Định Quốc Hầu thấy một màn thì giận run người, hắn cố gắng lắm mới ép chế xuống, trong lòng nghiến răng nghiến lợi đối với Phượng Kính.

Phượng Kính trước mặt mọi người cũng không tiện trao đổi ánh mắt với hắn, đợi đến khi tiệc kết thúc nói cũng được, sau đó hai người cùng nhau đi gặp người kia bẩm báo tình hình.

"Đa tạ Phượng lão gia." Du Kiến Quân cười nhạt, chắp tay đối với Phượng Kính đa tạ.

"Ta đâu có làm gì, đều do người của Du công tử giải quyết." Phương Kính cười lắc đầu, ánh mắt nhìn đến năm cao thủ ở sau nàng.

Du Kiến Quân không nói gì, chỉ cười trừ cho qua.

Phượng Vũ một bên quan sát, nàng tất nhiên biết vì sao gia gia mình làm như vậy.

Độc Tôn bốn người trầm mặc, Phượng Kính ý tứ muốn cùng Du Kiến Quân hợp tác là không thể nghi ngờ, chỉ cần cho hắn một miếng thịt béo bở là được, thiên hạ này đa số đều đối với tiền tài địa vị có lòng tham không đáy, dù hắn tiền rất nhiều, nhưng ai lại ngại mình giàu thêm?

Nếu hai người mà hợp tác thì thật sự chuyện lớn rồi, Du Kiến Quân hắn quá thần bí, làm người ta sinh ra áp lực, sợ hãi!

Trong lòng bốn người đều lo lắng một chuyện, càng nghĩ lòng càng thêm nặng nề.

Mọi người tán gẫu ăn uống thêm hai canh giờ nữa, tiệc rốt cuộc cũng tan, mọi người ai nấy cũng đã ra về hết.

Thái Tử cùng Trưởng Công Chúa trở về Hoàng Cung.

Tuyết Vô Song hai người cũng đi đến biệt viện của Phượng Tộc đã chuẩn bị sẵn.

Du Kiến Quân cũng đang rời đi, một nam tử đẩy xe ở sau, bốn nam tử còn lại song song đi hai bên, người đang ngồi thì dựa ra phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.

"Du công tử, xin nán lại một chút." Phượng Kính từ bên trong đi ra, hô lên một tiếng.

Định Quốc Hầu nhìn hai người hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo dẫn người rời đi, hắn nhất định phải báo cho chủ tử.

"Phượng gia chủ có việc gì sao?" Du Kiến Quân cho người dừng lại, nàng vẫn nhắm mắt như cũ, môi mấp máy nhàn nhạt hỏi một tiếng.

"Du công tử có thể nói chuyện với ta một chút không?" Phượng Kính bỏ qua Định Quốc Hầu ánh mắt, đi đến cười cười hỏi Du Kiến Quân.

"Được." Du Kiến Quân không vội trả lời, hắn suy nghĩ một lát mới nhàn nhạt hồi đáp.

"Ha haa, mời Du công tử đi theo ta." Phượng Kính nghe vậy, cười hai tiếng, sau đó đưa tay ra chỉ đường.

Du Kiến Quân gật đầu, sau đó nhắm mắt lại dưỡng thần, tùy cho thuộc hạ của mình đẩy đi.

Đi đến cuối đường, hắn đứng trước một căn phòng, nhẹ nhàng mở cửa ra, sau đó nhìn qua người của Du Kiến Quân, ý bảo mời vào.

Sau khi đóng cửa lại, Phượng Kính ngồi trên Chủ tọa, nhìn xuống Du Kiến Quân vẫn đang dưỡng thần cười nói.

"Du công tử, công tử là người thông minh, nên đã biết Ái Lạp đang bị chúng ta khống chế."

"Thì thế nào?" Du Kiến Quân lúc này mới mở mắt, hắn nhìn người phía trước, nhàn nhạt hỏi.

"Nếu ngươi cùng chúng ta hợp tác, lợi ích không đếm xuể." Phượng Kính cười nói.

"Tiền tài, địa vị ta không thiếu." Du Kiến Quân lại nói.

"Ngươi không muốn làm bá chủ một phương sao? Không muốn hô phong hoán vũ sao?" Phượng Kính nhướng mày hỏi hai câu.

Du Kiến Quân nghe vậy trầm mặc không nói gì, hắn giống như đang do dự.

"Không ai không muốn mình địa vị cao hơn, nếu ngươi hợp tác với chúng ta, ngươi sẽ có được địa vị ít ai có thể với tới, một người trên vạn người." Phượng Kính thấy hắn do dự, thì biết mình thành công hơn một nửa, hắn lại nói thêm những câu đá động.

"Có ý tứ, nhưng ta muốn gặp người đứng sau, thế nào?" Du Kiến Quân lúc này ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa nói ba chữ, sau đó lại nhìn hắn ra điều kiện.

"Du công tử cứ trở về trước, ta đây sẽ thông truyền." Phượng Kính nghe hắn đồng ý, lập tức vui vẻ cười nói.

"Cáo từ." Du Kiến Quân cũng nhàn nhạt cười, chắp tay nói tạm biệt.

Sau khi Du Kiến Quân rời đi, Phượng Kính liền mở ra mật thất trong phòng, đi vào một đường hầm sâu dưới lòng đất.

Đám người Độc Tôn trở về Triệu Phủ, bốn người vào một căn phòng mật bàn bạc với nhau.

"Chúng ta không cần manh động, đợi nhìn Du Kiến Quân câu trả lời đã." Độc Tôn nhìn ba người trước mặt lắc đầu nói.

"Nhưng nếu hắn đồng ý thì sao?" Lệnh Quân nhíu mày hỏi.

"Thông Thiên Các người sẽ trừ khử hắn!" Tích Vân lạnh lùng nói một câu.

"Đúng vậy, nhưng mà ta cảm nhận hắn là người thâm sâu khó lường, ta trong lòng lại có cảm giác sợ hãi." Lưu Trúc gật đầu, nói ra vừa rồi mình cảm nhận được.

"Ta cũng cảm thấy, khi nhìn hắn vô cùng áp lực." Lệnh Quân nghe vậy, cũng nói.

Tích Vân cũng giống bọn họ, người này nàng thật nhìn không thấu.

"Thật không ngờ trong thiên hạ ngoài tiểu sư phụ ra, tên này lại mang cho chúng ta cảm giác sâu không lường được, một cảm giác nguy hiểm." Độc Tôn vẻ mặt trầm ngưng nói.

"Thật ra hắn là ai?" Lệnh Quân cau mày.

"Theo Thông Thiên Các điều tra được, hắn là nhi tử là con một của Du Gia, tài mạo đều không thể chê vào đâu được, có đều là năm năm trước hắn bị ám sát té xuống núi gãy hai chân, trong thiên hạ danh y đều thúc thủ vô sách, hắn cũng là một người nội liễm, suốt ngày chỉ trốn ở trong ngủ không có ra ngoài, người muốn gặp hắn bàn bạc mua bán thì phải tận thân đến cửa, ta cảm thấy cái tên này kỳ quái vô cùng." Tích Vân theo điều tra nói ra, xong không quên kèm một câu đánh giá.

"Vừa rồi thích khách đến tìm hắn, hắn còn không để vào mắt, xem ra hắn không hề sợ." Lưu Trúc một bên nói.

"Mỗi một tên thuộc hạ của hắn cũng vô cùng lợi hại, cả ta điên cuồng học ba năm nay cũng không chắc chắn đánh thắng được hay không." Lệnh Quân xoa huyệt thái dương nói.

"Ai, nếu hắn hợp tác với tên kia, chỉ sợ Thông Thiên Các cũng không quản nổi nữa rồi." Lưu Trúc rầu rỉ nói.

"Thiên hạ một hồi huyết vũ tinh phong là không thể tránh khỏi." Độc Tôn trở dài một hơi nói.

Mọi người trầm mặc một lát.

"Tiền bối, Tuyết chủ mẫu, nàng đã bị Chu Ngụy đánh chủ ý." Lệnh Quân nhớ ra một chuyện, cau mày lo lắng.

"Yên tâm đi, Tuyết Nguyệt còn tại thế thì sẽ không để cho bất kỳ ai đụng đến nữ nhi của bà ta." Độc Tôn nghe hỏi, lập tức nói không sao, sau khi người kia mất, bà đã hứa là sẽ bảo hộ nàng chu toàn, một tổn thương nhỏ nhoi cũng không được!

"Nói như vậy, chủ mẫu an toàn một thời gian rồi." Lệnh Quân liền thở phào nhẹ nhõm.

"Tuyết Vô Song danh chấn Chu Thục, là Lục Quốc đệ nhất mỹ nhân?" Lưu Trúc tất nhiên có nghe qua đồn đãi mấy năm qua.

"Đúng vậy, nàng cũng là một trong những nữ nhân của tiểu sư phụ." Độc Tôn gật đầu nói.

"Chủ tử rất nhiều nữ nhân sao?" Lưu Trúc vẻ mặt vặn vẹo hỏi.

"Tiểu đồ đệ ta, Lâm Luân Tam Tiểu Thư, Tuyết Vô Song." Độc Tôn lập tức nói ra ba cái tên mình từng gặp qua.

"Ngân Vũ Công Chúa, Nhạc Tề Trưởng Công Chúa nữa." Lệnh Quân bổ sung thêm.

"Năm người rồi, còn ai nữa không?" Lưu Trúc đưa tay ra đếm.

"Aa! Ta nhớ rồi, còn Hoàng Hậu nương nương Vũ Dạ Ca nữa." Lệnh Quân nghĩ nghĩ, bỗng dưng hô lên.

"Khụ khụ, sáu rồi, còn nữa không?" Độc Tôn nghe vậy, ho hai cái, hỏi tiếp.

"Hình như ta thấy chủ tử từng thân mật với bao nhiêu đó nữ nhân thôi." Lệnh Quân lắc đầu không biết nói.

Tích Vân một bên trầm mặc, nàng cúi đầu, ánh mắt lóe lên đau thương.

Bốn người bàn bạc kế hoạch trong chốc lát, sau đó ai nấy đều trở về phòng ngủ.

Ở một nơi khác, một nam tử ngồi trên xe lăn, ngồi tại một nơi có thể nhìn ngắm Tinh Nguyệt bên ngoài cùng thác nước phía xa chảy xuống, âm thanh rầm rộ nhưng không làm lòng người khó chịu, mà khiến tinh thần người ta thư thái hơn.

"Chủ tử." Phía sau lúc này vang lên một tiếng cung kính của nam tử.

"Ân?" Du Kiến Quân không có quay đầu lại, mà chỉ lên tiếng.

"Đây là những bức tranh tháng này." Nam tử cung kính đưa đến một sấp tranh vẽ.

"Được, ngươi lui xuống đi." Du Kiến Quân hai tay cầm lấy, sau đó nói.

Sáng hôm sau.

Bên ngoài người dân liền ồn ào tin tức, việc hôn lễ của Định Quốc Hầu cũng Trưởng Công Chúa.

Mọi người bàn tán xôn xao, không phải Công Chúa thủ tiết a, sao bây giờ lại thành hôn với Hầu gia, thật đúng là khó hiểu!

Phượng Tộc, ở tại lương đình, Phượng Kính cùng Tuyết Nguyệt đang ngồi ăn bánh thưởng trà.

"Tuyết Nguyệt, ngươi giúp chúng ta sao?" Phượng Kính trên tay cầm ly trà, nhấp một ngụm, sau đó nhìn người đối diện hỏi.

"Ta không giúp cũng không ngăn cản, ta chỉ cần cùng nữ nhi sống an ổn là tốt." Tuyết Nguyệt nhàn nhạt nói.

"Chu Ngụy hắn đã đánh chủ ý lên nữ nhi của ngươi, ngươi nghĩ còn an ổn được sao?" Phượng Kính nhướng mày cười hỏi.

"Ngươi nên khuyên hắn bỏ cái ý định này đi, nếu không đừng trách ta phanh thây hắn!" Tuyết Nguyệt nghe vậy, âm lãnh nói, ánh mắt rét lạnh ẩn hiện sát ý.

"Haha, ngươi biết tin gì chưa?" Phượng Kính thấy nàng bộ dáng thì cười, sau đó thần bí hỏi một câu.

"Tin gì?" Tuyết Nguyệt nghe hỏi, bà thu hồi sát khí, nghi hoặc.

"Bạc Cô Mặc vẫn còn sống." Phượng Kính mân mê ly trà, chậm rãi nói.

"Bạc Cô Mặc thần thông quảng đại, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy." Tuyết Nguyệt nghe vậy thì không có bất ngờ, bà chỉ nói.

"Nếu bà ta chết thì mạng của Lâm Luân Nhược Mẫn hi sinh quá là lãng phí rồi." Phượng Kính cũng nói.

"Năm đó, Lâm Luân Kỳ Minh có thể cứu muội muội hắn, nhưng hắn không làm mà trơ mắt nhìn Chu Liễm đánh nàng rớt xuống vực, sau đó lại giả quân tử ở bên cạnh chiếu cố Hàn Cát Nhã đang trong khổ sở, sau đó lại cướp luôn nữ nhân của muội muội mình, đúng là bên ngoài nạm ngọc đạo mạo, bên trong thối rửa rách nát." Tuyết Nguyệt nhớ lại sự việc năm xưa, bất bình mà nghiến răng mắng một tiếng.

"Hắn đúng làm chuyện khiến người không vừa mắt được." Phượng Kính cũng đồng ý, Lâm Luân Kỳ Minh đúng thật không thể tha thứ.

"Lúc đó Nhược Mẫn lại đang mang thai, là hai mạng người chứ không phải một!" Tuyết Nguyệt tức giận nói.

"Nhược Mẫn là một nữ tử ôn nhu dịu dàng, với lại vô cùng hiệp nghĩa, nhưng lại có người ca ca như vậy, thật đáng tiếc, đôi lúc ta rất muốn trả thù cho nàng, đòi lại công bằng cho nàng." Phượng Kính thở dài nói.

"Vì sao ngươi không làm?" Tuyết Nguyết liếc hắn hỏi.

"Ta không thể vì nàng mà hủy bỏ gia tộc, Chu Liễm chúng ta không địch nổi." Phượng Kính bất lực nói.

"Ta không trách ngươi, người ta thường có câu thức thời mới là trang tuấn kiệt, biết quan sát thời thế sống mới được an ổn, ta hiểu." Tuyết Nguyệt gật đầu nói.

"Ta thật ngưỡng mộ ngươi, có thể vì Nhược Mẫn mà chống đối với Chu Liễm." Phượng Kính ánh mắt xa xăm vô định nói.

"Ta thật hối hận lúc đó không lên kỹ kế hoạch, mới để Bạch Ngọc vì ta mà chết." Tuyết Nguyệt nói tới đây, nước mắt vô thức chảy xuống, năm xưa bà vì trả thù cho bằng hữu mà đối chiến với Chu Liễm, nhưng lại vô dụng để người yêu cứu mình mà chết, bà thật đáng hận!!

"Nhưng ngươi may mắn hơn Hàn Cát Nhã rất nhiều, Bạch Ngọc còn để lại cho ngươi một đứa con giống y như nàng." Phượng Kính uống một ngụm trà, nhìn bà cười nhạt.

"Nếu không phải vì nữ nhi, ta sẽ cùng Chu Liễm sống chết!" Tuyết Nguyệt cảm xúc tăng, hai mắt đỏ ngầu, lanh lãnh nói.

"Lúc trước ngươi không phải đối thủ của hắn, bây giờ thì càng không phải, nên ngươi không cần kích động rồi làm chuyện ngu xuẩn." Phượng Kính nghe vậy, lập tức lên tiếng nhắc nhở.

"Ta biết, ngươi yên tâm." Tuyết Nguyệt hai mắt nhắm lại, nhẹ giọng nói.

"Được rồi vậy đi, ta đi trước." Phượng Kính nói xong, sau đó phất tay áo đi mất.

Ở sau rừng trúc, Tuyết Vô Song đang ngồi trên một thềm đá, nàng tấm lưng đơn bạc toát lên nhàn nhạt ưu thương, gió nhẹ thổi qua, lá trúc khô phía dưới sào soạt không dứt, tà áo nàng cũng bay bay phiêu diêu, khuôn mặt không một biểu hiện gì gọi là hỉ nộ ái ố, hai con ngươi vô hồn trống rỗng, nếu không phải nàng có hơi thở, thì người ta tưởng nàng là pho tượng điêu khắc mất.

Tuyết Nguyệt nhìn cảnh này đã rất nhiều lần, đến lúc nào nữ nhi của bà mới trở lại bình thường đây, số nàng thật khổ, từ nhỏ đã mất đi mẫu thân sinh, lớn lên lại mất đi người mình yêu nhất, một nữ tử mềm mại như nàng sao có thể chịu nổi?

"Vô Song." Tuyết Nguyệt đi đến, ngồi xuống bên cạnh nàng, yêu thương gọi một tiếng.

Tuyết Vô Song vẫn bất động, một cái chớp mắt cũng không có, nàng như đã phong bế thần thức, không muốn ai làm phiền.

"Người chết không thể sống lại, con đừng như vậy nữa có được không?" Tuyết Nguyệt hạ giọng khẩn cầu.

"Nữ nhi rất khổ sở, nữ nhi nhớ nàng." Tuyết Vô Song rốt cuộc cũng có động tĩnh, nàng hai con ngươi phủ đầy nước, nghẹn ngào vô lực nói.

"Con phải sống thật tốt, nàng ở trên trời mới vui vẻ, nếu nữ nhi cứ khổ sở vì nàng, nàng sẽ không vui mà ngược lại rất đau buồn." Tuyết Nguyệt biết mình phải dùng Lạc Bắc Thần mới đánh động được nữ nhi của mình.

"Nhưng nữ nhi rất đau, nữ nhi rất đau." Tuyết Vô Song hai hàng nước mắt chảy xuống, lắc đầu khổ sở nói.

Tuyết Nguyệt lòng đau như cắt, bà chỉ sợ nói nữa nữ nhi sẽ điên mất, đành phải ôm nàng trấn an.

Phượng Kính một lúc cho người mời Du Kiến Quân đến, sau khi thấy người đã tại, liền dẫn hắn vào thạch thất dưới lòng đất.

Trên đường, hai trên vách đá, nước ở đâu rỉ ra nhỏ giọt xuống dưới, tạo ra âm thanh toảng toảng trong bầu không khí im lặng, Du Kiến Quân bên người đi theo bốn thiếp thân thuộc hạ, Phượng Kính ở phía trước dẫn đường, nơi này tương đối lớn, đi đã muốn nửa canh giờ, rẽ biết bao nhiêu con đường nhưng vẫn chưa tới.

"Nó ở phía trước." Phượng Kính lúc này tay chỉ ở đằng xa có bốn tên hắc y canh giữ.

Vừa đi tới, bốn hắc y nhân liền làm vài động tác ở trên vách đá, sau đó chỉ nghe hình hình một tiếng dài, rồi vách đá bằng phẳng nay lại thụt vào mở ra một thông đạo.

"Du công tử, mời vào." Phượng Kính đưa tay ra mời.

Du Kiến Quân gật đầu, sau đó hắn ra hiệu cho người đẩy mình vào.

Vừa vào tới, một loại hương dễ ngửi đã bay vào mũi, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó ánh mắt lóe lên tia sáng thất thường.

Phượng Kính đi ở phía trước dẫn hắn vào một căn phòng, vừa vào liền thấy bên trong có một lão nhân, Định Quốc Hầu cùng một đôi nam nữ đứng phía sau.

"Du công tử." Lão nhân thấy Du Kiến Quân vào thì lập tức chắp tay chào hỏi.

"Hân hạnh." Du Kiến Quân chắp tay hữu lễ, sau đó hắn cũng nhìn đến Định Quốc Hầu gật đầu một cái.

"Tĩnh Sương, dâng trà." Chu Liễm quay ra sau phân phó.

"Vâng chủ tử." Bạc Cô Tĩnh Sương nhận mệnh, sau đó nhấc chân ra ngoài.

"Nghe nói Du công tử muốn gặp ta?" Chu Liễm nhìn Du Kiến Quân, giọng khàn khàn hỏi.

"Muốn hợp tác thì phải có thành ý, điều này ngài nên hiểu?" Du Kiến Quân cười nhạt, nói thẳng ra.

"Hỗn láo!" Định Quốc Hầu nghe hắn ngữ khí, liền tức giận quát một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play