Bạc Cô Bắc Nguyệt nghe tiếng quát thì ngậm miệng, sau đó mới phản ứng lại đỏ mắt khóc lớn.
Liễu Linh Nhã thấy nàng khóc thì liên tục xoa đầu dỗ ngọt nàng, Bạc Cô Mặc
thở dài khí nộ cũng tiêu tan một nửa, dù thế nào bà cũng không tức giận
nổi với tiểu nữ nhi của mình, đúng là chiều đến hỏng mà.
"Phong nhi, con thấy thế nào?" Lạc Bắc Thần sắc mặt nhợt nhạt nhuộm đầy lo
lắng, tay áp lên ngực Bạc Cô Tình Phong chữa thương, một lát sau lên
tiếng hỏi.
"Đại tỷ không sao chứ?" Bạc Cô Niệm Thần buồn rầu mày cau chặt lại, đỡ nàng lên hỏi.
"Lưu manh ngươi không phải vô dụng tới mức bị một hài tử đánh dậy không nổi
đi? " Du Duẫn Nhi ngồi xổm một bên nhìn nàng vẻ mặt nghi hoặc.
"Không sao. Ngươi thì biết cái gì?" Bạc Cô Tình Phong cũng không nhìn Lạc Bắc
Thần mà qua loa nói, rồi mới nóng nảy xoay qua đáp trả Du Duẫn Nhi, nói
xong thì hất tay không cho ai đỡ đứng dậy.
"Ta mấy năm nay không quản con, không có nghĩa là con muốn nói gì thì nói,
muốn làm gì thì làm, bao năm đọc sách dạy dỗ là hôm nay hồ đồ vô lễ
sao!"
Lạc Bắc Thần thấy nàng như vậy, không khỏi tức giận xanh mặt, trầm giọng nói.
"Nữ nhân của Lạc Bắc Thần ta là để cho con sỉ nhục sao!!" Tiếng quát lạnh
lẽo đến cực điểm, khiến mọi người không khỏi rùng mình.
"Phụ thân, phụ thân bớt giận, đại tỷ có chút xúc động xin người tha thứ!"
Bạc Cô Niệm Thần vội vàng cúi người nói, thân mình hơi run không dám nói mạnh chữ nào.
Nói xong, nàng nâng khủy tay đẩy Bạc Cô Tình Phong đang mím môi kế bên.
"Phụ thân bớt giận, nữ nhi sẽ tự ngẫm lại!" Bạc Cô Tình Phong áp xuống không phục trong lòng, cúi đầu dứt khoát nói, nàng không nhận lỗi mà là nói
suy ngẫm lại, đủ biết nàng vẫn giữ lập trường của mình.
"Được, ngươi hãy tự ngẫm lại, nếu thấy mình sai thì đến từ đường quỳ gối cho
phụ thân, còn không nhận ra được lỗi thì đừng bao giờ xuất hiện trước
mặt phụ thân nữa, Bạc Cô Thị không có người không thấu tình đạt lý!" Lạc Bắc Thần nhìn Bạc Cô Tình Phong, lạnh như băng nói ra từng câu.
"Nàng còn nhỏ ngươi không cần nói nặng như vậy, thật ra thì Tình Phong chán
ghét ta không sai, ta là nữ nhi của phản tặc, đức hạnh lại không có..."
Liễu Linh Nhã rũ hai mắt, yếu ớt mở miệng.
"Nhã nhi!"
Lạc Bắc Thần nghe nàng tự giễu thì con mắt đau rát, tức đến muốn khóc, gầm lên một tiếng cắt ngang.
"Bắc Nguyệt, Tình Phong, Niệm Thần, Duẫn Nhi theo ta, để riêng tư cho họ." Bạc Cô Mặc ngẩng đầu, nhìn qua một lượt nói.
"Ôm, ôm..."
Bạc Cô Bắc Nguyệt từ trên người Liễu Linh Nhã leo xuống, ngồi bệt trên thảm cỏ, mếu máo dang hai tay lên hướng Bạc Cô Mặc hô.
"Đừng có bày vẻ mặt này với mẫu thân, tội con không thoát được đâu." Bạc Cô
Mặc nhìn Bắc Nguyệt đáng yêu thì lòng mềm nhũn, đến đem nàng nhấc bổng
lên ôm vào lòng, ngoài mặt hừ một tiếng nói.
"Có mẫu thân, nữ nhi không sợ." Bạc Cô Bắc Nguyệt nịnh nọt dùng môi hôn mấy chục cái lên mặt Bạc Cô Mặc, rồi bĩu môi nói.
"Sủng ngươi đến hư!" Bạc Cô Mặc tức giận mà không thể phát tiết, đành bất đắc dĩ nói.
Bạc Cô Mặc đi dẫn theo ba người rời đi, Du Duẫn Nhi từ khi bị Bạc Cô Tình
Phong quát thì im thin thít chỉ cúi đầu không hé răng nửa lời, trong
giây lát ở đây chỉ còn lại hai người.
"Nhã nhi, nàng đừng để trong lòng, Tình Phong không hiểu chuyện ta sẽ dạy
lại." Lạc Bắc Thần chầm chậm đi tới bên người Liễu Linh Nhã, do dự một
lát lên tiếng.
"Ta thay mặt nữ nhi tạ lỗi với nàng." Nàng chân thành cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi.
"Ta nói rồi, ta không trách ai cả, đây hết thảy là nghiệt ta đã tạo ra." Liễu Linh Nhã khẽ lắc đầu, yếu ớt nở nụ cười.
"Nàng đừng nói nữa, ta đã biết tất cả." Lạc Bắc Thần hai tay đặt lên vai Liễu Linh Nhã nói.
"Biết hay không biết cũng không còn quan trọng nữa, ngươi về với bọn họ đi."
Liễu Linh Nhã nhắm lại hai mắt, hít sâu một hơi mới mở ra, hai con ngươi rất nhanh trở lại bình tĩnh không gợn sóng, ngữ khí của nàng không lạnh cũng không nóng, nói xong thì gỡ tay Lạc Bắc Thần ra xoay người đi vào
phòng.
"Ta biết ta lợi
dụng nàng là ta không đúng, ta rất hối hận, nếu như thời gian có thể trở lại ta sẽ từ sớm mang nàng rời khỏi thâm cung tịch mịch kia, Nhã nhi,
là ta vô dụng, phụ tấm chân tình của nàng, nên nàng cho ta bù lại lỗi
lầm được không?" Lạc Bắc Thần đuổi theo Liễu Linh Nhã, khẩn cầu liên tục nói, chân thành vẫn là chân thành.
"Ngươi đi đi, chúng ta không thể nữa." Liễu Linh Nhã đi vào ngồi trên giường,
bình tĩnh nhìn Lạc Bắc Thần hốt hoảng trước mặt nói, nhưng âm thanh run
rẩy bán đứng nàng lúc này.
"Ta đã từng thề dù thế nào ta cũng sẽ không rời xa nàng, chiếu cố nàng cả đời!"
Lạc Bắc Thần quỳ xuống bên mép giường, nắm lấy tay Liễu Linh Nhã kiên quyết nói.
"Không cần như vậy." Liễu Linh Nhã rút lại bàn tay, nhàn nhạt nhìn nàng.
"Ta không cần biết, nàng phải theo ta về nhà, chúng ta về nhà sống hạnh
phúc!" Lạc Bắc Thần thấy nàng cứ một khuôn mặt, trong mắt lóe lên tia
sáng, nhanh chóng bắt nó, vẻ mặt biến đổi cực nhanh, lập tức giở tính
tình cố chấp không cho thương lượng, ôm chặt lấy eo Liễu Linh Nhã không
buông, mặt dày, vứt liêm sỉ vẫn là trường tồn!
"Ngươi buông..." Liễu Linh Nhã đột nhiên giật mình với thái độ của nàng, muốn
thoát nhưng nàng sức lực yếu hơn Lạc Bắc Thần Nhiều, vẻ mặt xấu hổ hô
lớn.
"Không buông, không buông, nàng theo ta về ta mới buông!"
Lạc Bắc Thần úp mặt lên hai đùi Liễu Linh Nhã, ôm cứng ngắt kiên định nói không là không, có chết cũng không buông!
Liễu Linh Nhã đẩy mạnh ra nhưng vẫn không lay được, lại cảm nhận được hơi
thở nóng rực của Lạc Bắc Thần phả giữa hai chân, nàng người run nhè nhẹ, trong lòng nhấc lên sóng vỗ, mặt càng ngày càng hồng.
"Lạc Bắc Thần, ngươi đủ rồi!"
Rốt cuộc Liễu Linh Nhã không chịu nổi Lạc Bắc Thần giở tính trẻ con, nàng sinh khí nâng cao giọng lên.
"Nhã nhi nàng đừng hung dữ với ta, ở nhà Vũ nhi, Tiểu Phong, Tình Hân đã đủ
khủng bố rồi!" Lạc Bắc Thần nghe tiếng quát giật mình lùi ra sau, như
chuột nhút nhát sợ mèo nhỏ giọng ủy khuất nói.
"Ngươi biết không nên phiền người khác thanh tĩnh sao?" Liễu Linh Nhã lạnh
nhạt hạ giọng, trong lòng thì ám đạo ba chữ 'đáng đời ngươi'.
"Nàng chỉ cần đồng ý gả cho ta, nàng muốn thanh tĩnh hay cái gì ta đều đáp ứng!" Lạc Bắc Thần cười hì hì nhìn Liễu Linh Nhã.
"Nàng yên tâm, chuyện giữa chúng ta các thê tử đều rõ cả, họ thấy nàng sẽ vui lên thêm thôi, tuyệt đối không như nàng nghĩ!" Lạc Bắc Thần không đợi
Liễu Linh Nhã trả lời, nói tiếp.
"Chúng ta lưỡng tình tương duyệt mọi người đều chúc phúc..."
"Thiên chi tác hợp, chúng ta tình yêu bất diệt..."
"Nàng đã là nữ nhân của ta, ta không thể cho nàng tiêu diêu tự tại được,
thường có câu gả gà theo gà gả chó theo chó, nàng phải làm tròn bổn phận hiền thê, khai chi tán diệp cho ta, thương yêu ta, chăm sóc phụ tử
ta..."
Lạc Bắc Thần thao thao bất tuyệt nói không ngừng...
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Liễu Linh Nhã nghe nàng dong dài cũng muốn sinh đau đầu, tay ấn ấn huyệt thái dương, chịu không được nữa cắt ngang.
"Nàng không thoát được đâu, trời cũng sẽ không ngăn được nàng trở thành con
dâu Bạc Cô Thị!" Lạc Bắc Thần đem mặt cọ cọ lên đùi của Liễu Linh Nhã,
khẳng định nói.
"Hì hì, Nhã nhi nàng mệt rồi, để ta xoa bóp cho nàng..." Lạc Bắc Thần duỗi
đầu lưỡi ra một cái, cười hì hì nhẹ nhàng đem đôi tay áp lên vai nàng
xoa xoa.
"Không cần, ta
không mỏi." Liễu Linh Nhã hờn giận nói, sau đó xê dịch thân thể vào bên
trong chiếc giường, lại quay đầu nhàn nhạt nói: "Ta muốn nghỉ ngơi, ra
ngoài phiền phức ngươi đóng cửa giùm."
Nói xong, không có nhìn thêm Lạc Bắc Thần, buông rèm xuống, âm thanh xoạc
xoạc cởi y phục vang lên giây lát thì không có động tĩnh nữa.
Lạc Bắc Thần thấy cái rèm che ngang tầm mắt mình, nàng gãi gãi đầu xoay người đi.
Liễu Linh Nhã nghe tiếng đóng cửa thì thở ra, khóe mắt đỏ lên rơi ra nước
mắt, nhưng trên giường lún xuống khiến nàng hoảng sợ xoay đầu.
"Ngươi....ngươi chưa đi?"
Liễu Linh Nhã nhìn Lạc Bắc Thần tự nhiên cởi giày cởi y phục leo lên giường, nàng không tự chủ được lắp bắp hỏi.
"Có lý nào phu thê chia phòng." Lạc Bắc Thần nhún nhún vai đương nhiên nói.
Liễu Linh Nhã cắn môi, nhìn là biết tên này có chết cũng không chịu đi, nàng mặc kệ không thèm nói nữa, đi xuống giường.
"Nàng đi đâu vậy?" Lạc Bắc Thần nhanh tay kéo Liễu Linh Nhã lại, không vui hỏi.
Liễu Linh Nhã nói: "Đi ngủ."
"Giường ở đây không ngủ, nàng đi đâu?" Lạc Bắc Thần nghe xong, vội vàng kéo Liễu Linh Nhã trở lại bên trong nói.
"Ngươi trụ ở đây, ta qua cùng Bắc Nguyệt." Liễu Linh Nhã nhíu mày lên tiếng, nói xong lại bước qua người nàng.
"Nàng ngủ với ta hợp tình hợp lý hơn." Lạc Bắc Thần túm lấy Liễu Linh Nhã eo, đem nàng ấn vào ngực mình, cười híp mắt nói.
"Ngươi buông ta ra!" Liễu Linh Nhã đè xuống trong lòng rung động, nàng ngoài mặt lạnh nhạt nhìn Lạc Bắc Thần nói.
"Không có khả năng buông nàng!"
Lạc Bắc Thần lắc đầu, ánh mắt dời xuống cổ áo bởi vì giằng co mà mở rộng,
bên trong cảnh xuân thấy rõ ràng, nhìn khe rãnh sâu và hai luồng đầy đủ
phía dưới cả người liền huyết dịch sôi trào, nàng hớp một ngụm khí áp
xuống dục vọng, ngẩng đầu nhìn Liễu Linh Nhã vẻ mặt đỏ ứng trước mắt
cười nói.
Liễu Linh Nhã đến khi phản ứng, nàng ôm lại vạt áo, ai oán nhìn Lạc Bắc Thần nói: "Tật xấu không bỏ!"
"Thân thể nàng ta đều thấy hết rồi còn che cái gì chứ, nhưng mà ta mới phát
hiện kích cỡ lại lớn thêm không ít!" Lạc Bắc Thần nói xong làm ra vẻ mặt bất khả tư nghị, nhớ lại hai luồng đầy đặn to tròn vừa rồi, thật to a,
to hơn cả Tiểu Phong!
Bốp!
"Ngươi không biết xấu hổ!"
Liễu Linh Nhã nhìn nàng vẻ mặt lưu manh, sinh khí đánh đến một cái, không quên mắng thêm một tiếng.
"Nàng sao lại đánh ta? Ta nói thật mà, lúc trước đâu có lớn như bây giờ?" Lạc Bắc Thần xoa mặt mình, ấm ức lên tiếng.
"Ngươi hết thuốc chữa rồi!" Liễu Linh Nhã đẩy ra Lạc Bắc Thần, ly xa nàng khoảng một khoảng cách nói.
"Nói đến thuốc mới nhớ? Mẫu thân có thuốc bổ ngực khi nào ta không biết?" Lạc Bắc Thần vỗ vào đầu mình một cái hô lên.
"Cho nàng uống đến to như vậy." Nàng ánh mắt nhìn xuyên thấu qua trung y,
hai đại đại bạch thỏ nụ hoa hồng hồng như ẩn như hiện, liếm liếm môi.
"Cút nhanh cho lão nương!" Liễu Linh Nhã thật không chịu được nàng, tính tình bộc phát cho Lạc Bắc Thần một đá bay xuống giường.
Lạc Bắc Thần nhanh tay kéo theo vạt áo Liễu Linh Nhã, thành công xé đi một
mảng lớn trung y, Lạc Bắc Thần bay xuống giường rất nhanh đi lên lại.
Liễu Linh Nhã trước ngực da thịt trắng nõn phô bày ra không khí, hai luồng
ngực vừa lớn vừa tròn rung rinh lên xuống, dẫn theo tiết tấu hô hấp của
ai đó.
"Đăng đồ tử!" Liễu Linh Nhã phản ứng nhanh lấy chăn che lại ngực, tức giận đến muốn sắp khóc.
"Nàng không thể từ chối nữa rồi, ta đã lần nữa thấy thân thể của nàng, ta
muốn chịu trách nhiệm." Lạc Bắc Thần phân tán dục vọng giăng đầy trong
hai mắt, nàng mỉm cười đến ôm Liễu Linh Nhã vào lòng, dịu dàng nói.
"Ngươi cố ý!" Liễu Linh Nhã không có giãy giụa nữa, nàng hai mắt đỏ hoe nhìn lên Lạc Bắc Thần.
"Bao nhiêu năm cực khổ đủ rồi, về bên cạnh ta, ta muốn cưng sủng nàng quãng đời còn lại."
Lạc Bắc Thần hôn nhẹ lên trán Liễu Linh Nhã, êm ái nói vào tai nàng.
"Thần nhi, xứng đáng sao?" Liễu Linh Nhã ngẩng đầu, hai mắt ngấn nước hỏi nàng.
"Chỉ cần là nàng, tất cả đều xứng đáng, đây là ta nợ nàng, nhân sinh nợ nàng." Lạc Bắc Thần dịu dàng ôm Liễu Linh Nhã.
"Thần nhi." Liễu Linh Nhã ôm lại Lạc Bắc Thần, yếu đuối rút vào lòng Lạc Bắc Thần nỉ non.
Lạc Bắc Thần khóe môi nở nụ cười thỏa mãn, nàng tự nói trong lòng, đây mới là dáng vẻ hạnh phúc nhất của nàng.
Liễu Linh Nhã tấm lưng trắng ngà vô hà, bạch ngọc thân thể đang dần bị một
bàn tay thao túng, Lạc Bắc Thần đôi tay dịu dàng vuốt ve người trong
lòng.
"Thần nhi?" Liễu
Linh Nhã bị trêu chọc ngứa ngáy, nàng cúi đầu nhìn bàn tay thon dài của
Lạc Bắc Thần đang xoa nắn ngực mình, mặt đỏ lên gọi một tiếng.
Lạc Bắc Thần nâng cằm Liễu Linh Nhã lên, nhìn hai cánh môi hồng nhuận béo
mập của nàng cổ họng khô khốc cảm thấy khát nước, nàng nuốt khan cúi
xuống ngậm lấy mỹ thực trước mắt, một ngụm rồi một ngụm ăn vào, tay phía dưới một xoa mông, một xoa ngực, xúc cảm đúng là kích thích cực điểm,
nhất là ở ngực, mềm mại co dãn đến đại não tê tê, cả người cũng nóng
hừng hực lên, giống như sắp đến, chỉ cần một tác động nhỏ nữa thôi.
"Ưm..." Liễu Linh Nhã cả người giật giật, nơi tư mật truyền đến ấm nóng, bắt
đầu lay động ma sát, nhưng mỗi một cái Lạc Bắc Thần ấn mạnh hai người
đều sung sướng đến rên thành tiếng, Liễu Linh Nhã từ lâu đã quên sở dục, nhưng hôm nay lại cảm nhận được mình muốn, muốn Lạc Bắc Thần âu yếm,
cảm giác xa lạ mà quen thuộc từng bước đưa nàng lên thăng hoa.
Lạc Bắc Thần nhả ra hai cánh môi Liễu Linh Nhã, tiếp tục tham luyến cổ ngọc phía dưới, hông thì không ngừng đẩy mạnh ma sát.
Liễu Linh Nhã tiếng thở dốc ngày càng gấp, mặt ngửa ra sau nỉ non không
ngừng, thân thể khoái cảm điên cuồng kéo đến làm nàng muốn ngất, nhưng
Lạc Bắc Thần mỗi lần chạm mạnh hai chân nàng đều run lên cong lại, đầu
óc lâng lâng, hai mắt mê man ẩn ẩn sung sướng.
Lạc Bắc Thần muốn tới, một tay đưa xuống xoáy vào âm huyệt của Liễu Linh
Nhã mở rộng nó ra, rồi đem của mình áp khích vào, đâm đâm thêm mấy cái,
kích thích đến mức muốn choáng váng.
Lạc Bắc Thần ôm chặt Liễu Linh Nhã, ở dưới giật giật co rút mấy lần, dục
vọng kim nén hơn mười ngày cũng được xả ra, thật khỏe người.
Liễu Linh Nhã cảm nhận mình vừa thu vào rất nhiều cái đó của Lạc Bắc Thần,
nàng quấn chặt người phía trên, muốn hứng đến giọt cuối cùng.
Lạc Bắc Thần bị chạm đến tê dại, bên dưới lại xả ra thêm một ít, nàng thở
ra một hơi mỉm cười: "Tiểu nhân nhi, nàng tham thật đấy."
Liễu Linh Nhã liếc nàng, tay nâng lên kéo xuống da ngăn ngực, rất nhanh hai
tiểu bạch thỏ hồng hồng bánh bao hiện ra trước mắt, nàng nắm một bên kéo kéo không vui nói: "Ngươi năm xưa dám gạt ta!"
"Gạt khi nào? Ta đâu nói mình là nam nhân a, do nàng thôi." Lạc Bắc Thần cho nàng thỏa sức nắm ngực mình, bĩu môi nói.
"Sau này trở lại nữ trang thử xem." Liễu Linh Nhã liếc nàng tiếp, sau đó nắm hai nụ hoa hồng hồng chơi đùa nói.
Lạc Bắc Thần cũng cho là tốt: "Ta lúc trước mặc nam trang cũng vì dễ dàng hành sự thôi, về Lạc Thịnh sẽ đổi lại nữ trang."
"Sau khi rước nàng về, cả nhà chúng ta sẽ lấy bốn phương làm nhà, ngao du tứ hải, ngắm núi ngắm sông, chiêm ngưỡng những mỹ cảnh đẹp đẽ nhất thiên
hạ, cùng nhau sống một đời vô âu vô lo!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT