Sau khi bị đẩy qua một bên, Thích Phong lúng túng bảo Lăng Khả một câu "Mai nói tiếp nhé", dập máy rồi mới quay ra quát anh trai: "Anh bảo nhường giường cho em rồi mà!?"
Thích Tự rút một cái gối đầu xuống ôm, quấn chăn quanh mình rồi thoả mãn nhắm mắt nói: "Ngủ đi ngủ đi..."
"Anh đừng có giả vờ ngủ!" Thích Phong giận dữ lật chăn ra, vớ lấy một cái gối ôm vuông vỗ anh hắn, "Dậy đi! Anh ngủ đây thì làm sao em dang tay dang chân được!"
Thích Tự siết chặt gối ôm, vừa né vừa mắng lại: "Em đuổi anh mình ra sofa vừa cứng vừa lạnh chỉ để nằm đây dang tay dang chân cho thỏa thích ấy hả? Thế hoá ra ngày xưa học "Khổng Dung nhường lê" bằng thừa à?"
(*Khổng Dung nhường lê: một câu chuyện về đức tính nhường nhịn—em nhỏ chọn miếng lê nhỏ và dành miếng lớn cho cha mẹ và các anh)
"Cái gì mà vừa cứng vừa lạnh! Ghế sofa rõ ràng êm như thế!" Thích Phong buông gối ôm xuống, lại gồng mình thành cái chày cán bột ủn anh mình ra.
"Êm thế thì em ra thử đi? Nằm còn không duỗi được chân!" Thích Tự bị hắn đẩy cũng chỉ quay lưng đi, "Rõ ràng hồi bé em thích ngủ với anh lắm mà, tối đến còn ôm anh thủ thủ thỉ thỉ, em thay đổi quá rồi đấy!"
"Fuq!" Thích Phong phát rồ lên, "Hồi đấy chúng ta còn chưa đến 1m! Anh nhìn lại xem giờ mình cao bao nhiêu rồi!"
"Em làm cái gì đấy, còn dám đánh anh? Không biết phép tắc là gì à?..."
Đúng lúc này, đầu giường bên Thích Phong đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cả hai người đều sững sờ, bởi vì đó không phải tiếng chuông điện thoại của Thích Phong, mà là tiếng chuông mặc định phát ra từ chiếc Thích Tự mới nhờ Thích Phong mua về.
"Muộn rồi mà ai còn gọi thế?" Thích Phong cầm điện thoại lên, nhìn dãy số xa lạ hiện trên màn hình, lẩm bẩm một câu rồi quay ra hỏi anh hắn, "Có nghe không anh?"
Bị Thích Phong làm loạn một hồi, Thích Tự cũng thành ra hơi ngơ, nhất thời không nghĩ ra vì sao sau khi cài chế độ chuyển hướng cuộc gọi, chiếc này lại kêu trong khi điện thoại của mình thì không? Chẳng lẽ là quảng cáo đến SIM mới?
Hắn nhìn ra chỗ mình hay để điện thoại, không ngờ lại trống hoắc.
...Khoan đã, thôi xong, để quên điện thoại ngoài phòng khách rồi!
Mà giờ này còn gọi thì chỉ có...
Đến khi Thích Tự kịp phản ứng thì đã muộn—Thích Phong cho là hắn ngầm đồng ý, bèn trượt về phía "nhận cuộc gọi", còn mở cả loa lên: "A lô?"
Thích Tự lập tức nhảy chồm lên như cá sống bị thả vào nước sôi, giật lại điện thoại từ tay em trai, đầu tiên là tắt loa đi.
"...Thích Tự?" Đầu kia truyền đến giọng nói quen thuộc.
Thích Tự vừa xuống giường vừa giả vờ bình tĩnh "ừ" một tiếng.
Người trong điện thoại trầm mặc một lát, rồi hỏi: "Cậu đang ở cùng ai à?"
Thích Tự: "..."
Hắn không kể kế hoạch nhờ em trai đóng giả này cho bất cứ ai, vì vậy cũng không thể để đối phương biết chuyện Thích Phong đang ở đây.
Hắn cố ý nói: "Đâu, có mình tôi thôi."
Phó Diên Thăng: "..."
Thích Tự ra hiệu cho Thích Phong im lặng, sau đó chột dạ đi ra phòng khách: "Trễ vậy rồi còn tìm tôi làm gì thế?"
"Có phải là chưa bao giờ tìm lúc còn trễ hơn thế này đâu?" Giọng nói của người kia có vẻ bình tĩnh đến kì lạ, "Ngủ chưa?"
Thích Tự mập mờ "Ờm" một tiếng, ra bàn trà cạnh sofa mới thấy di động của mình, vừa mở lên đã hiện ra cuộc gọi nhỡ từ Phó Diên Thăng, "Chuẩn bị ngủ rồi." Hắn nói.
Phó Diên Thăng lại im lặng một lát, nói: "Được rồi, vậy thôi ngủ đi, ngủ ngon."
Nói xong cũng không đợi Thích Tự đáp lại mà đã dập máy luôn.
Thích Tự: "...???"
Cái người này làm sao vậy? Khó hiểu!
Thích Tự buồn bực ném điện thoại lên sofa, bực dọc một lúc rồi mới bình tĩnh lại.
Chẳng lẽ vừa nãy Phó Diên Thăng đã nghe thấy giọng Thích Phong? Đối phương không hiểu lầm đêm hôm rồi mình còn ở với đàn ông lạ đấy chứ...
!??
Thích Tự đen mặt cầm lại điện thoại lên, mở khung chat với Phó Diên Thăng ra, do dự ở ô nhập chữ mấy giây, rồi lại chẳng biết phải nói gì.
...
Thôi bỏ đi.
Bọn họ cũng không phải người yêu, hắn có ở với đàn ông khác qua đêm thì sao chứ?
Họ Phó kia muốn ghen thì cứ ghen đi.
Tưởng tượng ra bộ dạng người kia ăn dấm vì mình, không hiểu sao trong lòng Thích Tự lại nổi lên khoái cảm vì được trả đũa... Hmph hmph, ai bảo trước đó ghẹo tôi vui vẻ lắm cơ?
Thích Tự ngẩn ngơ nghĩ ngợi ngoài phòng khách một hồi, đến khi vào lại phòng ngủ mới phát hiện ra Thích Phong đã quấn hết chăn lên người, còn nằm dang tay dang chân chiếm nguyên cả chiếc giường 2m!
"..."
Đệt, cái người chết tiệt kia nửa đêm nửa hôm còn gọi điện làm gì? Hại hắn thất thủ mất cái giường rồi!
*
Sáng sớm hôm sau, Thích Phong bị anh trai đạp cho một phát vào mông bay khỏi mộng.
"Đừng có ngủ nữa, dậy đi làm đi!"
"..."
Thích Phong mở mắt, bắt gặp Thích Tự đứng ngay cạnh giường không khác gì cường hào ác bá, một chân gác lên mép giường, trên người còn mặc áo ngủ tơ tằm 100%, mặt mũi sầm sì như thể cả thế giới đang thiếu nợ mình.
Có điều Thích Phong vừa được ngủ một giấc ngon, tâm trạng vô cùng sảng khoái, cho nên cũng lười đôi co với anh hắn.
Rời giường rửa mặt xong, Thích Phong ra tủ quần áo của anh trai, chọn lấy chiếc sơmi hoa văn hạc tím tro, phối với quần tây đen pha giữa màu mực và màu trà, cùng một chiếc cà vạt ton sur ton.
Hắn vốn có mắt thời trang không tồi, lại am hiểu cách phối đồ, cùng làm tổng tài nhưng phong cách này lại có nét phong lưu hơn hẳn so với anh trai hắn thường ngày.
"Thế nào?" Đến khi Thích Phong chỉnh xong cà vạt rồi ra khỏi phòng thay đồ, trước mắt Thích Tự cũng sáng lên cả một vùng.
Chiếc áo sơmi kia có màu tro hơi ánh tím kết hợp với họa tiết con hạc màu bạc trầm trầm, luôn bị Thích Tự chê là phối màu không đứng đắn nên chưa bao giờ đụng tới, không ngờ được Thích Phong mặc lên lại đẹp như vậy.
"Có tố chất tráo thật thành giả đấy." Thích Tự vừa khen một câu đã thấy Thích Phong nhếch miệng cười, lập tức cau mày nói, "Đừng có cười, nhìn phóng túng lắm!"
Khóe miệng Thích Phong không khỏi giật một cái, hắn vừa đeo khuyên tai vừa trừng Thích Tự đầy căm hận: "Anh cấm chỉ hết bản chất của em rồi còn đâu!"
Thích Tự có gọi dịch vụ khách sạn mang bữa sáng lên tận phòng, đến 8h15, thấy Thích Phong đã ăn uống no nê xong, Thích Tự đưa em ra tận cửa rồi lại dặn dò vài câu: "Lát nữa dùng Wechat trên cái di động mới mua ấy, có tình hình gì thì liên lạc với anh luôn, ứng phó không nổi thì cứ lấy cớ đang mệt trong người mà kéo dài thời gian."
"Rồi rồi rồi!" Thích Phong lấy hai tay điều chỉnh cơ mặt, hít sâu một hơi, nghiêm mặt lại rồi bước ra ngoài, đồng thời cũng không quên động viên chính mình—chỉ là giả vờ thâm trầm lạnh lùng thôi mà, có gì khó đâu.
Xuống đến nơi, Thích Phong quả nhiên trông thấy một chiếc Benz AL980 đỗ trước cửa khách sạn.
Hắn bước ra không chút do dự, vừa lên xe, thư kí Trình ở ghế phó lái đã cung kính chào hỏi hắn: "Chào buổi sáng, Thích tổng."
Thích Phong chỉ đáp lại một tiếng ừ, sau đó cúi nhìn điện thoại luôn.
Quả nhiên thư kí Trình kia cũng không nói thêm gì nữa, có vẻ thuận lợi đấy nhỉ?
Hắn mở Wechat ra nhắn cho anh hai một câu: "Bình thường trên xe anh hay làm gì?"
Thích Tự: "Xem hòm thư của công ti trên iPad, không thì cứ ngồi đó thôi."
Thích Phong: "Ngồi không?"
Thích Tự: "Nghĩ chút chuyện."
Thích Phong: "..."
Đúng lúc này, thư kí Trình lại cất lời: "Thích tổng, sáng nay quản lí bộ phận PR của Phục sức Hoa Nguyên sẽ đến công ti chúng ta giao lưu, ngài có muốn tham gia cùng không?"
Thích Phong: "???"
Phục sức Hoa Nguyên? Giao lưu? Diễn biến này có vẻ hơi sai sai thì phải!?
Thích Phong: "Để... tôi xem đã."
Hắn vừa nói vừa vội vàng nhắn ngay cho anh hai về vấn đề thư kí Trình vừa nhắc đến.
Thích Tự: "Công ti nhỏ thôi, chỉ là quản lí bộ phận PR thì không cần em ra mặt, để cấp dưới đón đãi là được."
Thích Phong trầm giọng nói với thư kí Trình: "Mọi người tiếp đón đi, tôi sẽ không tham gia."
Thư kí Trình: "Vâng."
Ngồi trên xe quá rảnh, Thích Phong bèn tò mò lên mạng tìm hiểu về Phục sức Hoa Nguyên, thấy được không ít các nhãn hiệu quen mắt quen tai, bao gồm cả hãng chiếc áo phông thêu hình lá phong có giá 299 mà hắn từng mua cho Lăng Khả, không ngờ tất cả đều trực thuộc công ti này.
...Vậy mà anh hắn bảo đây chỉ là công ti nhỏ!?
Chả lẽ công ti của ba ghê gớm đến thế?
Vẻ mặt của Thích Phong không khỏi trở nên hỗn độn.
Mấy phút sau, Thích Tự lại nhắn tới: "Cơ mà rất có thể bọn họ sẽ báo cáo lại lời ngỏ ý hợp tác từ bên kia, em chỉ cần nghe thôi, sau đó bảo cứ để giám đốc Tần quyết định là được."
Thích Phong: "..."
...Sao khó thế!!!
Đến công ti, Thích Phong đi theo thư kí Trình vào thang máy, đụng phải mấy nhân viên trong công ti, ai cũng cung kính chào hắn một tiếng "Thích tổng".
Thích Phong liếc nhìn bọn họ một chút, bỗng dưng hơi hóa đá, những người này là ai vậy trời?
Có điều bọn họ và thư kí Trình đều đi ra ở tầng 27, Thích Phong nhớ anh hai đã dặn phòng làm việc "của hắn" nằm trên tầng 28, đành ngờ vực thêm một tầng, ra ngoài thấy tên công ti MeiWei mới thở phào một hơi.
Hắn thấy nhân viên tiền sảnh tương đối quen mắt, tên là Quách Xảo thì phải?
Lúc vào cửa có hơi nhìn nhìn cô một chút, Thích Phong liền bị đối phương gọi lại.
"Chào buổi sáng Thích tổng!" Đối phương nhiệt tình chỉ đĩa thủy tinh trước mặt, nói, "Đây là bánh quy bơ tôi tự làm, mang đến chia cho mọi người ở công ti, anh cũng thử một ít chứ?"
"Err..." Thích Phong đi tới, thấy bánh quy đủ hình thỏ con gấu nhỏ trái tim, tiện tay bốc một miếng thỏ con, cố nhịn cười để nói, "Cảm ơn."
"Đừng khách khí, anh muốn ăn thêm thì cứ đến lấy." Quách Xảo nhìn hắn đầy mơ mộng.
Từ tiền sảnh, rẽ trái, đi đến cùng, phòng thứ hai, là đây ta?
Thích Phong đẩy cửa ra, trông thấy Ngô Song đã ở bên trong mới nhẹ nhàng thở ra, tìm đúng rồi.
"Chào Thích tổng." Trên tay Ngô Song cũng là một miếng bánh quy.
"Chào." Thích Phong gật đầu chào lại người kia.
"Em gái ngoài sảnh đúng là có lòng, để thu hút sự chú ý của cậu mà ngày nào cũng kì công làm đồ ăn vặt mang đi thế này, nhờ thế mà tôi mới có lộc ăn theo, ha ha." Ngô Song cười nói.
Thích Phong nhìn bánh quy thỏ con trong tay, đưa lên cắn một miếng, nghĩ bụng thì ra là làm để thu hút sự chú ý của anh hắn sao?
Cũng ngon ra phết...
Thấy ánh mắt Ngô Song nhìn có chút kì quái, Thích Phong bèn hỏi: "Sao thế?"
Ngô Song: "À, không có gì."
Thích Phong nhét nốt nửa miếng bánh quy còn lại vào miệng, kiểm điểm lại một chút, vừa rồi hắn cũng không cười nhiều hay nói nhiều quá đâu nhỉ?
Anh hắn đã nói Ngô Song là trợ lí tự mình tuyển, dù có bị phát hiện thì cũng không sao, nhưng mà vẫn phải diễn hết mình, bởi vì khoảng cách giữa để Ngô Song nhận ra và những người khác nhận ra là không lớn, cho nên Thích Phong tuyệt đối không dám lơ là.
Sau khi ngồi xuống, hắn lấy di động ra báo cáo cho anh hai đầu tiên: "Đã vào phòng làm việc, tất cả đều thuận lợi."
Thích Tự: "Good Job."
Thích Phong: "Nhưng mà tư liệu anh cho em xem hôm qua bị thiếu hả? Nãy gặp mấy người trong thang máy mà em chả nhận ra ai?"
Thích Tự: "Tối qua chỉ cho em nhận mặt nhân viên tầng quản lí hay tiếp xúc cùng thôi, chứ cả công ti có tận mấy trăm người, đến anh còn chẳng nhớ hết, em không cần biết đâu."
Thích Phong: "..."
Thích Tự: "Thấy bản làm việc của anh rồi chứ? Mật khẩu máy tính là ngày sinh của chúng ta, bây giờ em cứ lên mạng xem phim thôi."
Thích Phong: "Ơ không anh, anh không nhớ hết thì không sao, nhưng em không biết hết là em hoảng á! Anh có biết cái cảm giác chưa ôn xong mà đã đi thi nó lo đến thế nào không? Mau chỉ em chỗ để xem ảnh của toàn bộ nhân viên công ti đi!"
Thích Tự: "Em bật máy tính lên, thấy cái icon logo MeiWei ngoài desktop thì mở ra, vào cột nhân viên công ti là có thông tin nhân sự chi tiết của tất cả các bộ phận."
Thích Phong: "OK, để em xem đã, có gì hỏi anh sau."
Sau đó đến cả tiếng, Thích Tự ở khách sạn không thấy Thích Phong có thêm vấn đề gì mới thoáng yên tâm, sau đó bắt tay vào lo việc của mình.
Nguyên một tuần trước, Thích Tự vẫn nghe đầy đủ tài liệu ghi âm do Vệ Thiên Thụy gửi qua cho, nhưng mãi đến tận thứ năm, thiết bị được gài lại trong phòng giám đốc xưởng may MeiWei mới phát huy tác dụng.
Xế chiều hôm ấy, máy ghi âm có thu lại được một đoạn tin tức mấu chốt mang lại tiến triển cho công cuộc điều tra của bọn họ—trong một cuộc điện thoại vào khoảng 5h chiều, giám đốc xưởng đã hứa hẹn là lô quần áo mà nhà máy đang sản xuất có thể được giao vào lúc 4h sáng thứ hai tuần sau—cũng chính là hôm nay.
Đối với trang phục của MeiWei, quy trình xuất xưởng, kiểm tra chất lượng và chuyển đến nhà kho đều được kiểm soát rất chặt chẽ, vốn dĩ hôm nay không phải ngày xuất hàng, mà kể cả xuất hàng thì cũng làm gì có ai đi chọn cái thời điểm oái oăm như 4h sáng?
Biết vậy, Thích Tự cũng nói lại luôn để nhóm Vệ Thiên Thụy có thể tranh thu lắp đặt thiết bị ghi hình ở quanh xưởng, hòng theo dõi xem rốt cục người đến lấy hàng là ai.
6h sáng, trong khi Thích Phong vẫn còn đang ngủ say, Thích Tự đã xem thấy hình ảnh mà bọn họ lén ghi lại được.
Người tới lấy hàng lái một chiếc xe tải nhỏ, tính cả tài xế là có tổng cộng hai người đàn ông trung niên, chở đi mười thùng carton lớn nhỏ từ xưởng, nhưng không một thùng nào có ghi tên MeiWei.
Đồng thời, sau vài ngày theo dõi Khâu Như Tùng, bên phóng viên Dương cũng phát hiện ra một địa điểm khả nghi mà đối phương có đến—căn biệt thự tiếp giáp với Gia Thị ở phía Nam Hải Thành.
Hiện tại, bọn họ cũng đang nằm vùng ở gần đó.
Điện thoại trong tay vang lên, kết nối xong, Thích Tự nghe phóng viên Dương nói ở đầu bên kia: "Bên bác trông thấy chiếc xe hàng mà cháu nói rồi."
"Cháu biết rồi." Thích Tự đứng dậy, đội lên chiếc mũ bucket mà Thích Phong để lại sofa, đeo thêm cả khẩu trang, sau đó nói với phóng viên Dương, "Cháu qua đó luôn đây."
****
<Epilogue>
Thích Tự: "Chẳng lẽ anh ta nghi mình đêm hôm còn ở với đàn ông lạ..."
Đàn ông lạ Thích Phong: "???"
-
vtrans by xiandzg
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT