Hai ngày sau Vũ Văn Quân Nhiên rốt cuộc cũng tìm được ái nhân, thế nhưng bởi vì có chút nguyên nhân tâm trí cũng hạ xuống, giống như hài tử bốn năm tuổi thông thường.

Sắp xếp chỗ ngủ cho ái nhân, Vũ Văn Quân Nhiên gọi bồ câu đưa tin, dùng bô câu đưa tin cho Diệp lạc, kêu hắn nhanh tới Ấp thành một chuyến.

Mộ Tử Thư trông trừng Mộc Lưu Nam, trong lòng có chút băn khoăn, nếu không phải hắn bắt gặp mình cùng Vũ Văn Quân Quyết, cũng không phát sinh loại sự tình này.

Vũ Văn Quân Quyết ngồi cạnh bàn nhàn nhã uống trà, biết ái nhân của đệ đệ không có gì đáng ngại, cũng không có giác ngộ mình là người gây lên.

Ấp thành gần đây có ma đầu sát nhân lui tới, chuyên giết nam nữ trẻ tuổi. Vũ Văn Quân Quyết đã gặp được đệ đệ, cũng không nghĩ sẽ dừng ở Ấp thành lâu. Mặc dù nơi này phong cảnh đẹp, nhưng trong khoảng thời gian tinh phong huyết vũ này hắn không yên lòng cho an nguy của Tử Thư.

Thế nhưng Quân Nhưng phái bồ câu đưa tin cho Diệp thần y kêu hắn qua đây, mình vẫn nên chờ ở chỗ này vài ngày nữa. Tử Thư mấy ngày gần đây cũng không buồn lòng vì chuyện của hài tử nữa, nhưng vẫn chưa chịu cùng hắn hoan hảo, có lẽ vẫn chưa muốn có thêm hài tử. Cứ như vậy, Vũ Văn Quân Quyết nghĩ thầm mình nhất định sẽ bị bức điên!

Hắn có thể không có hài tử, không có thái tử, thế nhưng hắn làm sao chịu được người thương trong ngực ngủ cùng hàng đêm mà quay lưng về phía mình a! Tốt nhất là cầu Diệp thần y một bộ thuốc tránh thai cho Tử Thư, khiến Tử Thư yên tâm, cũng khiến mình được thỏa mãn.

Tìm được ái nhân, Vũ Văn Quân Nhiên trong lòng lúc này mới yên tâm, ngồi cạnh bàn cùng Vũ Văn Quân Quyết và Mộ Tử Thư thưởng thức trà, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

“Đại ca lần này xuất cung du ngoạn sao?”

Vũ Văn Quân Quyết cong môi, nhiều ngày qua đến nay Vũ Văn Quân Nhiên mới gọi hắn đại ca, hắn lần đầu tiên cũng thấy đệ đệ mình như vậy, xem ra người nọ đối với hắn rất trọng yếu. Cũng may không có gì đáng ngại, bằng không người làm đại ca như hắn cũng không còn mặt mũi với đệ đệ.

“Ân, Tử Thư chưa bao giờ xuất cung, vừa lúc trong cung cũng không có việc gì trọng đại, liền dẫn hắn ra ngoài xem một chút.”

Vũ Văn Quân Nhiên liếc mắt nhìn Mộ Tử Thư, cũng không hiểu biết gì về Mộ Tử Thư, chỉ biết hắn là người đại ca yêu. Nếu là người yêu, nhất định sẽ không có ai khác nữa. Vũ Văn Quân Quyết có chút bận tâm về vấn đề nối dõi Hoàng tộc. Hắn biết mình cùng với Mộc Lưu Nam nếu như ở cùng nhau, cũng sẽ không có con, cũng không biết Hoàng huynh cân nhắc ra sao.

Nghĩ tới việc này, Vũ Văn Quân Nhiên thăm dò hỏi: “Ta cũng hơn hai năm chưa hồi cung nhìn xem, không biết đã có tiểu Hoàng chất chưa?”

Nghe hắn nói như vậy, Mộ Tử Thư giật mình, sau đó có chút đau buồn, cúi đầu không nói.

Vũ Văn Quân Quyết sắc mặt nhất thời sa sầm, thế nhưng đối phương lại là đệ đệ từ nhỏ mình bảo vệ, cũng biết trong lòng hắn lo lắng, không tiện phát hỏa, chỉ bất mãn nhìn hắn nói: “Ngươi chỉ cần để ý người yêu của ngươi ở chung một chỗ là được, viejc thái tử, sau này chi thứ trong Hoàng tộc có thể chọn được một người thích hợp.”

Vũ Văn Quân Nhiên nghe thấy hắn nói vậy cũng hiểu được ý nghĩ của hắn, gật đầu, cũng không phí miệng lưỡi. Dù sao hắn cũng có ái nhân, muốn hắn cùng nữ tử sinh con là chuyện không thể, Hoàng huynh nói thế nào thì là thế đó vậy.

“Đại ca có cân nhắc là tốt rồi.”

Mộ Tử Thư nghe bọn họ đối thoại, lặng lẽ cúi đầu, ngón tay vì dùng sức cầm chén trà mà trắng bệch. Tuy Vũ Văn Quân Quyết không muốn cùng những phi tần khác dựng dục duy trì nối dõi dòng tộc trong lòng hắn rất vui mưng, nhưng chọn một chi tứ từ Hoàng tộc thật sự được sao? Đều tại hắn không có con nối dòng chính thống a!?

Trong lúc suy nghĩ, chén trà trong tay bỗng nhiên bị cầm lấy, thân thể cũng bị Vũ Văn Quân Quyết ôm vào ngực, bàn tay còn lại cũng bị một bàn tay khác an ủi. Mộ Tử Thư tựa vào ngực hắn, rũ mắt, tâm loạn như ma. Chuyện con nối dòng đến tột cùng nên làm sao mới phải? Tuy Quân Quyết nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn muốn có một thái tử chính thống a!? Nhưng hắn lại không cho được...

Vũ Văn Quân Quyết thầm thở dài, vuốt ve trấn an tay hắn. Hắn không muốn gây áp lực gì cho Tử Thư, không muốn hài tử hắn cũng không cần!, tội gì lấy chuyện này dằn vặt hắn.

Vũ Văn Quân Nhiên không biết sự tình bên trong, nhưng cũng biết mình nói lời không nên nói, vội vã chuyển sang chuyện khác: “Đại ca nếu ra ngoài du ngoạn cùng Tử Thư cũng không cần để ý đến. Chuyện ở đây không liên quan tới hai người, vẫn sớm li khai nơi đây, Tử Thư không biết võ công, ở nơi này khó tránh khỏi nguy hiểm.”

Vũ Văn Quân Quyết an ủi người trong ngực, cố một số việc không dễ dàng cùng Tử Thư nói cho Vũ Văn Quân Nhiên nghe, chỉ trầm giọng nói: “Ta tự nhiên biết ngươi có thể làm tốt chuyện nơi đây, ta ở lại vì có một số việc cần Diệp thần y hỗ trợ, ngươi làm chuyện của mình, không cần quản chúng ta.”

Vũ Văn Quân Nhiên nhìn ra đại ca có mấy lời không tiện nói, cũng không hỏi nhiều.

Ba người lại tán gẫu một chút chuyện, sau đó Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư trở về phòng.

Trở lại phòng bên dùng bữa tối, lại tắm rửa xong xuôi, Mộ Tử Thư vẫn trầm mặc ở thế giới suy nghĩ của mình, đến lúc ngồi trên giường vẫn im lặng.

Vũ Văn Quân Quyết tắm xong qua đây vẫn thấy hắn hạ mắt như trước, thở dài, ngồi bên cạnh ôm hắn vào ngực, ôn nhu nói: “Lời Quân Nhưng nói ngươi không cần để trong lòng, hài tử chúng ta buông xuống, chuyện thái tử cũng không phải khó làm, ngươi không nên suy nghĩ lung tung nữa.”

Mộ Tử Thư đẩy Vũ Văn Quân Quyết, nhìn vòa mắt hắn, cũng là lần đầu tiên thản nhiên nói ra vấn đề hài tử. “Quân Quyết, ngươi có muốn hài tử không?”

Vũ Văn Quân Quyết kỳ thực cũng không quan tâm lắm về vấn đề hài tử, nếu hán quan tâm, trong hậu cung đã sớm có Hoàng tử cùng công chúa rồi. Nhưng chuyện hài tử của Tử Thư, hắn vẫn quan tâm, đương nhiên hắn hi vọng mình cùng Tử Thư có hài tử của hai người, bù đắp cho Hoàng nhi bất hạnh mất đi kia, càng hi vọng Tử Thư có thể vượt qua hình bóng Hoàng nhi thứ nhất. Chỉ là chuyện này ảnh hưởng tới Tử Thư, vậy hắn cũng không muốn.

Nhìn về Mộ Tử Thư cười cười, Vũ Văn Quân Quyết ôn nhu nói: “Ta cần ngươi là đủ rồi, hài tử ngươi không thích có thể không cần.”

Mộ Tử Thư nhìn chằm chằm hai tròng mắt Vũ Văn Quân Quyết hồi lâu ‘Ngươi không thích có thể không cần’, hắn trong lòng vẫn muốn có hài tử a!? Từ khẩu khí của Quân Nhiên cũng nghe ra được là hi vọng có một hài tử chính thống, Quân Quyết mặc dù không quan tâm lắm, nhưng không có con sau này cũng sẽ bị các đại thần trong triều ép buộc, mà hắn cũng không hi vọng Vũ Văn Quân Quyết đi tìm tần phi hậu cung.

Đã muốn con ngựa tốt, lại muốn con ngựa không ăn cỏ, trên đời nào có chuyện vẹn toàn vậy? Mộ Tử Thư không khỏi tự giễu cợt mình ích kỷ. Một người đắm chìm trong đau buồn mất đi hài tử, nhu nhược lại không muốn có thêm hài tử, vẫn biết thực ra Quân Quyết cũng rất khổ sở. Hắn rất muốn nhìn thấy hài tử, nhưng khi hài tử gặp chuyện không may, sau hắn vượt qua hết thảy khó khăn, gánh vác áp lực của hậu cung, triều đình, lại còn phải ngày ngày trấn an mình. Mà mình thì chỉ mãi chìm trong đau khổ khi mất đi hài tử mượn cớ che giấu sự nhu nhược của bản thân, trốn tránh trách nhiệm của chính mình.

Giải tán đại bộ phận hậu cung, trên danh nghĩa lấy lí do vì cầu phúc cho Hoàng nhi, thế nhưng Mộ Tử Thư biết Vũ Văn Quân Quyết vì để lót đường cho mình, để việc sinh hoạt sau này được bằng phẳng an tĩnh. Mà mình lại chỉ biết đến đau buồn, vì sợ lần nữa mất đi hài tử, lại nhu nhược không chịu sinh Hoàng nhi cho hắn.

Vũ Văn Quân Quyết trông thấy phiếm mắt hắn đỏ lên, lòng căng thẳng, gấp gáp vỗ về mặt hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đừng khóc, ngươi đã quên đáp ứng với ta cái gì rồi sao?”

Hắn đương nhiên nhớ kỹ, ở trong Hoàng lăng, hắn bằng lòng sau này sẽ không khóc vì chuyện của hài tử nữa.

Lắc đầu, Mộ Tử Thư nhịn xuống tâm tình trong lòng. Hắn không phải vì chuyện của hài tử mà khóc, chỉ là nghĩ đến những chuyện Quân Quyết làm cho hắn, trong lòng không nhịn được cảm động, cùng hổ thẹn. Có lẽ hắn không nên dây dưa chuyện quá khứ cứ mãi không tiến lên, hắn cũng có thể thử một lần, có Quân Quyết bên cạnh, không cần phải lo lắng gì nữa.

Mỉm cười, Mộ Tử Thư vươn tay vòng qua cổ Vũ Văn Quân Quyết, đầu tựa ở bên cổ hắn nhẹ giọng nói: “Hai chúng ta sinh Hoàng nhi nữa được không!”

Vũ Văn Quân Quyết ôm người trong ngực sửng sốt, vội vàng đẩy người ra, nhìn vào mắt hắn, không xác định hỏi?”

Nói ra khỏi miệng trong lòng quả nhiên thoải mái hơn, Mộ Tử Thư nhìn hắn, đạm cười nói: “Ta muốn thử lại lần nữa, có thể chúng ta sẽ sinh thêm một Hoàng nhi khỏe mạnh.”

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Vũ Văn Quân Quyết hiển nhiên vui mừng, nhưng vẫn chưa yên lòng, một tay vốt mẹt hắn, ôn nhu hỏi: “Thực sự nghĩ thông suốt rồi chứ? Không cần phải miễn cưỡng chính mình?”

Đến tận thời điểm này, Vũ Văn Quân Quyết còn lo lắng cho hắn. Mộ Tử Thư nhìn vào mắt hắn, con ngươi tản ra ôn nhu, nghĩ thầm, cuộc đời này có được người như vậy yêu, còn sợ gì nữa?

Mỉm cười rồi gật đầu, tuy vẫn có một chút lo sợ, nhưng vì Quân Quyết, cũng nguyện ý thử một lần nữa. Nghĩ như vậy, Mộ Tử Thư chủ động ôm lấy Vũ Văn Quân Quyết hôn lên môi hắn.

Cảm thụ được Tử Thư chủ động, Vũ Văn Quân Quyết cũng buông xuống lo lắng trong lòng. Khóe miệng câu lên, một bên làm sâu sắc thêm nụ hôn này, một bên áp người dưới thân, bàn tay xoa nắn quanh người.

Đã lâu chưa làm, địa phương bị hắn vuốt ve đều giống như lửa cháy nóng lên, thân thể cũng nhạy cảm hơn rất nhiều, nhịn không được khẽ run, hai tay có chút khẩn trương vòng quanh cổ Vũ Văn Quân Quyết.

Vũ Văn Quân Quyết một bên châm lửa một bên chôn ở cổ hắn trêu đùa: “Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta cần phải nỗ lực, tranh thủ tối nay có luôn Hoàng nhi.”

Mộ Tử Thư bị hắn trêu đùa mặt đỏ tới tận tai, rồi lại nhịn không được cười nói: “Làm sao nhanh vậy được?”

Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười, hôn lên môi hắn nói: “Chúng ta làm không ngừng nghỉ cả đêm nay được không?”

Mộ Tử Thư cả kinh, không ngủ không nghỉ … Hắn có thể không chịu nổi…

Vũ Văn Quân Quyết lại thêm một tiếng cười khẽ, thân thể Tử Thư yếu đuối, hắn làm sao lại không biết tiết chế mà làm nhiều lần?

Buông rèm che, tắt đèn, trong phòng một cảnh xuân sắc.

(Edit: Nà ní????????????? Cho ta hỏi đoạn H của ta đâu? Tác giả đại nhân?)

Sáng sớm hôm sau, hai người Vũ Văn Quân Quyết và Mộ Tử Thư đã thức dậy từ sớm. Đêm qua tuy động tình, nhưng Vũ Văn Quân Quyết vẫn không có lăn qua lăn lại Mộ Tử Thư nhiều lần. Mấy ngày gần đây Ấp thành có chút hỗn loạn, nếu không phải đợi thuốc của Diệp thần y, hai người cũng không ở lại Ấp thành lâu, chuẩn bị hôm nay đi đến “Khúc thành” du ngoạn.

Ăn chút đồ ăn sáng, biết hai huynh đệ nhất định có chuyện bàn với nhau, Mộ Tử Thư trở về phòng sắp xếp lại quần áo, Vũ Văn Quân Quyết cũng đi đến phòng của đệ đệ chào tạm biệt.

“Đại ca?”

Vũ Văn Quân Nhiên kinh ngạc nhìn Vũ Văn Quân Quyết đứng ngoài cửa, sau đó vội vã kêu hắn vào phòng.

Vũ Văn Quân Quyết lại chỉ đứng ở bên ngoài cửa, liếc thấy Mộc Lưu Nam vẫn còn đang ngủ, nhỏ giọng nói: “Ta tới để tạm biệt ngươi, đưa Tử Thư đến nơi khác thăm thú một chút.”

“Chào tạm biệt? Không phải nói đợi Diệp Lạc có chuyện gì nhờ sao?”

Vũ Văn Quân Quyết thở dài, đêm qua rốt cục Tử Thư cũng thả lỏng, tuy nhìn ra được hắn thật lòng muốn sinh Hoàng nhi, nhưng vẫn lo lắng cho hắn, “Không cần, Tử Thư đã suy nghĩ thông suốt một việc, cũng không biết hắn có cậy mạnh hay không nữa, nói chung là ngươi không cần lo lắng chuyện Hoàng chất rồi.”

Vũ Văn Quân Quyết không biết tình huống bọn họ, có chút mờ mịt, nghĩ đến một loại khả năng, không đồng ý nói: “Đại ca làm việc thì ta đương nhiên yên tâm rồi, chỉ là yêu một người không dễ dàng, đại ca không thể vì con nối dòng mà phụ Tử Thư.”

Vũ Văn Quân Quyết hiếm khi sửng sốt, sau đó khẽ cười một tiếng, “Ngươi nghĩ cái gì vậy, ta đương nhiên sẽ không phụ hắn. Tử Thư là người của tộc Duy Ngô Nhĩ, có thể dựng dục. Trước kia có một số việc xảy ra, bây giờ hắn thông suốt, ta cũng hi vọng hắn thật sự thông suốt được.”

Vũ Văn Quân Quyết tuy bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, nhưng hắn cũng đã nghe qua chuyện nam tử tộc Duy Ngô Nhĩ có thể sinh con. Nhưng thực sự có người như vậy bên cạnh hắn cũng có chút giật mình. Bất quá vô luận ra sao, vấn đề nối dõi đã được giải quyết, Hoàng huynh cùng Tử Thư cũng có thể vẹn toàn, như vậy cũng đủ rồi.

“Tử Thư sinh dục cho Hoàng gia chúng ta nhất định sẽ chịu rất nhiều khổ sở, đại ca nên đối tốt với Tử Thư gấp bội mới được.”

Vũ Văn Quân Quyết gật đầu, nghĩ đến Tử Thư nhượng bộ, trong lòng tràn đầy mềm mại, “Như lời ngươi nói, yêu một người không dễ, ta sẽ hảo hảo đối tốt với hắn. Ngươi cũng vậy, ngươi ngây người ở Trần giáo hai năm, năm nay sinh nhật cũng nên mang hắn theo hồi cung. Vừa vặn sinh nhật của Tử Thư cũng trùng ngày chúng ta, tổ chức lại càng thêm náo nhiệt, gặp gỡ nhau một chút cũng tốt.”

Tử Thư lại đúng dịp cùng ngày sinh với bọn họ.

Nhìn Mộc Lưu Nam đang mơ màng ngủ, Quân Nhưng gật đầu cười: “Đại ca nói đúng, ta vốn cũng chuẩn bị tháng bảy dẫn hắn hồi cung thăm thú.”

Sau khi hai huynh đệ nói chuyện xong xuôi, Vũ Văn Quân Nhiên chỉ tiễn hai người xuống lầu, nhìn Vũ Văn Quân Quyết và Mộ Tử Thư li khai.

Hai người ngồi trên yên ngựa, Vũ Văn Quân Quyết vòng người trong ngực cười nói: “Nơi tiếp theo là Khúc thành, chúng ta trên đường đi chậm một chút để không làm tổn thương Hoàng nhi của chúng ta.”

Mộ Tử Thư cười, vỗ vòng tay vòng quanh người mình. Nghĩ đến trước đây ôm Mộ Triều, Quân Quyết cũng rất thích nói “Hoàng nhi của chúng ta”, trong lòng không khỏi có chút thương sót cùng xúc động, còn có chút chờ mong.

“Còn chưa có Hoàng nhi đâu.”

Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười, đặt tay lên bụng của hắn, đùa nói: “Ngươi làm sao biết được? Nói không chừng Hoàng nhi đa lén vào ở trong bụng ngươi còn không biết đâu.”

Cảm thụ được tâm tình vui sướng của hắn, Mộ Tử Thư cũng không tự chủ được mà cao hứng, cũng không cãi cọ với hắn, nắm tay hắn cùng nhau cầm lấy dây cương. Có thể hắn đã sớm buông xuống, chí ít việc tối qua bọn họ làm kia là quyết định đúng đắn, hai người đều rất vui vẻ, đau khổ trước kia cũng dần bị chờ mong Hoàng nhi kế tiếp làm phai nhạt đi.

Đương nhiên đây hết thảy đều có người đàn ông này chống đỡ, cùng bầu bạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play