Chưa đến 9h, xe của ba cha con đã tới điểm tổ chức hôn lễ, cổng hoa và bàn ghế cho tiệc trưa đã được bày biện xong xuôi trong sân vườn.
Tấm thảm màu vàng kim trải dọc một đường vào tận sân khấu sâu trong nhà thờ, mấy hàng ghế dài trắng bên dưới đều đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ khách vào ngồi.
Các nhân viên đang bận bịu kiểm tra lại các trang thiết bị lần cuối cùng, người phụ trách vừa trông thấy Thích Nguyên Thành thì lập tức chạy ra trao đổi về tiến trình cụ thể của đám cưới.
Chẳng bao lâu sau, khách mời của đám cưới cũng rục rịch xuất hiện.
Thích Tự dẫn Thích Phong ra khu vực tiếp đón, gần 10h có nhân viên tới thông báo rằng xe hoa của cô dâu đã đến bên ngoài, hai người có thể quay vào đứng với Thích Nguyên Thành được rồi.
Thích Phong chỉnh lại cổ áo mình, nhỏ giọng nói: "Ôi, sắp tới rồi sắp tới rồi, em căng thẳng quá đi..."
Thích Tự liếc mắt: "Người cần căng thẳng phải là ba chứ em căng cái gì?"
Thích Phong ngơ ngác: "Nhưng mà Lăng Khả sắp tới rồi..."
Thích Tự: "..."
10h10, Khương Oánh xuất hiện trong bộ váy lụa trắng cùng với Lăng Khả ở cổng lễ đường, mọi người đồng loạt vỗ tay rào rào, giai điệu lãng mạn cho hôn lễ cũng cùng lúc vang lên.
Thích Tự và Thích Phong mỗi người đứng một bên cạnh ba, nhìn mẹ đang chậm rãi bước đến đây.
Thích Nguyên Thành vững vàng đón lấy tay Khương Oánh, ôn tồn cảm ơn Lăng Khả một câu rồi hai người quay lên sân khấu.
Thích Tự nhanh chóng dẫn hai em trai xuống chỗ ngồi đã được dành sẵn ngay hàng một, theo dõi buổi lễ của ba mẹ.
Chủ hôn là người bạn lâu năm của Thích Nguyên Thành tên Tề Thế Phong, sơ lược xong hai mươi năm tan hợp của Thích Nguyên Thành và Khương Oánh còn không quên cảm thán về cuộc hôn nhân gương vỡ lại lành này một phen, sau đó mới quay ra Thích Nguyên Thành: "Ông bạn già của tôi, chú rể Thích Nguyên Thành, xin hỏi anh có đồng ý cưới cô Khương Oánh đây một lần nữa, bất luận hoàn cảnh thuận nghịch ra sao, giàu sang hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn bã, kể từ hôm nay cho đến mãi sau này đều hứa sẽ yêu thương trân trọng và tuyệt đối không rời đi hay không?"
Thích Nguyên Thành nhìn vợ mình, vừa đeo nhẫn cho đối phương vừa thâm tình nói: "Tôi đồng ý."
Tề Thế Phong quay sang lặp lại những lời kia với Khương Oánh, cô cũng dịu dàng nhìn Thích Nguyên Thành, nắm chặt tay người kia và đáp lại đầy chân thành: " Tôi đồng ý."
Tề Thế Phong nhìn xuống bên dưới: "Tôi xin tuyên bố ông Thích Nguyên Thành và cô Khương Oánh đây chính thức thành hôn, chú rể có thể hôn cô dâu được rồi."
Bất luận thuận nghịch, giàu sang nghèo hèn... tuyệt không rời đi...
Từ nay cho đến mãi sau này...
—Một lời thề sâu sắc và lãng mạn tới nhường nào.
Nghe những lời này, lại nhìn ba mẹ trìu mến âu yếm trong những tiếng chúc phúc của người thân bạn bè, dĩ nhiên Thích Tự cũng vui lây khi thấy người nhà được hạnh phúc, chỉ là không tài nào gạt đi cảm giác tịch mịch trong lòng.
Ba mẹ có nhau, em trai có Lăng Khả, chỉ mình hắn là chẳng có một ai.
Phó Diên Thăng không ở cạnh, Hứa Kính cũng đã bỏ hắn đi...
Nhưng dù gì hôm nay vẫn là một ngày vui, Thích Tự chỉ đành cười cho qua rồi tận lực nén đi những ủ rũ trong lòng.
Nghi thức kết thúc, khách khứa cũng lần lượt ra khỏi lễ đường, tiến ra khu tiệc buffet ban trưa ngoài sân vườn theo sự chỉ dẫn của người chủ trì.
Lúc đứng dậy, Thích Tự lại thoáng có cảm giác ai đó đang dõi theo mình, cảnh giác quay ra mà chỉ bắt gặp chú Mạnh và Mạnh Văn Huy mặc âu phục.
Trông thấy hắn từ xa, Mạnh Văn Huy còn vẫy vẫy tay chào, cười đến là ngây ngô.
Thích Tự thu lại tầm mắt, nghĩ bụng chắc gần đây mình phát bệnh hoang tưởng rồi cũng nên.
Ba còn khẳng định Phó Diên Thăng đã bị giao nhiệm vụ ở lại trong nước, người kia sao có thể xuất hiện ở đây được...
Mặc dù khách không nhiều, Thích Tự vẫn phải giúp ba tiếp đón người này người kia, đại khái cũng chẳng có lúc nào nghỉ ngơi.
Chủ trì hôn lễ dẫn dàn nhạc chuyên nghiệp ra diễn sống, hết giai điệu lãng mạn này đến giai điệu lãng mạn khác.
Đang trò chuyện với một bác nọ, Thích Tự chợt nghe thấy MC lên tiếng: "Một tin vui nho nhỏ, cậu Thích Phong con trai ngài Thích và cô Khương vừa ngỏ ý dành tặng ba mẹ và các vị khách quý ở đây một khúc dương cầm ngẫu hứng cùng người bạn Lăng Khả, chúng ta cho họ một tràng pháo tay được không nào..."
Thích Tự hơi bất ngờ nhìn lên sân khấu, chỉ thấy em trai và Lăng Khả đã ngồi trước piano, Thích Phong còn vẫy tay với khán giả đầy tự nhiên, sau đó nói vào mic trước đàn: "Cám ơn MC và các anh trai siêu đỉnh của dàn nhạc đã tạo cơ hội cho bọn em, xin dành tặng mọi người một khúc <Mariage d"amour>!"
Tiếng đàn vừa lên, tiết tấu vui sướng lại khiến Thích Tự không khỏi sững sờ.
<Mariage d"amour> vốn là một khúc dương cầm chậm rãi và ung dung nhưng hiển nhiên là Thích Phong và Lăng Khả không hề đi theo tiết tấu nguyên bản, bốn tay kết hợp, một người lo âm cao, một người lo âm thấp, trầm bổng kết hợp tạo cảm giác như nhạc dance.
Thích Tự cũng dần bị cuốn theo, hắn đứng dựa vào hành lang hoa, một tay cầm li rượu chân dài, một tay vuốt lấy điện thoại trong túi quần.
Không ngờ lúc này, điện thoại rung lên. Thích Tự vội vàng mở ra xem, đến khi trông thấy hiển thị trên màn hình thì ánh mắt lại có chút thất vọng, kết nối xong mới nói: "A lô? Tư Hàng à?"
"Uầy vãi! Bên anh náo nhiệt thế! Đang làm gì vậy?" Tư Hàng hỏi.
"Thì anh bảo hôm nay là hôn lễ của ba mẹ anh mà... Cậu sao rồi?"
"Đơn xin niêm yết cho công ti game của em được thông qua rồi! 9h30 sáng mai chính thức có mặt trên sàn giao dịch S! Chiều đến sẽ mở tiệc chúc mừng ở tòa nhà Đằng Vân!"
"Chúc mừng chúc mừng, tòa nhà Đằng Vân hả? Tầng nào sảnh mấy? Để anh đặt người gửi hoa đến..."
"Hoa thì không cần đâu, nhưng anh nhớ mua cổ phiếu nhé, công nghệ Hàng Phàm, mã 60XXXX, 9h30 bắt đầu phát hành, anh em bảo tốt nhất nửa tiếng đầu phải giữ được màu xanh chứ không là khó coi lắm!"
(*xanh: tăng điểm)
"9h30 hả? Được, anh nhớ rồi, không thành vấn đề..."
Thích Phong và Lăng Khả vừa lúc kết thúc màn trình diễn trên sân khấu, "khán giả" vẫn hào hứng cổ vụ bọn họ trình diễn thêm một bài nữa.
Thích Phong đảo mắt một vòng, bắt gặp hắn thì lập tức quay ra nói gì đó với người trong dàn nhạc, mượn họ được một chiếc violin rồi túm lấy mic triệu hồi Thích Tự lên sân khấu: "Anh, lên luôn đi!"
Thích Tự thầm mắng một tiếng "Chỉ được cái náo là giỏi", sau đó nói vào điện thoại: "Tư Hàng, anh còn có chút việc, cúp trước nhé."
Hắn cất điện thoại đi, trả lại li rượu cho bồi bàn đần đó rồi rảo bước lên sân khấu.
Rất nhanh sau đó, hội trường lại vang lên khúc dương cầm trên nền đệm violin, mang đến bầu không khí vui vẻ khắp nơi.
Kim đồng hồ trên giáo đường Thiên Chúa điểm 12h, tiếng chuông chấn động tầng mái, dọa cho đám bồ câu trắng đang đậu đó hóng chuyện kinh hoảng bay lên "phần phật".
*
Hải Thành tháng 7.
Sơ phục đã qua, Đại thử chưa tới.
(*sơ phục: ngày đầu tiên của kì nắng nóng nhất trong năm, quanh quanh tầm giữa tháng 7; đại thử: ngày đầu tiên của tiết khí thứ 12 trong năm, tầm 23-24/7)
8h sáng thứ hai, dân văn phòng mặt mày ủ dột chen lấn nhau trong tàu điện ngầm, nhưng với cậu nhân viên Tiểu Lý của sàn giao dịch S thì đây cũng chỉ là một ngày thứ hai như bao ngày thứ hai khác.
Nếu nhất định phải tìm ra điểm khác biệt, thì có lẽ là đã ba ngày rồi Hải Thành chưa thấy mặt trời ló ra lần nào.
Giữa mùa nóng mà ba ngày trời đầy mây, thỉnh thoảng rơi xuống được vài giọt mưa bụi, không khí ẩm ướt ngột ngạt như khiến phổi ai cũng ních đầy hơi nước.
Ra khỏi tàu điện ngầm, lại là khoảng không u ám mờ mịt chào đón, sắc trời dường như còn ảm đạm hơn cả hai ngày trước đó.
Tiểu Lý vừa bước được mấy bước, đã nghe thấy trên cao vang lên một loạt âm thanh gầm gào.
"Sấm rồi, chẳng lẽ là sắp dông..."
Những người đang trên đường đi làm ở xung quanh chậc lưỡi, ai nấy nhanh chóng chạy về phía tòa nhà của mình, khiến Tiểu lý cũng bất giác tăng tốc dưới chân, trong lòng lại đang ngóng một trận mưa giông ập đến: "Sầm sì cũng mấy ngày rồi? Sấm cứ rầm rầm mà chả thấy mưa, đúng bức bối..."
Vừa rảo bước đến nơi, đã gặp ngay một dàn xe sang trọng trước cổng sàn giao dịch S, mấy thanh niên âu phục giày da bước ra khỏi xe, tiến tới nơi của vào đã có không ít người vây quanh.
Tiểu Lý đang định vào theo thì bị bảo vệ ngăn lại: "Ấy, hôm nay có một công ti game dưới trướng Tư Thị lên sàn, ban lãnh đạo đang phải ở cửa trước đón tiếp, các cậu dùng tạm cửa sau đi."
Tiểu Lý trợn mắt, khó tin nhìn mấy thanh niên chỉ chừng tuổi mình cách đó xa xa: Tư Thị? Đại gia số một Hải Thành ấy hả?
Tiểu Lý đành phải xách ca táp chạy ra cổng sau, trên đường còn gặp thêm một vài người mặc âu phục đen khác, ánh mắt ai cũng hung hăng như diều hâu.
Tiểu Lý xì một tiếng nghĩ bụng: Mé, làm như Tư Thị mở cái sàn giao dịch S này không bằng!
9h, ngoài cửa sổ sấm rền không ngớt, bầu trời lại ngày một đen.
Tiểu Lý vừa đến văn phòng đã nghe thấy đồng nghiệp bàn tán chuyện nhà họ Tư: "Mấy đứa trông thấy đại thiếu gia nhà đó chưa? Soái muốn chết..."
"Anh ta là người đưa Công nghệ Hàng Phàm lên sàn hôm nay à?"
"Không, là em trai anh ta, tên Tư Hàng, ông chủ của chiến đội FTD đấy, nghe bảo năm nay mới 22 thôi."
"22 mà đã là CEO của một công ti trên sàn rồi à? Đỉnh vậy!"
"Xuất thân tốt như thế cơ mà..."
"Chắc hiện tại bắt đầu rồi lễ hả? 9h30 là chính thức phát hành trên thị trường mà, còn có mười mấy phút thôi, mọi người chuẩn bị vào việc đi..."
9h30, cùng với tiếng báo từ chiếc chuông quý ở đại sảnh sàn giao dịch S, ngoài trời rốt cục cũng đổ mưa.
Có lẽ vì ứ đọng quá lâu, chỉ một lát sau đã bắt đầu như trút nước, từng giọt lớn nặng nề rơi xuống, chưa đến mấy giây đã biến cả mặt đất chuyển sang màu đen thẫm.
"Mưa to đến nơi rồi...!"
Mấy người đi đường hoảng hốt chạy đến nơi có mái hiên trú tạm.
Vài chiếc xe đen không có gì nổi bật đang đậu trong bãi xe gần tòa nhà giao dịch, bên trong là mấy người đàn ông mặc thường phục màu đen, tựa hồ đang chờ đợi gì đó.
9h40, điện thoại của một trong số họ đổ chuông.
Ngay sau đó, là một lời chỉ thị cho những người còn lại: "Hành động!"
Nửa phút sau, bảy tám chiếc xe từ tứ phía lái đến vây lại toàn bộ cổng vào của sàn giao dịch S.
Bảo vệ không quản mưa to xông ra cảnh cáo: "Này này làm cái gì đấy? Chỗ này ai cho đỗ xe!"
Một người áo đen bước xuống, nghiêm nghị giơ giấy chứng nhận với bảo vệ: "Bộ công an đây! Lập tức phối hợp phong toả cả hai cổng trước sau, bọn tôi cần áp giải hai người từ toà nhà của các anh!"
Nhân viên bảo vệ tái mặt lùi lại, không dám ho he thêm lời não
Cùng lúc này, dưới bãi đậu xe tầng hầm của ngân hàng XX chi nhánh Hải Thành.
Một chiếc MPV lái vào ô đỗ A001 đặc biệt. Xe vừa tắt máy, một người đàn ông trán rộng bước xuống từ hàng ghế sau, đang chuẩn bị tiến vào sảnh chờ thang máy cùng thư kí, thì đột nhiên bị mấy người áo đen từ đâu ra chặn lại.
Người dẫn đầu giơ ra căn cước đặc thù, nghiêm mặt nói: "Chủ tịch Uông, phiền ông đi theo chúng tôi một chuyến."
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: "Vợ kéo violin hay quá đi!"
-
vtrans by xiandzg
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT