Quán Tea Time ở phố Nguyệt Hoa là một quán có không gian thuần phong cách dân dã châu Âu, hàng rào màu trắng ngà, thảm cỏ mềm mại, tường gạch màu vàng sữa, kết hợp với nhiều hoa cỏ đầy màu sắc, lộ ra một không khí thanh thản dễ chịu khó có được giữa chốn đô thị này.

Đến nơi, Bạch Thiên Nghiêm  kéo cửa ra, tiếng chuông từ trên cạnh cửa thanh thúy vang lên, một bồi bàn mặc đồng phục caro màu xanh, đeo tạp dề trắng liền chủ động tiến lên dẫn y đến chỗ của Tĩnh Diệp.

“Anh tới rồi.” Tĩnh Diệp được dạy dỗ rất tốt đứng dậy gật gật đầu với y, chiếc váy dài màu xanh nhạt khiến cô nhìn vào càng thêm ôn nhu vài phần, tươi cười điềm tĩnh mà ưu nhã.

“Xin lỗi, bắt cô đợi lâu.” treo áo khoác trên ghế bên, Bạch Thiên Nghiêm tiếp nhận menu mà đối phương đưa qua, tùy ý gọi một ly trà sữa, sau đó rất trực tiếp hỏi, “Tĩnh tiểu thư tìm tôi có chuyện gì.”

“Gọi tôi tiểu Diệp được rồi. Tôi nghĩ rằng…… anh sẽ cùng tôi trò chuyện trong chốc lát trước…” Tĩnh Diệp có chút buồn rầu nghiêng nghiêng đầu, môi hơi mân lên, nhưng không có vẻ như làm ra vẻ, ngược lại khiến người khác cảm giác rất tự nhiên. Rồi sau đó cô cũng không có ý dây dưa, từ bao trong túi cầm ra một xấp tài liệu đưa cho Bạch Thiên Nghiêm: “Anh xem đi.”

“Ân?” Bạch Thiên Nghiêm  có chút tò mò cầm qua.

“Là kịch bản.” Tĩnh Diệp uống một ngụm hồng trà.

“Kịch bản” Hai chữ khiến Bạch Thiên Nghiêm vốn trời sinh từ trong khung chính là diễn viên rất nhanh liền tập trung lực chú ý, lại không hề để ý tới Tĩnh Diệp, bắt đầu chuyên chú xem. Người sau tựa hồ cũng không để ý, nâng cằm dừng ở khuôn mặt chăm chú của y, tươi cười nơi khóe miệng thoáng có chút ngượng ngùng.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tĩnh Diệp cảm giác Bạch Thiên Nghiêm so với lần trước tựa hồ gợi cảm hơn rất nhiều. (phải chăng mấy bác thụ sau khi bị xxoo sẽ đệp ra?:v)

Là nguyên nhân gì chứ?

Môi nhìn có vẻ rất muốn cắn…… (=..= thúc là dụ thụ a)

Ước chừng hai mươi phút sau, Bạch Thiên Nghiêm  buông kịch bản, rất nghiêm túc nói với Tĩnh Diệp: “Kịch bản rất tuyệt, góc độ miêu tả cũng rất đặc biệt.”

“Cám ơn.” trên mặt Tĩnh Diệp lộ ra nụ cười thật sáng lạn, “Tôi hy vọng anh có thể đảm nhận nhân vật chính bộ phim này.” Nói xong, cô trực tiếp đem toàn bộ tài liệu pháp luật, cùng với hợp đồng đều đem ra đưa cho Bạch Thiên Nghiêm  —

Cư nhiên là bộ phim bom tấn được đầu tư những ba trăm triệu!

Bạch Thiên Nghiêm quả thật có chút sửng sốt, mặc dù xưa nay y rất trấn định tự nhiên, nhưng bây giờ cũng hơn nửa ngày mới có thể phản ứng lại, giọng nói khàn khàn hỏi: “Vì sao lại tìm tôi?”

Cơ hội trực tiếp đảm đương nhân vật chính trong một bộ phim có đầu tư lớn như vậy, đối vẫn một luôn làm vai phụ, ngay cả lời kịch cũng ít đến đáng thương như y mà nói, đã là tồn tại không dám tưởng tượng rồi.

“Anh không tin mình sẽ diễn tốt sao?” Tĩnh Diệp thu liễm tươi cười, trầm tĩnh nhìn y.

“Đương nhiên không.” Bạch Thiên Nghiêm giương mắt nhìn thẳng đối phương, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia sáng lợi hại khiến người khác không dám nhìn thẳng, đó là sự cố chấp và tự tin đối với lý tưởng mà lâu nay bị sinh hoạt áp chế, “Tôi có thể diễn tốt hơn so với bất kỳ người nào.”

Dừng một chút, Bạch Thiên Nghiêm lại thản nhiên nói: “Nhưng tôi không biết, tôi dựa vào cái gì để diễn.”

Dù sao y cũng đã đợi thật lâu trong cái giới này, dù y chỉ là một vai phụ, nhưng cũng biết rõ, nhân vật chính của bộ phim lớn cỡ này luôn là một minh tinh điện ảnh, người mà bản thân có năng lực thu hút phòng vé rất mạnh.

Ngoài cái đó ra, nhân mạch, thực lực, bao gồm cả bối cảnh của minh tinh điện ảnh này, cũng là một lợi thế nhất định cần có.

Những thứ này hầu như y đều không có.

Dù sao, thực lực trong thế giới hiện thực này, có đôi khi cũng không đại biểu cho gì cả, cũng không có nghĩa có nó thì sẽ thành công.

“Chỉ bằng anh có thể diễn tốt.” Tĩnh Diệp đứng lên, bàn tay chống bàn đứng dậy tiến qua, cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Thiên Nghiêm.

“……” Bạch Thiên Nghiêm lẳng lặng cùng cô nhìn nhau một lát, nhẹ nhàng nở nụ cười. Y có chút vui mừng, nhưng phần nhiều là tự giễu, “Cô nương ngốc, tôi biết cô làm như vậy là vì muốn cho tôi một cơ hội, nhưng tôi cũng không phù hợp khẩu vị nhà đầu tư này, bọn họ sẽ không đồng ý với cô.”

Kinh nghiệm của y hầu như trống rỗng, chỉ cần tưởng tượng thì có thể biết nhà đầu tư này sẽ cực lực phản đối như thế nào.

Không biết vì sao, Bạch Thiên Nghiêm cười như vậy khiến Tĩnh Diệp khống chế không được cảm thấy tâm bắt đầu chua xót.

Một lát sau, cô mới ôn nhu cười nói: “Đừng lo lắng, đạo diễn kiêm nhà đầu tư bộ phim này chỉ tên bảo anh diễn.”

Bạch Thiên Nghiêm lại ngây ngẩn cả người, cả năm phút đồng hồ sau mới hồi phục tinh thần lại: “Ai?”

“Tĩnh Trầm, em trai của tôi.” (xuất hiện òi, bá đạo công a:v, chờ anh lâu quá >”<)

Tĩnh Trầm, ước chừng chín năm trước, hắn thoát ly quan hệ với gia tộc, sau được thế lực chiếm cứ nửa Thiên Triều Đông – Tàng Nam Viễn thu làm con nuôi, cho đến sau này dần dần kế thừa tất cả gia nghiệp có được này.

Chuyển biến thình lình xảy ra như vậy, Tĩnh gia cũng không biết nguyên do trong đó, ngay cả Tĩnh Diệp có quan hệ chặt chẽ nhất với hắn, cũng vô pháp biết được.

Nhưng ở trong lòng cô, mặc kệ thay đổi như thế nào, hắn vẫn là đứa em trai đáng yêu, mũm mĩm của mình kia.

Cái tên Tĩnh Trầm này, sao lại nghe như có mùi vị âm lãnh bên trong……

“……” Bạch Thiên Nghiêm trầm ngâm một lát, cảm giác tên này nghe quen tai, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không ra, vì thế nghiêm túc nói, “Không biết.” (uống nc phải nhớ nguồn chứ bác:v)

Y đối với người bên ngoài và mặt bọn họ đều có chướng ngại nhất định về ký ức, nhất là người y không quá để ý, rất nhanh sẽ tự động bị y loại bỏ khỏi trí nhớ.

Thế nên, hoàn toàn không nhớ rõ mấy tháng trước, y còn dùng cái tên “Tĩnh Trầm” này dọa chạy một khi tên lưu manh cờ bạc ăn hiếp vợ.

“Anh như vậy, có đôi khi thật sự khiến người khác rất thương tâm.” Tĩnh Diệp hiếm thấy thở dài, lườm mắt nhìn đôi mắt xinh đẹp của y có chút bất đắc dĩ, cũng có chút u oán, “Mệt hắn còn nhớ rõ anh, nhớ rõ tinh tường như vậy.”

“A?”

“Thời gian không còn sớm, chúng ta đi Hồng Vũ ký hợp đồng đi, Tĩnh Trầm hẳn cũng sắp tới rồi.”

Hồng Vũ? Ký hợp đồng? Tĩnh Trầm? Đây là cái kiểu tiến triển gì vậy?

Bạch Thiên Nghiêm còn chưa tiêu hóa mấy thứ nhìn như đơn giản nhưng kỳ thực lại liên quan to lớn này thì đã bị Tĩnh Diệp cường thế lôi ra khỏi quán, đi thẳng đến bãi đỗ xe.

==========

“Này chính là diễn viên chính các người muốn tìm?” trong phòng họp tầng cao nhất của Hồng Vũ, Trương quản lý – nhà đầu tư thứ hai, chủ yếu phụ trách khối hợp tác bộ phim này nháy mắt khi nhìn thấy Bạch Thiên Nghiêm, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

“Xin đừng đùa như vậy.” Ngay sau đó, vị Trương quản lý đã từng lăn lộn nhiều năm trong sóng to gió lớn này liền thay bằng nụ cười khéo léo hướng thanh niên trẻ tuổi mặc một bộ âu phục màu xanh, khí độ khá bất phàm bên cạnh mỉm cười, “Tĩnh tổng.”

Thanh niên được xưng là Tĩnh tổng phi thường trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ mới hai mươi, lại lộ ra một cỗ lão luyện và ổn trọng của người có kinh nghiệm sa trường. Một mái tóc ngắn khá gọn gàng, khuôn mặt lại anh tuấn đến có chút yêu dị, đặc biệt đôi mắt màu nhạt kia, mỗi lần bị nhìn qua đều có loại cảm giác nguy hiểm như bị Lang Vương nhìn chăm chú. Nhưng tựa hồ để dịu đi mùi vị máu tươi này, trên chóp mũi duyên dáng của hắn còn mang thêm một kính mắt, khi mỉm cười thì ngược lại có vẻ ôn nhu hơn rất nhiều.

Mặc dù là nụ cười ôn nhu đến nỗi khiến cả nam lẫn nữ đều có chút tê dại như vậy, nhưng Bạch Thiên Nghiêm nhìn vào vẫn cảm giác từng trận sợ hãi trong lòng……

“Anh qua đây.”

Thanh niên như Lang Vương hơi hơi hất đầu nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm, cư nhiên trực tiếp mặc kệ Trương quản lý trên mặt đang cố gắng mỉm cười, kì thực nội tạng đều đang run rẩy kia. Thanh niên như Lang Vương rất tự nhiên, sau khi cùng Bạch Thiên Nghiêm chào hỏi liền chủ động tiến lên đem Bạch Thiên Nghiêm kéo sang ngồi xuống bên cạnh mình, hiện ra vẻ như những người quen.

Người này là ai a, phương thức chào hỏi giống y như chị hắn vậy……

Bạch Thiên Nghiêm nhịn xuống hắc tuyến trên trán, cố gắng tìm kiếm ký ức. Với diện mạo này, nếu đã từng gặp qua, y hẳn là sẽ không quên.

“Không nhớ rõ tôi?” Tĩnh Trầm tựa hồ đọc hiểu suy nghĩ của Bạch Thiên Nghiêm, nụ cười ôn nhu trên mặt rút đi, hai tròng mắt trực tiếp lộ ra một cỗ sát ý khiến người khác sởn tóc gáy.

Người ở đây đều bị kiềm hãm hô hấp, từng sợi lông tơ căn căn dựng thẳng lên, nhưng lập tức, Tĩnh Trầm lại nói ra hai chữ khiến người khác muốn hộc máu, như thế nào nghe vào lại có cảm giác như đang làm nũng: “Thương tâm.”

“……” Người này có thể nói chuyện đàng hoàng được sao?

Bạch Thiên Nghiêm cảm giác như mình gặp người hỏa tinh thứ 2 vậy [ thứ nhất là Lăng Nhất Quyền ] (định mệnh *nhún vai*).

“Tĩnh Trầm sao? Tôi cũng không biết cậu.” Bạch Thiên Nghiêm nhìn thẳng hai mắt hắn, rất xác định nói.

Cư nhiên gọi thẳng tên boss! Muốn chết!

Mấy cấp dưới cùng Tĩnh Trầm đến, thoạt nhìn coi như nhã nhặn, thực tế gân xanh gân đỏ nổi đầy tay đồng loạt dời tầm mắt sang người Bạch Thiên Nghiêm.

” Học trưởng Nghiêm (cách gọi đàn anh lớp trên), anh thật sự là quý nhân hay quên.” Tĩnh Trầm nhìn chăm chú vào y, màu sắc song đồng trở nên rất sâu rất sâu, nhưng khóe miệng lại dần dần lộ ra nụ cười ôn nhu, “Ngài thế nhưng là đạo sư vỡ lòng của tôi đấy, chuyện phát sinh mùa hè năm ấy, cả đời này tôi đều sâu sắc nhớ rõ.”

“……” Cái gì mùa hè? Cái gì vỡ lòng?

Người ở hiện trường này, ngoại trừ Bạch Thiên Nghiêm đang lâm vào trạng thái nghi hoặc, đều lần lượt vểnh tai, ra vẻ “Ta không có đang nghe”, nhưng thực tế tâm bát quái lại đang cháy hừng hực. (=.,=)

“Khi đó, vẫn là mùa hè……” Tĩnh Trầm không chút ngần ngại chậm rãi kể……

==========

Rất nhiều năm trước, có một lần ngoài ý muốn, hoặc có thể là âm mưu, cậu mất đi người mẹ, thành một nửa cô nhi.

Từ nhỏ tính tình cậu rất ôn hòa, ôn hòa đến mức có chút yếu đuối. Cho nên sau khi mẹ ra đi, trong một gia tộc lớn phức tạp này cậu còn không biết phải sinh tồn như thế nào.

Cha cậu từ lâu không có quan tâm đến cậu, người khác xem cậu vi tiềm là chướng ngại, một ngày của cậu cũng không mấy dễ chịu.

Ngoại trừ chị gái Tĩnh Diệp trọ ở trường khi về nhà sẽ cho cậu cảm giác một chút thân tình, thì trong cái gia tộc này, cậu chỉ có thể cảm nhận được vô tận ác ý và sự lạnh lùng.

Có mấy lần, thiếu chút nữa cậu bị âm thầm đánh chết……

Cậu không hiểu phải như thế nào để tiếp tục sống, cho nên, chỉ có mỉm cười, có điều thoái nhượng lại có vẻ thật đáng thương.

Vì thế, những kẻ đánh cậu có vẻ ít đi nhưng lại khinh thường nhiều hơn.

Tính cách cậu như vậy nên ở trường học cũng bị khi dễ, kiểu gì cũng có. Hơn nữa, trẻ con một khi tàn nhẫn, đôi khi so với người lớn càng đáng sợ.

Hầu như cậu không thể chịu đựng được, lại không biết nên làm cái gì bây giờ……

Cậu lớn lên rất béo, mập như con heo, thế nên ở trường cũng chưa từng có người nào nguyện ý tới gần cậu, dù chỉ là nghe cậu nói một câu. Càng không có người biết, cậu không phải tham ăn, chỉ là áp lực quá thống khổ, cho nên chỉ có thể dựa vào thức ăn đến phát tiết……

Một buổi chiều nọ, cậu bị mấy đứa trung học dồn ở một góc trường, tiền bạc bị lột sạch, quần áo bị xé rách, trên tay, trên người đều là dấu vết bị phỏng do tàn thuốc, còn có rất nhiều vết bầm không đếm được.

“Con heo mập chết tiệt này, ngày mai nhớ mang nhiều tiền chút! Không thì chúng tao liền đẩy mi xuống vực đấy!”

Đẩy đi, sống thật mệt……

“Dù sao mi mập lùn như vậy, sống cũng không có ý nghĩa gì a, hắc hắc!”

Nói cũng đúng…… Ta chết, trên thế giới này, cũng chỉ có chị ta sẽ cảm thấy có chút thương tâm đi……

“Đúng rồi, mi như thế này ngay cả thầy cô cũng không nguyện ý để ý tới, cả ngày âm trầm y như một khối thịt thối bị chết đuối, mấy nữ sinh trong lớp đều ghê tởm chết mi.”

Ta cũng chưa làm gì cả……

“Tiểu Lan nói mi cứ nhìn lén cô ấy có phải hay không! Mẹ, người của ta mi cũng dám nhìn trộm? Gan mi đúng là to hơn trời mà!”

Tiểu Lan? Nữ sinh nhổ nước miếng vào ta kia sao? Ta chỉ là…… Có một lần nói với cô ấy có vật gì đó rớt mà thôi……

“Không thì mi viết di chúc trước đi!”

Không biết phải viết cái gì…… Cũng không muốn nói gì cả……

“Tụi bây đang làm gì đó?” Lúc này, một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, xen lẫn giữa giọng thiếu niên và người trưởng thành từ bên cạnh miễn cưỡng truyền tới. Xuyên qua mí mắt bị sưng, Tĩnh Trầm nhìn thấy làn da màu lúa mạch nhạt của người nọ, dưới ánh mặt trời trông rất là đẹp. Chân người nọ rất dài, giống như một con hắc báo vừa trưởng thành, dáng đi ưu nhã mà lại nguy hiểm…… (lại hắc báo :v)

“Chào học trưởng Thiên Nghiêm……” Trong lúc nhất thời, mấy nam sinh trung học vừa rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh uể oải lui xuống, rất cẩn thận chào hỏi.

“Vừa rồi tụi bậy thật khiến ta ghê tởm.” Bạch Thiên Nghiêm lúc ấy đang học cấp ba mân miệng nở nụ cười, trong con ngươi lưu chuyển hàn ý thấu xương. Hiển nhiên, y đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, “Vậy thì hãy gánh lấy hậu quả đi.”

Còn chưa nói xong, y nhấc chân lên liền trực tiếp đạp bay một đứa mạnh nhất, khuỷu tay lại hướng đỉnh đầu bên cạnh đánh trúng mũi một đứa khác, máu văng khắp nơi.

Trong đó một đứa tính tình ác liệt thấy người của mình chịu thiệt như thế, liền xông lên trước ôm lấy cẳng chân Bạch Thiên Nghiêm  hất mạnh lên trên. Lực đạo quá mạnh, cộng thêm không có điểm tựa nên Bạch Thiên Nghiêm  trực tiếp bị hất bay lên, mắt thấy sắp ngã sấp xuống sẽ bị người tiếp tục công kích, y vội xoay một cái trên không, một chân khác mượn lực đạp bay đối phương, sau đó rơi xuống đất, hướng mục tiêu kế tiếp động thủ.

Chỉ trong phút chốc, mấy thiếu niên lúc nãy còn sinh long hoạt hổ (=hăng hái, khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào), đều nhất  tề gục hết, cuộn mình không dám lên tiếng, hoảng sợ nhìn Bạch Thiên Nghiêm.

Tĩnh Trầm cũng lần đầu tiên phát hiện, thế nhưng có người đánh nhau cũng dễ nhìn như vậy, xinh đẹp đến nỗi khiến cậu hầu như không thể rời mắt……

Sau đó, cậu thấy thân ảnh khiến cậu cơ hồ muốn cúng bái kia chậm rãi đi tới chỗ cậu, từng bước một, vẫn ưu nhã mà xinh đẹp như trước……

Nhưng cuối cùng, so với nhóm người kia, càng đánh cậu hung tàn hơn……

“Ô!!” Cậu ủy khuất, thống khổ, nghi hoặc.

Nhưng càng nhiều là phẫn nộ.

“Giận lắm sao?” Bạch Thiên Nghiêm  không chút nào cố sức một phen túm tóc Tĩnh Trầm, cười lạnh túm đầu cậu lên, “Loại người như mi đây, thật sự sống quá là uất ức.”

Bạch Thiên Nghiêm lúc còn ở thời thiếu niên, thần sắc so với hiện tại càng lãnh đạm, khóe miệng hơi hơi ôm lấy, tổng là mang theo một mạt tàn khốc ý tứ hàm xúc, ánh mắt so ai đều tới lãnh, phảng phất ai cũng không cho phép chạm vào — dĩ nhiên, ngoại trừ những lúc ở chung với Lăng Nhất Quyền.

“Kỳ thật mi có hai lựa chọn — hoặc là, đứng lên đạp người, hoặc là, làm con chó.” Dứt lời, rời đi, “Ngẫm lại cho kỹ đi, phế vật.”

……

==========

“Sau này, tôi lựa chọn đạp người.” Tĩnh Trầm vẫn như trước ngồi trên sô pha thu hồi ánh mắt vì hồi ức mà trở nên vô thần, miễn cưỡng dời mắt xuống trên người Bạch Thiên Nghiêm, nhìn cánh môi màu nhạt hơi khác so với trong trí nhớ kia, lại liếm liếm khóe môi mình. (ảnh nổi máu dzê :v)

Kỳ thật mi chỉ là…… Tưởng rằng đối phương muốn cứu mi, kết quả lại bị đánh thành chó, cho nên không cam lòng đi! Qua nhiều năm như vậy, mi có bao nhiêu keo kiệt a!

Người ở đây đều không khống chế được ở trong nội tâm rít gào, nhưng trên mặt lại còn bày ra biểu tình ra vẻ như đồng tình.

Bất quá ngược lại là mấy cấp dưới của Tĩnh Trầm đều dùng ánh mắt bội phục yên lặng nhìn Bạch Thiên Nghiêm.

Nhiều năm như vậy, anh là người duy nhất đánh boss mà còn sống khoẻ mạnh đấy, này thật kiên cường biết bao a! Mà chúng tôi cùng boss nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mới biết boss nói nhiều như vậy a — bình thường hắn đều không lên tiếng a! Hoàn toàn là trao đổi bằng ánh mắt a! Hắn cư nhiên còn có thể cười như vậy a — nhưng bình thường ngoài cười mà trong không cười là có bao nhiêu kinh sợ a! (=.,=)

“……” Bạch Thiên Nghiêm nhíu mày, trong ấn tượng, hình như từng có chuyện như vậy, lúc ấy y còn cảm giác xúc cảm thằng nhóc quả rất tốt, đánh vào còn có thể đàn hồi (=.,=)……

“Tôi nhớ rõ lúc ấy anh rõ ràng đã đi rồi còn quay đầu lại đánh tôi hai quyền, sao lại thế?” Phảng phất  như biết hết, Tĩnh Trầm cười thật âm lãnh, “Xúc cảm rất tốt sao? ( :v bị phát hiện)”

“……” Bạch Thiên Nghiêm mặt không chút thay đổi trầm mặc.

“Khụ! Tĩnh tổng! Mời quay lại đề tài!” Trương quản lý xem xong bát quái liền khụ một tiếng, thẳng lưng nghiêm túc nói, “Về kịch bản lần này, nội dung chủ yếu xoay quanh một mình nhân vật chính, có thể nói phòng vé hầu như đều dựa vào diễn viên này. Nếu chúng ta dùng một người mới không hề có kinh nghiệm, người xem không hề ấn tượng, không hề có năng lực hút vé, kia có gì khác với việc đem tiền ném vào đống lửa.” Dừng một chút, tầm mắt băng lãnh tà tà liếc Bạch Thiên Nghiêm, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Huống chi, tuổi anh ta lớn như vậy, ngay cả tinh thần tươi tắn của một người mới cũng không có nữa là ……”

Bạch Thiên Nghiêm vẫn trầm mặc, tuy cũng không ngoài ý muốn, nhưng lòng vẫn có chút đau xót.

Tĩnh Trầm nâng tay ngăn Trương quản lý lại, vừa định mở miệng, cửa lại bị đẩy ra, Lăng Nhất Quyền vẫn một thân đồ trắng cùng Đoan Trang Nam đi tới. Xem ra, có vẻ như cậu vừa xuống máy bay.

“Sao vậy?” tầm mắt lạnh lùng thản nhiên quét hiện trường một vòng, sau khi dừng một chút trên người Bạch Thiên Nghiêm  và Tĩnh Trầm, liền trực tiếp chuyển hướng Trương quản lý mới rồi vừa nói chuyện.

Người ở hiện trường đều đứng dậy chào, mà Trương quản lý đứng ngẩn người, một loại bất an khó hiểu bao phủ hắn, nhưng hắn vẫn dùng góc độ khá khách quan để phân tích lần hợp tác này.

“Sự tình chính là như vậy …… Vô luận phân tích từ góc độ nào, hợp tác lần này đều không thể lấy điều kiện như vậy để ký hợp đồng.”

Lăng Nhất Quyền không nói gì, cầm lấy kịch bản đặt ở mặt trên bàn lật xem, mà Bạch Thiên Nghiêm  từ đầu tới đuôi đều không có nhìn Lăng Nhất Quyền.

Tuy rằng Lăng Nhất Quyền chưa bao giờ nói, nhưng Bạch Thiên Nghiêm  có thể cảm nhận được, đối phương cũng không thích mình quay phim.

Hiện trường rất yên tĩnh, Tĩnh Trầm nhìn thoáng qua Bạch Thiên Nghiêm, lại nhìn nhìn Lăng Nhất Quyền, khóe miệng gợi lên, tựa hồ biết gì đó.

“Ký đi.” Mười phút sau, Lăng Nhất Quyền khép kịch bản lại, ngữ khí bình thản đến nỗi khiến Trương quản lý nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng.

Phải chăng hắn ngủ không đủ, cho nên sinh ra choáng váng? Hợp tác trị giá ba trăm triệu, còn chưa bao gồm khâu tuyên truyền hậu kỳ, thế nhưng dùng một lão già mười năm không đỏ nổi kiêm vai phụ làm nhân vật chính?!

“Lăng đổng, ngài không thể dùng y làm nhân vật chính, trước không nói nhân khí, anh ta căn bản cũng không có kinh nghiệm đóng phim……” Trương quản lý rốt cuộc không khống chế được cảm xúc, vẻ mặt rất kích động.

“Anh ta có thể.” Lăng Nhất Quyền thản nhiên ngắt lời hắn.

Lăng Nhất Quyền lúc này tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng Bạch Thiên Nghiêm  đã nghe không vào nữa, chỉ cảm thấy đầu óc “Ong ong” choáng váng. Y có chút không rõ tình huống hiện tại, có phải mình đang ở trong mộng hay không?

Loại tin cậy vô điều kiện của Lăng Nhất Quyền này, khiến ngực y trướng đến phát đau, thiếu chút nữa thì rơi lệ……

Qua một hồi lâu, Trương quản lý tựa hồ khuất phục, sắc mặt như thổ, nửa chết nửa sống nói: “Nếu vậy, dựa theo hợp đồng, công ty chúng ta phải chọn ra một nghệ sĩ khác đảm đương nhân vật chính thứ hai…… Lăng đổng……”

Hồng Vũ là một công ty giải trí quốc tế, hầu hết nghệ sĩ đều là một đường nổi tiếng, hoặc là người mới rất có tiềm lực.

Muống những người này làm nền, làm đá kê chân cho một người đã mười năm rồi không đỏ nổi ?

Đây là chuyện hài sao?

“Ân.” Lăng Nhất Quyền đạm mạc gật gật đầu, rũ mắt sửa sang lại áo, tựa hồ tự hỏi một lát mới nói: “Tôi tới diễn.”

Phịch!!

Cơ hồ hơn phân nửa người ở đây đều ngã xuống ghế, thở cũng không ra hơi.

Ngài đã suy xét như thế nào mới đưa ra kết luận này?!

Cái gì gọi là ngài tới diễn!

Đã bàn qua ý kiến của chúng tôi chưa? (ảnh là boss, ảnh có quyền :v)

Những nhân viên cấp cao này còn chưa kịp thở, Bạch Thiên Nghiêm  lại nhíu mày, thế nhưng có chút không tán đồng nói: “Cậu sẽ diễn sao?”

Vì thế, nửa số người còn lại kia cũng ngã xuống ghế.

Ta sát! Đây là khinh thường a! Khinh thường trắng trợn a!!

Cho dù nội tâm chúng tôi có một chút hoài nghi như vậy nhưng cũng quả quyết không dám thẳng mặt nói ra a! Mi thật độc a! Liền trực tiếp nói ra a!

Bất quá cũng đúng a, ca hát dù có nghịch thiên, nhưng cái này với diễn xuất  không có một chút quan hệ a.

“Oh?” Lăng Nhất Quyền đứng lên, tầm mắt lạnh lẽo bắn về phía Bạch Thiên Nghiêm, rồi sau đó, thế nhưng hơi hơi nở nụ cười, ngữ điệu lại khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo từ xong xương cốt, “Loại kịch bản nội dung như thế này, anh còn muốn diễn với ai? ( :v chắc có đóng cặp nên ả ko cho thúc đóng 1 mình)”

Nói xong, kịch bản trực tiếp bị quăng ở trước người Bạch Thiên Nghiêm .

Sát! Quăng kịch bản ! Cư nhiên quăng kịch bản!!

Lăng đổng, ngài xác định vừa rồi không bị thứ gì kỳ quái nhập xác chứ? Loại hành động kiêu ngạo này, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trên người ngài a!

Nội dung này thì sao? Chỉ là có chút ái muội mà thôi a!! (mong chờ quá :v)

Người ở đây, bị này hết đợt sóng này đến đợt sóng khác làm chấn động hỗn loạn đến nói không ra lời, nội tâm phảng phất có một ngàn còn ngựa đang chạy như điên.

Ngay lúc không khí quái dị, không được tự nhiên đến cực điểm, một thư ký giọng nói yếu ớt đánh vỡ cục diện bế tắc: “Báo… báo cáo Lăng đổng…… Trương quản lý…… Hắn khóc ngất đi rồi……”

“……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play