Thích Tự nói: "Chụp lại hình anh rồi mai kiếm thời gian đi nhuộm tóc đi, nhớ để kiểu giống của anh luôn."

Thích Phong khó chịu nói: "Tại sao phải là em làm theo anh?"

Thích Tự nói điều đương nhiên: "Vì em giả trang anh chứ không phải anh giả trang em, tất nhiên là em theo anh rồi!"

Thích Phong không phản bác được, lại hỏi: "Vậy lỗ khuyên thì sao?"

Thích Tự nhíu mày: "Em tháo khuyên ra anh xem."

Thích Phong ngoan ngoãn tháo ra cho anh hắn nhìn, còn kiêu ngạo hếch cằm như thể đang khoe ra biểu tượng tình yêu vĩ đại nào đó.

Thích Tự châm chọc nói: "Nhuộm tóc thôi chưa đủ à mà còn chọc thủng một lỗ trên tai nữa, em thích ngược đãi bản thân lắm hả..."

Thích Phong lầm bầm nói: "Ai khiến anh lo, đây là lỗ khuyên tình yêu của em với Lăng Khả, anh ghen tị thì cứ nói thẳng ra, đừng có quái gở như vậy!"

"Ghen tị? Ghen cái đầu em!" Thích Tự nhéo tai em trai: "Bịt lại cái lỗ này cho anh!"

Thích Phong ré lên một tiếng rồi quàng tay kẹp cổ anh trai, giận dữ nói: "Anh bảo bịt thì em phải bịt à? Anh là cái thá gì!"

"Anh là anh trai em!" Thích Tự cũng giơ tay phản kích, chỉ trong nháy mắt hai anh em đã xông vào đánh lộn.

Bất chấp thể trọng chênh lệch, từ nhỏ Thích Tự chưa bao giờ chịu thua trong đánh lộn, hiện tại có nhẹ hơn em trai cả mấy cân thịt thì hắn vẫn là người nhỉnh hơn.

Hai người bất giác vật lộn đến giường, Thích Tự dùng cánh tay đè lên ngực Thích Phong: "Bịt lại! Lấy bột mì mà bịt!"

"Bịt cái đầu anh!" Thích Phong hùng hổ phản công thất bại, cả giận nói: "Ông đây không giúp anh nữa!"

"Em dám không giúp? Đã thế anh sẽ bắt cóc Lăng Khả, cho em khỏi gặp cậu ấy nữa!" Thích Tự nheo mắt uy hiếp.

Thích Phong rốt cục phản công được một lần, mắng: "Anh là biến thái à?"

Thích Tự lại phản kích: "Anh mà biến thái thì mày cũng là em của biến thái!"

Thích Phong nhìn hắn chằm chằm, nói: "Anh có biết công bằng là cái mẹ gì không thế! Em đồng ý giúp anh, tóc đã phải nghe theo anh rồi! Anh lại còn bắt em bịt lỗ khuyên! Sao anh không tự giải quyết vụ khuyên tai đi?"

Thích Tự cả giận: "Anh giải quyết thế nào? Em bảo đấy là lỗ khuyên tình yêu của em với Lăng Khả còn gì? Anh đi xỏ để về làm người thứ ba à!?"

Thích Phong: "Có khuyên kẹp không cần lỗ mà!"

"...Hửm?" Thích Tự sửng sốt, buông đối phương ra nói, "Thế mà em không nói sớm..."

Thích Phong bị anh hắn chọc cho thiếu điều tẩu hỏa nhập ma, sau khi đứng dậy khỏi giường còn bù lu bù loa một trận: "Không nói sớm? Anh có để cho em nói không? Không nói không rằng đã nhéo tai em bắt em bịt lỗ! Sao anh có thể bá đạo như thế hả! Chắc chắn là học hư từ ba rồi!"

Thích Tự: "..."

*

Lúc về đến khách sạn, Vệ Thiên Thụy đã gửi file ghi âm thu được ở xưởng may MeiWei ngày hôm đó qua cho hắn.

Ban ngày, hội Lý Quang lại đến nhà máy tìm giám đốc xưởng và quản lí chuyên môn để hỏi chuyện hợp tác, nhưng quả nhiên cũng bị bác bỏ. Giống y như quản lí trực ban hôm trước, giám đốc xưởng cũng bảo Lý Quang liên hệ với Khâu Như Tùng chứ bọn họ không có quyền quyết định trong việc này.

Thích Tự tăng tốc độ lên x2, nghe qua không thấy tin tức gì có giá trị thì tạm thời gác qua một bên.

Đang chuẩn bị đi ngủ thì hắn nhận được điện thoại của Phó Diên Thăng, người đàn ông ở đầu bên kia cất giọng: "Ngủ chưa?"

Thích Tự cười nhẹ một tiếng: "Ngủ rồi thì ai đang nghe điện thoại của anh đây?"

"Đang làm gì vậy?" Giọng Phó Diên Thăng có vẻ uể oải, hình như là đã đi nằm.

Thích Tự cũng thả mình xuống giường, thong thả đáp: "Vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ."

Phó Diên Thăng lại hỏi: "Hồi tối bận à?"

Ban chiều hắn có nhắn cho Thích Tự một tin, hỏi người kia có muốn đi ăn tối cùng không.

Lúc ấy Thích Tự đã quyết định về nhà nên cố tình không đáp, nghĩ bụng chẳng phải anh nhịn giỏi lắm à? Đã vậy tôi cũng không nhắn lại, chúng ta cùng cool đi.

Thật ra sau buổi tối hôm qua, Thích Tự rất tò mò không biết rốt cục Thầy Phó có thể nhẫn nại được đến nhường nào, nếu hắn không liên lạc với đối phương nữa thì Phó Diên Thăng sẽ phản ứng ra sao.

Cho nên từ lúc nhận được tin nhắn, Thích Tự cũng thấp thỏm chờ xem Phó Diên Thăng có thêm hành động gì hơn nữa hay không.

Lúc vừa rồi ở trong nhà tắm, quả thực hắn đã có chút mất kiên nhẫn. Hắn biết Phó Diên Thăng thích mình, cũng biết mình đã bị người đàn ông này làm cho mê mẩn, bởi vậy nên lơ lâu như vậy, chính Thích Tự cũng nhớ đối phương.

Nhưng vì mục đích kiểm nghiệm, hắn vẫn ráng cắn răng chịu nhịn.

Kết quả tắm xong chưa đầy nửa tiếng, Phó Diên Thăng đã chủ động gọi điện thoại cho hắn.

... Thì ra cũng chỉ nhẫn nại được đến vậy.

Thích Tự như vừa thắng được một kèo nữa, tâm trạng vô cùng phấn khởi.

"Hồi tối về nhà gặp em trai." Hắn nói.

Nhớ trước đây Phó Diên Thăng vẫn hay bảo Thích Tự quấn mình, hắn cũng ngốc nghếch kiểm điểm xem bản thân có làm quá hay không. Giờ đầu óc thông suốt, tua lại hai câu hỏi vừa xong của Phó Diên Thăng mà Thích Tự rất muốn cười phá lên, rốt cục là ai quấn ai đây?

"Em trai sinh đôi của cậu ấy hả?" Phó Diên Thăng hỏi.

"Ừm." Thích Tự cố ý nói, "Người mà anh muốn gặp ấy."

"À, giờ tôi không muốn gặp cậu ấy nữa..." Phó Diên Thăng bỗng kéo dài âm cuối hơn bình thường, khiến lỗ tai Thích Tự nghe được cũng ngưa ngứa.

"Tại sao?" Hắn hỏi.

Phó Diên Thăng im lìm một giây, đột nhiên nói: "Tôi muốn gặp cậu."

"..."

Thích Tự thấy tim giật đánh thịch một cái, đang ngờ vực chẳng lẽ người này lại cả gan tán tỉnh mình lộ liễu như thế, thì đối phương đã nói tiếp nửa câu còn lại—"Xem xem mặt cậu đỡ chưa..."

Thích Tự: "..."

Đệt mợ anh...

Phó Diên Thăng thấp giọng cười hỏi: "Có muốn tôi qua bôi thuốc cho nữa không?"

Thích Tự: "..."

Anh nghiện rồi đấy à!?

Thích Tự không chấp nhận bị yếu thế hơn, cười cười ghẹo ngược lại: "Được đấy, đúng lúc tôi cũng vừa tắm xong, chưa bôi đâu."

Phó Diên Thăng: "..."

Thích Tự: "Anh ở gần chỗ tôi mà đúng không? Bắt xe 10 phút là tới rồi nhỉ?"

Phó Diên Thăng: "..."

Thích Tự: "Nhưng mà bôi thuốc mất chưa đầy 5 phút, giờ mà bắt anh qua thì có phiền quá không?"

Phó Diên Thăng: "Cũng phải, ngày mai vẫn phải đi làm nữa, cậu tự bôi đi vậy."

Thích Tự hừ lạnh trong lòng—Sợ rồi chứ gì?

Phó Diên Thăng lại hỏi: "Tối mai rảnh không?"

Thích Tự: "Chưa biết."

Phó Diên Thăng: "Việc điều tra thì sao?"

Thích Tự: "Không tiến triển gì."

Phó Diên Thăng: "Ban ngày đi làm ổn chứ?"

Thích Tự: "Vẫn như thường."

Phó Diên Thăng: "..."

Đối phương thở dài vào điện thoại, nói: "Đấy, tôi không đến cậu lại không vui?... Để tôi qua một chuyến vậy."

Thích Tự: "..."

Nghe đầu bên kia truyền đến loạt âm thanh sột soạt, Thích Tự chấn động toàn thân: "Gì, anh định qua thật? Giờ là 12h30 rồi đấy."

Loạt âm thanh nhộn nhào từ đối phương chợt dừng, Phó Diên Thăng hỏi: "Cậu không muốn tôi qua à? Nếu cậu nói không muốn, tôi sẽ không tới."

Thích Tự: "..."

Vậy nếu hắn không nói, Phó Diên Thăng sẽ đến thật sao?

...Không không không, đấy đâu phải là mục đích của hắn.

Kể cả Phó Diên Thăng đã nói sẽ không cưỡng ép hắn, nhưng nếu chứ ám chỉ lộ liễu như vậy, người ta cũng đâu có đần!

Mục đích của hắn chỉ là chọc ghẹo một chút, chứ không có ý định cho đối phương đắc thủ sớm thế, vì vậy phải biết đâu là điểm dừng...

Phó Diên Thăng: "Muốn hay không?"

Thích Tự rất biết tự chủ nói: "Đừng đến, tôi đùa anh thôi mà..."

Phó Diên Thăng: "Ha ha."

Thích Tự: "..."

Fuq, sao lại có cảm giác bị dội thế này.

Thích Tự hờ hững nói: "Muộn rồi, ngủ trước đây, có gì mai liên lạc sau."

Ngắt kết nối xong, hắn lập tức ném điện thoại xuống gối, lại thầm mắng Phó Diên Thăng chết tiệt vài câu.

...

Hừ, cái độ khiêu khích này đúng là khó lòng dằn lại được mà.

*

Ngày hôm sau, Thích Tự vẫn đi làm bình thường, tranh thủ giờ cơm trưa bèn ra ngoài gọi điện cho phóng viên Dương mà mẹ hắn giới thiệu.

Đối phương bảo Thích Tự tìm một nơi để tối gặp rồi sẽ trao đổi kĩ hơn.

Thích Tự nhận lời, về đến công ti thì nhận được một tấm selfie từ Thích Phong trên Wechat. Quả nhiên thằng nhóc kia đã đổi sang kiểu tóc giống y xì hắn.

Gen sinh đôi quá sức vô địch, khiến Thích Tự nhìn thoáng qua mà còn tưởng là hình của mình.

Phong: "Thế nào?"

Tự: "Được rồi."

Hắn hỏi: "Mua cho anh cái kẹp tai gì đó chưa?"

Thích Tự không hiểu rõ về khuyên tai cho lắm, hôm qua nghe Thích Phong bảo có loại khuyên cặp không cần lỗ xong, bèn nhờ em trai đi mua hộ luôn.

Phong: "Mua rồi, tối anh tự về mà lấy! [trợn mắt]"

Tự: "Tối nay anh có ít việc, chắc là sẽ về muộn, em ngủ trước thì cứ để lên bàn bên phòng của anh."

Tan làm, Thích Tự đi gặp phóng viên Dương kia luôn.

Đối phương khoảng 40-50 tuổi, đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, dưới vành mũ không phải là một gương mặt quen thuộc với đại chúng, nhưng riêng đôi mắt sáng quắc đã đủ khiến người ta ấn tượng sâu đậm.

"Cháu là con trai của MC Khương Oánh hả? Trông giống mẹ ghê đấy..." Người kia cười cười đánh giá Thích Tự, tán gẫu vài câu rồi cũng vào thẳng vấn đề luôn, "Cháu muốn nhờ bác điều tra chuyện gì?"

Thích Tự: "Cháu muốn điều tra chủ yếu về hai người, là CMO Lưu Kì và quản lí bộ phận PMC Khâu Như Tùng của MeiWei."

Ngay từ lúc nghe được tiết lộ của Đào Đào, Thích Tự đã cảm thấy hai người này nhất định có liên quan, cho nên chắc chắn là phải điều tra. Thật ra hắn còn nghi ngờ cả giám đốc Tần, nhưng như Phó Diên Thăng đã nói, nhổ củ cải thể nào chẳng kéo theo bùn—chỉ cần điều tra ra vấn đề ở chỗ Lưu Kì và Khâu Như Tùng thì Tần Hán Nghiêu kia cũng chạy đằng trời.

"Ngoài ra, hi vọng bác có thể giám sát ngược cả môi trường xung quanh cháu nữa." Thích Tự nói.

"Giám sát ngược?"

Thích Tự bèn kể lại nghi vấn bị người trong công ti theo dõi cho phóng viên Dương, đối phương nghe xong còn rất ấn tượng với hắn: "Cháu còn trẻ mà cung cách làm việc đã biết ý biết tứ thật... Được rồi, bác sẽ giúp cháu tìm hiểu những chuyện này."

Thích Tự chỉ lo phóng viên Dương sẽ làm lớn quá, khiến những người kia sinh nghi, bèn hỏi: "Bác định dùng đến bao nhiêu nhân lực điều tra?"

Phóng viên Dương nói: "Chuyện này cháu không phải lo, chỉ cần nói cho bác một ít thông tin cơ bản về mấy người kia, rồi cứ để đó bác tự xử, có phát hiện gì bác sẽ thông báo luôn. Nhưng nhớ, cháu chỉ được tiết lộ chuyện này với mình bác, coi như để tự bảo vệ chính mình đấy."

Thích Tự sửng sốt nhận ra phong cách làm việc của phóng viên Dương và Trác Thạch không hề giống nhau—bởi vì Trác Thạch hoàn toàn không giấu diếm Thích Tự về ngoại hình cũng như nhiệm vụ của mỗi điều tra viên.

Nhưng Thích Tự ngẫm lại mới thấy làm như vậy sẽ rất dễ để lộ ra sự tồn tại của mình.

Phong cách cẩn trọng của đối phương quả khiến hắn vô cùng yên tâm: "Vâng, vậy những chuyện này nhờ cả vào bác."

Sau khi kết thúc cuộc gặp gỡ với phóng viên Dương, Thích Tự cũng về thẳng nhà.

Đúng lúc Thích Phong vẫn chưa ngủ, thậm chí vừa nhìn thấy hắn đã nổi giận đùng đùng.

Thích Tự lại gần nhìn kĩ lại mái tóc mới của đối phương rồi bình luận: "Được đấy được đấy, giống anh rồi, thế khuyên tai đâu?"

Thích Phong lấy ra đôi khuyên tai bằng đá obsidian từ trong túi quần, đưa một cái cho Thích Tự rồi dạy hắn cách đeo.

"Chậc, đúng là phóng đãng." Thích Tự nhìn mình nghiêng qua nghiêng lại trong gương, sau đó quay sang Thích Phong, bỏ qua có tí chênh lệnh về hình thể thì hai bọn họ quả thật giống nhau y như đúc.

Thích Tự cười hỏi một câu: "Lăng Khả đâu? Gọi cậu ấy tới phân biệt thử đi."

Thích Phong cả giận nói: "Cậu ấy đi rồi!"

"Đi?" Thích Tự khó hiểu, "Đi đâu?"

"Về nhà!!"

Hồi chiều Lăng Khả đã về đây với Khương Oánh, nhưng trông thấy bộ dạng này của Thích Phong thì chưa thể nào tiếp nhận được, còn nói tối đến sẽ không nằm chung một giường với hắn nổi, cho nên đã về lại nhà mình vài ngày.

Thích Phong cứ nhớ đến chuyện này là lại khó chịu, bởi vậy mà từ lúc thấy Thích Tự là ánh mắt sắc như dao đã liên tục lia tới anh hai.

"Anh đã thấy em phải hi sinh vì anh nhiều thế nào chưa! Sau này nhất định phải đền bù cho em đấy!" Thích Phong hùng hổ nói.

Thích Tự thấy bộ dạng em trai rõ ràng không phải tức giận, mà là ấm ức như sắp khóc đến nơi mới phải.

Hắn chỉ biết ráng nín cười trong lòng, hỏi: "Em muốn đền bù thế nào?"

Thích Phong giơ nắm đấm lên: "Em vẫn chưa nghĩ ra! Nhưng nhớ đấy, vụ này anh nợ em!"

"Rồi rồi rồi, anh nợ em." Thích Tự vỗ vỗ vai hắn, ôn tồn nói, "Bao giờ em nghĩ xong thì cứ nói, làm được anh sẽ làm."

Thích Phong rốt cục cũng được xoa dịu một chút, lại hỏi hắn: "Bao giờ em cần đến công ti anh?"

Thích Tự tháo khuyên tai đá ra, nói: "Chưa vội, để anh đeo thứ này vài ngày đã rồi tính tiếp."

Thích Phong bi phẫn nói: "Thế anh bắt em đi nhuộm tóc sớm thế làm gì!"

****

<Epilogue>

Thích Phong: "Khả Khả, anh tôi vừa mới đánh tôi, mắng tôi, lại còn đòi lấy bột mì bít lại lỗ tai tôi nữa, nhất định là do độc thân lâu quá nên sinh ra tâm lí biến thái đấy mà... Hu hu, cầu an ủi cầu vuốt ve..."

Lăng Khả: "Tối đến nhé?"

Hôm sau.

Lăng Khả: "Xin chào Thích Phong, tạm biệt Thích Phong (=_=)"

Thích Phong: "Ơ kìa Khả Khả! QAQ"

-

vtrans by xiandzg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play