Kinh Thành náo động lên một mảnh, người dân cũng xôn xao nghị luận sôi trào.
Thừa Tướng Phủ chỉ trong một đêm liền biến mất, chỉ còn lại một đống lớn tro tàn bị gió cuốn đi, không chỉ có Thừa Tướng Phủ, ngay cả các tửu lâu
cửa tiệm danh tiếng dưới tay Liễu Nghị cũng bị thiêu đốt sạch sẽ, tài
sản ngàn vạn nháy mắt đã không còn.
Lời nghị luận như gió cuốn đi, rất nhanh mọi người ai cũng biết, nhất là
những người cùng thuyền với Liễu Nghị, ai nấy cũng nơm nớp lo sợ bản
thân sẽ là người tiếp theo.
Hôm nay Thượng Triều Liễu Nghị cáo bệnh nên không đi được.
Long Lân Điện
"Ha ha ha muội muội của trẫm thật tài giỏi, lần này đúng là cắt một miếng
thịt lớn trên người lão hồ ly kia rồi, hắn không tức chết mới là lạ!!"
Hoàng Đế vỗ vỗ đùi cười lớn trên long ỷ, vừa rồi biết được chuyện này,
hắn trên Chiêu Thần Điện đã muốn cười rồi, nhưng phải nhịn làm ra vẻ mặt thương tiếc, bây giờ trở về hắn mới có cơ hội đắc ý.
"Lạc Vương thật biết cách làm người khác đau khổ." Mộ Công Công khi nghe còn muốn đau thay cho Liễu Nghị, Thừa Tướng Phủ căn cơ cả trăm năm và những nơi kinh thương danh tiếng khác chỉ trong một đêm đều bị hủy hết, đúng
là một đả kích cực lớn, hắn ta không lâm bệnh nặng cũng uổng.
"Ha ha ha, ngươi đem tin này báo cho Liễu Quý phi, từ ngân khố lấy ra trăm
vạn bạc đưa cho nàng." Hoàng Đế thấy cười đã đủ, hắn nhìn Mộ Công Công
phất tay.
Mộ Công Công đáp một tiếng, sau đó lui ra ngoài.
Hoàng Đế trong lòng nảy sinh hiếu kỳ, không biết muội muội dùng cách nào để hủy hoại Liễu Nghị mà không thua thiệt?
Muội muội từ khi nào đã trở nên thật lợi hại rồi?
Hắn nhất định phải thỉnh giáo mới được!
Hoàng Cung Lương Đình
Vũ Dạ Ca ngồi ở Lương Đình, trên bàn là bánh ngọt cùng trà, trong tay nàng là một túi thức ăn, thấy cá bơi đến thì lấy ra rải một ít, không khí
nơi đây thoải mái thoáng mát, không gian lại yên tĩnh.
"Tỷ tỷ thật có nhã hứng đến đây cho cá ăn nha..."
Vũ Dạ Ca nghe giọng điệu bỡn cợt truyền tới thì cũng biết là ai, nàng
không có ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói: "Liễu Quý phi thật rảnh rỗi."
Liễu Linh Nhã y phục đỏ rực từ xa đi đến, dung mạo tinh xảo phản xạ dưới ánh nắng, càng làm cho nàng tôn lên vài phần diễm lệ chói mắt, ngay cả tỳ
nữ thái giám xung quanh cũng bị nàng hào quang làm ảm đạm đi mấy phần.
"Ở trong cung thật buồn chán, muốn đi dạo môt chút, cư nhiên không nghĩ
đến gặp được tỷ tỷ ở đây." Liễu Linh Nhã đi đến ngồi xuống đối diện Vũ
Dạ Ca, cười nói.
Vũ Dạ Ca lúc này đưa túi thức ăn cho Linh Ly, đến giờ mới nhìn đến Liễu Linh Nhã.
"Bản Cung cũng thật ngoài ý muốn."
Linh Ly, Linh Nhạc nhìn nhau, trong lòng khinh bỉ nàng không biết bao nhiêu
câu, diễm lệ chói mắt như vậy làm gì? Trong cung có ai cho ngươi câu dẫn sao?
Liễu Linh Nhã nghe
nàng nói cũng chỉ cười một tiếng, tự nhiên dùng trà bánh trước mắt, Vũ
Dạ Ca cũng không để ý đến nàng mà quay đầu nhìn đàn cá đang bơi tới lui
trong hồ nước.
Không khí đang yên tĩnh thì một âm thanh phá tan.
"Minh nhi tham kiến mẫu hậu, Liễu Quý phi..." Lạc Bắc Minh từ xa đi đến nhìn hai người hành lễ.
"Minh nhi lại đây." Vũ Dạ Ca quay đầu, gọi hắn lại.
"Lâu rồi không thấy Minh nhi, càng ngày càng tuấn tú nha..." Liễu Linh Nhã nhìn hắn mỉm cười nói.
"Đa tạ Liễu Quý phi khen ngợi..." Lạc Bắc Minh đi đến ngồi xuống, nghe
người kế bên nói thì ngượng ngùng đỏ mặt cảm ơn, Liễu Quý phi dù ngồi
cách hắn một khoảng, nhưng hắn vẫn rất e ngại.
"Mấy ngày nay con rất bận sao? Mẫu hậu thấy con ốm đi một ít..." Vũ Dạ Ca
nhìn Liễu Linh Nhã cho nàng ánh mắt không hài lòng, rồi quay sang Lạc
Bắc Minh quan tâm hỏi.
"Thật sự rất bận, cả Hoàng Thúc sinh bệnh Thần nhi còn không có thời gian đi thăm." Lạc Bắc Minh than thở nói.
"Lạc Vương sinh bệnh?"
"Cái gì? Lạc Vương sinh bệnh?"
Hai nữ nhân liền đồng thanh hỏi, nhưng Vũ Dạ Ca lại không có kích động như Liễu Linh Nhã.
"Thần nhi là nghe Phụ Hoàng nói!" Lạc Bắc Minh bị hai người làm cho giật mình, sau đó gật đầu đáp.
"Bây giờ Lạc Vương như thế nào?" Liễu Linh Nhã lập tức hỏi, trong lòng là nôn nóng sốt ruột.
"Hôm nay Minh nhi không có Thượng Triều nên không có gặp được phụ hoàng hỏi
người, nên cũng không rõ, nhưng hai người yên tâm Hoàng Thúc chỉ bị
nhiễm phong hàn thôi!" Hắn lắc đầu, từ lúc hắn biết cũng cách mấy ngày
rồi, chắc người đã khỏi.
Vũ Dạ Ca nhìn Liễu Linh Nhã thần sắc lo lắng, trong lòng cảm thấy kỳ quái
vô cùng, nhưng cũng trộn lẫn một chút khó chịu khiến nàng mơ hồ.
Trong lúc này, một thái giám gấp gáp chạy đến hành lễ xong liền ở bên lỗ tai Liễu Linh Nhã nói.
Liễu Linh Nhã nghe xong sắc mặt trầm trọng, lập tức đứng dậy vội vã hành lễ rồi rời đi.
Vũ Dạ Ca nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt thâm thúy có điều suy nghĩ.
"Chuẩn bị kiệu!" Liễu Linh Nhã căn dặn nô tài kế bên, nàng muốn xuất cung.
"Vâng chủ tử."
Lạc Vương Phủ
Ngân Vũ trên tay cầm lấy bao hành lý, nàng cảm thấy cũng nên rời khỏi đây
rồi, nàng muốn về Ái Lạp điều tra mọi việc, muốn lôi ra chủ mưu đằng
sau, muốn trả thù cho huynh trưởng, trả thù cho mình!
Ngân Vũ bước ra cửa liền gặp Lệnh Quân.
"Ngân cô nương muốn không từ mà biệt?" Lệnh Quân chặn lại Ngân Vũ, giương mắt hỏi nàng.
"Dù sao chủ tử đối với cô nương cũng là một tấm chân tình, cô nương nên..." Hắn lại nói.
"Không cần, trong người ta mang kịch độc, nên không thể đi cùng với nàng,
trước khi chết ta chỉ muốn hoàn thành sứ mệnh, trả thù cho huynh trưởng
trả thù cho quân Ái Lạp!" Ngân Vũ cắt ngang lời Lệnh Quân, khóe môi câu
lên nụ cười chua xót lắc đầu nói.
"Tán Tử chắc chắn có cách giải, cô nương không cần như vậy." Lệnh Quân cúi
đầu nói, Tán Tử là một loại kịch độc, mỗi đêm trăng rằm người trúng độc
sẽ bị giày xé thân thể không khác gì lăng trì, thuốc giải chỉ có một là
cùng một người chung huyết thống quan hệ hoặc cùng người mình yêu quan
hệ, lúc đó độc sẽ chuyển qua người kia, và người kia sẽ ngay lập tức
chết!
"Ta thà bị kịch độc giày vò chết đi chứ không muốn giao trinh tiết cho một người mình không yêu, hại người vô tội, càng cũng sẽ không để cho người ta yêu vì cứu ta mà chết!" Ngân Vũ hai mắt đỏ lên, kiên định thốt ra từng chữ một.
"Ngân Vũ cô nương..." Lệnh Quân không biết nói gì tiếp, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng.
"Chuyển lời với nàng, Ngân Vũ ta không thể!" Ngân Vũ đem một phong thư để vào
tay Lệnh Quân, sau đó dứt khoát lướt qua hắn chạy nhanh ra ngoài.
Lạc Bắc Thần đang ở thư phòng ngồi luyện chữ, đã một canh giờ trôi qua nàng vẫn chưa ngừng bút.
"Chủ tử." Lệnh Quân buồn bã từ bên ngoài bước vào khom người.
"Có chuyện gì sao?" Lạc Bắc Thần tư thế vẫn như cũ, môi mấp máy nhẹ giọng hỏi.
"Ngân cô nương đã đi, nhờ thuộc hạ đem cái này giao cho người, cũng chuyển
đến người một câu, nàng nói: Ngân Vũ ta không thể!" Lệnh Quân trong tay
đem bức thư đưa cho nàng.
"Đã đi bao lâu?" Lạc Bắc Thần bật ngồi dậy nhìn hắn kích động hỏi.
"Đã được nửa giờ."
"Không được, nàng đang trúng độc, trên đường có bao nhiêu nguy hiểm chứ!" Lạc Bắc Thần quát lên, chạy ra ngoài.
Lệnh Quân lập tức kéo nàng lại, nói lớn: "Chủ tử bình tĩnh, nàng bây giờ
trong mắt chỉ có hận thù, nhưng độc kéo dài chỉ còn năm năm, dù chủ tử
có nhốt nàng lại nàng vẫn sẽ trốn đi, không bằng cho nàng làm những gì
nàng muốn, chủ tử cho người bảo hộ trong bóng tối không tốt sao?"
Lạc Bắc Thần rơi nước mắt, ngã khụy xuống dưới, Lệnh Quân nói tiếp: "Đôi
khi yêu một người, không nhất thiết phải giữ người đó ở bên cạnh, mà là
để cho nàng làm những gì nàng muốn, còn mình ở phía sau ủng hộ nàng."
Lạc Bắc Thần sắc mặt tái nhợt nhìn Lệnh Quân: "Ta và nàng đều có sứ mệnh
riêng của bản thân, hai người vốn không nên có bất cứ quan hệ gì, nhưng
tạo hóa trêu người để chúng ta ngay lúc này gặp nhau, yêu nhau!"
"Nếu như ta là một người bình thường thì tốt biết mấy..."
Lệnh Quân thấy Lạc Bắc Thần như vậy, cũng chỉ có thể thở dài yên lặng lui ra.
Lạc Bắc Thần dựa vào bàn rơi nước mắt, nàng không biết bản thân nên làm gì
bây giờ, nàng chỉ có thể trách bản thân vô dụng, trách bản thân thậm
tệ...
Lạc Bắc Thần đem
phong thư mở ra, miếng ngọc bội khắc hình phượng hoàng đỏ rực cùng với
một tờ giấy với tám chữ: "Hữu duyên vô phận, kiếp sau tương phùng."
Nhìn dòng chữ này, Lạc Bắc Thần ngộ ra: "Nếu ngay cả nữ nhân của mình ngươi
cũng không cứu được, thì có tư cách gì cứu chúng sinh thiên hạ!"
Lạc Bắc Thần bừng tỉnh: "Sao có thể bỏ cuộc sớm như vậy, nàng không phải là Lạc Bắc Thần sao? Nhất định sẽ có cách giải, nàng cũng nhất quyết tìm
cho ra bằng được!"
"Lạc Bắc Thần ta muốn người sống, dù canh năm hay canh ba Diêm Vương cũng không có quyền mang người đi!!"
"Vũ nhi, chờ ta đến cứu nàng..."
Lạc Bắc Thần cất ngọc bội vào trong một chiếc hộp, mảnh giấy bị nàng nội lực đốt thành tro.
Sau đó, nàng lấy ra bức tranh mình họa mấy ngày trước, nhìn nữ tử bạch y
diễm lệ trong tờ giấy, Lạc Bắc Thần câu môi, nâng niu ôm vào lòng.
Ngồi ngốc mấy canh giờ, nàng cũng đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, là
một sát thủ điều tất yếu là phải như vậy, chủ động trong mọi việc, không để cho bất cứ cảm xúc nào chi phối!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT