Có người làm tới gõ cửa, gọi hai người xuống lầu ăn cơm tối.
Lộ Lê lập tức mở cửa đi xuống.
Trì Thầm Yến nhớ tới bộ dạng cầm điều khiển, vô cùng nghiêm túc mà “đánh nhau” với anh, nhịn không được cúi đầu cười.
Lộ Lê cùng cha mẹ ra về, trước khi đi, bà nội Trì còn nói cô cuối tuần rảnh có thể ghé qua chơi.
Lộ Lê nhìn ba mẹ, cái miệng ngoan ngoãn đáp dạ vâng.
Nhưng trong lòng lại nghĩ cô mới không tới nữa đó, cháu của ngài rủ cô chơi game mà cuối cùng lại chơi một mình.
Hết cuối tuần, Lộ Lê đi tiễn ba mẹ, lại tiếp tục cuộc sống trao đổi sinh ở trường trung học thành phố S.
Khai giảng được một tháng, toàn trường làm kiểm tra đợt một. Tiến độ học tập ở đây so với Hong Kong không giống nhau, mà Lộ Lê cũng không quá chăm chỉ học hành, cô vốn còn chuẩn bị tinh thần làm người đội sổ rồi, không ngờ đến khi phát bài thi ra thì phát hiện cô không phải là người đứng nhất từ dưới đếm lên.
Cô đứng thứ mười hai từ dưới đếm lên trong lớp, là xếp thứ hai mươi tám.
Tiếng Anh điểm cao nhất, toán học điểm thấp nhất.
Chủ nhiệm lớp gọi Lộ Lê vào phòng giáo viên nói chuyện, biết chương trình học của Lộ Lê so với các bạn trong lớp thì đều chậm hơn nhiều, đặc biệt là toán học, cho nên không theo kịp các bạn cũng là bình thường.
“Không sao đâu, lần sau em tiếp tục cố gắng là được.” Chủ nhiệm lớp vỗ vai Lộ Lê, nói cô về lớp đi.
Buổi chiều, sau khi tan học, Kỷ Giai Nhất kéo Lộ Lê chạy lại bảng xếp hạng trong trường.
Cấp 2 của bọn họ không có xếp hạng, nhưng mà bên khối cấp 3 bảng xếp hạng đã dán lên rồi.
Hai người chạy đến xem, Kỷ Giai Nhất chỉ chỉ cho Lộ Lê nhìn: “Cậu thấy không, là học thần đó.”
Lộ Lê nhìn thấy Trì Thầm Yến đứng đầu tiên.
Tuy là bây giờ cô hơi có thành kiến với anh một chút, nhưng đến khi Lộ Lê nhìn thấy điểm thi của anh, liền “Wow” một tiếng.
Đa số các môn anh đều đạt điểm tối đa, có một vài môn thì gần tối đa.
Kỷ Giai Nhất liền quay qua nhìn Lộ Lê, đắc ý hỏi: “Lợi hại chưa?”
Lộ Lê gật đầu: “Lợi hại.”
Kỷ Giai Nhất vừa lòng, ôm tay Lộ Lê: “Đi thôi.”
Sau đợt thi là đến đợt chữa đề thi, thầy giáo muốn dành thêm cuối tuần để giảng đề.
Lộ Lê có hẹn với Kỷ Giai Nhất cùng đến thư viện trường để làm bài tập, Kỷ Giai Nhất còn hẹn thêm Hàn Tử Phàm.
Hàn Tử Phàm là lớp phó học tập, vóc người nhỏ gầy, mang kính gọng đen, thành tích vô cùng tốt.
Kỷ Giai Nhất gọi Hàn Tử Phàm đến là muốn nhờ cậu giảng bài một chút. Hàn Tử Phàm vốn dĩ bình thường vì học giỏi nên rất cao ngạo, nhưng nghe nói Lộ Lê cũng đến, đỏ mặt ngượng ngùng mà đồng ý ngay.
Thư viện của trường trung học thành phố S có rất nhiều sách, thiết kế cũng đẹp, thư viện các trường đại học nhiều khi còn không bằng.
Lộ Lê, Kỷ Giai Nhất, và Hàn Tử Phàm ba người đi tìm chỗ ngồi, bày ra sách vở và bút thước.
Trong thư viện cũng có nhiều học sinh cấp 3.
Lộ Lê đối với bài thi môn toán điểm số vô cùng ảm đạm của mình mà trầm tư, làm nháp một hồi, sau đó khều Hàn Tử Phàm.
“Cậu giảng giúp tôi đề này một chút có được không?”
Hàn Tử Phàm từ lúc ngồi xuống vẫn đang cắm mặt nhìn đề toán, như thể không dám nhìn mặt cô, nghe được Lộ Lê hỏi mới ngẩng đầu, đỏ mặt: “À, được.”
Vì mới kiểm tra xong, lúc này lại là cuối tuần, nên mọi người đều tương đối rảnh rỗi.
Khối cấp 3 cũng nhộn nhịp hơn, Trì Thầm Yến ở trong lớp, dựa lưng vào ghế chơi điện thoại.
Trên điện thoại hiện thông báo, là tin nhắn từ trong group chat: “Anh em cô đơn.”
Trong group chat này đều là các bạn học ngày thường hay chơi bóng rổ chung, Trì Thầm Yến mở vào xem tin nhắn xem bọn họ đang nói chuyện gì.
Tin nhắn đầu tiên là một tấm hình.
Anh em cô đơn A: 【lúc nãy tôi đi thư viện thế mà lại gặp học sinh trao đổi. 】
Anh em cô đơn B: 【Mẹ nó cậu hay nhỉ, dám chụp lén người khác 】
Anh em cô đơn C: 【Đầu tiên, xin phép khinh bỉ hành động chụp lén này của cậu. Thứ hai, học sinh trao đổi thật sự không khác gì nữ thần. 】
Anh em cô đơn D: 【ơ thế thằng nhãi đeo mắt kính ngồi cạnh học sinh trao đổi là ai thế?】
Anh em cô đơn A: 【 là bạn học, thằng nhóc đeo mắt kính hẳn thành tích tốt lắm, đang giảng đề.】
Anh em cô đơn C: 【nè lão A, cậu đi hỏi học sinh trao đổi có thiếu người giảng bài không, tôi có thể nè 】
Anh em cô đơn B: 【Ôi vãi đái mày không biết xấu hổi vừa thôi C ạ, chút điểm đó của mày mà đòi đi giảng bài cho người ta á? Bộ mày không sợ người ta biết điểm của mày rồi lại cho là mày đang gây rối sao? 】
Anh em cô đơn C:【có gì mà xấu hổ chứ? Không lẽ tôi giải không nổi đều cấp 2 à? Gì mà gây rối chứ? Tôi chỉ muốn giao lưu với bạn học thôi mà. 】
Anh em cô đơn D: 【cậu nhất định không làm nổi đề cấp 2 đâu, đừng tự đi mất mặt 】
Anh em cô đơn B: 【+1. Cậu còn muốn giao lưu bằng hữu với người ta á? Còn không phải do cậu thèm khát thân hình của người ta sao, đến cả học sinh cấp 2 cũng lọt mắt cậu, không biết xấu hổ, hạ lưu, biến thái! 】
Anh em cô đơn C: 【………………】
Trì Thầm Yến nhíu mày, đọc tin nhắn mà cảm thấy phức tạp.
Sau đó, anh lại mở tấm hình lên xem.
Cô gái nhỏ đang ngồi cùng với một nam sinh mang mắt kính, đầu hai người chụm lại với nhau, cô gái nhỏ nhìn chằm chằm trang giấy, cách màn hình mà anh cũng nhìn ra nam sinh kia đang đỏ mặt.
Trì Thầm Yến nheo mắt.
Group chat “Anh em cô đơn” còn đang tiếp tục nói chuyện, đề tài vẫn quay quanh chuyện có nên đi tới giao lưu với học sinh trao đổi hay không.
Nhìn cô gái nhỏ bị nhóm người này đem ra nói chuyện biến thái, Trì Thầm Yến làm admin, trực tiếp chặn không cho ai nói nữa.
Thật yên tĩnh.
Trì Thầm Yến cất điện thoại, vừa định đứng dậy, lại đụng ngay Bạch Thiên Nghênh đang cầm bài thi chạy đến
“Trì Thầm Yến, cậu giúp tớ giảng đề này một chút có được không?” Cô chỉ vào đề bài cuối cùng trong đề thi toán.
Trì Thầm Yến liếc mắt một cái, đứng lên, cầm bài thi của mình đưa cho cô ta: “Tôi có chút việc, cậu tự xem đi.”
Bạch Thiên Nghênh cầm bài thi: “À, được.”
Trì Thầm Yến đút tay vào túi, đi ra khỏi lớp.
Mười phút sau, anh xuất hiện ở thư viện trường, vừa tìm chỗ ngồi vừa nhớ lại bức ảnh kia.
Cùng lúc đó, trên tầng ba, phòng tự học trong thư viện.
“Chỗ này cậu phải làm thế này, rồi tính thêm một bước này nữa, sau đó làm thế này, ừ, đúng rồi đó, sau rồi bước cuối này thêm đoạn này,…”
Hàn Tử Phàm dùng bút ghi trên nháp, vừa hít mũi vừa lắp bắp giảng bài.
Lộ Lê nhìn đống chữ Hàn Tử Phàm ghi trên giấy nháp, đầu muốn nổ tung.
Quả nhiên không phải cứ học giỏi là sẽ làm giáo viên giỏi, Hàn Tử Phàm rõ ràng là thuộc loại học giỏi nhưng không biết giảng đề, cứ nói mãi “như vậy, như vậy”, một đề mà giảng cả nửa ngày, nhưng mà cuối cùng người nghe chẳng hiểu gì.
Kỷ Giai Nhất ngồi đối diện nghe Hàn Tử Phàm cứ nói “như vậy như vậy” mãi, tay chống lên trán, hối hận vì đã gọi cậu ta ra giảng bài.
Lộ Lê không còn nghe lọt những gì Hàn Tử Phàm nói nữa, cô bây giờ chỉ muốn chặn họng cậu ta lại thôi.
Nhưng mà Hàn Tử Phàm lại vô cùng kiên nhẫn giảng bài, vừa giảng, thỉnh thoảng lại quay qua hỏi cô: “Chỗ này là vậy đó, cậu đã hiểu chưa?”
Lộ Lê cười gượng hai tiếng: “Hiểu, hiểu.”
Hàn Tử Phàm lại nhìn bài thi của Lộ Lê, tiếp tục hỏi: “Còn bài nào cậu không hiểu nữa không?” “Hả…” Lộ Lê cảm thấy nếu trực tiếp nói với Hàn Tử Phàm là cậu ta không cần giảng bài nữa thì sẽ làm tổn thương người ta, dù sao người ta cũng có lòng tới giảng bài cho các cô mà.
Hay không lát nữa nói là có việc bận phải đi?
Nhưng mà hôm nay đã xác định sẽ tự học, nếu kêu có việc bận thì biết ăn nói sao với Hàn Tử Phàm giờ?
Lộ Lê nhìn Kỷ Giai Nhất một cái.
Kỷ Giai Nhất cũng bất đắc dĩ, vẻ mặt như thể tớ chẳng biết làm sao.
Lộ Lê lại ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Cô đột nhiên thấy có một thân ảnh cao dài đang đi lại chỗ cô.
Trì Thầm Yến.
Anh cũng tới thư viện?
Lộ Lê trong lòng bây giờ chỉ muốn không học chung với Hàn Tử Phàm nữa, thấy Trì Thầm Yến đi càng lúc càng lại gần, cũng mặc kệ anh có thấy cô không, liền vẫy tay: “Trì học trưởng!”
Kỷ Giai Nhất quay đầu lại.
Hàn Tử Phàm cũng nhìn lên phía trước.
Trì Thầm Yến không ngờ Lộ Lê sẽ chủ động chào anh trước.
Lộ Lê kéo ghế đứng dậy, chạy đến trước mặt Trì Thầm Yến, nhìn anh xấu hổ mà cười: “Trì học trưởng.”
Kỷ Giai Nhất trợn mắt há mồm.
Hàn Tử Phàm cũng biết đây là học thần ở khối cấp 3, là thần tượng của cậu ta.
Lộ Lê nuốt một ngụm nước miếng: “Trì học trưởng cũng tới thư viện học à, hay là chúng ta ngồi chung đi.”
Cô âm thầm nắm tay mình, biết biểu hiện bây giờ của cô không bình thường, Trì Thầm Yến chắc sẽ không đồng ý.
Trì Thầm Yến nhìn Lộ Lê hai giây, phát hiện cô đang bối rối, vì thế liền nói: “Được.”
Trì Thầm Yến kéo ghế bên cạnh Lộ Lê ra ngồi.
Lộ Lê liền thu dọn hết văn phòng phẩm và giấy nháp của mình đang đặt bên bàn Trì Thầm Yến, sau đó nói với Hàn Tử Phàm: “Cảm ơn cậu Hàn Tử Phàm, bây giờ có Trì học trưởng giảng bài cho tớ rồi, lúc nãy làm phiền cậu giảng bài cho tớ. Hay là cậu giảng bài cho Giai Giai đi.”
Kỷ Giai Nhất trong đầu đầy dấu chấm hỏi, liếc nhìn Hàn Tử Phàm một cái.
“………………”
Kỷ Giai Nhất thấy Lộ Lê dám bán đồng đội thì liền khinh bỉ một phát, sau đó cười với Hàn Tử Phàm một chút, tùy tiện chỉ một đều: “Hay là cậu chỉ tôi bài này đi.”
Hàn Tử Phàm bình thường trong lớp không chỉ bài cho bạn học, nhìn thoáng qua Kỷ Giai Nhất, xong lại nhìn đề mà Kỷ Giai Nhất chỉ.
Cậu ta nói: “A, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà có việc, đề này đơn giản lắm, cậu làm một lúc sẽ ra thôi.”
Kỷ Giai Nhất: “?”
Hàn Tử Phàm dọn đồ rồi đi.
Kỷ Giai Nhất tức giận nhìn Hàn Tử Phàm bỏ đi mà giơ ngón giữa.
Lộ Lê cũng bị thái độ khác biệt của Hàn Tử Phàm làm cho giật mình, không biết nói gì.
Cô áy náy nhìn về phía Kỷ Giai Nhất.
Kỷ Giai Nhất chửi xong, nhìn thấy Trì Thầm Yến và Lộ Lê thì lại lưu luyến.
Lộ Lê vội giải thích: “Hai nhà bọn tớ biết nhau.”
Kỷ Giai Nhất gật đầu một cái, sau đó cũng thu dọn đồ đạc: “Tớ cũng đi trước đây.”
Lộ Lê: “?”
Cô còn đang định gọi Kỷ Giai Nhất lại, Trì Thầm Yến ở bên cạnh cầm bút lên: “Không phải em kêu tôi qua chỉ bài sao? Bài nào?”
Lộ Lê: “………………”
Cô thật sự không có muốn anh chỉ bài mà.
Lộ Lê không còn cách nào khác, cũng không thể nói là chỉ mượn anh để đuổi Hàn Tử Phàm thôi, vì thế chỉ một đề đơn giản nhất cho anh xem.
Trì Thầm Yến nhìn một lúc, không chỉ đem cách giải của đề này viết ra, mà còn đem các cách giải tương tự viết ra hết.
Bởi vì đề đơn giản nên anh giảng rất nhanh.
Lộ Lê đợi đến lúc Trì Thầm Yến nói xong, vội vàng gật đầu, sau đó cũng thu dọn đồ đạc, đem cất hết bút dạ nhiều màu của mình: “Cảm ơn học trưởng, em không quấy rầy anh nữa, em đi trước.”
Trì Thầm Yến thấy cô vội vàng bỏ chạy, liền nhíu mày.
Anh lại nhìn bài thi của Lộ Lê, thấy sai rất nhiều, xém chút nữa đã dưới trung bình.
Lộ Lê thu dọn bút thước cùng sách giáo khoa xong, phát hiện bài thi của cô còn trong tay Trì Thầm Yến.
Cô duỗi tay: “Học trưởng, cho em xin lại đề thi.”
Trì Thầm Yến không đưa đề thi cho Lộ Lê, mà bắt đầu ngồi phân tích các lỗi sai trong bài.
Thấy anh không chịu đưa đề cho cô, Lộ Lê liền chép miệng.
Chơi game một mình không nói đi, giờ còn muốn lấy bài thi của cô?
“Học trưởng.” Lộ Lê lại gọi một tiếng.
Trì Thầm Yến cũng phản ứng lại, nhìn Lộ Lê, đột nhiên hỏi: “Em thi xong đứng thứ mấy?”
Lộ Lê liếc anh một cái, kéo miệng đáp: “Đứng thứ mười hai từ dưới đếm lên, vị trí số 28.”
“Trả đề thi lại cho em được chưa?”
Cô bày ra bộ dạng học sinh yếu kém, cô cũng lười giải thích việc chương trình học ở đây và ở trường cô vốn không giống nhau.
Trì Thầm Yến: “Là do chương trình học ở trường em không giống ở đây đúng không?” Anh phát hiện ra những lỗi sai của Lộ Lê đều tương tự nhau.
Lộ Lê không ngờ anh lại đoán trúng, hơi bất ngờ một chút, sau đó “Vâng.” một tiếng.
Trì Thầm Yến đem đề thi của Lộ Lê bỏ lên bàn: “Ngồi xuống, tôi chỉ bài cho em.”
Lộ Lê: “Hả?”
Cô lập tức lắc đầu: “Không cần đâu học trưởng, em không muốn phiền anh đâu.”
Trì Thầm Yến chỉ nói: “Cái định lý thấu kính này em đã học qua chưa?”
Lộ Lê: “………………”
Đã tự chơi game một mình xong giờ không thèm nghe cô nói nữa sao?
Trì Thầm Yến mở túi bút của Lộ Lê ra, lấy bút chì, bắt đầu viết lên giấy nháp.
Lộ Lê định nói thôi, nhưng rồi tự dặn mình nên nhẫn nại một chút, miễn cưỡng ngồi nghe giảng.
Điện thoại trong túi quần rung lên.
Trì Thầm Yến đang giảng bài, Lộ Lê lặng lẽ cúi đầu, lấy điện thoại ra.
Kỷ Giai Nhất gửi tin nhắn cho cô:
【 Ơ chuyện gì đã xảy ra thế hả?】
【Sao hai người lại biết nhau, trước đây cũng không nói cho tớ biết, mất công tớ giới thiệu cho nữa??? 】
Lộ Lê buồn bực: 【Bố mẹ tớ với bà nội của anh ấy quen nhau, đều là dân kinh doanh hết. 】
Kỷ Giai Nhất gửi một cái icon
【 thật á? 】
【Rồi anh ấy thế nào? Hai người quan hệ tốt không?】
Lộ Lê suy nghĩ một chút.
Đại khái là cái kiểu quan hệ người này lừa người kia chơi game một mình đó.
Vì thế cô nhắn lại: 【 Cũng bình thường, cũng mới gặp một lần thôi.】
Kiều Giai Nhất: 【Mới gặp một lần mà sao nhiệt tình dữ? Còn mời người ta vào ngồi bên cạnh?】
【Thấy cậu bình thường im im không nói gì, có khi nào đã sớm nổi lòng tham với người ta rồi không? 】
Cô gái nhỏ chưa biết yêu bao giờ, Lộ Lê bị Kỷ Giai Nhất hỏi ý tứ đến muốn phát điên, liền nhắn lại:
【Tớ không có hứng thú với trai già ok?】
~ Hoàn chương 3 ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT