Lục Tuỳ Ý vẫn luôn đứng bên cửa sổ sát đất chờ Lục Chúc Chúc về.

Thấy cô gặp mưa, ông chạy nhanh đến đón: “Ôi chao, tiểu tông của ba ơi, con mới khỏi bệnh sao lại dầm mưa như vậy. Lỡ bị bệnh thì ông nội con lại lên cơn nữa đó!”

“Vậy ba đừng nói.”

Lục Chúc Chúc cười hì hì kéo ba cô vào nhà.

“Đừng chạm vào ba, con ướt cả người rồi mau đi tắm rửa đi!” Lục Tuỳ Ý cầm áo ngủ cho cô: “Coi chừng bị cảm!”

Lục Chúc Chúc xả nước ấm để tắm, lau mái tóc ướt rồi đi ra. Thấy Lục Tuỳ Ý ngồi ở bàn, vẻ mặt có vẻ nôn nóng.

“Ba, ba chưa về nhà ạ.”

“À, ba muốn hỏi con, hôm nay con ra ngoài chơi với Cảnh Tự đã làm gì thế?” Ông chần chừ nói: “Đương nhiên là, gia đình chúng ta dân chủ, con có thể không trả lời, dù gì đây cũng là việc tư của con. Nhưng mà, con cũng nên thông cảm cho cha mẹ lo lắng, con còn nhỏ tuổi…”

Lục Chúc Chúc dùng khăn lông lau tóc, cầm lấy máy sấy, cười nói: “Lúc Lục Phương Tiện học trường tiểu học Hải vương, nói có 7, 8 cô bạn gái sao ba không nói.”

“Đấy là do ba chưa gặp nó thôi, để ba bắt được là ba đánh chết!”

Lục Chúc Chúc cười nói: “Ông ba cứ yên tâm đi, con với anh ấy đi ăn KFC, sau đó đi bộ về nhà thôi mà.”

Lục Tuỳ Ý nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó nói: “Nó mời con ăn KFC hả? Ôi, thằng nhóc này làm bạn trai mà keo kiệt quá ha.”

“Tại con muốn ăn KFC mà.” Lục Chúc Chúc nói: “KFC cũng ngon mà.”

“Ba cứ tưởng ngày cuối cùng nó bên con, dù gì cũng phải mời con một bữa tiệc lớn chứ.”

“Ngày cuối cùng gì ạ?”

Lục Tuỳ Ý cứng họng, đứng lên gãi đầu: “A cái gì nhỉ, ba nhớ rồi, bài tập của Lục Phương Tiện ba còn chưa kí tên cho nó nữa, ba đi về trước.”

“Ba, đứng lại.” Lục Chúc Chúc gọi: “Ngày cuối cùng gì, ba nói rõ cho con đi.”

Lục Tuỳ Ý xoa xoa cái ót, nói: “Thì… 10 giờ đêm nay lên máy bay về Nam Thành, khoảng một năm sau không trở lại.”

Lục Chúc Chúc nóng lòng: “Ba nói sao!”

“Chuyện này… Con tuyệt đối đừng trách ông nội con, tất cả những gì ông làm đều vì con cả.”

Lục Tuỳ Ý khuyên giải: “Con không biết thằng nhóc kia làm gì đâu. Nếu ông nội con không tới kịp thì cô gái họ Tề kia đã chết trên tay nó rồi. Con nữa đó… Một người tàn nhẫn như vậy mà ông nội dám để nó ở bên canh con hả.”

Trong thoáng chốc Lục Chúc Chúc cảm thấy thân mình nặng trĩu, bất lực sụp xuống ghế: “Ba nói suýt chút nữa là anh ấy giết Tề Kỳ?”

“Là ông nội con ở giữa hoà giải, nên chuyện này không làm lớn. Không thì con nghĩ lại xem sẽ xảy ra hậu quả gì, giết người không được đền mạng sao!”

Lục Chúc Chúc cảm thấy lạnh sống lưng, cô không dám tưởng tượng, nếu Cảnh Tự giết Tề Kỳ thật thì anh sẽ phải chịu những gì.

Cô run rẩy lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho anh. Lúc này, cửa thư phòng mở ra, Lục Hoài Nhu từ trên lầu đi xuống, trầm giọng nói: “Ông không ngăn cản con điện cho nó, vì có ngăn cũng không được. Nhưng Lục Chúc Chúc, ông hi vọng con có thể khống chế cảm xúc của mình, để nó bình tĩnh lại một thời gian, suy nghĩ đàng hoàng, rốt cuộc thì nó muốn trở thành loại người gì.”

Thiên sứ hay ác ma, sai một li thì đi một dặm.

“Nhưng con không thể bỏ anh ấy một mình…” Nước mắt chạy xuôi trên gương mặt cô, cô cứ lặp lại một câu: “Con không thể…”

“Thằng nhóc kia trải qua những đau khổ khó có thể chịu được, mức độ tâm lí vặn vẹo… Chỉ sợ là đến mức không tưởng tượng nổi.”

Lục Chúc Chúc quay đầu lại, cắn chặt môi, nước mắt chảy ròng nhìn ông: “Anh ấy làm thương Tề Kỳ là vì anh ấy yêu con!”

“Nhưng mà Lục Chúc Chúc, không phải cứ yêu là đúng, tình yêu cực đoan sẽ làm con người trở nên cố chấp, lâm vào hoàn cảnh không thể nào cứu vãn được nữa.”

Tiếng nói Lục Hoài Nhu trở nên khàn khàn khác lạ, ông nói vô cùng chân thành, từng chữ một đều bất lực và thống khổ: “Nếu nó không thể khắc phục ác ma trong thâm tâm của mình, thì sao ông dám… Sao ông dám để nó bên cạnh cháu gái mà ông yêu thương nhất.”

Tay cầm điện thoại của Lục Chúc Chúc… buông lỏng.

Cô khóc, cắn chặt môi không nói một lời, đi tới hai bước đến Lục Hoài Nhu.

Lục Tuỳ Ý nhanh chóng che chở trước người Lục Chúc Chúc, ngăn cách hai ông cháu: “Con gái, con đừng trách ông nội con, cho dù… có hơi tức giận nhưng ba đã nói ông rồi. Con đừng gây gổ với ông nữa, ông lớn tuổi rồi, lỡ bị tăng huyết áp thì sao…”

Lục Chúc Chúc tránh ra khỏi Lục Tuỳ Ý, đến trước mặt Lục Hoài Nhu, nhìn khuôn mặt đã già đi không ít, cả những ngọn tóc trắng chưa kịp nhuộm, Lục Chúc Chúc bật khóc, đưa tay ôm lấy ông.

Lục Hoài Nhu cứ tưởng ông cháu lại cãi nhau, nhưng không ngờ rằng cô nhóc không hề đáp trả.

“Cảm ơn ông nội đã cứu anh ấy.”

Cô úp mặt vào ngực Lục Hoài Nhu, ồm ồm nói: “Cảm ơn ông nội đã làm những điều tốt nhất cho anh ấy.”

“Cảm ơn ông nội… đã chấp nhận anh ấy.”

Cho đến một giây kia, Lục Hoài Nhu thật sự cảm giác được, cô gái nhỏ ông nuôi nhiều năm cuối cùng cũng trưởng thành.

Lục Chúc Chúc ngoan ngoãn nghe lời Lục Hoài Nhu, không liên hệ với Cảnh Tự nữa.

Mỗi buổi sáng chủ nhật Lục Hoài Nhu đều nói chuyện với bác sĩ tâm lí, hỏi thăm tình trạng của Cảnh Tự.

Ban đầu Lục Chúc Chúc cũng không biết chuyện này, nhưng trong lúc vô tình nghe thấy tên Cảnh Tự khi ông nghe điện thoại, cô mới bắt đầu để ý.

Giả vờ không có chuyện gì mà vào phòng đưa nước, gọt táo cho ông, thậm chí còn cầm chổi giả vờ quét dọn phòng cho ông.

Lục Hoài Nhu cúp máy, nói: “Vấn đề của thằng nhóc tương đối nghiêm trọng, bác sĩ tâm lí đang chữa trị bằng thuốc kết hợp với thôi miên. May mà nó đồng ý phối hợp, mỗi tuần đều chữa trị như thế này thì sẽ tốt hơn thôi.”

Lục Chúc Chúc im lặng gật đầu. Cô biết, ông nội đã sắp xếp thì Cảnh Tự sẽ đồng ý, cũng sẽ không ngỗ nghịch.

Mà mùa hè năm nay, Tưởng Thanh Lâm có được giấy báo trúng tuyển đại học Bắc Thành như ý nguyện, Còn Trương Hổ thì thành tích hơi yếu, không thể vào đại học Bắc Thành, chỉ có thể vào trường cao đẳng khoa học và công nghệ 985 ở phía nam.

Một năm nay Lục Chúc Chúc vẫn luôn được tỏ tình, mà lí do từ chối của Lục Chúc Chúc đã đổi thành: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”

Tuy rằng chưa ai gặp qua, cũng không biết bạn trai của Lục Chúc Chúc như thế nào.

Weibo của Cảnh Tự dừng hoạt động, không có tin tức của anh nên fan hùng hổ vào Weibo chính thức của Fly để hỏi thăm, làm cho Weibo của Fly phải đặt ảnh banner là: “Cảnh Tự bế quan tu luyện, cứ yên lặng chờ anh ấy trở về.”

Lục Chúc Chúc phóng to tấm banner này ra, ảnh chụp thiếu niên mặc đồng phục màu trắng hồng của đội, tay cắm trong túi quần, vẫn là bộ dáng “Không quan tâm” như cũ.

Cô cười, lưu bức ảnh này về điện thoại, Tưởng Thanh Lâm thấy bộ dáng ngây ngốc này của cô thì lắc đầu cảm thán: “Bây giờ đã vã đến mức nhìn ảnh thôi mà cũng vậy được hả.”

Lục Chúc Chúc bỏ điện thoại di động ra, nghiêm chỉnh biện hộ: “Tưởng Thanh Lâm! Cậu có liêm sỉ tí đi không, đừng có yêu bậy bạ!”

Tưởng Thanh Lâm không chịu thua: “Lục Chúc Chúc, cậu có tiền đồ tí đi được không. Trường mình nhiều trai đẹp, đừng cố chấp như thế nữa! Thanh xuân đại học tươi đẹp như thế, với cả nam sinh ở trường Bắc Thành như soái ca trong truyện trên Tấn Giang vậy, kém với anh ấy chỗ nào!”

“Nhóc Lâm, cậu biết cảm giác thích một người như thế nào không?”

“Sao mình có thể không biết!” Tưởng Thanh Lâm đọc nhiều tiểu thuyết như vậy nên thuận miệng nói: “Thích chính là… nam chính luôn muốn đè nữ chính lên tường để hôn, đè trên bàn hôn, đè trên giường hôn, đè trên…”

Lục Chúc Chúc khinh thường liếc mắt: “Đừng yêu nữa!”

“Vậy cậu nói xem, thích là như nào.”

Lục Chúc Chúc suy nghĩ, nói: “Ai cũng nói, thích một người sẽ làm cho con người ta thêm dũng cảm. Nhưng đối với mình mà nói thì bởi vì thích nên nghĩ trước nghĩ sai, sợ đầu sợ đuôi, sẽ thận cẩn thận sợ hãi mất đi…”

Cô rũ mắt nhìn màn hình điện thoại tối đen: “Rõ ràng là có thể liên lạc qua điện thoại, nhưng cũng không có dũng khí. Mình hi vọng chính mình có thể dũng cảm hơn chút, nhưng vì để tâm quá nên lại không dám ấn dãy số này.”

Tưởng Thanh Lâm bối rối nhìn Lục Chúc Chúc, cô chưa trải qua tình cảm như vậy nên không hiểu: “Sao lại không dám.”

“Chờ đến lúc cậu thích một người thì cậu sẽ biết tại sao lại không dám.”

Lục Chúc Chúc xoa đầu cô: “Được rồi, ngoan ngoãn mà xem lịch trình du lịch nghỉ đông đi.”

Tưởng Thanh Lâm vừa lật lịch trình nghỉ đông, vừa nói: “Chúc Chúc, mình cảm thấy sau khi vào đại học thì cậu đã thay đổi rồi. Trước kia cậu còn dám làm nữ lưu manh huýt sáo với anh chị đẹp, bây giờ cậu lại sợ đầu sợ đuôi. Nếu là mình, mặc kệ cho người mình thích cách mình rất xa, mình sẽ không màng khó khăn tất cả mà đi gặp anh ấy…”

Cô ấy nói làm trong lòng Lục Chúc Chúc bỗng gợn sóng.

Không màng vuôn vàn khó khăn để đi gặp anh ấy.

Cô có dũng khí này sao.

Sau khi đến kì nghỉ đông, Lục Chúc Chúc cùng Tưởng Thanh Lâm, cùng với vài học sinh khác hẹn nhau ở vùng du lịch ngoại ô Tô Hàng.

Phong cảnh ở Giang Nam là khung cảnh trong vắt mà Bắc Thành không thể có được.

Với những gian vườn uốn lượn, ngói đen và tường trắng trong một thị trấn cổ kính yên tĩnh, thời gian ở đây dường như trôi thật chậm rãi.

Kể từ lúc đáp máy bay thì tâm tình Lục Chúc Chúc không thể yên tĩnh được, có lẽ vì đây là phương nam nên khí hậu không hợp với cô; cũng có lẽ bởi vì… lại gần anh thêm chút nữa.

Sau này, mọi người đi vòng lại Quế Lâm Quảng Tây, chờ ở đại sảnh máy bay đến Hàng Châu, Lục Chúc Chúc vẫn luôn cúi đầu lật xem hành trình của xe lửa.

Tưởng Thanh Lâm vô tình nhìn thấy điện thoại của cô, là chuyến tàu Hàng Châu đến Nam Thành. Chuyến trễ nhất là 8h30, chỉ còn cách khoảng một tiếng đồng hồ.

“Muốn đi thì đi đi.” Cô ấy chậm rãi nói: “Gần như vậy thì ngồi xe lửa khoảng chưa đến một tiếng là đến rồi, có thể nhìn thấy anh ấy.”

Lục Chúc Chúc bỏ điện thoại xuống, cười nói: “Đi gì chứ, mua vé máy bay rồi mà.”

“Vậy cậu xem làm gì.”

“Mình… tuỳ tiện xem thôi.”

“Lưỡng lự hả.” Tưởng Thanh Lâm lấy một đồng xu từ trong túi ra: “Như vậy đi, chúng ta hỏi ông trời thử, nếu ra mặt hình thì cậu đi gặp, còn ngược lại thì ngoan ngoãn đi Quế Lâm với tụi mình, không được nghĩ nhiều nữa.”

Lục Chúc Chúc nhún vai, nhận lấy đồng xu, ném lên không trung sau đó nhanh chóng ụp xuống mu bàn tay.

Tưởng Thanh Lâm nhìn lại, tò mò nói: “Mở mở mở!”

Lục Chúc Chúc bỏ tay ra, là mặt số, nên có chút thất vọng.

Tưởng Thanh Lâm cười vỗ vai cô: “Quyết rồi nhé, ngoan ngoãn đi Quế Lâm với tụi mình đi.”

Lúc này, đài thanh đã phát tin tức –

“Quý khách đến Quế Lâm Hàng Châu xin hãy chuẩn bị đăng kí.”

Các bạn nhỏ cầm hành lý đứng đăng kí ở cổng soát vé, Lục Chúc Chúc cúi đầu nhìn đồng xu trong tay mình, cô không cam lòng, lại lặng lẽ thử một lần. Lúc này, đồng xu ở giữa tay cô, vẫn là mặt số.

Có lẽ là không nên đi gặp anh thật.

Ông nội nói đúng, có rất nhiều chuyện chỉ có thể để anh tự mình suy nghĩ, tự anh bước ra khỏi vũng bùn, bất kể ai cũng không giúp anh được.

Nếu bây giờ hấp tấp đi gặp anh thì cũng chỉ là đang làm phiền anh thôi.

Lục Chúc Chúc thở sâu, đi theo mọi người vào cổng.

Trước khi kiểm vé, Tưởng Thanh Lâm ngăn Lục Chúc Chúc lại, nói: “Chúc béo, chuyện này không thể nghe theo ông trời được, cũng không thể để người nào quyết cho cậu. Cậu phải tự mình quyết định đi, nếu muốn thì hãy đi đi.”

“Mình…”

Rất muốn, rất rất muốn đi gặp anh ấy.

Lục Chúc Chúc nhìn nọi người đang đứng ở cổng, lại nhìn Tưởng Thanh Lâm, bỗng nhiên có quyết tâm: “Nhóc Lâm, mình muốn gặp anh ấy!”

Tưởng Thanh Lâm nở nụ cười, đẩy cô ra ngoài: “Vậy đi đi Lục Chúc Chúc! Còn do dự cái gì nữa!”

Nhịp tim của Lục Chúc Chúc đập nhanh: “Mình đi nhé!”

“Mau đi đi! Chạy nhanh lên kẻo không kịp!”

Cô kéo hành lý, không màng tất cả mà chạy ra khỏi cổng tàu.

Vé tàu đã mua xong, cô nhanh chóng đi qua cửa soát vé và lên tàu trước khi tàu bắt đầu đi mười phút.

Cô muốn gặp anh!

Trong đầu chỉ có suy nghĩ này.

Ngồi bần thần trong khoang tàu, nhìn phố cảnh trôi qua ở bên ngoài cửa sổ, hơi thở của cô còn chưa ổn định lại được.

Đoàn tàu nhanh chóng đến Nam Thành, Lục Chúc Chúc thoe mọi người ra khonag tàu. Thậm chỉ cô còn bất chấp đi đặt khách sạn trước nữa.

Lúc trước các bạn nhỏ Âu Dương Tự đến Nam Thành tìm Cảnh Tự, cho nên Lục Chúc Chúc đã hỏi thăm rõ ràng chỗ ở của anh rồi.

Có lẽ trong tiềm thức của cô đã sớm có ý nghĩ muốn gặp anh.

Lục Chúc Chúc đi theo địa chỉ mà Âu Dương Tự cho cô, ven đường có một chiếc taxi, đi tới dưới lầu chung cư.

Đây là khu trung tâm thương mại, xung quanh vô cùng hiện đại, còn có Nam Thành Nhất Trung cũng là nơi anh học trước đây.

Lục Chúc Chúc xúc động, lôi hành lý chạy một đường như điên, vào chung cư anh ở. Nhưng mà… đến khi đứng ở dưới lầu, lý trí cô lại bối rối.

A, rốt cuộc là cô đang làm gì vậy, không hiểu sao lại chạy đến dưới lầu nhà người ta…

Cứ cho là lãng mạn nhưng thật ra là rất ngu xuẩ.

Lục Chúc Chúc lấy điện thoại ra, định vị, phát hiên gần chung cư này còn có rất nhiều khách sạn bên cạnh.

Cô chọn một khách sạn hạng sang, đặt xong mới thoáng an tâm, danh chính ngôn thuận mà vào chung cư.

Không sai, cô chỉ là đến Nam Thành đi du lịch, nếu có thể gặp anh thì đó chỉ là duyên phận, trùng hợp, còn nếu không thì…

Không gặp thì càng tốt!

Lục Chúc Chúc tự an ủi chính mình, đến khách sạn làm thủ tục xong xuôi kéo hành lý vào thang máy.

Âu Dương Tự nhanh chóng nhắn tin: “Đàn chị hoa khôi, số phòng của Lu là 3204, mật mã là 320404. [nháy mắt].”

Lục Chúc Chúc: “…”

Sao có cả mã khoá phòng thế! Đồng đội gì mà thần thông quảng đại quá!

Âu Dương tự: “Chúc hạnh phúc.”

Lục Chúc Chúc: [mỉm cười].

Bố cục của chung cư khách sạn vô cùng rộng rãi, cửa sổ sát đất lớn có thể nhìn thấy đèn đường Nam Thành, Lục Chúc Chúc nằm trên giường lớn, lại thấy tin nhắn của Âu Dương tự lúc nãy.

Sao cô hèn thế nhỉ!

Muốn gặp thì gặp, tới cũng tới rồi, sợ gì!

Lục Chúc Chúc nhảy dựng lên, chạy đến phòng vệ sinh tắm rửa, sau đó thay một chiếc váy mới tinh, còn trang điểm nhẹ.

Chuẩn bị xong hết thì đến 9 giờ tối, Lục Chúc Chúc ra khỏi phòng, vào thang máy nhấn số tầng 32.

Trái tim không phải bình bịch mà là bùm bùm, nhảy loạn xạ.

“Đing”, cửa thang máy mở ra, Lục Chúc Chúc lén lút đến phòng 3204, nhìn xung quanh xong mới ghé vào cửa nghe ngóng.

Bên trong không có âm thanh gì.

Hay là đã ngủ rồi?

Chắc học sinh 12 ngủ sớm lắm.

Lục Chúc Chúc dựa vào tường cúi đầu nhắn tin cho Tưởng Thanh Lâm: “Nhóc Lâm, cậu đến chưa?”

Tưởng Thanh Lâm: “Vừa mới đến, còn cậu?”

Lục Chúc Chúc: “Mình đứng trước cửa người ta rồi, giờ phải làm sao đây!”

Tưởng Thanh Lâm: “Gõ cửa! Tìm người ta đi chứ!”

Lục Chúc Chúc: “Có ngốc quá không! Mình cố ý từ Bắc Thành đến đây, làm người ta cảm thấy mình không biết rụt rè e ngại, làm gì cũng được…”

Tưởng Thanh Lâm:..

“Cậu nói mình yêu lung tung, rõ ràng cậu càng vã hơn! Nghĩ trong sáng lên, chỉ gặp mặt thôi mà, chả có gì.”

Lục Chúc Chúc: “Thôi đi, ngốc quá à. Sáng mai mình bắt máy bay về nhà vậy.”

Tưởng Thanh Lâm: “Hèn nhát!”

Lục Chúc Chúc: QAQ

Cô bỏ điện thoại uống, lại nghe ngóng bên trong, xác định bên trong im ắng mới cho rằng thì ra anh ngủ rồi.

Lúc Lục Chúc Chúc muốn xoay người đi thì cửa thang máy đột nhiên mở ra. Thiếu niên mặc áo lông, cầm một túi hoa quả cùng đồ ăn vặt đi ra.

Lục Chúc Chúc nhìn thấy anh thì lập tức ngừng thở!

Nam sinh mặc áo lông không có cảm giác khí chất như mặc tây trang phẳng phiu, cũng không thuần khiết như lúc mặc sơ mi.

Nhưng Cảnh Tự mặc áo lông sẽ cho người ta một cảm giác rất ngoan, cảm giác gần gũi như ở nhà, ánh mắt lạnh lùng với gương mặt sắc bén cũng được áo lông làm dịu nhẹ đi.

Dưới ánh đèn, khoé môi anh hơi cong lên: “Đã nói cho em mật mã rồi, sao còn không vào?”

Cả người Lục Chúc Chúc như là một con dơi treo ngược, trái tim nhảy loạn xạ, khuôn mặt lẫn tai đều đỏ lên.

“Sao anh… biết?”

Cảnh Tự đi ngang qua cô, nhấn mật mã, Lục Chúc Chúc ngửi thấy mùi gỗ tuyết trên người anh, một cảm giác trầm tĩnh.

“Âu Dương Tự nói em đến tìm anh.”

Lục Chúc Chúc thầm mắng trong lòng: Âu Dương Tự phản bội!

Cảnh Tự lấy đôi dép mang trong nhà ra từ túi nilong trắng, phía trên còn có tai thỏ xù xù đáng yêu.

“Anh nói mật mã cho cậu ta để nói cho em biết, sau đó đến cửa hàng tiện lợi mua đồ dùng với đồ ăn vặt.”

Anh cứ nói, tưởng chừng như hai người chưa từng xa nhau, như mới gặp hôm qua: “Ai bảo em đứng chờ trước cửa, bên ngoài lạnh lắm biết không.”

Cảm xúc hồi hộp của Lục Chúc Chúc, lẫn những suy nghĩ rối rắm trong đầu cô bỗng tan thành mây khói.

Đúng vậy, cô không càn phải thấp thỏm lo âu, cũng không cần hồi hộp… Người trước mặt là Cảnh Tự, là anh ấy của cô.

Thấy cô gái nhỏ sững sờ, Cảnh Tự kéo cô lại cạnh cửa ngồi, anh ngồi xổm xuống, cởi đôi giày thể thao cô đang mang ra.

“Anh ơi…”

Cô gái nhỏ thẹn thùng lùi về sau hai bước, tự mình mang dép vào, vụng về giải thích: “Em đi du lịch… tiện đi ngang qua, không muốn quấy rầy anh nên định nhìn anh rồi đi.”

Đôi mắt đen láy của anh nhiễm ý cười: “Nhìn anh làm gì.”

“Thì… nhìn anh.”

Cô gái nhỏ đeo cổ áo màu đỏ, đôi mắt đen cụp xuống, lông mi mỏng mảnh, khẽ rùng mình.

“Vậy sao không nhìn.”

Nghe thấy anh nói vậy cô mới ngước mắt, liếc mắt nhìn anh một cái.

Cảnh Tự cúi người, khuôn mặt anh tuấn đến gần mặt cô, tưởng chừng như muốn cho cô nhìn rõ.

Gương mặt Lục Chúc Chúc đỏ lên như nai con chạy loạn: “Nhìn thấy rồi, vậy… em đi nha!”

Nói xong cô định chạy đi, Cảnh Tự kéo khăn quàng cổ cô lại từ phía sau, “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, em nghĩ chỗ đây của anh là chỗ nào hả?”

Cô gái nhỏ lại bị anh kéo về, anh nhẹ nhàng kéo khăn quàng cổ của cô lên, che lấy gương mặt nhỏ đang đỏ bừng của cô lại, sau đó ôm lấy cô.

“Nhớ anh không?”

“Nhớ…”

Cô nhắm mắt lai, thở sâu, xung quanh là mùi của anh, quen thuộc như vậy: “Anh ơi, em nhớ anh lắm, rất rất rất nhớ anh, ngày nào cũng nhớ.”

Lục Chúc Chúc bị khăn quàng cổ đỏ che mắt, không nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm giác anh đang ôm cô rất chặt.

“Anh có nhớ em không.”

“Anh không dám nhớ em.” Tiếng nói của Cảnh Tự trầm thấp khàn khàn bên tai: “Anh sợ sẽ không nhịn được mà trở về, anh không nhịn giỏi đến vậy đâu.”

Lục Chúc Chúc nhắm hai mắt lại, nũng nịu ôm lấy anh: “Anh ơi…”

Ôm ấp càng chặt, dùng sức mạnh, khoảng cách gần trong gang tất, thậm chí cô cảm giác từng nơi nhạy cảm của cô đều bị anh ôm lấy, hơi đau.

Cô mềm mại duỗi tay nhỏ đến chỗ ngực, đẩy ra, tuy rằng rất nhẹ không bất kể nhưng Cảnh Tự vẫn nhận ra, chậm rãi buông lỏng, ánh mắt thâm sâu.

“Em đau hả?”

“Đâu có!” Lục Chúc Chúc đỏ mặt: “Không đau nhé, không đau chỗ nào hết!”

Hỏi gì kì!

Cảnh Tự nhìn thấy đường cong của cô gái nhỏ, như nụ hoa mới hé, chậm rãi nở rộ. Anh nhìn hai giây liền dời mắt, nói: “Vào nhà đi, bạn học Lục Chúc Chúc.”

Lục Chúc Chúc cởi khăn quàng cổ ra, đặt trên ngăn tủ, sau đó mang dép con thỏ vào nhà.

Bố cục của căn phòng không khác gì khách sạn, không lớn lắm, khoảng 40 mét vuông, phòng ngủ nối với phòng khách, chỉ có một tấm kính ngăn cách. Hoa văn trang trí theo phong cách Nhật Bản, phòng khách được trải chiếu tatami rất đặc trưng.

“Nhỏ lắm, tuỳ em tham quan.”

Cảnh Tự lấy một ít đồ dùng từ trong túi ra, ví dụ như dầu xả, đồ tẩy trang, khăn lông linh tinh: “Em đến đến vội quá, có đặt khách sạn không?”

“Không đặt.”

Lục Chúc Chúc buột miệng thốt ra theo bản năng.

Cảnh Tự hơi ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đang rối rắm: “Em… muốn không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play