Bên
dưới là hàng bàn ghế dài ở hai bên dùng cho mấy quan viên, phía trên một chút là dành cho mấy vị Công Chúa Hoàng Tử và các phi tần, trên nữa là
dùng cho các Vương gia cùng ngoại quốc Hoàng Thất, trên cùng không nói
mọi người cũng biết được đi, bọn họ không ai khác chính là Hoàng Đế,
Thái Hậu cùng Hoàng Hậu.
Đợi đến cung nữ thái giám dọn hết đồ ăn lên thì âm thanh lớn của Mộ Công Công cũng vang lên.
Dưới bậc thang, Hoàng Đế từng người chậm rãi bước lên.
Hoàng Hậu hôm nay mặc phượng bào hoàng sắc, càng thêm tôn quý uy nghiêm, thanh cao thoát tục của Mẫu Nghi Thiên Hạ.
Liễu Quý phi mặc một bộ y phục bắt mắt đỏ rực, thêm vào dung nhan diễm lệ khuynh thành khiến người người đỏ bỏng cả mắt.
Thái Hậu mặc phượng bào màu đỏ, tôn lên khí thế quyền cao chức trọng, để
người không dám khinh nhờn, phải nói khí chất của Hoàng Đế cũng không
sánh bằng.
Theo sau là
thêm mấy vị quý phi khác, dù có vài phần tư sắc nhưng cũng phải ảm đạm
trước hai vị Hoàng Hậu và Quý phi phía trước.
Hoàng Đế bước lên ngự tọa, Thái Hậu cùng Hoàng Hậu ngồi trái phải hai bên ở dưới một chút.
Bên dưới mấy vị Công Chúa Hoàng Tử cùng các bá quan quỳ xuống cung kính hành lễ.
"Các ái khanh bình thân." Hoàng Đế đứng dậy phất tay, cho miễn lễ.
"Tây Bắc Huyền Vương, Tây Nam Viễn Vương đến!"
Phía dưới Thái giám vừa dứt lời, thì hai vị trung niên tuấn lãng, có dung
mạo tương tự nhau, trên môi mang theo nụ cười ôn hòa bước lên.
"Lạc Bắc Cung Ngôn tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu..."
"Lạc Bắc Ngụy tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu..."
Hai người lần lượt khom người cung kính hành lễ.
"Hai Vương huynh miễn lễ!" Hoàng Đế trên mặt treo nụ cười hữu lễ, phất tay nói.
Hai vị Vương gia gật đầu về vị trí của mình ngồi yên tọa.
Mọi người thấy hai vị Vương gia dù không thân thuộc, nhưng cũng khom người hữu lễ một chút.
"Trưởng Công Chúa Nhạc Tề, Nhị Hoàng Tử Ái Lạp, Phong Vương, Ôn Vương Tây Vực.....đến!" Âm thanh lại vang lên vọng cả bầu trời.
Lời vừa rơi xuống, phía dưới bậc thang một hàng người liền bước lên.
Đứng đầu là một nữ tử mang dung mạo khuynh quốc khuynh thành, dung nhan tinh tế như họa, nàng một thân hoàng y, lộng lẫy hơn cả bầu trời sao trên
cao.
Phía sau là một nữ
tử huyết y diễm lệ, ngũ quan tinh xảo, quang nhan sáng rực xuân phong,
dáng người yêu dã thướt tha, không thua kém vị nữ tử hoàng y phía trước
chút nào.
Phải nói khí chất của hai người đều là cao quý lãnh diễm, đánh sâu vào lòng người.
Mọi người chỉ nhìn hai mỹ nữ, mà bỏ qua những người phía sau, nhìn mắt cũng không chớp lấy một cái, trong lòng âm thầm hớp khí lạnh, hai nữ tử này
có lực hấp dẫn rất lớn, dung mạo chỉ hơn chứ không thua kém hai đại mỹ
nữ Hoàng Hậu cùng Liễu Quý phi.
Hoàng Đế cùng Thái Hậu nhìn nữ tử huyết y phía sau rồi nhìn nhau mỉm cười, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hoàng Hậu cũng không quan tâm lắm nhưng Liễu Quý phi thì không, nhìn hai
người không thua kém mình thì sinh ra chút khó chịu không nói rõ.
Mấy vị Hoàng Tử mắt sáng như sao đêm, Huyền Vương trong mắt lóe lên tia
sáng hứng thú, Viễn Vương thì trầm ngâm bình thường không làm ra phản
ứng gì.
"Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu."
Nữ tử hoàng y đi đến, người phía sau cũng bước theo nàng đến khom người chào hỏi.
"Các vị mời ngồi." Hoàng Đế đứng dậy, tay hữu lễ vươn ra chỉ đến hàng ghế đối diện hai vị Vương gia làm tư thế mời.
Họ đa tạ rồi đi đến an tọa, cung nữ liền đi đến dâng trà chiêu đãi.
"Mẫu hậu, sao Thần nhi còn chưa đến?" Hoàng Đế nghiêng người qua hỏi Thái Hậu.
"Chắc sắp đến." Thái Hậu bất đắc dĩ nói, đứa nhỏ này là vậy, luôn đến ngay thời điểm, không sớm không trễ.
"Lạc Vương đến!" Thanh âm thái giám nâng cao lên, còn mang theo một chút cung kính.
Phía dưới lúc này đi lên một huyết y nam tử tuấn mỹ, tả hữu là hai mỹ nữ huyền hắc y, ba người chậm rãi đi đến giữa đại điện.
Bầu không khí tĩnh lặng, không ai thêm tiếng nghị luận nào.
"Thần nhi tham kiến Hoàng Đế ca ca, Mẫu Hậu, Hoàng Tẩu..." Lạc Bắc Thần khom người cung kính hành lễ, thanh âm vẫn là ôn hòa.
Vũ Dạ Ca nghe được một tiếng Hoàng Tẩu, cả người run lên, đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc khó tả.
"Thần nhi miễn lễ!" Hoàng Đế thấy muội muội của mình thì trên mặt vui như nở hoa, đứng dậy bước xuống đỡ lấy tay nàng nói.
"Tham kiến Lạc Vương!" Các bá quan lấy lại tinh thần lập tức khom người cung kính hành lễ.
"Tham kiến Hoàng Thúc!" Lạc Bắc Minh chạy ra chỗ ngồi, Lạc Bắc Dạ, hai vị
song sinh Công Chúa cũng theo sau, bước đến gần nàng hành lễ.
Hoàng Đế vừa bước về chỗ ngồi thì thấy cảnh này, trong lòng cười kiêu ngạo, đúng là muội muội của hắn quá được hoan nghênh.
"Không cần đa lễ." Lạc Bắc Thần phất tay cho mọi người ngồi xuống.
Nàng cũng hướng hai vị Vương gia trên kia chắp tay chào hỏi.
"Hoàng Thúc, Hoàng Thúc, hôm nay người rất đẹp!" Lạc Bắc Thuần Vân ánh mắt lóe sáng lên, nhìn Lạc Bắc Thần cảm khái.
"Hoàng Thúc lúc nào không đẹp!" Lạc Bắc Minh liếc nàng nói.
"Nhưng hôm nay đẹp hơn!" Lạc Bắc Thuần Vân nói.
"Hoàng Thúc không cần đẹp như vậy đâu, người cứ như vậy, Hoàng nhi ế mất." Lạc Bắc Dạ lại giả vờ rầu rĩ nói.
"Đúng, đúng, phải nói Hoàng Thúc đi đến đâu nữ tử nhất kiến chung tình đến đó." Lạc Bắc Minh phụ họa.
"Nếu người không phải Hoàng Thúc, Thuần Vân đã gả cho người." Lạc Bắc Thuần Vân hối tiếc nói.
"Tình Nhi cũng vậy!" Lạc Bắc Vũ Tình cũng nói.
Lạc Bắc Thần khóe môi co giật, trán cũng xuất hiện ba đường hắc tuyến, không biết nói gì bây giờ.
"Hoàng Thúc của các con đúng là khiến cho các nam tử khác phải ghen tị." Lúc
này, thanh âm của Huyền Vương vang lên, trong đó mang theo một chút ý
cười.
"Không chỉ có nam nhân đâu, còn có nữ nhân nữa." Lạc Bắc Minh cười nói thêm.
"Không để ý nha, hôm nay Hoàng Thúc còn đem theo hai vị mỹ nữ." Lạc Bắc Dạ lên tiếng.
Tích Vân cùng Lưu Trúc nhìn nhau, ánh mắt hiện lên bất đắc dĩ.
"Độc nữ! Phu quân tương lai của ngươi thật lợi hại nha." Nhạc Tề Kiến Vu ghé vào tai người kế bên nhỏ giọng cười nói.
"Phu quân gì chứ?" Phong Vô Tâm đang uống trà liền bị sặc, mặt đỏ bừng xoay qua trừng mắt hắn.
Nhạc Tề Ninh Uyển kế bên cho đệ đệ của mình một ánh mắt, hắn run một cái liền nuốt vào mấy lời trêu chọc.
Nhạc Tề Ninh Uyển trong lòng cũng âm thầm đánh giá người phía trước, mỹ mạo
đúng như tương truyền, là người đẹp nhất mà nàng gặp qua, từ khí chất
đến dung mạo đều rất cao, không thể chê vào đâu được, nhưng ánh mắt hắn
rất quen, hình như nàng đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Phong Vô Tâm mặt nóng như thiêu, nhìn đến Lạc Bắc Thần trừng mắt mấy cái, như muốn cắn người...
Lạc Bắc Thần như cảm nhận được mà ngẩng đầu, cùng lúc hai người chạm mắt,
người kia trừng nàng một cái rồi vội dời đi, Lạc Bắc Thần ánh mắt lóe
sáng, môi nở lên một nụ cười rực rỡ.
Liễu Linh Nhã ở dưới nhìn lên liền thấy, tay nàng ở trong tay áo siết chặt,
nụ cười đó thật đẹp, đẹp đến chói mắt, nhưng nó không phải dành cho
nàng.
"Thôi được rồi, cho Hoàng Thúc mấy đứa ngồi đã." Hoàng Đế chịu không nổi nữa, đành lên tiếng.
Bốn người vâng dạ trở về vị trí của mình, Lạc Bắc Thần cho ca ca mình một
ánh mắt cảm tạ, bản thân dẫn hai người bên cạnh đến chỗ ngồi xuống.
Yến tiệc thật nhanh bắt đầu, lễ vật được đưa lên dâng cho Thái Hậu, Nhạc Tề là tặng một cây Nhân Sâm Kim Liên, Ái Lạp một bức tượng phật quý hiếm
có một không hai, Phong Vương thì dâng lên dược liệu đại bổ nhân sâm, Ôn Vương cũng như vậy.
Hoàng Đế tặng một rương vải Chu Thục thượng đẳng, Hoàng Hậu thì là một chiếc
vòng ngọc cũng xuất xứ từ Chu Thục, phải nói hai người hết sức dụng tâm, Thái Hậu nhận được thì rất vui mừng, cảm động rất nhiều.
Hoàng Đế thấy mọi người đều đã dâng lễ vật, sao không thấy muội muội của hắn? Hoàng Đế nhìn xuống, thấy nàng đang nhàn nhã thưởng trà thì liếc mắt
hỏi: "Thần nhi định tặng gì cho mẫu hậu?"
Lời này rơi xuống, mọi người sự chú ý đều đặt ở trên người Lạc Bắc Thần.
"Mẫu hậu, Thần nhi từ trước đến giờ không thích cùng người khác lặp lại nên
lễ vật thì không có!" Lạc Bắc Thần lập tức đứng dậy nhìn Thái Hậu nháy
nháy mắt nói.
Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc, chỉ trừ Thái Hậu cùng Hoàng Đế vẫn bình thường, vẻ mặt còn hiện lên tò mò.
"Không tặng lễ vật? Vậy Thần nhi có thứ khác tặng mẫu hậu sao?" Thái Hậu thanh âm ôn nhu nhìn nữ nhi của mình hỏi.
"Tất nhiên, mẫu hậu đặc biệt, nên quà cũng đặc biệt!" Lạc Bắc Thần bước ra khỏi chỗ ngồi đi đến giữa đại điện nói.
"Chờ Thần nhi một chút." Lạc Bắc Thần vừa nói dứt lời liền biến mất trong không khí.
Làm mọi người một trận kinh hô, người đâu, người đâu, tất cả nhìn nhau, trong mắt toàn là quỷ dị.
Khinh công thật quái dị.....
Bang...
Bùm bùm.....
Lúc này mấy tiếng nổ lớn vang lên, trên bầu trời tức khắc liền xuất hiện
những đóa hoa diễm lệ, chói sáng cả vùng thiên không đêm nay.
Mọi người giật mình, lâm vào một trận kinh diễm chưa từng có, trong lòng ai cũng có một câu hỏi, đây là thứ gì?
Thật đẹp....
"Thật đẹp..." Phong Vô Tâm nỉ non, ánh mắt nàng bây giờ bị kinh diễm bao phủ, nàng thấy thật quá vi diệu.
Nhạc Tề Ninh Uyển cảm thấy thứ này vô cùng đẹp, nàng cũng bị cuốn vào trong thiên cảnh hồi lâu.
Lạc Bắc Thần đã trở lại như con một cơn gió, nàng nhìn mọi người, ánh mắt
dừng lại trên người Vũ Dạ Ca một chút, hai người chạm mắt, Lạc Bắc Thần
nhẹ gật đầu coi như chào hỏi rồi nhanh rời đi.
Đến gần hết pháo hoa, thì đùng một phát lớn, trên trời như lấp đầy những đóa hoa nở rộ, vừa mỹ lệ vừa thanh nhã.
Một khắc chậm rãi trôi qua cuốn theo tâm tình của tất cả mọi người, đến khi kết thúc, ai ai cũng khó có thể thoát khỏi màn vừa rồi, quá lạ mắt, quá vi diệu, và quá đẹp.
"Món quà này mẫu hậu có hài lòng?" Lạc Bắc Thần lúc này phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nàng cười nhìn Thái Hậu hỏi.
"Rất hài lòng, mẫu hậu rất thích, đa tạ con!" Thái Hậu cơ hồ muốn khóc, bà mỉm cười nhìn nữ nhi của mình, dịu dàng đáp.
"Hoàng Thúc! Đó là gì? Rất đẹp a!" Lạc Bắc Minh ngồi kế bên nàng, hiếu kỳ mở miệng hỏi.
"Là pháo hoa." Lạc Bắc Thần đáp.
"Thứ này thật vi diệu, thật thần kỳ, Hoàng Thúc dạy Minh nhi làm đi." Lạc Bắc Minh lắc lắc tay nàng khẩn cầu.
"Khi nào rảnh đến Phủ Hoàng Thúc." Lạc Bắc Thần bất đắc dĩ đồng ý.
"Con nữa...con nữa..." Lời nàng vừa dứt, âm thanh lại nhao nhao lên tiếp.
"Đều đến." Lạc Bắc Thần nhìn họ nói.
Lạc Bắc Thần lúc này dứng dậy bước ra chỗ ngồi, nhìn đến một thái giám ra hiệu cho hắn.
Mọi người chăm chú nhìn Lạc Vương, xem thử người này lại làm gì, Thái Hậu cùng Hoàng Thượng nhìn nhau, hắn nhìn nàng hỏi.
"Vẫn còn?"
"Thần nhi có làm một ít bánh sinh thần cho mẫu hậu." Lạc Bắc Thần nhìn hai người lắc đầu nói.
"Thần nhi làm?" Hoàng Đế cười hỏi.
"Vâng là đệ làm." Lạc Bắc Thần nói.
"Thường có câu, quân tử xa nhà bếp, nhưng Thần nhi lại xuống bếp?" Thái Hậu mỉm cười nói.
"Mẫu hậu và ca ca không thấy tự tay mình làm rất có ý nghĩa sao?" Lạc Bắc Thần nhìn hai người phía trên, cười hỏi.
"Vậy là sau này có Vương phi, là Thần nhi mỗi ngày phải xuống bếp làm cho
nương tử để bồi dưỡng tình cảm?" Hoàng Đế ồ một tiếng, trêu ghẹo nói.
"Ca ca..." Lạc Bắc Thần khuôn mặt tuấn mỹ xấu hổ đỏ lên, nhìn Hoàng Đế gọi một tiếng.
"Đại tỷ, Lạc Vương rất thú vị a." Nhạc Tề Kiến Vu quay sang đại tỷ của mình cảm thán.
"Thú vị." Nhạc Tề Ninh Uyển nói, người này đúng là làm cho nàng nhìn bằng con mắt khác.
"Ngươi chuẩn bị tinh thần hưởng thụ đi, phu quân của ngươi đúng là quý hiếm,
cái gì cũng biết." Nhạc Tề Kiến Vu lại quay sang Phong Vô Tâm hâm mộ
nói.
"Ngươi câm miệng cho bản quận chúa!" Phong Vô Tâm xấu hổ đến nghiến răng quát hắn.
Lúc này, cung nữ một hàng dài bước đến, hai người đi đầu bưng một cái bánh hai tầng lớn đi đến.
Cái bàn được đặt ở chính giữa đại điện, Lạc Bắc Thần bước lên trên, nắm lấy tay Thái Hậu dìu bà xuống.
"Thần nhi đây là gì?" Thái Hậu hiếu kỳ nhìn cái bánh to được trang trí đẹp đẽ trước mắt, hỏi.
"Là bánh mừng sinh thần, bây giờ mẫu hậu thổi nến, xong cầu nguyện trong
lòng ba điều ước, rồi cắt bánh chia cho mọi người thì sẽ hoàn thành."
Lạc Bắc Thần chậm rãi nói, tay đốt lên một cây nến.
Thái Hậu làm theo nàng, sau khi làm xong thì chia bánh ra cho mọi người, mỗi người một ít.
"Woa! Rất ngon, ngon quá!" Lạc Bắc Dạ vừa ăn vừa khen ngon liên tục, mọi người cũng phụ họa theo hắn.
Hoàng Hậu ăn vào một miếng, lại ăn thêm một miếng nữa, khóe môi cũng từ từ cong lên.
Liễu Linh Nhã ăn vào một miếng, mắt liền tỏa sáng, nhìn Lạc Bắc Thần, đáy mắt ẩn chứa tình ý chớp hiện.
Nhạc Tề Ninh Uyển nếm thử, ánh mắt lộ ra kinh ngạc, nàng lại nhìn người kia như có điều suy nghĩ.
Phong Vô Tâm từng miếng thưởng thức, vừa ăn vừa trừng mắt Lạc Bắc Thần.
"Phong Vô Tâm, ngươi thật có diễm phúc!" Nhạc Tề Kiến Vu cảm khái nói, bánh
này là bánh ngon nhất hắn từng ăn, đúng là lần này đến đây không lỗ.
Phong Vô Tâm lười quan tâm hắn, múc bánh cho vào miệng ăn cho bỏ ghét.
"Thần nhi, muội vì sao biết làm những thứ này?" Hoàng Đế ăn xong rồi, quay lại ngự tọa, nhìn xuống nàng tò mò hỏi.
"Học a." Lạc Bắc Thần trả lời.
"Bánh này rất ngon, mẫu hậu rất thích, đa tạ con!" Thái Hậu ôm nàng, thật sự cảm động nói.
"Mẫu hậu thích là được, sau này chỉ cần người muốn ăn, Thần nhi sẽ làm cho người." Lạc Bắc Thần cũng cười nịnh nọt nói.
"Miệng lưỡi trơn tru..." Thái Hậu đẩy nàng ra, ngón tay chỉ chỉ vào trán nàng nói.
Lạc Bắc Thần bĩu môi nhìn mẫu hậu của mình.
Thái Hậu như nhớ ra một chuyện, chậm rãi bước về chỗ ngồi, đứng dậy nhìn qua một lượt mọi người thông báo.
"Hôm nay nhân dịp Đại Thọ của bản Cung, bản Cung muốn tuyên bố nạp phi cho Lạc Vương!"
Lời này vừa dứt như sét đánh ngang trời, Hoàng Hậu thân thể nhẹ run lên, mi mắt rũ xuống, không có nhìn ra tâm tình, Liễu Quý phi nắm chặt tay
trong tay áo đến nỗi các khớp tay trắng bệch.
Lạc Bắc Thần lăng lăng mà đứng, lời nói còn ù ù trong tai nàng.
Lúc này mọi người lên tiếng nghị luận xôn xao, muốn xem thử Thái Hậu nạp phi là nữ tử nào.
"Mẫu hậu, Thần nhi còn nhỏ..." Lạc Bắc Thần như muốn khóc, mếu máo chạy lên nói.
"Nhỏ? Con bây giờ bao nhiêu tuổi?" Thái Hậu vuốt ve tóc nàng hỏi.
"Hai mươi sáu tuổi." Lạc Bắc Thần ủ rũ đáp.
"Hai mươi lăm tuổi, người ta đã có hài tử mấy đứa rồi, còn nhỏ sao?" Thái Hậu dở khóc dở cười hỏi.
"Con...." Lạc Bắc Thần biết mẫu hậu là nghĩ gì, cũng không dám kháng mệnh, thật
sợ người buồn, nên đem lời nói không muốn nuốt xuống.
"Mẫu hậu mấy ngày nay có nghe nói, Thần nhi cùng một nữ tử rất tình đầu ý
hợp, lưỡng tình tương duyệt!" Lời Thái Hậu vang vọng Chiêu Yến Điện
truyền đến từng người, làm bọn họ một phen chấn động.
Lạc Bắc Thần và Phong Vô Tâm không hẹn mà nhìn nhau, Phong Vô Tâm xấu hổ đỏ mặt, lập tức cúi đầu.
"Mẫu hậu sẽ cho Thần nhi lấy nàng về làm trắc phi." Thanh âm Thái Hậu lại vang lên.
"Trắc phi? Sao không phải là Chính phi?" Hoàng Đế không hiểu, nhìn sang mẫu hậu của mình hỏi.
Phong Vô Tâm lúc này ngẩng đầu lên, muốn nghe câu trả lời.
"Chính phi còn chưa đến lúc." Thái Hậu lời này hơi thâm ý liếc qua Vũ Dạ Ca, thật nhanh lui về không để lại dấu vết.
"Thần nhi, con thấy thế nào?" Thái Hậu lại nhìn đến nữ nhi của mình, hỏi.
"Hỏi nàng là được." Lạc Bắc Thần nhu thuận nói.
"Phong Vương!" Hoàng Đế nhận được ánh mắt của mẫu hậu, lập tức hiểu ý, nhìn
đến vị trung niên vận y phục màu tối phía dưới gọi một tiếng.