

“Đến khi nào mỗi ngày anh không thấy được tôi liền trống rỗng, tịch mịch, lạnh lẽo mới thôi.”

“…”

==========

Tại bãi đỗ xe bệnh viện nhân dân đệ nhất, vô số ánh đèn loang loáng cùng phóng viên chen chúc tới hầu như khiến cho Bạch Thiên Nghiêm giả hoảng hốt hoa mắt, đầu óc kêu ông ông.

“Chúc mừng tộc trưởng xuất viện! Xin hỏi tình hình hồi phục hiện nay của anh ra sao, có lưu lại di chứng hay không? Có ảnh hưởng tới sự phát triển sau này không?”

“Lăng Âm Hoàng, xin chào, xin hỏi hung thủ bắt cóc Bạch Thiên Nghiêm hiện nay có đầu mối gì chưa? Có phài vì gút mắt tình cảm hay không! Là người quen sao? Có nghi ngờ đối tượng nào không?”

“Lăng Âm Hoàng! Ngài hôm nay là tự mình đến đón Bạch Thiên Nghiêm về nhà sao! Hai người ở cùng một chỗ sao? Bắt đầu từ khi nào?!! Quan hệ của các người sao lại tốt như vậy?”

Hiện trường có chừng hơn trăm phóng viên, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hai người, nên dĩ nhiên không chịu buông tha, mỗi người đều kích động đến mức cả người đổ mồ hôi, một người cầm ba cái micro, hận không thể cả người vọt tới trong lòng Lăng Nhất Quyền moi ra một câu.

Đáng tiếc vệ sĩ của Lăng Nhất Quyền trước giờ rất mạnh, mỗi người đều sắc bén lão luyện, mặc cho bọn họ chen lấn như thế nào, đều vẫn đứng vững, để Lăng Nhất Quyền cùng Bạch Thiên Nghiêm giả có thể thuận lợi đi về phía chiếc xe cách đó không xa.

Hiện trường ngoại trừ phóng viên, còn có hơn một nghìn fans hâm mộ, bất quá các cô đều khá quy củ, chỉ thành thật đứng ở trong khu vực mà bệnh viện phân cho các cô.

Những người ái mộ vì không khiến cho mình làm xấu thần tượng nên chỉ đứng ở phía sau lằn ranh trắng cật lực hô to.

“Lăng hoàng! Lăng hoàng! Nhìn qua đây, ở đây ! Liếc mắt cái thôi a!! A a a!!”

“Thiên Nghiêm ! Thiên nghiêm! Xin nhìn qua đây ! Xin nhìn qua đây a!”

“Chúc mừng xuất viện! Xin anh nhất định phải hảo hảo dưỡng thương! Chúng tôi vĩnh viễn đều ở bên cạnh anh!”

“Lăng hoàng, Thiên Nghiêm ca, đây là quà của chúng tôi cho hai người! Xin nhận lấy a!!”

Lăng Nhất Quyền xưa nay không nhận quà, nhưng fans hâm mộ nhiệt tình mỗi lần đều sẽ cứng rắn nhét cho vệ sĩ của cậu, mà quà bình thường đều là các loại hàng xa xỉ thời thượng, kẹp áo, đồ trang sức hoặc trang phục mốt, tình cờ còn có nhạc cụ làm bằng thủ công của các danh sư.

Bạch Thiên Nghiêm lại thích nhận quà, phong cách quà cũng hoàn toàn khác với Lăng Nhất Quyền. Giống nhau đó là các loại món ăn ngon tự chế, khăn quàng cổ, hoặc mấy tấm card gì đó. Bất quá trong đó còn có fans hâm mộ nam trẻ tuổi tặng còn nhiều hơn so với fans hâm mộ nữ, chỉ là quà có chút kỳ quái —— trong đó có cả quần lót gợi cảm, ảnh tự chế, quần áo xuyên thấu, đồ da bó chặt, còn có thư thổ lộ đếm không xuể.

Bất quá mấy loại quà này, Lăng Nhất Quyền bình thường mặt mỉm cười trực tiếp giúp y thiêu hủy.

Bạch Thiên Nghiêm giả nhìn đám người chen lấn trước mắt, cước bộ có chút suy yếu, một cảm giác chột dạ không rõ khiến cho hắn không cách nào khống chế run run.

Hắn chẳng bao giờ trực tiếp đối mặt qua hình ảnh chen lấn như vậy, mỗi người ở đây đều đang nhìn hắn, ánh đèn loang loáng phảng phất như vĩnh viễn không dừng lại, hầu như không thấy rõ mọi thứ.

Đúng lúc này, đôi vai cứng ngắc bỗng nhiên được cánh tay hữu lực đỡ lấy, nhiệt độ cơ thể như nắng ấm xuyên qua chiếc áo mỏng manh truyền tới tâm của hắn, hắn quay đầu, nhìn thấy gò má xinh đẹp của Lăng Nhất Quyền, rõ ràng không có bất kỳ biểu hiện gì, lại khiến cho trái tim hoảng hốt của hắn nháy mắt an tĩnh xuống.

Một loại cảm giác được bảo hộ.

Fans hâm mộ chung quanh đầu tiên là im bật, sau đó lập tức thét chói tai như muốn phá tan trái tim, nháy mắt hưng trí dâng trào.

“A a a a a!!” Nhất Quyền đang bảo vệ Thiên Nghiêm a!! A a a, thật ấm áp a!”

“Cậu ấy ôm vai anh ấy kìa! Trời ạ trời ạ, tim của tôi!!”

“Cảm giác như thức ăn trong trời đông giá rét (T-T phán)! Không biết nên khổ sở hay là nên vui mừng a!!”

“Không được a, Quyền Quyền là của tôi!!”

Fans hâm mộ vẻ mặt hồng quang, một nửa là hưng phấn, một nửa là an ủi, người các cô thích nhất vãn còn khoẻ mạnh đứng ở chỗ này, đây đã là điều tốt đẹp nhất, vui vẻ nhất.

Nhưng các cô vĩnh viễn không biết, Bạch Thiên Nghiêm lúc này đứng ở trước mặt bọn họ, cũng không phải cái người trong tâm các cô kia.

Càng sẽ không biết, người mà các cô muốn chung tay bảo vệ kia, lúc này đang cô đơn ngồi ở trên ghế sa lon lạnh băng, không nói một lời nhìn đoạn phim phát sóng trực tiếp hiện trường, đồng tử mờ mịt hơi rung động theo sự biến hóa của ống kính, nhìn fans hâm mộ vì y chúc phúc, nhìn thanh niên tóc trắng bảo vệ người đàn ông khác kia.

Thẳng đến khi vào trong xe rồi, Bạch Thiên Nghiêm giả cũng còn hơi phát mộng, căn bản không biết fans hâm mộ tại sao lại đột nhiên hưng phấn.

“Chúng ta đi đâu?” Theo cửa xe đóng lại, tiếng động lớn ồn ào bên ngoài giống như nháy mắt bị cách ly, chỉ còn lại một loại u đạm bình tĩnh, tương phản với tiếng tim đập thình thịch của hắn.

“Về nhà.”

“Nhà của tôi sao?” Bạch Thiên Nghiêm giả có chút khẩn trương, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng của đối phương ở trong không gian chật hẹp phảng phất như lông chim trêu chọc trái tim hắn, khiến hắn không nhịn được muốn tới gần, nhưng lại không dám nhúc nhích.

Lăng Nhất Quyền không trả lời hắn, xe đang trầm mặc chậm rãi rời xa đoàn người.

Bạch Thiên Nghiêm giả muốn hỏi lại, nhưng thanh niên tuấn mỹ đối diện ngã về sau, dựa vào ghế chợp mắt, bày ra tư thái không cho phép quấy rối.

Liếm liếm môi, Bạch Thiên Nghiêm giả có chút quẫn bách chuyển đường nhìn qua ngoài cửa sổ, nhưng chốc chốc lại kìm lòng không đặng lặng lẽ nhìn về phía thanh niên tóc trắng đối diện.

Nhan sắc bờ môi của cậu ấy thật xinh đẹp, nhàn nhạt, thoạt nhìn thật mềm mại…

Màu tóc là trời sinh sao? Nghĩ nghĩ lại nhìn lông mi, cư nhiên là màu xám bạc, giống với lông mi…

Bạch Thiên Nghiêm giả không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc hai người gặp nhau mấy ngày trước.

Hắn khẩn trương ôm mình như vậy, thế nên đến bây giờ, hắn đều không thể quên ánh mắt ngay lúc đó của đối phương.

Hắn muốn hỏi quan hệ giữa thanh niên và mình, nhưng không đợi hắn hỏi, bác sĩ liền nói cho đối phương biết hắn đã mất trí nhớ.

Thanh niên dường như là khó có thể tin, thật lâu cũng không có nói thêm câu nào.

Sau lại, thanh niên tuy rằng mỗi ngày đều đến thăm mình, lại không còn như ban đầu như vậy, cứ như sợ hắn rời khỏi, ôm lấy hắn thật chặt, giống như mình là toàn bộ thế giới của cậu ấy.

Mà cậu ấy trở nên trầm tĩnh mà lễ phép.

Cho hắn sự chăm sóc tỉ mỉ nhất, lại vẫn duy trì cự ly thỏa đáng có chút lãnh đạm, khiến cho hắn không cách nào khống chế, có chút nôn nóng.

Hắn từng len lén hỏi những người khác quan hệ giữa mình và thanh niên, thế nhưng không ai ngay mặt trả lời hắn, trái lại dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.

Khiến cho hắn tựa như bị mèo cào ― thật khó chịu. (TMD tiện nhân (╬ ̄皿 ̄)凸)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play