Tiểu ngốc tử dưới thân sạch sẽ đơn thuần, nếm qua tư vị tuyệt đến mê người, đôi mắt Cung Lâm bị dục vọng nhuộm thành màu đen, ôm ngang Tiểu Tịch mang lên phòng ngủ. (?)
Đằng nào sớm muộn cũng là người của mình, chi bằng sớm một chút ăn tươi luôn bé, tránh bị người khác…(ta chẳng biết dùng từ gì nữa)
Lạc Tiểu Tịch đông cũng chẳng dám động, răng run lên cầm cập như con thở nhỏ bị kinh hách.
Cái cái cái cái kia, mình còn chưa luyện tập giảm béo, không có cơ ngực không có cơ bụng, cũng không biết cụ thể pahir làm thế nào… Khẩn trương không chịu được…
“Lâm Lâm.” Lạc Tiểu Tịch nắm lấy y phục đang bị Cung Lâm giải khai, lắp bắp gọi hắn.
“Ân?” Cung Lâm cúi người tại trước tiểu hung (ngực) phấn nộn nhẹ nhàng cắn một cái, “Làm sao vậy?”
“Ta ta ta ta… đi tắm.” Lạc Tiểu Tịch sắp ngất đến nơi, bị bị bị cắn…
“Ta cùng ngươi.” Khóe miệng Cung Lâm cong lên, đưa tay cởi hết mấy lớp áo trên người Tiểu Tịch.
“Ta tự đi là được rồi!” Tiểu mập mạp khẩn trương cũng không cố che lấp cái bụng nhỏ, hai tay nắm lấy quần mình.
Không có mặc nội y gợi cảm… không không không nên để lộ thí thí a…
Cung Lâm nhìn sắc mặt Lạc Tiểu Tịch đỏ bừng, cười đến tà ác, đột nhiên đưa tay xoa bóp cái bụng mềm mại của bé.
“Nha!” Lạc Tiểu Tịch theo bản năng che bụng, lại bị nâng thắt lưng lên, còn chưa kịp phản ứng gì thì hai chân đã lạnh lẽo.
Tiểu mập mạp khóc không ra nước mắt, ôm mông liều mạng chui vào chăn.
“Ta có việc, đi ra ngoài xem chút.” Cung Lâm dương dương tự đắc liếc di động, “… Bệnh viện có ca cấp cứu, thầy gọi ta tới.”
“…Nga.” Lạc Tiểu Tịch nhếch miệng, “Đi đường cẩn thận.”
“Tắm rửa xong thì đi ngủ sớm một chút, không cần chờ ta.” Cung Lâm vươn người qua hôn lên mặt bé, “Sữa tươi trong tử lạnh, trước khi uống hâm nóng lên một chút, đừng lén cho đường vào!”
“Muốn đi ăn cùng thúc thúc không?” Mục Thanh cho là tiểu hài tử này ngại thiếu tiền, vì vậy cười hỏi bé.
“Ngươi chưa ăn cơm a?” Lạc Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, ngô, đại thúc đẹp trai thật đáng thương, giống mình không có ai chơi cùng, vậy… mình chơi với hắn đi.
Cá mực cay xiên nướng, Lạc Tiểu Tịch ăn đến miệng nhỏ đều bóng nhẫy.
Mục Thanh vốn là thỉnh thoảng đi qua đây, cũng không định vào ăn cái gì đó, bởi vậy chỉ mua ly nước uống.
“Sao khuya như vậy còn một mình chạy tới đây?” Mục Thanh hoir bé.
Biểu tình Lạc Tiểu Tịch liền trở nên mếu máo
không nói.
“Cãi nhau với người nhà sao?” Mục Thanh giúp bé lau tay.
Kỳ thực cũng không tính là cãi nhau… bất quá so với cãi nhau lại càng khó chịu hơn! Lạc Tiểu Tịch thầm lẩm bẩm trong lòng.
Ai nha chuyện yêu đương thực rắc rối!
“Mấy tuổi đầu, sao lại mang cái bộ dáng tâm sự đầy mình như vậy.” Mục Thanh xoa xoa đầu bé, “Ăn thêm chút gì đó rồi về nhà nhé, bằng không ba mẹ ngươi sẽ rất lo lắng.”
“Ba mẹ ta đều ở nước ngoài.” Lạc Tiểu Tịch liếm liếm mép, tiếp tục ăn bún, vừa ăn vừa hỏi, “Thúc thúc, sao ngươi cũng một mình ra ngoài ăn trễ vậy?”
“Ta cũng ở một mình.” Mục Thanh mỉm cười tự giễu, “Ta ly hôn, vợ con đều ở quê.”
“… Xin lỗi thúc thúc, ta không biết.” Lạc Tiểu Tịch có chút áy náy.
“Này có gì mà phải xin lỗi.” Mục Thanh vỗ vỗ đầu bé, “Được rồi, ăn xong về nhà sớm một chút.”
“Ta không về!” Lạc Tiểu Tịch tức giận, Cung Lâm đi gặp tình nhân cũ rồi, mình cần gì phải trở lại!
“Hả?” Mục Thanh khó tin, tiểu gia hỏa này không phải ở một mình sao, thế nào lại hờn dỗi không muốn về nhà?
“Thúc thúc ngươi về trước đi, ta đi dạo một mình.” Lạc Tiểu Tịch lau tay đứng lên, “Cảm ơn ngươi đã mời ta ăn, hôm nào ta mời ngươi.”
“Ngươi một mình?” Mục Thanh lắc đầu, ai lại dám để tiểu bạch thỏ ngốc nghếch này một mình ở nơi ngư long hỗn tạp thế này.
“Thúc thúc sau này gặp lại!” Tiểu mập mạp định một mình đi trút giận một chút, nhân tiện tiêu phiền tiêu sầu.
“Uy!” Mục Thanh gọi bé lại, “Ngươi có muốn tới nhà ta làm khách không?”
“Nhà ngươi?” Lạc Tiểu Tịch quay đầu lại.
“Ân, ở ngay gần đây thôi.” Mục Thanh nheo mắt cười.
“…Được lắm.” Lạc Tiểu Tịch gật đầu đáp ứng, theo hắn chậm rãi đi.
Đại thúc đẹp trai thật tốt!
“Ngươi tên là gì?” Lạc Tiểu Tịch đột nhiên phát hiện, mình còn chưa biết tên suất đại thúc!