Nghe
được âm thanh của Tuyết Nguyệt, mọi người giật mình nhìn qua, đặc biệt
là Lạc Bắc Thần, sắc mặt đã trắng nay lại thêm xanh mét, gân xanh trên
trán nổi cuồn cuộn, hai mắt tơ máu giăng đầy.
"Huyết Bất Sát! Thả Vô Song ra!" Lạc Bắc Thần bừng bừng sát khí quát.
"Ngươi, ngươi, thả nữ nhi ta..." Tuyết Nguyệt hai chân mềm nhũn ngã trên đất, hai mắt khô khốc gào lên.
Bạc Cô Lữ, Nhạc Nhất Danh nhìn lại thì sắc mặt trầm xuống, bọn hắn muốn
tiến tới nhưng đều bị Tà Khâu Lão Tổ bám chặt lấy, hơn chục tàn ảnh bao
vây, một khe sơ hở cũng không có.
Bạc Cô Mặc nhìn Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát đang muốn thật sự giết
Tuyết Vô Song, trên cổ nàng một đường máu mỏng manh kéo dài, lưỡi hái
sắc bén dần dần như muốn cắt ngang yết hầu nàng, Bạc Cô Mặc hai tay siết chặt nhìn Lạc Bắc Thần muốn nổi điên phía trước, ánh mắt hiện lên một
trận đau khổ.
Đúng là một màn oan nghiệt...
"Các ngươi kêu ta thả, là ta phải thả nàng sao?" Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết
Bất Sát cười lạnh nhìn đám người phía trước, hắn nhìn Lạc Bắc Thần đang
có ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, không khỏi cười lạnh.
"Bạc Cô Thần, nàng là nữ nhi của Bạch Ngọc và Tuyết Nguyệt, là nữ nhi của kẻ đã hại cô cô ruột của ngươi thê thảm sống không bằng chết hơn ba mươi
năm qua, ngươi nên giết nàng mới đúng, giết nàng trả thù cho cô cô của
ngươi!" Hắn lại tà mị hạ giọng nói khẽ, âm thanh như có như không đưa
vào không khí rồi tiêu thất, nghe ra tâm không khỏi chùng xuống, thân
thể không khỏi lạnh buốt đi.
Mọi người nghe xong, tự dưng không hiểu vì sao hớp lấy lãnh khí, không dám thở quan sát Lạc Bắc Thần biểu tình.
Tuyết Nguyệt nghe vậy, thân thể càng thêm run rẩy, môi trắng bệch run run lên, nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Bắc Thần.
Tuyết Vô Song ngoài sắc mặt nhợt nhạt thì nàng không làm ra biểu tình gì,
nhưng hai tay dưới tay áo đã siết lại, nàng chậm rãi nhắm hai mắt, cơn
đau rát trên cổ truyền đến, sinh tử với nàng trong lúc này mà nói cái
nào cũng thật mong manh...
Lạc Bắc Thần nghe vậy, mi run lên một chút, ánh mắt đầy sát khí bỗng tiêu
tan thay vào là nhu tình, ấm áp cùng kiên định, nàng ngẩng đầu nhìn Bất
Nhiễm cô cô phía trên rồi lại nhìn Tuyết Vô Song, nàng mi mắt rũ xuống.
"Tuyết Vô Song là thê tử của ta, là nữ nhân mà ta khuynh tâm, dù cho thế nào
ta cũng sẽ đối với nàng trọn vẹn một chữ tình, ái trọn vẹn một chữ, nên
ngươi muốn ta giết nàng? Đúng là nực cười!" Lạc Bắc Thần lạnh lẽo nhìn
Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát, âm trầm nhấn mạnh từng chữ.
Lời nói này khiến Tuyết Vô Song mở mắt, hai mắt nhìn Lạc Bắc Thần, trong đó có muôn vàn yếu đuối cùng ủy khuất...
Bạc Cô Mặc nghe vậy cũng không biết nên vui hay buồn, nếu là nàng trong lúc này chắc cũng sẽ nói như vậy đi.
Ái Lạp Tư - Ngân Vũ, Ái Lạp Tư - Nguyệt Vân, Nhạc Tề Ninh Uyển cũng cảm
thấy an lòng, còn lại mọi người thấy Lạc Bắc Thần đặc biệt yêu Tuyết Vô
Song, nếu như đưa ra lựa chọn một trong hai, chắc sẽ là một màn kịch
liệt đi?
Tĩnh Sương, Tĩnh Dương tay siết chặt thanh kiếm, rơi lệ nhìn Bất Nhiễm đang dần già nua.
"Nói rất hay, không giống như người nào đó máu lạnh vô tình..." Vô Ngã Ngộ
Thương - Huyết Bất Sát nghe nàng trả lời kiên định, hắn nhìn xuống Tuyết Vô Song rồi lại nhìn Bất Nhiễm, sau đó cười khẽ châm biếm.
"Tuyết Vô Song, mẫu thân ngươi a? Nàng chưa từng yêu nương ngươi, nương ngươi
chỉ là kẻ thay thế Bất Nhiễm mà thôi, ngươi cũng vậy, ngươi là đứa trẻ
dư thừa, là sai lầm trong khi nàng bị phong ấn ký ức mà thôi..." Hắn lại nhìn Tuyết Vô Song nói khẽ, nghe ra sao châm chọc, khinh miệt như thế?
"Nàng bây giờ để ý ngươi cũng chỉ vì thương hại ngươi, nàng cảm thấy áy náy
với nương ngươi thôi, sống dư thừa như vậy không bằng ngươi chết đi!"
"Huyết Bất Sát!!"
Tuyết Nguyệt sắc mặt tái xanh rống lên, mà từng chữ hắn nói làm cho da mặt nàng không khỏi giật giật.
"Làm ơn... đừng nói nữa!" Tuyết Vô Song kịch liệt lắc lắc đầu, nước mắt
không kìm được mà rơi xuống, thanh âm cũng tràn đầy đau đớn, do nàng
kích động nên bị lưỡi hái cắt thêm một đường dài trên cổ.
"Vô Song, nàng bình tĩnh được không..." Lạc Bắc Thần muốn tiến đến nhưng bị Ái Lạp Tư - Ngân Vũ kéo lại, nàng đau lòng mà nhìn Tuyết Vô Song cầu
xin.
"Vô Song, mẫu thân
không giống như hắn nói, con không được mắc mưu, hắn muốn chia rẽ chúng
ta!" Tuyết Nguyệt hốt hoảng trấn an nữ nhi của mình, lồng ngực bà lúc
này từng hồi một nhói lên đau đớn, kết cục hôm nay có lẽ là ông trời ban xuống trừng trị nàng đi?
"Bất Sát, giết Tuyết Vô Song, để trả thù cho Bất Nhiễm, để cho Tuyết Nguyệt
mang tội lỗi cả đời! Ha ha ha." Tà Khâu Lão Tổ thanh âm cũng vang lên,
hắn tà mị cười cười làm rùng rợn lòng người.
Bạc Cô Lữ mặt xanh mét lao tới tấn công Tà Khâu, hai người chiêu thức qua
lại tạo ra âm thanh ầm ầm liên tiếp chồng lên nhau, đấu hơn mấy trăm
chiêu vẫn chưa bên nào rơi xuống hạ phong...
"Hay là vậy đi, Tuyết Nguyệt ta cho ngươi chọn lựa, Tuyết Vô Song và Bất
Nhiễm ngươi chỉ được chọn một, nếu ngươi chọn Tuyết Vô Song, Bất Nhiễm
sẽ chết và ngược lại..." Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát thái độ dửng
dưng nhìn Tuyết Nguyệt ra đề nghị, tay đồng thời xê dịch lưỡi hái xa cổ
Tuyết Vô Song, tay kia cố kìm nàng lại không cho nàng giãy giụa.
Âm thanh của hắn không quá trầm nhưng lại đủ khiến mọi người kinh hãi, lựa chọn này thật muốn giết người!
Bạc Cô Mặc và mọi người cũng bàng hoàng, Lạc Bắc Thần giao Vũ Dạ Ca đang
ngất cho Lệnh Quân, bản thân bật đứng dậy, hai tay siết lại, con ngươi
như bị kim đâm phá lệ đau đớn, nàng thở hổn hển run rẩy nhìn Tuyết
Nguyệt.
Bất Nhiễm như
nghe thấy, hai mắt run run mở ra, da mặt cũng vì Phồn Âm Ấn hút cạn sinh khí mà nhăn nheo già đi, mái tóc trắng xóa phiêu diêu trong gió, nàng
nhìn Tuyết Nguyệt, nàng muốn biết cái lựa chọn cuối cùng, dù biết mình
thua nhưng thâm tâm vẫn nảy lên mầm hi vọng nhỏ nhoi, như một cây cỏ yếu ớt mọc giữa sa mạc tìm kiếm sinh tồn...
Tuyết Vô Song ánh mắt đầy sương mù bao phủ nhìn mẫu thân của mình, mẫu thân có hay không lựa chọn người kia?
Cả Bạc Cô Lữ, Tà Khâu Lão Tổ cũng dừng đánh nhau nhìn lại, rốt cuộc Tuyết Nguyệt sẽ lựa chọn như thế nào?
Tuyết Nguyệt nghe xong, đầu ong ong một tiếng không thể tiêu hóa nổi, một
người là nữ nhi mình thương nhất, một người là nữ nhân mình yêu nhất và
thiếu nợ rất nhiều, muốn nàng đưa ra quyết định thì khác nào tra tấn tâm can nàng? Tuyết Nguyệt há miệng thở dốc, các đốt ngón tay trắng bệch
bấu chặt vào tảng đá, môi bị cắn đến bật máu.
"Thế nào? Không chọn được? Tuyết Vô Song a Tuyết Vô Song, mẫu thân ngươi
thật sự mặc kệ sống chết của ngươi." Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát
không nghe câu trả lời, thì lại nói tiếp, hắn là muốn làm cho Tuyết
Nguyệt đau khổ giày vò đây mà.
"Nếu ngươi không chọn được thì ta giết luôn hai người!" Hắn lại nâng giọng.
"Tuyết Vô Song! Ta chọn nàng..."
Tuyết Nguyệt thấy hắn siết chặt lưỡi hái thì sợ hãi hét lên, âm thanh ẩn chứa khổ sở, đau đớn tột cùng.
Câu trả lời đúng như dự đoán của Huyết Bất Sát, hắn chua xót buông lỏng tay, nhìn Bất Nhiễm đang nhắm mắt phía trên.
Mọi người nghe câu trả lời không khỏi đau thay Bất Nhiễm, Tuyết Vô Song
nhìn mẫu thân của mình nói xong thì cúi đầu, nàng trong lòng dâng lên
dòng nước ấm, nhưng không có nghĩa là oán giận đối với người mất đi.
Bất Nhiễm bên ngoài như không có biểu tình gì, nhưng ai biết được bên
trong, nàng đau đớn cỡ nào, trái tim trong lồng ngực như không còn đập
nữa, nó rất yên tĩnh, yên tĩnh như tâm tình bị đẩy xuống địa ngục của
nàng vậy, yên tĩnh đến đáng sợ, thứ ngòn ngọt trong cổ họng trào lên
nhưng đều bị nàng nuốt xuống, huyết lệ cũng bị chặn lại trong đôi mắt,
mấy chục năm qua đã khổ sở, hôm nay lại càng khổ sở, nàng thân thể mệt
quá rồi, linh hồn cũng đã mệt...
Bọn họ có nghĩ nàng cũng là một con người không?
Con người giống như bọn họ, có tim có phổi...
Con người giống như bọn họ biết đau biết buồn...
Lạc Bắc Thần nghe vậy cũng không buông lỏng, nàng gắt gao nhìn Vô Ngã Ngộ
Thương - Huyết Bất Sát, nếu hắn dám động thủ với cô cô nàng sẽ cùng với
hắn sống chết!
Bạc Cô Mặc cười khổ, khụy gối xuống thềm đá, đại tỷ có lẽ vô cùng khổ sở đi...
"Tuyết Nguyệt! Ngươi... nữ nhi ta nhìn lầm ngươi!!" Bạc Cô Lữ nghe xong không
khỏi run lên, sắc mặt đau đớn nhìn Tuyết Nguyệt quát lên.
Nữ nhi hơn ba mươi năm tìm sự sống trong giày vò dằn vặt cũng vì chỉ muốn
gặp lại nàng, nhưng nữ nhi hắn chỉ nhận lại là tuyệt tình...
"...Ta sẽ chết cùng nàng...." Tuyết Nguyệt cả người run rẩy, kiên định nói một câu.
"Chết cùng nữ nhi của ta? Ngươi có tư cách sao? Ngươi lấy tư cách gì chết
cùng nàng!" Bạc Cô Lữ cuồng nộ rống lớn, âm thanh thê lương vang dội
thiên không, làm lòng người không khỏi bừng tỉnh.
Đúng vậy, Tuyết Nguyệt có tư cách gì chết cùng Bất Nhiễm...
"Ha ha ha, ta đùa thôi, ta chỉ thử ngươi thôi, nếu ngươi đã chọn Tuyết Vô Song vậy ta trả nàng cho ngươi..."
Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát cuồng tiếu, hắn quăng Tuyết Vô Song về hướng Tuyết Nguyệt, ngữ điệu hả hê nói.
"Nhân sinh đã tuyệt tình, lòng người lại tuyệt tình hơn, mảnh tình dù khắc cốt, rồi cũng hóa hư vô..."
"Bất Nhiễm hôm nay vẫn sống cũng chỉ muốn gặp lại ngươi, hơn ba mươi năm khổ sở của nàng chỉ đổi lại sự tuyệt tình của ngươi!"
Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát nói xong như già đi mấy chục tuổi, hắn thần sắc ảm đạm nhìn hư không.
Lạc Bắc Thần phóng người ôm lấy Tuyết Vô Song, ôm nàng vào lòng cho nàng an âm cùng ấm áp.
Tuyết Nguyệt ngẩng đầu nhìn Bất Nhiễm trên cao, vẻ mặt nhăn nheo già yếu của
Bất Nhiễm đã xám như tro tàn, một chút sinh cơ cũng không cảm nhận được, Tuyết Nguyệt gào lên chạy tới phía dưới Bất Nhiễm.
"A Nhiễm, tha thứ cho ta, ta không thể để Vô Song xảy ra chuyện, ta đã từng hứa với Bạch Ngọc sẽ chăm sóc nàng, bảo hộ nàng..."
"Lại là lời hứa với Bạch Ngọc, ha ha ha vậy ta hỏi ngươi, lời hứa của ngươi
với Bất Nhiễm ngươi hoàn thành cái nào chưa? Hay toàn làm nàng thương
tâm, đau khổ không bằng chết!!" Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát nghe
vậy, dữ tợn cười gầm lên.
OÀNH!!
"Không nói nhiều nữa, chết hết đi."
Tà Khâu Lão Tổ thấy đã đến lúc, hắn quay về Phồn Âm Ấn, từ bên trong phóng ra đại kình lực, đánh văng Tam Vũ Huyền Thiên, một tiếng nổ động trời,
làm mặt đất rung chuyển, mọi người còn chưa kịp kinh hãi thì đã bị hất
xa, thân thể bay xa trôi lơ lửng giữa trên không, Duôn Nhũ Huyết bay
trốn ra sau nhưng không kịp, chỉ trong nháy mắt đã chết hơn phân nửa,
nửa còn lại truy theo đám người phía trước bám lấy.
Uy lực Thánh Khí tản ra mạnh như muốn hủy thiên diệt địa, đất đá bạo khởi
nổ lên đùng đùng ầm ầm không dứt, Tây Vực phút chốc chôn trong phế
tích...
Chỉ duy nhất Cửu
Thiên Sơn bị trận pháp bảo hộ là còn nguyên vẹn, Pháp Nhãn Kính Không ở
phía trước vì duy trì trận pháp mà trọng thương, phun ra một ngụm máu
rồi lắc đầu thở dài.
Bạc
Cô Mặc ôm lấy Bất Nhiễm bảo vệ đại tỷ mình, nàng dùng Truy Phong Hành
Vân giữ thăng bằng, an toàn đáp xuống một nơi hoang vắng, nơi đây hình
như là khu rừng gần Tùy Sinh Hà.
Lạc Bắc Thần từ lâu đã ôm lấy Vũ Dạ Ca đang ngất xỉu chạy đi, những người
khác thì theo sát phía sau, uy lực quá lớn đánh tới, khiến một số người
phải trọng thương rơi xuống.
Phượng Kính, Hàn Cát Nhã giữ lấy Tuyết Nguyệt đang giãy giụa mà đi. Phía sau
Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát, Chu Liễm, Khương Lỗ đánh tới, sát khí bừng bừng khiến họ ít nhiều chịu áp lực.
Bạc Cô Lữ sau khi thấy Bất Nhiễm an toàn thì hắn an âm, bị uy lực bức lui cả dặm, Nhạc Nhất Danh thì bị đẩy xa ở phía sau.
"Phồn Âm Ấn đi!!" Tà Khâu Lão Tổ quăng Phồn Âm Ấn lên phía trên, quát một tiếng.
Hắn vừa dứt lời, Phồn Âm Ấn phóng ra tám luồng hắc khí đại thịnh bay về tám hướng, không qua bao lâu hắc khí trở về, mang theo cả vạn người!
Aaaa!!
Tiếng la hét thê thảm vang lên, hắc khí siết cổ từng người, dương khí âm khí
dần dần bị Phồn Âm Ấn hấp thu, thi thể cũng bị rút cạn sinh cơ, trở
thành thây khô rớt đầy xuống vùng đất Tây Vực.
"Ha ha ha ha...." Tiếng cười lạnh lẽo vang lên, khiến lòng người không rét mà run.
"A di đà phật, thiện tai, thiên tai..." Âm thanh thương xót của Pháp Nhãn
Kính Không vang lên, hắn trên đỉnh núi quỳ lạy thiên địa, miệng không
ngừng lẩm bẩm.
"Thần nhi, Bạc Băng Kiếm!"
Bạc Cô Lữ sắc mặt kinh hãi nhìn một màn, khi thấy Lạc Bắc Thần ngưng trọng bay đến, Bạc Băng Kiếm trong tay quăng đi.
"Vạn Kiếm Nhiếp Sinh!!" Lạc Bắc Thần bắt lấy, mũi kiếm chỉ lên trời gầm lên.
Rầm! Xẹt xẹt...
Bỗng dưng, bầu trời sinh ra dị tượng, lôi sấm xuất hiện đánh rền vang liên
tiếp, mũi kiếm Bạc Băng bắn thẳng tia sáng lên trời, nơi đó thiên lôi
cuồn cuộn tụ lại, từng tia sấm kết nối với Bạc Băng Kiếm, hàn quang chói sáng cả thiên không Tây Vực, Phồn Âm Ấn cũng bị bức lui ra xa.
Mọi người nhìn hiện tượng thì kinh hoàng tận trong tiềm thức, họ mở to mắt
mà nhìn Bạc Băng Kiếm tuyệt kỹ, thật quá khủng bố đi, trong truyền
thuyết tương truyền còn không có lợi hại như bây giờ đâu!
Bạc Cô Lữ, Bạc Cô Mặc, Bất Nhiễm và những người từng chứng kiến Bạc Băng
Kiếm uy lực thì không khỏi kinh ngạc, năm xưa Bạc Băng Kiếm trong tay
Bạc Cô Lữ hay Bất Nhiễm, Bạc Cô Mặc đều không có giống như bây giờ có
sức mạnh chấn nhiếp thiên địa như vậy!
Tà Khâu Lão Tổ nhìn một màn thì âm trầm, hắn điều khiển Phồn Âm Ấn lùi lại tránh xa hàn quang của Bạc Băng Kiếm, phía trước dùng hắc khí tạo ra
một bức tường người, mục đích rất rõ ràng là bảo hộ mình cùng Phồn Âm.
"Khốn kiếp!!" Bạc Cô Lữ nhìn đến thì quát lên, hắn thật nhanh lao vút đi, muốn một mình đối chiến với Tà Khâu.
"Sư phụ!" Nhạc Nhất Danh giật mình, cũng vội chạy theo sau.
Trên trời vẫn cuồn cuộn lôi sấm, Bạc Băng Kiếm sáng chói, uy lực cường đại
tỏa ra, không khí xung quanh cũng bị làm cho biến dạng, gió thổi phù phù cuốn lấy cát đá giăng đầy không trung, Bạc Cô Lữ cùng Nhạc Nhất Danh
giằng co với Tà Khâu Lão Tổ vòng chiến cũng bị che lại, chỉ nghe ầm ầm
tiếng nổ chứ không thấy được bóng người...
Ở phía xa, thì Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát, Chu Liễm, Khương Lỗ
đang cùng đám người Phượng Kính, Hàn Cát Nhã và đám người bên Lạc Bắc
Thần đánh nhau kịch liệt...
Chỉ có Tuyết Nguyệt co rút ở dưới đất, nàng sắc mặt trắng bệch nhìn Bạc Cô
Mặc ôm Bất Nhiễm trong lòng ở phía trước, muốn đi đến nhưng không dám,
vì nàng biết bản thân không có tư cách nhìn Bất Nhiễm, hay yêu cầu nàng
tha thứ cho mình.
Tuyết
Nguyệt ôm ngực khóc ngất không thành tiếng, nàng đau khổ lắm, nàng rất
đau, nhớ lại từng lời của Huyết Bất Sát, thân thể liền đau dữ dội, trái
tim rất đau như bị một ngọn lửa thiêu cháy, đầu óc cũng quay cuồng, thân thể như bị người lấy từng thanh kiếm khứa một miếng thịt, cả hít thở
bây giờ cũng rất khó khăn với nàng...
"Đại tỷ, tỷ có muốn cùng Tuyết Nguyệt nói chuyện không?" Bạc Cô Mặc nhìn
Tuyết Nguyệt sắc mặt xanh xao tiều tụy phía sau, nàng lại nhìn đại tỷ
hơi thở yếu ớt trong ngực, lòng không khỏi đau đớn, cố giữ giọng cho
không run rẩy hỏi một tiếng.
"Ta mệt rồi..."
Bất Nhiễm nghe vậy, khóe môi liền trào ra máu, nhưng sắc mặt già nua vẫn bình thản, môi mấp máy yếu ớt nói ra ba chữ.
Nàng mệt rồi...
Không còn sức để đau lòng nữa...
Cũng không còn sức chịu đựng tuyệt tình của thế gian...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT