"Thầy Phó?" Thích Tự hai tay đút túi, mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, nói, "Sao anh lại ở đây?"
—Phó Diên Thăng ở đây chờ hắn sao?
—Người này rốt cục không nhịn được nữa nên phải chủ động tìm đến rồi?
—Ha ha, thật không ngờ anh ta cũng có ngày này!
Như vừa có được chút thắng thế, nét mặt Thích Tự lộ rõ vẻ đắc ý.
"Trùng hợp thế." Phó Diên Thăng kẹp trong tay một điếu thuốc chưa châm, trông thấy hắn bèn đứng dậy nói, "Có khách hàng hẹn tôi ăn tối ở nhà hàng trong khách sạn của cậu, vừa ăn xong, tôi đang chờ xe chuẩn bị về đây."
Thích Tự sững sờ, chuẩn bị về?
Phó Diên Thăng không đến tìm hắn?
...Lừa nhau à?
Nói đoạn, điện thoại của Phó Diên Thăng cũng đổ chuông thật!
Người kia đưa hắn nhìn thoáng qua, trên màn hình quả nhiên hiện lên cuộc gọi đến từ "tài xế taxi".
Phó Diên Thăng vừa nhìn Thích Tự vừa nhận điện, nói với đầu bên kia: "Vâng, tôi đang ở khách sạn Holiday, từ đường Phùng Xuân thì đi thêm 500m nữa là tới..."
Thích Tự: "..."
Thấy thanh niên kia càng ngày càng trợn mắt trừng mình đầy giận dữ, Phó Diên Thăng nhếch miệng cười, lại nói vào điện thoại: "Ngại quá bác tài ơi, tôi có chuyện đột xuất, tạm thời chưa cần xe vội... lát nữa tôi sẽ gửi tiền cuốc này, làm phiền rồi."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng dập điện thoại xong thì quay ra nhìn hắn: "Đằng nào cũng gặp cậu rồi, không về vội."
Thích Tự hừ lạnh trong lòng, nghiêng đầu nói: "Lên ngồi chút không?"
Thấy Phó Diên Thăng theo sau, Thích Tự mới thoáng hả giận—vừa rồi mà người này về thật, nhất định hắn sẽ ném cái hộp trong túi quần vào bồn cầu!
Hai người vào phòng, Thích Tự lại hỏi một câu như thường lệ: "Trà? Hay rượu?"
"Trà đi, Lão Quân Mi hôm trước được phết mà còn chưa uống được hai cốc." Phó Diên Thăng nói.
Thích Tự nghĩ bụng, chưa uống được hai chén cũng tại anh bôi thuốc xong là chạy mất dép rồi chứ sao, còn định trách tôi à?
Gọi điện cho quầy phục vụ mang trà lên xong, Thích Tự xoay người đi vào phòng ngủ, lặng lẽ bóc hộp quà trong túi quần ra, để lại hộp trên tủ đầu giường rồi bỏ vật bên trong vào túi.
Ra đến ngoài, Thích Tự đi thẳng tới sofa. Hắn ngồi xuống đối diện Phó Diên Thăng, thấy đối phương đang định bỏ lại điếu thuốc không vào bao.
"Sao không hút?" Thích Tự hỏi.
"Không hút ở đây." Phó Diên Thăng rũ mắt nói, "Sợ ám mùi cậu."
Dưới sảnh khách sạn cũng không được hút thuốc, Thích Tự đoán Phó Diên Thăng lấy điếu này ra là để trên đường về mới châm, nhưng giờ theo lên đây, sợ hắn không thích nên mới đem cất lại.
Thích Tự nhìn hắn cười: "Không sao đâu, anh cứ hút đi."
Phó Diên Thăng khựng tay lại, Thích Tự nói tiếp: "Ba tôi cũng hút mà, tôi không ghét mùi này." Hắn nhìn nhìn cây thuốc nhỏ dài của đối phương, "Hơn nữa thuốc của anh còn rất thơm."
"Cậu mà thấy thơm là dễ cũng thích lắm." Phó Diên Thăng cười cười, rốt cục không cất thuốc đi nữa, hỏi hắn, "Trước thử bao giờ chưa?"
Thích Tự lắc đầu: "Chưa."
"Thế thì càng muộn càng tốt, nghiện rồi không dễ cai đâu." Phó Diên Thăng vừa nói vừa đưa tay định tìm bật lửa, bỗng nghe "tạch" một tiếng, ánh lửa màu lam lập tức xuất hiện trước mắt hắn.
Phó Diên Thăng sửng sốt, nhìn thứ trong tay Thích Tự, vô thức đưa cây thuốc lại gần.
Ấy là chiếc bật lửa Dupont Gatsby với những đường vân chữ thập màu bạc, rất bắt mắt.
"Anh có nghiện thuốc không?" Thích Tự hỏi.
"Chưa đến mức, một ngày cùng lắm hai ba điếu, khi nào stress quá thì gấp đôi, nhưng nói chung cũng phải hạn chế rồi." Phó Diên Thăng ngậm điếu thuốc lên môi, chậm rãi rít một hơi, mắt vẫn nhìn tay Thích Tự chằm chằm, "Bật lửa được đấy."
Thích Tự nghịch nghịch nắp bật của thứ đồ nhỏ con này một hồi, nhướng mi hỏi: "Thích không? Cho anh đấy?"
Phó Diên Thăng: "Cho tôi? Tại sao?"
Thích Tự thản nhiên nói: "Được người khác tặng, nhưng hiện tại tôi không hút thuốc, giữ lại cũng để không."
"Không muốn à?" Thích Tự hừ nhẹ một tiếng, nghĩ bụng lại còn muốn phải là tôi phải mua tặng cơ à? Nghĩ đẹp gớm.
Hắn làm bộ rụt lại: "Không muốn thì thôi, để tôi mang cho ba."
Phó Diên Thăng đành chìa tay về phía hắn.
Thích Tự khích tướng thành công, cười thầm thả chiếc bật lửa vào lòng bàn tay đối phương.
"Cậu đã có lòng thiên vị tôi hơn cả ba mình rồi, tôi mà còn từ chối nữa thì đúng là không biết phải trái, nhỉ?" Phó Diên Thăng ngắm vuốt chiếc bật lửa trong tay một hồi, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn nhé."
Thích Tự: "..."
Trà lên, Thích Tự đứng dậy mở cửa, phục vụ vào đặt ấm chén ngay ngắn lên bàn, nói một câu "Mời quý khách thưởng thức" rồi ra ngoài luôn.
Đến lúc Thích Tự ngồi xuống lại, Phó Diên Thăng mới nhìn đến bên mặt hắn, hỏi: "Tai cậu là sao đấy?"
Thích Tự đắc ý nghiêng đầu: "Thế nào? Đẹp không?"
Phó Diên Thăng tỏ vẻ kì quái: "Sao tự dưng lại đi kẹp đá lên tai vậy, không khó chịu à?"
Thích Tự thiếu điều hộc máu, cả ngày hôm nay mang cái khuyên obsidian này đến đâu cũng được người ta sáng mắt lên trầm trồ, không khen sành điệu thì cũng khen đẹp trai, vậy mà gặp Thầy Phó lại bị bảo là kẹp đá lên tai?
Nhưng sao Phó Diên Thăng có thể nhìn ra là kẹp? Rõ ràng là Ngô Song còn tưởng hắn đi bấm lỗ tai kia mà...
Nghĩ đến đây Thích Tự lại không khỏi tò mò, nếu hắn với Thích Phong cùng nhau xuất hiện trước mặt Phó Diên Thăng, không biết đối phương có thể phân biệt được ngay không nhỉ.
Hắn nghiêng đầu cởi khuyên xuống, cũng chưa nói gì vội, đeo cái này cả ngày đúng là khó chịu kinh.
Phó Diên Thăng nhìn vành tai hắn chằm chằm rồi chậc lưỡi: "Mặt còn chưa khỏi hẳn mà đã kẹp cho tai đỏ lừ thế kia rồi, cậu thích ngược đãi bản thân lắm hả?"
Nghe Phó Diên Thăng nói vậy, Thích Tự cảm thấy câu mắng em trai "thích ngược đãi bản thân" hôm trước như đang quật lại chính mình!
Hắn không nghĩ gì đã thốt lên lời phản bác giống y xì em trai: "Ai khiến anh quản."
Phó Diên Thăng nhíu mày: "Chính cậu còn gọi tôi là Thầy, chẳng lẽ tôi không có quyền quản?"
Thích Tự xì một tiếng: "Thầy thì sao chứ? Cũng đâu phải vợ tôi."
Phó Diên Thăng: "..."
Sau khi Thích Tự nói ra câu kia, Phó Diên Thăng nhìn hắn chằm chằm rất lâu.
Bầu không khí lại trở nên ái muội bất thường, Thích Tự ra vẻ thản nhiên rót trà cho đối phương, lại nghe thấy người kia cất lời hỏi: "Phải thế nào mới đủ điều kiện làm vợ cậu?"
Tay Thích Tự run bắn lên, tí nữa thì đổ ộc trà ra ngoài!
...Đệt.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, ngẫm xem Phó Diên Thăng hỏi vậy là có ý gì.
—Chắc chắn không chỉ là thả thính, mà rất có thể còn là mượn cớ thăm dò yêu cầu tìm đối tượng của mình.
Thích Tự cười thầm, đầu liền nhảy số: "Làm vợ tôi á? Thì chỉ nghe lời mình tôi, không lừa gạt phản bội trái ý tôi, tôi có làm gì cũng sẽ ủng hộ cổ vũ trợ giúp tôi..."
Hắn nghĩ nghĩ, liếc nhìn Phó Diên Thăng xong lại cố ý xấu xa nói: "Còn phải sinh em bé cho tôi nữa."
Phó Diên Thăng nhíu mày: "Nhiều điều kiện vậy?"
Thích Tự: "Tất nhiên rồi, nhà họ Thích chúng tôi đâu có dễ vào."
Phó Diên Thăng cầm tách trà lên, trầm ngâm nói: "Không được trái ý cậu thì quản cậu thế nào? Tự cậu nói đã thấy mâu thuẫn rồi..." Hớp một ngụm trà xong lại thấp giọng nói thêm, "Tôi thấy hình như cậu đang tìm chồng chứ không phải vợ đâu."
Thích Tự: "..."
—Fuq, cái người này rốt cục phải đối phó sao?
Nếu bọn họ mà có đến với nhau thật, Thích Tự nghi rằng ngày nào mình cũng sẽ muốn bạo lực gia đình với Phó Diên Thăng mất!!
"Hồi tối có hẹn với ai vậy? Sẵn sàng bỏ bom tôi luôn." Phó Diên Thăng bất chợt chuyển chủ đề.
Thích Tự đành tạm dừng màn đánh đập đối phương trong đầu, giữ mặt bình tĩnh nói: "Quản lí bộ phận PMC của MeiWei, Khâu Như Tùng."
"Ồ? Gặp hắn ta rồi à?" Phó Diên Thăng tò mò nói, "Là người thế nào?"
Do Phó Diên Thăng đã kí hợp đồng giữ bí mật, Thích Tự cũng không giấu giếm hắn mấy chuyện này.
Hắn kể lại ấn tượng sơ bộ về Khâu Như Tùng, bao gồm cả tác phong làm việc của người kia, để Phó Diên Thăng phân tích giúp mình.
Nghe nói Khâu Như Tùng có tặng quà cho Thích Tự ngay trước cửa ra vào, ánh mắt đằng sau lớp kính của Phó Diên Thăng bỗng trở nên dò xét bất thường: "Bật lửa cậu cho tôi không phải là quà tặng từ hắn ta đấy chứ?"
Giật mình bởi nét mặt đột nhiên nghiêm trọng của đối phương, Thích Tự vội vàng phản bác: "Tất nhiên không phải, anh ta tặng tôi một đôi khuy măng sét của Bvlgari, nhưng tôi đã trả lại luôn lúc đó rồi."
"Ồ..." Kính mắt hơi lóe lên một chút, ánh nhìn của Phó Diên Thăng cũng lập tức ôn hòa trở lại, như thể thay đổi vừa rồi chỉ là ảo giác của Thích Tự, "Cậu trả lại rồi thì tốt."
Nhưng ngẫm ra, Thích Tự lại cảm thấy điên máu—Phó Diên Thăng dựa vào cái gì mà chất vấn hắn như thế?
Chẳng lẽ trong mắt đối phương, hắn lại là một kẻ dùng quà người khác đi lấy lòng anh ta!?
Phó Diên Thăng phân tích ra cho hắn: "Rất có thể việc Khâu Như Tùng để ra đến cửa mới đưa quà cho cậu là một cái bẫy. Nếu để bị chụp lại cảnh nhận quà, cậu sẽ mang danh nhận đút lót."
Thích Tự cười lạnh một tiếng: "Thầy Phó, tôi không thiếu hiểu biết đến vậy."
Hắn biết Phó Diên Thăng chỉ đang lo cho mình và bản thân không nên bị kích động như thế. Vấn đề là cục tức ở trong ngực hắn thì không thể tan đi đâu được.
Thích Tự đã phải lựa chọn rất tỉ mỉ mới mua được chiếc bật lửa kia cho Phó Diên Thăng, chứ không hề có chuyện đi lấy quà của người khác đem tặng đối phương. Bị hiểu lầm như vậy khiến hắn không thể nào không khó chịu.
Nhưng cũng tại hắn bịa chuyện cơ, trách đối phương thế nào được.
Hai người nói tiếp sang những chủ đề khác. Dường như Phó Diên Thăng cũng nhận ra hắn mất hứng, bèn kể lại mấy chuyện vui vui mình gặp được trong công việc, nhưng căn bản Thích Tự đang khó chịu trong lòng, cho nên biểu hiện vẫn không giấu được nét hậm hực.
Bất giác hai tiếng đã trôi qua, thấy sắp đến 12h, Phó Diên Thăng cũng đứng dậy chuẩn bị về.
Thích Tự chậm rãi đứng dậy tiễn đối phương. Ra đến gần cửa, Phó Diên Thăng lại quay đầu nhìn hắn.
Hai người cách nhau chừng hơn 1m, Thích Tự lãnh đạm cười một tiếng, trêu chọc người kia: "Sao thế, anh không nỡ về à?"
Phó Diên Thăng lưỡng lự một lát, rồi đột nhiên đi tới chỗ hắn.
"Làm gì vậy?" Thích Tự hơi hoảng hốt, trong lòng nổi lên một dự cảm không lành.
Phó Diên Thăng tiến đến, túm lấy cánh tay đối phương, kéo cả người hắn về phía mình—Thích Tự chưa kịp hiểu mô tê gì, cứ thế bị người kia ôm vào lòng.
Còi báo động trong đầu hắn lại réo lên inh ỏi—cái tên đàn ông chết tiệt này rốt cục không nhịn nổi nữa nên quyết định xuống tay đấy à? Sao bảo không cưỡng ép cơ mà!?
Thích Tự đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn chịu thua như vậy! Khi toàn thân cứng đờ của hắn chuẩn bị kháng cự, thì giọng nói của Phó Diên Thăng lại truyền đến bên tai: "Thôi mà, hồi nãy là tôi sai, tôi nói lời không phải... Cảm ơn cậu đã mua cho tôi cái bật lửa, đừng giận nữa, nhé?"
Âm giọng người kia trầm thấp mà dịu dàng, lại còn phảng phất vẻ yếu thế cầu xin, không khác gì một mảnh lông vũ phe phẩy qua tim Thích Tự.
Hắn lập tức như bị rút cạn sức lực.
Nói xong câu kia, Phó Diên Thăng còn ôm thêm vài giây rồi mới buông ra, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cậu mà còn giận thì tôi sẽ ở lại thật đấy."
Thích Tự thấy mặt nóng bừng, lấy tay đẩy đẩy người kia ra một chút, bối rối nói: "Ai giận cái gì? Anh mau về đi!"
Bàn tay đang túm lấy cánh tay hắn của Phó Diên Thăng dần trượt xuống, lướt qua cổ tay, mơn trớn bàn tay, còn gãi nhẹ vào lòng bàn tay Thích Tự một chút, đến khi thấy ngón tay đối phương giật lên vì mẫn cảm mới buông hẳn ra, lùi lại vài bước: "Tôi về đây, ngủ sớm đi."
Đến khi đối phương đóng cửa rời đi rồi, Thích Tự mới phát hiện ra tim mình thiếu điều đã nhảy lên cổ họng!
Hắn cảm thấy tất cả những nơi vừa bị chạm qua đều trở nên nóng rực, tay hắn, mặt hắn, tai hắn, thậm chí là cả tâm trí của hắn...
Không ổn, hắn phải làm gì đó cho tỉnh táo mới được!
Thích Tự lâng lâng đi vào phòng ngủ, vớ đại một cái gối dựa hình vuông lên ném đánh viu, sau đó lại siết chặt nắm đấm, thụi cho chiếc gối ôm mềm mại trên giường cũng bay nốt.
—Tên chết tiệt kia dám ôm hắn? Càn rỡ!
Vớ thêm một cái, thụi thêm một cú!
—Không những ôm mà còn phả hơi vào tai hắn? Phạm quy!
Lại tiếp tục đánh!
—Lại còn gãi gãi vào lòng bàn tay hắn? Rốt cục là người này lấy đâu ra mấy trò ve vãn khoa trương như vậy?
Đánh chết anh! Hừ!
...
Xả giận lên gối ôm một hồi, Thích Tự mới đột nhiên nhận ra—Khoan đã, ai bảo Phó Diên Thăng cái bật lửa kia là do hắn mua!!!
****
<Epilogue>
Thích Tự châm thuốc cho Phó Diên Thăng.
Phó Diên Thăng: "Tay vợ đẹp thật."
Thích Tự muốn tặng quà: "Muốn không, cho anh đấy?"