“Reng reng…” Một hồi chuông điện thoại vội vã vang lên trong phòng trực ban nhàn rỗi, kéo tôi ra khỏi cơn mộng đẹp. Tôi dụi đôi mắt kèm nhèm, nhìn thấy anh Tiêu ở giường bên cạnh bật dậy, nhảy đến bên điện thoại.

Tôi biết sự phản ứng nhanh nhẹn của anh hoàn toàn không phải do phấn khởi, mà là một loại phản xạ có điều kiện. Nhiều năm sau đó, tôi mới hiểu rõ cảm giác thấp thỏm khi nghe tiếng điện thoại vang lên giữa đêm khuya khoắt. Tôi nghĩ có lẽ cảnh sát cũng giống như tôi, đều vô cùng mẫn cảm với tiếng chuông điện thoại. Hơn nữa phản ứng còn vô cùng mãnh liệt. Không chỉ vậy, chúng tôi luôn phải sẵn sàng chờ điện thoại 24/24.

“Trung tâm pháp y xin nghe.”

“Chúng tôi gọi từ trung tâm chỉ huy 110(1), khu Phong Hoa có một vụ án mạng, cảnh sát khu vực đã bắt đầu tiến hành bảo vệ hiện trường, trong 20 phút nữa các anh phải có mặt tại đó.”

Còn không kịp rửa mặt, tôi và anh Tiêu xách theo hộp dụng cụ khám nghiệm, lao lên xe, phóng như chớp đến khu chung cư Phong Hoa ở ngoại thành Nam Giang. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, giờ mới 5 rưỡi sáng.

Chúng tôi tới nơi khi trời còn tờ mờ sáng. Sáng sớm nên cũng không có nhiều người dân hiếu kì đứng ngoài nhìn ngó. Cảnh sát khu vực đã kéo dải ngăn cách bên ngoài cửa, hiện trường nằm ở nhà số 23, tầng 4 khu chung cư. Ngoài cửa có hai cảnh sát khu vực đứng nghiêm chỉnh bảo vệ hiện trường.

Người báo án là một cán bộ về hưu sống ở tầng trên, lúc 5 giờ sáng ông ấy dậy đi tập thể dục, vô tình phát hiện cửa nhà nạn nhân khép hờ, đẩy cửa ra thấy mùi máu xộc lên. Vì lúc đó trời chưa sáng, trong nhà lại không bật đèn nên ông ấy lấy đèn pin cá nhân soi vào. Ông chỉ nhìn ra một bóng đen nằm trên sàn nhà, gọi vài câu cũng không phản ứng gì, lờ mờ thấy rất nhiều máu tràn trên sàn nhà, vậy nên ông chạy ngay về nhà gọi 110.

Chủ nhà tên Lưu Cương, là một huấn luyện viên tại phòng tập thể hình gần đó.Vợ Lưu Cương làm việc tại thành phố khác cách đây 200km, mỗi tháng về nhà một lần vào cuối tuần giữa tháng. Hai người kết hôn đã ba năm nhưng chưa có con. Tình cảm vợ chồng vẫn bình thường, lại sống ở hai nơi khác nhau, do chưa thâm nhập điều tra kĩ càng nên chúng tôi không có manh mối giá trị nào về vợ chồng họ.

Hiện trường là một căn nhà hai gian, mở cửa ra thấy ngay một bên đặt tủ giày, một bên là nhà vệ sinh. Bước vào trong nhà sẽ tới phòng khách, đây cũng chính là hiện trường trung tâm. Phía đông phòng khách có hai cánh cửa thông ra hai phòng khác nhau, phía tây thì đi thẳng vào bếp. Cửa sổ đều khóa chặt, tức là người ta không thể đột nhập vào nhà qua cửa sổ được. Khóa ngoài cửa lớn cũng không có dấu hiệu bất thường.

Diện tích phòng khách chỉ khoảng 7 đến 8 mét vuông, máu loang khắp sàn nhà, nhiều tới mức không có chỗ đặt chân. Trên những cánh cửa cũng văng đầy vết máu, có những dấu máu phun tung tóe và cả những vết máu trầy trượt lan ra.

Người chết chính là Lưu Cương, anh ta nằm thẳng tắp ở chân tường phía tây, hai mắt mở trừng trừng, miệng há hốc, gương mặt đầy vẻ tuyệt vọng, cảm giác như anh ta đang nhìn những kẻ sắp bước vào hiện trường như chúng tôi. Sau khi dùng đèn khám nghiệm soi khắp thi thể, chúng tôi phát hiện phần đầu hơi biến dạng, phần cổ máu thịt bầy hầy, nhìn không rõ ràng. Quần áo nạn nhân vẫn chỉnh tề, có thể thấy người này là một huấn luyện viên thể hình rất cường tráng.

“Giết một người cao to như thế, xem ra hung thủ là một tay ghê gớm đấy!” Tôi thở dài, nói.

Kỹ thuật viên kiểm nghiệm dấu vết cẩn thận kiểm tra hiện trường, cuối cùng không tìm được vật chứng nào có giá trị. Chỉ thấy nửa dấu tay nhuốm máu in lên tường gần cửa, so sánh dấu vân tay thì xác định đây là dấy tay của Lưu Cương.

Vì sàn nhà đã bị máu nhuộm kín, chúng tôi chỉ có thể đặt một cái “cầu” nho nhỏ chuyên dùng trong khám nghiệm hiện trường, từng bước một tiến về phía thi thể.

Tôi đeo găng tay, bắt đầu tiến hành khám nghiệm những bước cơ bản. Khi chạm vào xương sọ của Lưu Cương thấy rõ cảm giác xương ma sát, hẳn là xương sọ đã vỡ nát rồi. Trên cổ họng có một vết cắt rất lớn, toàn bộ động mạch cổ, tĩnh mạch cảnh, khí quản, thực quản đều đứt lìa, để lộ ra xương cổ trắng ởn, xung quang cổ có vũng máu lớn, máu đã bắt đầu đông lại.

Đối với những thi thể mất máu quá nhiều, thi ban thường nhạt màu, khó phát hiện. Các khớp xương vẫn chưa có dấu hiệu cứng lại, giác mạc vẫn sáng. Tôi nghĩ người này chết chưa lâu, liền lấy trong hộp dung cụ ra một chiếc nhiệt kế, đo nhiệt độ ở trực tràng, căn cứ vào độ ấm của thi thể mà tính toán thời gian tử vong. Anh Tiêu ở bên cạnh kiểm tra kỹ hai bàn tay Lưu Cương.

Thấy tôi bận bịu tính toán thời gian tử vong, anh Tiêu quay đầu nhìn ngó, rồi mỉm cười: “Anh ta chết vào khoảng 11 rưỡi đêm qua phải không?”

Tôi vô cùng sửng sốt: “Anh… làm sao anh biết được? Chuyện này… nhìn tay cũng phát hiện ra sao?” – Quả thực thời gian tôi tính ra là 11 rưỡi đêm qua.

Anh Tiêu cười hinh hích: “Cậu tính toán cũng nhanh nhẹn đấy, nhưng phải tăng thêm khả năng quan sát đi.” Nói xong, anh chỉ vào đồng hồ đeo trên cổ tay thi thể.

Tôi đưa mắt nhìn cổ tay Lưu Cương, bề mặt chiếc đồng hồ đã vỡ vụn hoàn toàn, nhìn kỹ lại thì thấy kim đồng hồ không hề chuyển động, vẫn dừng ở 11 giờ 27 phút. Hẳn là lúc nạn nhân đánh nhau với hung thủ đã làm hỏng đồng hồ.

Xem xét toàn bộ hiện trường, thấy dấu vết đánh nhau rất rõ ở phòng khách, còn lại các phòng khác trong nhà đều không có phát hiện gì. Trừ nửa dấu tay máu trên tường ra, trên mặt đất cũng chỉ có phòng khách là nhuốm máu. Hơn nữa tại đây không phát hiện được bất cứ vật chứng chứng minh tội phạm nào, điều này làm cho toàn bộ thành viên trong đội khám nghiệm hiện trường vô cùng chán nản.

“Đưa thi thể về trung tâm để tiến hành khám nghiệm giải phẫu.” Anh Tiêu lau mồ hôi trên trán, nói giọng bất đắc dĩ.

Lúc chúng tôi rời khỏi hiện trường, cha mẹ và vợ của nạn nhân đã tới Nam Giang, vội chạy đến hiện trường. Ba người đứng ở cửa, ôm nhau khóc òa lên, vừa khóc vừa gọi tên Lưu Cương.

Tuy chúng tôi đều đã có một số suy đoán trong lòng, nhưng lại chưa hiểu được toàn bộ vụ án cũng như chưa tìm ra phương hướng phá án. Vậy nên trên đường về, mọi người đều yên lặng cúi đầu, chìm vào suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không nói chuyện với nhau.

Sau khi trở về trung tâm pháp y, tôi và anh Tiêu không cần ăn cơm trưa, lập tức tiến hành giải phẫu thi thể.

Nguyên nhân tử vong được xác định rất nhanh chóng, Lưu Cương bị chấn thương sọ não dẫn đến xuất huyết quá nhiều mà chết.

Bác sĩ pháp y khi đưa ra kết luận nguyên nhân tử vong cần phải có các thông tin: Nguyên nhân chính dẫn đến cái chết, những nguyên nhân khác có khả năng ảnh hưởng đến nguyên nhân chính. Khi có hai hoặc nhiều nguyên nhân có khả năng dẫn đến tử vong, nhưng lại không thể phân biệt được đâu là nguyên nhân chính, thì được gọi là nguyên nhân tử vong kết hợp.

Trong vụ án này, Lưu Cương bị một vật đầu tù dạng như chày, búa… đập vào đầu nhiều lần, tạo thành tổn thương rộng khắp dưới da đầu, cùng nhiều vết rạn phân tán khắp hộp sọ, nhiều chỗ bị đánh vỡ nát, não tím bầm do chảy máu bên trong, sọ não tổn thương nặng dẫn đến tử vong. Nhưng phần cổ họng của Lưu Cương lại có vết thương rất lớn, hình thành khi Lưu Cương còn sống, lượng máu chảy quá nhiều cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh ta. Chúng tôi cho rằng đây là nguyên nhân tử vong kết hợp.

Anh Tiêu nhìn kỹ vết thương lớn ở cổ Lưu Cương. Nếu không phải xương cổ vẫn dính liền thì vết thương này có thể khiến nạn nhân đầu lìa khỏi cổ.

Anh Tiêu chỉ vào hai đầu vết thương, nói: “Cậu nhìn chỗ này xem.”

Tôi nhìn chăm chú vào vết thương, phát hiện ra hai đầu vết cắt đều có đuôi, trông giống như khóe mắt chân chim của người lớn tuổi. Đếm đi đếm lại, phần đuôi này có bảy, tám nhánh, rất nông, chỉ hơi xước da.

“Dấu vết này chứng tỏ điều gì?” Anh Tiêu hỏi.

Tôi biết, vết này được gọi là vết thương cắt thử, thường gặp ở những vụ tự sát, nhưng vụ này chắc chắn là bị giết rồi. Tôi nhất thời không hiểu ra, liền lắc lắc đầu.

Anh Tiêu nói: “Dấu vết này nhìn giống vết cắt thử, nhưng thực ra hình thành do nhiều lần cắt đi cắt lại ở cùng một vị trí. Vì lực cắt xuống cổ chếch đi, là cổ lại là dạng trụ tròn, nên vết cắt sẽ bị giảm cường độ về hai bên, cắt nhiều lần sẽ dẫn đến vết thương rất lớn, hai bên đầu vết thương sẽ có nhiều vết xước chân chim thế này.”

Tôi gãi đầu, điều này tôi cũng biết, nhưng vẫn không hiểu được ý anh Tiêu.

Anh Tiêu nói tiếp: “Tổn thương ở cổ, so với tổn thương ở đầu có điểm khác nhau, chính là ở chỗ tập trung vết thương. Tổn thương ở đầu thường phân tán, khớp với tình hình tranh chấp giữa hai bên. Tổn thương ở cổ lại tập trung một chỗ, máu chảy từ trước ra sau, chứng tỏ vết thương ở cổ hình thành khi nạn nhân đã ngã xuống đất, không còn khả năng chống cự.”

Tôi lại gãi đầu. Cái này tôi… cũng biết rồi.

Đột nhiên, tôi nhận ra dụng ý của anh ấy: “Em hiểu rồi, anh Tiêu. Anh muốn nói là người chết rõ ràng đã mất đi khả năng chống cự, hơn nữa tổn thương đã đủ làm hắn chết, vậy vì sao hung thủ còn muốn cắt cổ một người chẳng còn chống cự được nữa, đúng không? Em cảm giác là do hung thủ sợ Lưu Cương chưa chết hẳn. Cho nên em nghĩ hung thủ là người quen.”

Anh Tiêu gật đầu khen ngợi: “Đúng rồi. Ý tôi là như vậy đấy. Nếu đã xác định là người quen gây án, vậy cậu xem người này đi vào hiện trường lúc nào và bằng cách nào?”

(1)110 ở Trung Quốc tương đương với 113 ở Việt Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play