Vận động đúng một canh giờ, Lạc Bắc Thần cũng
ngừng, nhìn Phong Vô Tâm vẻ mặt hồng nhuận trở lại, không còn tiều tụy
như lúc nãy, nàng cũng âm thầm kinh ngạc thuốc mà Bạc Cô bà bà đưa cho
mình không ngờ hiệu quả lợi hại như thế này.
Nàng bước xuống giường, tìm một cái khăn nhúng vào nước ấm nóng, lau thân thể đầy mồ hôi cho nữ nhân của mình.
"Không ngủ một chút sao?" Phong Vô Tâm vốn ngủ không sâu, trong người
cũng không thấy mệt mà còn cảm thấy khỏe hơn vừa rồi rất nhiều, nàng
hưởng thụ động tác ôn nhu của Lạc Bắc Thần, hai tay ôm lấy cổ đối
phương, nhẹ giọng hỏi.
"Ta không buồn ngủ, nàng nên ngủ một lát đi." Lạc Bắc Thần nhẹ lắc đầu, hôn môi nàng một cái, nói.
"Ta cũng không buồn ngủ." Phong Vô Tâm chậm rãi ngồi dậy, lắc đầu nói.
"Vậy, nàng dẫn ta đi ra ngoài chào hỏi mọi người một chút." Lạc Bắc Thần xuống giường, nhặt lên y phục cho Phong Vô Tâm, nói.
"Được rồi, đứng đó đi, ta giúp nàng mặc y phục." Lạc Bắc Thần khoát tay nói với nàng, bản thân cầm y phục bước đến.
Lạc Bắc Thần trên tay cầm cái yếm chăm chú gom gọn lại hai đại bạch thỏ phía trước, nàng buộc lại cọng dây phía sau, xong thì đưa tay chỉnh sửa lại một chút.
Một lát sau.
Rốt cuộc cũng đã xong, nàng thắt lại dây lưng cho Phong Vô Tâm, giúp nàng khoát lên ngoại y.
"Nàng cười cái gì?" Lạc Bắc Thần ngẩng đầu thì thấy Phong Vô Tâm ánh
mắt mềm mại nhìn mình, trên môi còn chứa ý cười, nàng đỏ mặt hỏi.
"Chỉ là không nghĩ tới, phu quân của Tiểu Phong lại chu đáo yêu thương
Tiểu Phong như vậy." Phong Vô Tâm ôm lấy cổ nàng, ném ra một cái mị nhãn làm người phía trước tê dại nhũn người, nhẹ giọng cảm khái.
"Đây là trách nhiệm của ta, Tiểu Phong chỉ cần hưởng thụ là được." Lạc
Bắc Thần khóe môi cong lên cười, cầm bàn tay mềm mại của nàng hôn lên,
nói.
"Thưởng cho Thần Thần." Phong Vô Tâm hôn lên môi nàng, cười đến mê đảo chúng sinh, ngọt ngào nói.
"Tiểu Phong, nàng cười như vậy rất đẹp." Lạc Bắc Thần bị làm cho say mê, ngốc lăng mà nói.
"Cũng chỉ có ngươi được thấy." Phong Vô Tâm lại ném thêm một cái mị nhãn, nói xong thì lôi kéo kẻ ngốc này ra ngoài.
Bên trong giữa đại điện, có một tên thư sinh bị bắt lại, hắn quỳ bên
dưới nhìn lên Phong Vương, điều kỳ lạ là hắn không có sợ hãi mà chỉ là
có một chút ủy khuất trong ánh mắt.
Lệnh Quân, Lưu Trúc, Nhạc Tề tỷ muội cùng người trong Phong Tộc, tất cả đều ở đây.
"Ngươi là ai? Lén lén lút lút ở ngoài làm gì?" Phong Vương ngữ khí uy nghiêm, ở phía trên nhìn xuống hỏi.
"Ta đến tìm vị công tử đi với tiểu thư này." Tên thư sinh mặt trắng tay chỉ vào Nhạc Tề Ninh Uyển đang ngồi, nói.
"Ngươi tìm Lạc Vương làm gì?" Mọi người nghe vậy, ánh mắt đồng loạt đổ
lên người hắn, có cảnh giác, có nghi hoặc, Phong Vương lên tiếng hỏi.
"Thì ra là người đó là Lạc Vương đại danh đỉnh đỉnh! Quả nhiên rất quen mắt!" Tên thư sinh mặt trắng nghe tên thì hai mắt lóe sáng, sùng bái
bắn ra tứ phía, làm mọi người không muốn biết cũng phải biết.
Lệnh Quân hai tay khoanh trước ngực, đi đến trước mặt hắn, hỏi: "Ngươi tìm chủ tử ta làm gì?"
"Ta muốn bái sư!" Tên thư sinh mặt trắng không nghĩ ngợi gì, lập tức nói ra mục đích.
"Muốn bái sư thì tìm chủ tử ta làm gì?" Câu trả lời làm mọi người sửng sốt không nhẹ, Lệnh Quân nhướng mày lên hỏi tiếp.
"Ta vốn là muốn bái Lạc Vương làm sư phụ." Tên thư sinh mặt trắng lập tức ngẩng mặt, nói thẳng ra.
"Muốn bái bản Vương làm sư phụ?"
Thanh âm hiếu kỳ từ ngoài điện truyền vào, tiếp theo là hai người vận tử y chậm rãi bước tới.
"Tham kiến chủ tử, chủ mẫu." Lệnh Quân, Lưu Trúc không quên hành lễ.
"Lạc Vương." Nhạc Tề Ninh Uyển cùng Nhạc Tề Kiến Vu cũng chào hỏi một tiếng.
"Nữ nhi tham kiến Phụ Vương." Phong Vô Tâm nhìn lên Phong Vương khom người, Lạc Bắc Thần khom người chào vị nhạc phụ này.
Mọi người trố mắt mà nhìn mỹ nam tử phía trước, nữ tử ở đây trong mắt
nhìn Phong Vô Tâm sinh ra vài tia đố kỵ, ghen ghét, nhưng rất thu liễm.
"Lạc Vương." Phong Vương vội vàng đi xuống đỡ lấy hai tay nàng, khom người gọi một tiếng, mọi người cũng làm theo hành lễ.
"Nhạc phụ, không cần đa lễ." Lạc Bắc Thần lắc đầu, cười nói.
"Sư phụ, sư phụ!" Tên thư sinh hoàn hồn, hai đầu gối đi tới Lạc Bắc Thần bên người, hưng phấn gọi hai tiếng.
"Bản Vương không phải sư phụ của ngươi." Lạc Bắc Thần lắc đầu nhìn hắn nói.
"Vậy bây giờ Tiểu Nguyệt sẽ bái sư." Tiểu Nguyệt đứng dậy chạy đến chỗ
có bình trà, liền rót một ly rồi trở lại quỳ xuống, hai tay cung kính
dâng lên cho nàng.
"Bản Vương đâu nói muốn nhận ngươi làm đệ tử." Lạc Bắc Thần bị hành động của nàng làm cho thú vị, nàng lắc đầu nói.
"Vậy làm sao người mới nhận ta?" Tiểu Nguyệt ủy khuất hỏi.
"Ngươi còn chưa đủ tư cách làm đồ đệ của ta." Lạc Bắc Thần nhìn hắn, nói một câu.
"Vậy phải làm sao mới có tư cách?" Tiểu Nguyệt hai tay ôm chặt chung trà, vẻ mặt vặn vẹo hỏi.
"Cho ta biết, ngươi vì cái gì muốn làm đồ đệ của ta?" Lạc Bắc Thần
không có trả lời mà hỏi ngược lại, cơ hồ nàng rất hiếu kỳ với đáp án
này.
"Tiểu Nguyệt từ nhỏ đã ham mê võ học, luôn ra
ngoài luận bàn trong giang hồ, có một lần ta vào phòng đại tỷ chơi, liền nhìn thấy đại tỷ vẽ chân dung của người, ta hỏi người là ai, đại tỷ
không trả lời, nên ta âm thầm điều tra thì biết được người đại tỷ vẽ là
Lạc Vương Lạc Thịnh, còn điều tra được rất nhiều về người, biết được
người võ công rất cao, là một người tài giỏi xuất chúng..." Tiểu Nguyệt
thao thao bất tuyệt kể lại.
"Còn có rất nhiều người
lợi hại hơn bản Vương, sao ngươi lại chọn bản Vương?" Lạc Bắc Thần cũng
không quan tâm vị đại tỷ của hắn là ai, chỉ cười nói.
"Không, trong lòng con sư phụ là lợi hại nhất!" Tiểu Nguyệt lắc đầu phản bác nói.
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Lạc Bắc Thần nhìn hắn đáng giá, tên này tuổi cơ hồ rất trẻ.
"Tiểu Nguyệt mới mười sáu." Tiểu Nguyệt lập tức đáp.
"Được, bản Vương cho ngươi một cơ hội." Lạc Bắc Thần suy nghĩ một chút, gật đầu nói.
"Vậy bây giờ Tiểu Nguyệt nên làm gì?" Tiểu Nguyệt hưng phấn tới mức làm đổ nước trà nóng vào tay nhưng hắn cũng mặc kệ, vui vẻ hỏi.
"Ngươi từ đây chạy đến cửa thành rồi chạy về một trăm lần, nếu làm được thì bản Vương sẽ nhận chung trà này." Lạc Bắc Thần cầm lấy chung trà từ tay hắn nói.
"Được, Tiểu Nguyệt làm ngay!" Tiểu Nguyệt không nói hai lời mà chạy thẳng ra ngoài, để lại bao ánh mắt ngạc nhiên.
Lạc Bắc Thần uống cạn chung trà, cười cười không nói gì.
Lệnh Quân và Lưu Trúc nhìn nhau nhún vai, xem ra chủ tử là muốn thử thách tên kia đây.
"Tên đó không khác gì tiểu bạch kiểm haha!" Nhạc Tề Kiến Vu cười nói.
Nhạc Tề Ninh Uyển một bộ dáng lãnh đạm như cũ, không nói cũng không quan tâm xung quanh, chỉ ngồi ở một bên uống trà.
"Lạc Vương mời ngồi." Phong Vương lúc này mới để ý hai người vẫn còn đứng, lập tức đưa tay ra mời.
Nhạc Tề Kiến Vu thấy Lạc Bắc Thần đi lại, liền lôi kéo nàng ngồi vào chỗ của mình, còn bản thân thì ngồi bên cạnh Lưu Trúc.
Lạc Bắc Thần giật mình, đến khi phản ứng nàng đã ngồi bên cạnh Nhạc Tề
Ninh Uyển, muốn ngồi cũng không được, muốn đứng lên cũng không xong.
Phong Vô Tâm liếc sang Nhạc Tề Kiến Vu một cái, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lạc Bắc Thần nói: "Ngồi yên đi."
Nhạc Tề Ninh Uyển ánh mắt thoáng dao động nhưng thật nhanh trở lại bình thường.
Lạc Bắc Thần thần kinh lâm vào căng thẳng, hai đại nữ nhân hai bên sao
lại làm như không có chuyện gì, để cho nàng muốn bức rứt a.
"Ngươi căng thẳng cái gì? Không phải là làm chuyện không đúng sợ ta
biết đi?" Phong Vô Tâm nhẹ mỉm cười nhìn qua nàng, nhỏ giọng nhưng chỉ
đủ ba người nghe thấy.
"Không có." Lạc Bắc Thần nhỏ giọng phản bác.
"Hừ!" Phong Vô Tâm hừ lạnh một tiếng rồi thôi.
Nhạc Tề Ninh Uyển mi mắt rũ xuống, không biết đang nghĩ cái gì.
Lạc Bắc Thần bị Phong Vô Tâm thái độ làm nàng phải gục mặt, không dám ngẩng lên.
"Lạc Vương, về phần Ôn Tộc cùng Triết Lương Quốc?" Phong Vương khụ một
tiếng, nhìn xuống Lạc Bắc Thần đang cúi đầu, lên tiếng hỏi.
"Phong Vương yên tâm, chuyện này bản Vương sẽ xử lý." Lạc Bắc Thần nghe vậy, ngẩng đầu lên, chậm rãi nói.
"Trưởng Công Chúa định trở về Nhạc Tề?" Phong Vương hỏi.
"Đúng vậy, đã nán lại một tháng nên liền phải trở về." Nhạc Tề Ninh Uyển lời nói chậm rãi, không mang theo một tia cảm xúc.
"Vậy, bản Vương sẽ cho người hộ tống hai vị trở về." Phong Vương nói.
Lạc Bắc Thần muốn mở miệng nói nhưng không thể nói ra được, Phong Vô
Tâm liếc qua nàng, đi đến trên người Lệnh Quân, Lưu Trúc phân phó.
"Lệnh Quân, Lưu Trúc, hai người các ngươi hộ tống Trưởng Công Chúa cùng Tứ Hoàng Tử trở về Nhạc Tề."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Lệnh Quân, Lưu Trúc có chút kinh ngạc nhưng rồi cũng hiểu lý do, hai người lập tức khom người nhận mệnh.
"Độc nữ, đa tạ!" Nhạc Tề Kiến Vu vẻ mặt đang xụ xuống thì nghe lời này, vui mừng hướng Phong Vô Tâm cảm kích.
Lạc Bắc Thần nhìn lén qua Phong Vô Tâm một cái, bốn mắt vừa chạm nàng liền rụt cổ cúi đầu, tay xoắn góc áo.
Phong Vô Tâm nhìn biểu hiện của nàng, âm thầm hài lòng, cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái không ít.
Phong Vương nhìn màn này thì không biết nói gì, đường đường là Lạc Vương, không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ thê tử.
Mà nữ nhi của hắn đúng là bị chiều hư, nàng thật không sợ hù Lạc Vương chạy mất a?
"Vậy, bản Cung về phòng chuẩn bị." Nhạc Tề Ninh Uyển chắp tay, nói xong xoay người ly khai, Nhạc Tề Kiến Vu cũng đi theo phía sau.
"Đúng rồi, giới thiệu với ngươi, đây mà nhị thúc ta, tứ thúc, đường đệ
ta, đường muội...." Phong Vô Tâm nhớ ra chuyện gì, lập tức kéo áo nàng
đứng dậy, tay đưa tới từng người bên kia giới thiệu.
"Bản Vương là vị hôn phu của Tiểu Phong." Lạc Bắc Thần nhìn mọi người gật đầu một cái, rồi giới thiệu mình.
"Ân, nghe qua danh Lạc Vương đã lâu." Phong lão nhị lập tức đứng dậy, có chút chột dạ khom người nói.
"Chê cười rồi." Lạc Bắc Thần nở một nụ cười hữu lễ nói.
Mấy vị đường tỷ, muội không kiêng kỵ mà liếc mắt đưa tình với Lạc Bắc
Thần, nhưng nàng nhìn cũng không thèm nhìn, quay sang nói với Phong Vô
Tâm.
"Tiểu Phong, chúng ta đi dạo."
"Được." Phong Vô Tâm sảng khoái đáp.
"Bản Vương đi trước." Lạc Bắc Thần chắp tay với Phong Vương, nói rồi nắm lấy tay Phong Vô Tâm ly khai.
"Lạc Vương thật tuấn mỹ." Một thiếu nữ thẹn thùng lên tiếng.
"Đệ nhất mỹ nam tử Lạc Thịnh Quốc mà." Một nữ nhân khác lại nói.
"Ta từ trước đến giờ mới từng thấy qua nam nhân so với nữ nhân còn tuyệt mỹ hơn." Phong lão tứ cũng cảm khái.
"Không chỉ tuyệt mỹ, mà còn tài hoa hơn người." Phong lão nhị bổ sung thêm.
"Vô Tâm đúng là phúc khí, đáng chúc mừng." Phong lão tứ cười nói.
Phía trước đại môn, hơn một canh giờ trước, thi thể chất đống nhưng bây giờ lại trống trơn sạch sẽ một chút máu cũng không còn.
"Tiểu Phong, hay là chúng ta đi săn." Lạc Bắc Thần nhớ lại Tây Vực hai
phần ba đều là sơn lâm, trên núi cùng trong rừng thảo dược hay độc dược
đều mọc rất nhiều, thêm rất nhiều thú rừng, làm nàng rất hứng thú, nên
nhìn người bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
"Được." Phong Vô Tâm đáp ứng, xoay qua phân phó tên thị vệ lấy cung cùng dắt ngựa ra.
Một lát sau.
"Tiểu Phong, muốn ăn thỏ rừng, gà rừng, hay heo rừng?" Lạc Bắc Thần
trên ngựa ôm Phong Vô Tâm ngồi phía trước, chân đánh vào hông ngựa, nhỏ
giọng hỏi.
"Con nào cũng thích ăn." Phong Vô Tâm thân dựa vào ngực người phía sau, nói.
"Sư phụ, sư phụ người đi đâu vậy?"
Tiểu Nguyệt khuôn mặt vì mệt mà bỏ bừng, hắn lau mồ hôi trên mặt, từ xa chạy đến hỏi.
"Đi săn." Lạc Bắc Thần lại muốn nói gì nữa nhưng lại nghe âm thanh hỏi tới, nàng ngẩng đầu nhìn hắn trả lời.
"Sư phụ cho Tiểu Nguyệt đi với được không?" Tiểu Nguyệt chạy tới cười cười hỏi.
"Ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi?" Lạc Bắc Thần cười, hỏi ngược lại.
"Dạ, chưa." Tiểu Nguyệt lắc đầu đáp.
"Vậy tiếp tục đi." Lạc Bắc Thần nói xong giật dây một cái, ngựa hí một tiếng chạy thẳng về phía trước.
Tiểu Nguyệt trong mắt tràn ngập kiên định, tăng tốc chạy tiếp.
Nhất định phải làm sư phụ nhận mình!
"Hắn thật khả ai a!" Phong Vô Tâm lúc này nhẹ giọng hứng thú nói.
"Khả ái sao bằng Tiểu Phong của ta." Lạc Bắc Thần khinh thường, đắc ý nói.
"Tự luyến." Phong Vô Tâm đầu xê dịch xuống bên vai nàng, nàng ngẩng mặt nhìn Lạc Bắc Thần, phun ra hai chữ.
Lạc Bắc Thần nhìn Phong Vô Tâm vẻ mặt lười biếng, bao nhiêu yêu mị đều
lộ ra, hơi thở thôi cũng làm người một thân ngứa ngáy, nếu không phải
đang ở trên ngựa, nàng đã hung hăng yêu thương nữ nhân của mình một phen rồi.
Thu hồi tầm mắt, khóe môi cong lên ý cười, nàng giật mạnh, ngựa hí dài một tiếng, chạy thật nhanh về hướng cửa thành.
Dân chúng Phong Thành đương nhiên biết hai người cùng trên một con ngựa chạy ngang là ai, một người là đệ nhất mỹ nhân Tây Vực, còn người kia
còn khắc sâu trong tâm họ đây, bạch y nam tử như Tu La đòi mạng, không
biết người này dùng cách gì mà chỉ cần lướt qua, binh lính liền bị cắt
dứt yết hầu mà chết, nhưng rõ ràng bọn họ không thấy Lạc Bắc Thần ra tay a.
Thật thần kỳ phải không?
Ân, vô cùng thần kỳ làm bọn họ vạn phần cung kính cùng sùng bái...
Vừa có dung mạo tuyệt luân khuynh thế, vừa có một thân xuất thần nhập
hóa võ công, nữ tử Phong Thành chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm...
"Tiểu Phong, chúng ta để ngựa ở đây đi." Lạc Bắc Thần trên tay cầm
cung, bên hông đeo thùng tên, nhìn sang Phong Vô Tâm nói, sau đó bước đi vào rừng lớn phía trước.
Phong Vô Tâm gật đầu, bước theo phía sau nàng, mắt đảo qua xung quanh quan sát.
Ôn Thành
"Vương gia, chúng ta thấy bọn họ ra khỏi thành, đi hướng sơn mạch rừng
lớn, hình như là đi săn." Một tên hắc y quỳ xuống, nhìn Ôn Dịch sắc mặt
tràn đầy hận thù bẩm báo.
"Mau tập hợp tất cả cao thủ
Ôn Phủ, ta muốn giết chết hắn báo thù cho phụ thân!" Ôn Dịch trán nổi
gân xanh, nghiến răng nghiến lợi quát.
"Vâng, Vương gia." Tên hắc y đáp, lui ra ngoài hành sự.
"Lạc! Bắc! Thần! Ta muốn chính tay giết ngươi!!" Một tiếng rống giận tràn đầy sát khí như muốn vang dội Ôn Thành.
"Thần Thần, bên kia!" Phong Vô Tâm nhìn thấy con gà to đang chạy qua thì chỉ vào nó hô lên.
"Đứng lại cho bản Vương!" Lạc Bắc Thần nhìn thấy lập tức đuổi theo hô lên, dây cung buông lỏng, mũi tên lao vút đi.
Mũi tên thật nhanh xuyên qua, con gà lập tức ngã xuống.
Phong Vô Tâm vui mừng chạy lại cầm lấy nó lên, nàng đảo mắt qua xung
quanh thì thấy một con thỏ mập trắng như tuyết đang ăn một củ cà rốt.
"Thần Thần, con thỏ đó thật đẹp!" Phong Vô Tâm kéo tay Lạc Bắc Thần,
ánh mắt lóe sáng chỉ vào chú thỏ đang ăn say mê phía trước.
"Giao cho ta." Lạc Bắc Thần lập tức kéo cung tên nói.
"Không được, ta muốn bắt sống." Phong Vô Tâm kiềm lại tay nàng, trừng mắt nói.
"Tiểu Phong muốn bắt về làm sủng vật?" Lạc Bắc Thần bỏ cung trong tay ra, kinh ngạc hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT