"Dã
thú như ngươi cũng biết thốt lên hai chữ yêu thương?" Ái Lạp Tư - Ngân
Vũ khóe môi nở nụ cười khinh thường, song đẩy Lạc Bắc Thần ra đứng dậy
dự định bước ra khỏi mục dũng.
"Vũ nhi, nàng định đi đâu?" Lạc Bắc Thần kéo Ngân Vũ xuống, cho nàng ngã
vào lòng mình, tay thừa dịp trút bỏ y phục nàng, hai cánh môi ngậm lấy
vành tai nàng dịu dàng hỏi, đối với lời nói của Ngân Vũ luôn chỉ cười
cho qua.
"Aa..Đừng..." Ái Lạp Tư - Ngân Vũ khẽ rên một tiếng, đầu tựa lên vai Lạc Bắc Thần, bắt
lấy cánh tay đang trong y phục trước ngực làm loạn.
"Vũ nhi cứ thích khẩu thị tâm phi, một lần nhu thuận ta không được sao?"
Lạc Bắc Thần nhanh hơn một bước tay còn lại bắt lấy tay Ngân Vũ, môi
nàng cùng lúc hôn lên cổ ngọc gần kề, thanh âm ôn nhu thì thào hỏi, xúc
cảm mềm mại co dãn khiến nàng vô cùng hưởng thụ.
"Chê ta vậy tới gần ta làm gì? Đi mà tìm các nữ nhân kia của ngươi, họ sẽ
ngoan ngoãn nhu thuận ngươi, đừng đụng vào ta." Ngân Vũ nghe vậy, không
biết sao mũi cay cay, nàng thực sự tức giận đẩy Lạc Bắc Thần ra, đỏ mắt
nhìn nàng quát.
"Không
có, ta làm sao chê bai thê tử của mình, Vũ nhi nàng đừng khóc, ta xin
lỗi có được không?" Lạc Bắc Thần thật nhanh nhận ra được mình sai ở đâu, lập tức vội ôm lấy Ngân Vũ ôn nhu dỗ dành.
"Ta không cần..." Ái Lạp Tư - Ngân Vũ giãy giụa trong lòng Lạc Bắc Thần,
nhưng người kia cứ ôm chặt, dịu dàng nói xin lỗi liền lời không dứt.
"Ta xin lỗi, đừng khóc, đừng khóc, ta sai rồi..." Lạc Bắc Thần ôm Ngân Vũ,
tay lau nước mắt cho nàng, miệng liên tục nói xin lỗi nhận sai.
Ái Lạp Tư - Ngân Vũ dần dần an ổn lại không nháo nữa, nàng chủ động ôm cổ
Lạc Bắc Thần, đầu tựa lên vai người kia nhắm mắt lại, ở đây không biết
là ngủ hay là mệt quá muốn nghỉ ngơi.
Lạc Bắc Thần thấy hai người ngâm trong nước cũng đã lâu, liền cởi y phục ra hết, nhẹ nhàng lau thân thể cho tiểu bảo bối trong lòng, động tác phi
thường dịu dàng, như sợ làm đau nữ nhân của mình.
Tuyết Vô Song nằm ở trên giường phía ngoài, hai đứa trẻ thì nằm ở giữa, phía
trong thì dư một khoảng rộng rãi không ai nằm, bây giờ chúng đã ngủ sâu, hơi thở đều đều, Tuyết Vô Song nhìn hai đứa, bàn tay cưng chiều xoa xoa bốn cái má phấn nộn hồng hồng, nàng nhìn Tình Phong, đứa trẻ này vô
cùng giống Tiểu Thần, từ chân mày, cái mũi, cái miệng cả con mắt khuôn
mặt đều giống muốn tám phần, nhưng lại bị sự non nớt che đi không ít...
Bỗng dưng, giường lún xuống một chút, kéo nàng từ dòng suy nghĩ trở về, nàng giương mắt nhìn Lạc Bắc Thần ôm Ngân Vũ đang ngủ say đặt vào phía bên
trong.
Tuyết Vô Song thấy trời cũng đã khuya, bản thân cũng rất mệt nên muốn trở về nghỉ ngơi.
"Vô Song..." Lạc Bắc Thần sau khi cho Ngân Vũ nằm an ổn, lập tức bò ra
ngoài cùng lúc thấy Tuyết Vô Song sắp đứng dậy, nàng liền hai tay quấn
lấy vòng eo mềm mại, gọi khẽ một tiếng.
"Ta phải về." Tuyết Vô Song xoay mặt đối diện với Lạc Bắc Thần nói, thanh âm ôn nhu như thường.
"Đã khuya rồi, ở đây ngủ với ta." Lạc Bắc Thần nói xong liền ôm nàng nằm xuống.
"Cũng được." Tuyết Vô Song do dự một lúc mới gật đầu, nàng ngồi dậy cởi bỏ
hai lớp ngoại y cùng trung y bỏ sang một bên, sau đó nằm xuống kế bên
hai đứa nhỏ xoay lưng về phía Lạc Bắc Thần.
Lạc Bắc Thần bĩu môi, nhích thân thể lại gần, tay để lên eo Tuyết Vô Song kéo nàng vào lòng.
"Đừng nháo." Tuyết Vô Song bắt lấy cánh tay đang dần mò lên trên, nàng đè thấp giọng quát một tiếng.
"Vô Song..." Lạc Bắc Thần hôn lên tấm lưng trắng như tuyết trước mặt, cái
mũi cọ cọ ngửi ngửi hương thơm chỉ của riêng Tuyết Vô Song, môi mấp máy
gọi khẽ.
"Lạc Bắc Thần." Tuyết Vô Song bị quấy nhiễu, mặt nhiễm một tầng đỏ xoay người lại bất mãn nhìn Lạc Bắc Thần.
"Ta rất nhớ nàng..." Lạc Bắc Thần nhìn Tuyết Vô Song sinh khí, nàng liền ủ
rũ ủy khuất lên tiếng, mặt còn bày ra vẻ đáng thương như vừa bị người
khi dễ.
Tuyết Vô Song liếc mắt nàng một cái, rốt cuộc thở dài không đành lòng mà chủ động ôm nàng, coi như dỗ dành hài tử cũng tốt.
Lạc Bắc Thần được Tuyết Vô Song ôm phá lệ hưởng thụ, mặt liền chiếm tiện
nghi cọ cọ hai đại bạch thỏ no tròn sau chiếc yếm, khuôn mặt đỏ bừng
thích thú.
Sáng hôm sau.
Hai đứa nhỏ thức dậy trước nhất, chúng hai tay bịt mắt nhưng chừa cái khe
giữa hai ngón tay nhìn một màn ở dưới, sau đó nhìn nhau.
Phụ thân lớn như vậy còn uống sữa, sau các nàng chỉ mới ba tuổi, mà mẫu thân đã không cho nữa?
Nói đến vì sao hai đứa nghĩ vậy, tất nhiên Lạc Bắc Thần ngủ say nằm trong
lòng Tuyết Vô Song, môi còn ngậm lấy một bên nụ hoa vừa ngủ vừa mút.
Hai đứa không dám nhìn nữa mà quay mặt đi qua chỗ khác, thân thể cũng không dám nhúc nhích sợ làm ba người thức giấc, nên cả hai nhìn nhau mày qua
mắt lại.
Ngân Vũ hai mi
mắt run run, nàng hai mắt chậm rãi mở ra, đầu tiên là thấy hai đứa nhỏ
ngồi kế bên, nàng tính mở miệng hỏi sao chúng không xuống giường.
"Suỵt..." Hai hài tử thấy Vũ a di định nói chuyện, lập tức một tên bịt miệng
nàng, một tên ra dấu, chu chu cái mỏ tay để lên bảo phải im lặng, còn ra hiệu chỉ chỉ sau lưng.
Ngân Vũ nhướng mày, lập tức ngồi dậy xem phía sau là cái gì, vừa nhìn đến
thì đen mặt, cái tên này lại dám trước mặt tụi nhỏ làm ra đành động
không biết xấu hổ lưu manh như vậy, tốt lắm!
Phịch...
"Aaa...." Lạc Bắc Thần đang trong mộng xuân, lập tức có thứ gì đó đánh vào người
mình, thân thể nhấc bổng, một vòng cung nặng nề nện xuống sàn lộn mấy
vòng mới dừng lại, cơn buồn ngủ cũng bị cơn đau làm tiêu tán sạch sẽ,
nàng nhe răng trợn mắt la lên.
Tuyết Vô Song cũng bị tiếng động làm giật mình tỉnh dậy, nàng trước tiên mặc
lại cái yếm khoát lên ngoại sam, rồi mới đảo mắt nhìn xung quanh xem
chuyện gì xảy ra.
"Phụ thân..."
Hai đứa nhỏ cũng bị hành động của Vũ a di làm sửng sốt, sau đó thì thật
nhanh chạy xuống lo lắng cho phụ thân, hai đứa nhỏ dùng sức nắm cổ áo
kéo Lạc Bắc Thần dậy.
"Tiểu Thần." Tuyết Vô Song lúc này mới nhìn thấy Lạc Bắc Thần nằm dưới sàn, nàng lập tức đi xuống, lo lắng gọi một tiếng.
"Chưa chết a?" Ái Lạp Tư - Ngân Vũ bước đi đến, nhìn xuống Lạc Bắc Thần vẻ mặt đau khổ, hừ lạnh một tiếng.
"Là nàng làm?" Lạc Bắc Thần được hai nhỏ một lớn đỡ ngồi dậy, nàng lại nghe Ngân Vũ ngữ khí, liền vẻ mặt ai oán hỏi.
"Ta làm thì thế nào? Ai bảo ngươi không có mặt mũi làm ra chuyện không biết xấu hổ!" Ái Lạp Tư - Ngân Vũ không hề khách khí nói.
"Ta làm gì mà không biết xấu hổ?" Lạc Bắc Thần đứng dậy, xoa xoa hông trừng mắt nhìn Ngân Vũ, có thê tử nào như nàng suốt ngày cứ đánh mắng phu
quân không?
"Hỏi tụi nó?" Ngân Vũ không thèm trả lời mà chỉ hai hài tử phía dưới.
Lạc Bắc Thần, Tuyết Vô Song cũng nhìn xuống chờ hai đứa nói.
"Con thấy phụ thân lớn rồi còn uống sữa của Tuyết a di." Cái này là Bạc Cô
Tình Phong thành thật trả lời, nói xong thì cười ríu rít nhìn phụ thân
của mình, Bạc Cô Niệm Thần cũng nhìn phụ thân mình bĩu môi chê cười.
Tuyết Vô Song nghe xong, mặt lập tức một mảnh hồng thấu, còn Lạc Bắc Thần lúc đầu ngơ ngác lúc sau mới a một tiếng hiểu ra, nàng mặt mày đỏ bừng, lập tức ngồi xuống dụ dỗ hai đứa trẻ.
"Chuyện này không nên nói ra nha, chỉ chúng ta biết thôi."
"Cả nãi nãi luôn hả phụ thân?" Bạc Cô Tình Phong làm bộ dáng lén lút ngó
trước ngó sau hỏi nhỏ Lạc Bắc Thần, Bạc Cô Niệm Thần cũng chen cái đầu
nhỏ vào nghe hai người nói chuyện.
Tuyết Vô Song nhìn ba cái đầu chụm lại to nhỏ, nàng bất đắc dĩ cười khẽ một
tiếng, Ngân Vũ một bên thì hừ lạnh xem thường Lạc Bắc Thần.
Ở ngoài Phong Thành tại Tùy Sinh Hà, Thông Thiên Các một ngàn quân tinh
anh, cùng Ám Vệ cao tầng ba trăm của Lạc Bắc Thần đang tức tốc như kiến
bay qua con sông lớn, cùng nhau đổ về một hướng là Lâm Vực dưới vực sâu.
Tây Vực dân chúng ở bên ngoài đều nhìn đến màn này, dần dần họ tụ tập một
hàng dài xem đội quân phía trước, có người xì xào bàn tán xem hơn ngàn
người hùng hậu phía trước chủ nhân là ai, có người chỉ nhìn một cái liền biết đó là Thông Thiên Các người.
"Đó là Thông Thiên Các danh chấn thiên hạ các!"
"Oa... đúng là như lời đồn đãi, dũng mãnh thật!"
"Lần trước gặp Túy Sát Doanh người, ta không thấy áp lực, nhưng Thông Thiên Các lại cho ta cảm giác vô cùng áp bách..."
"Ngươi ngu sao? Túy Sát Doanh đã lụi tàn rồi, Thông Thiên Các mới là mãnh hổ thật sự!"
"Nói hay lắm, nói hay lắm..."
Mọi người nghe lời này đồng loạt vỗ tay nói đúng, lại có thêm người lên tiếng nghi vấn.
"Vì sao Thông Thiên Các lại tập hợp lực lượng? Có chuyện gì sắp xảy ra sao?"
"Hướng họ đi là Lâm Vực vực sâu, không phải là muốn bắt hay diệt thứ gì đi?"
"Muốn bắt ai cũng đâu cần lực lượng lớn như vậy, ta nghĩ là đi diệt tổ chức nào đó..."
"Không phải là Túy Sát Doanh đi?" Mọi người cùng nhau òa thanh trong kinh ngạc.
"Túy Sát Doanh cả chục năm nay thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ biết
tại đây, bọn họ tìm được sao?" Một người lại lên tiếng.
"Ngươi thật sự xuẩn, họ là ai chứ? Là Thông Thiên Các đại đội tình báo bậc
nhất Lục Quốc, có chuyện gì nơi này không biết đâu!" Một tên khác lập
tức chỉ vào tên vừa nói khinh thường.
Nghe nói vậy mọi người lại òa lên, sau đó thấy không ổn lập tức chạy về nhà, sợ là hôm nay Tây Vực biến động, họ phải gọi người thân trốn đi thôi.
Trước Phong Điện, mọi người đã tập hợp đầy đủ, chỉ chờ Lạc Bắc Thần ba người thôi.
"Chúng ta điều động binh như vậy chỉ sợ Túy Sát Doanh chủ nhân và cả Chu Liễm
đã biết." Bạc Cô Tĩnh Sương vận hắc y đứng một bên nói với mọi người.
"Đã biết thì thế nào? Chúng ta lần này không phải diệt sạch bọn chúng sao?" Ngân Nguyệt nghe vậy, nghĩ tới Túy Sát Doanh nàng lập tức hừ lạnh nói.
"E là không đơn giản như vậy." Bạc Cô Mặc cùng Nhạc Nhất Danh, Tuyết Nguyệt ba người nhìn nhau cùng lúc lên tiếng.
Mọi người có ở đây nghe ba vị tiền bối nói vậy, liền thần sắc ngưng trọng
xuống, họ nghĩ cả ba cũng không chắc chắn vậy thì Túy Sát Doanh đáng sợ
đến cỡ nào?
"Nhạc Nhất
Danh ở, Tam Vũ Huyền Thiên ở, Nhiếp Hồn Âm cũng ở, chúng ta nhất định
thắng không thể nghi ngờ." Bạc Cô Tĩnh Dương suy nghĩ một lúc, cảm thấy
không có gì đáng lo lắng nên nói vậy.
"Cũng mong là vậy." Bạc Cô Mặc nhàn nhạt nói.
"Chúng ta đi thôi."
Lúc này, một âm thanh từ phía sau vang lên, Lạc Bắc Thần, Tuyết Vô Song,
Ngân Vũ đều vận võ phục một màu đen bước tới, ở phía trước thì có hai
thân thể nhỏ bé phấn nộn đang chạy lại.
"Hai tiểu tổ tông cùng lão nãi nãi đi gặp Hoàng nãi nãi nào." Bạc Cô Mặc khom người đón lấy hai đứa trẻ nói.
"Đi thôi." Hai tiểu bảo bối đồng thanh vui vẻ hô một tiếng, hai đứa trong
hồ hô lúc này chỉ nghĩ tới kẹo thôi, kẹo vô cùng bổ của nãi nãi, vì Bạc
Cô Mặc nói nếu hai nàng đi theo bà thì sẽ có kẹo ăn mỗi ngày, kẹo ngon
như vậy có ngốc mới không cần nha!
"Nhớ cẩn thận, ta đi trước." Bạc Cô Mặc quay đầu lại nói với mọi người, sau đó trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
"Đi thôi." Lạc Bắc Thần dẫn đầu mọi người dùng khinh công bay đến Lâm Vực.
Mọi người phía sau cũng không chậm trễ bám sát nàng.
Bọn họ biết, Túy Sát Doanh không diệt Lục Quốc sẽ nguy cơ, nên nhất định
phải trừ khử đi, để tránh Chu Liễm có cơ hội ra tay trước.
Trên đỉnh Lâm Vực, Túy Sát Doanh nhân hơn hai ngàn đứng tầng tầng lớp lớp
đen nghìn nghịt, dẫn đầu là năm người, một trung niên nam tử đứng đầu,
sau hắn là bốn nam tử khác, nói đến trung niên nam tử, hắn không ai khác ngoài Khương Lỗ từng xuất hiện ở Chu Thục, bốn người sau là thủ lĩnh
của Túy Sát Doanh chưa từng ra mặt.
Cùng lúc này, Thông Thiên Các cũng đến, hơn một ngàn ba trăm người đứng bao
vây đỉnh núi, đứng đầu tất nhiên là Bát đại thủ lĩnh cùng Ám Dịch Ám
Nhất.
"Thông Thiên Các
các ngươi muốn tiêu diệt Túy Sát Doanh bọn ta, có phải hay không là
không tự lượng sức mình?" Khương Lỗ hắc y phất phới bay theo gió, hắn
lành lạnh cười nhìn đám người mặc huyết phục đằng xa khinh thường.
"Nực cười, ngươi nghĩ chỉ cần nhiêu đó các ngươi là muốn đánh bại người của
chủ tử huấn luyện? Đúng là si tâm vọng tưởng!" Ám Nhất khoanh tay trước
ngực, cười mỉa mai.
"Si tâm vọng tưởng hay không đánh liền biết." Khương Lỗ ha ha cười nói.
"Vậy thì từ hôm nay, Túy Sát Doanh sẽ biến mất tại Lục Quốc!" Ám Dịch một bên hừ lạnh, nâng cao giọng nói.
"Khẩu khí thật lớn!"
Bỗng dưng, lúc này trên bầu trời vang lên một âm thanh của nữ tử, ngữ khí
lanh lãnh ẩn chứa quỷ dị ý cười, trong nháy mắt từ trên thiên không xuất hiện hai người, người phía sau là Chu Liễm không thể sai vào đâu được,
còn nữ tử vận tử y phía trước, dung mạo vũ mị tuyệt luân, hai con ngươi
lam sắc bắt mắt tinh xảo dị thường, đầu tóc trắng xóa một màu, quanh
thân tản ra hắc khí lượn lờ...
"Tham kiến chủ thượng." Túy Sát Doanh dẫn đầu là Khương Lỗ thấy nữ tử, lập tức vạn phần cung kính quỳ xuống hành lễ.
"Đứng lên đi." Nữ tử diện vô biểu tình, lãnh đạm phất nhẹ tay áo, mọi người
tất cả liền đứng dậy cung kính cúi đầu chờ lệnh xuống.
"Chủ thượng, ngài hôm nay đại giá quan lâm đến giải quyết một phần là muốn
gặp Tuyết Nguyệt?" Chu Liễm một bên cung kính hỏi nàng.
"Còn một phần nữa." Nữ tử nhàn nhạt nói.
"Nga?" Chu Liễm nga một tiếng kinh ngạc.
"Là vì chất nhi của bản tôn." Nữ tử nói xong trong đầu liền hiện lên một
đoạn ký ức, không biết chất nhi chưa gặp mặt này dung mạo có hay không
cùng nàng và muội muội có vài phần tương tự đây?
Chu Liễm nghe nói vậy trong lòng hiện lên lo lắng, hắn biết người này hỉ nộ vô thường, là một người khó dò và tùy hứng. Hắn lúc này sợ Tuyết Nguyệt đả động được nàng, đến đó dù hắn có mọc cánh cũng khó mà thoát được
khỏi nơi đây...
"Ngươi là ai?" Ám Dịch cảm thấy có thứ gì đè nặng trước ngực, hắn lùi ra sau sắc
mắt tái nhợt nhìn lên hỏi nữ tử, khi hắn nhìn đến dung mạo của nàng thì
bị kinh hách thật sự.
Bang...
"Chủ thượng là ai ngươi không có tư cách biết!" Chu Liễm một bên thu hồi tâm tình, hướng Ám Dịch quát một tiếng, đồng thời phất tay đánh bay hắn
sang một bên.
"Aaa phốc..." Ám Dịch bị đánh lăn xuống đất mấy vòng, hắn ọc ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
"Ám Dịch..." Bát đại thủ lĩnh cùng Ám Nhất giật mình, chạy tới đỡ hắn, mau lấy ra đan dược cho hắn uống.
"Khốn kiếp, các ngươi..." Một người trong đội Ám Vệ chạy tới nhìn lên mắng một tiếng.
Phanh!
"Làm càn!" Nữ tử lanh lãnh quát khẽ, nàng không làm dư thừa động tác nào,
nhưng tên ám vệ đã bị một cỗ lực vô hình đánh tan xác, huyết vũ văng tứ
tung, giăng đầy cả thiên không.
Mọi người có ở đây, bao gồm cả Chu Liễm, Túy Sát Doanh người cũng run rẩy khiếp sợ một phen...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT