Ninh Tiểu Tinh cảm giác vừa nhắm mắt đã ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, lúc tỉnh dậy lại phát hiện ra Thẩm Trầm vẫn còn ở nhà. Cô chống hai tay ngồi dậy, dựa vào đầu giường.
“Sao anh vẫn còn ở nhà? Mấy giờ rồi?”
“Chín giờ hơn.”, Thẩm Trầm khom lưng, làm bộ như muốn hôn cô, “Vừa mới về, sáng nay ở nhà với bà xã.”
Ninh Tiểu Tinh mím chặt môi, đưa hai tay đẩy anh, miệng ậm ừ nói một câu, ý là “Em còn chưa đánh răng.”. Cô vẫn luôn như vậy, Thẩm Trầm không nghe rõ cũng có thể hiểu.
Anh cười đứng thẳng dậy, vò vò mái tóc rối bù của cô, “Dậy đi, ra ăn sáng.”
Ninh Tiểu Tinh trườn xuống khỏi giường, còn chưa kịp bước được bước nào thì đã bị Thẩm Trầm ghì cổ. Bờ môi ấm nóng, Thẩm Trầm đánh lén thành công mới hài lòng buông cô ra.
Ninh Tiểu Tinh: …
Ăn được nửa bữa sáng thì điện thoại của Thẩm Chí Lễ tới.
“Chú với Ninh Tiểu Tinh đăng ký rồi à?”
“Vâng.”
“Định khi nào thì tổ chức lễ cưới?”
Thẩm Trầm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ của phòng ăn, “Bọn em không định làm lễ cưới.”
Thẩm Chí Lễ là người thông minh, ngay lập tức có thể hiểu được nguyên nhân. Anh ta cũng không nhiều lời, mà đi thẳng vào vấn đề chính, “Tin đồn trên mạng là thế nào? Chuyện như thế này, ảnh hưởng không nhỏ đến danh dự của cả hai người đấy.”
Lời đồn đại như vậy đương nhiên ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Ninh Tiểu Tinh, mà Thẩm Trầm cũng sẽ bị người ta dị nghị là bị cắm sừng.
Thẩm Trầm đáp, “Em biết rồi. Em đang xử lý.”
Anh biết, lời đồn lần này và những thị phi dạo trước có tính chất không giống nhau. Có rất nhiều người thích nhất là để ý đến mấy chuyện trai gái, lời đồn liên quan đến danh dự như thế này, một khi truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt, dù sao thì không phải ai cũng sẽ quan tâm đến những diễn biến sau đó. Nếu bỏ qua giai đoạn vàng để xử lý tin đồn, thì tương đương với việc thừa nhận lời đồn.
Vậy nên không thể chậm trễ dù chỉ một phút.
Thẩm Chí Lễ hỏi, “Có cần bộ phận quan hệ xã hội của công ty…”
Chuyện của Ninh Tiểu Tinh, chính cô cũng không muốn nhà họ Thẩm nhúng tay vào.
“Em có thể xử lý được.”
Thẩm Chí Lễ im lặng một lát rồi mới nói: “Được rồi. Nhưng mà, Thẩm Trầm, danh dự của chú liên quan đến cả nhà họ Thẩm. Thời điểm tất yếu, chắc chắn tôi sẽ phải nhúng tay vào.”
Thẩm Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh mặt trời, một con chim đang đậu trên nhành cây khô, có lẽ là bị hoảng sợ nên nó bỗng vỗ cánh bay vút đi.
“Không có cái “thời điểm tất yếu” này đâu.”, anh nói.
…
Ninh Tiểu Tinh cảm thấy hôm nay Thẩm Trầm cực kỳ bận rộn, vừa nói chuyện điện thoại với Thẩm Chí Lễ xong thì Kỳ Chân Chân lại gọi đến.
Thẩm Trầm lạnh mặt lắng nghe một lát rồi nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ gửi cho cậu tên của một người và những người liên quan đến cô ta cho cậu, cậu thử điều tra xem, soát cả bạn bè trên mạng của cô ta nữa.”
Hiện tại Thẩm Trầm vô cùng dịu dàng với cô, nhưng không biết có phải do đã từng nhận được vẻ mặt lạnh lùng của anh trong một thời gian dài hay không, Ninh Tiểu Tinh chỉ cần nhìn thấy anh nghiêm nghị là lại cảm thấy căng thẳng.
“Sao thế?”
Thẩm Trầm ghé lại gần hôn lên má cô, “Không có gì. Anh gọi cho Chương Việt Lĩnh cái đã.”
Ninh Tiểu Tinh vẫn cảm thấy bất an.
Thẩm Trầm miết tay cô, hơi nghiêng người tránh đi, gửi cho Kỳ Chân Chân một tin nhắn rồi mới gọi cho Chương Việt Lĩnh.
“Thế nào rồi?”
“Tối hôm nay.”
“Chắc chắn?”
Chương Việt Lĩnh cười, “Tôi làm mà cậu còn không yên tâm à?”, cười xong, anh ta lại hỏi, “Cậu nói xem, chuyện này là nhằm vào cậu hay Tiểu Tinh?”
Thẩm Trầm cười lạnh, “Theo như tin Chân Chân báo, có lẽ là vì tôi nhưng lại nhắm vào Ninh Ninh.”
“Mẹ kiếp, tra ra được rồi à? Đứa mất dạy nào đấy?”
“Vẫn chưa.”, Thẩm Trầm nhếch môi, “Nhưng có hướng điều tra.”
Anh vừa buông điện thoại, Ninh Tiểu Tinh liền nhìn anh bằng vẻ lo lắng. Thẩm Trầm bước đến, bế cô lên, “Không có chuyện gì mà. Nhưng anh có chuyện này muốn nói với em.”
Anh đặt Ninh Tiểu Tinh xuống sô pha, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm chặt hai tay cô, “Ninh Ninh, có chuyện này anh phải nói với em, kể cả anh không nói thì chắc chắn em cũng sẽ biết.”
Tim Ninh Tiểu Tinh chợt thót lại, cô ngước mắt nhìn anh.
“Hiện giờ trên mạng đang có chút tin đồn không hay, nhưng em yên tâm, anh có thể giải quyết được. Anh nói trước với em là vì không muốn em suy nghĩ lung tung. Ninh Ninh, em tin anh không?”
Ninh Tiểu Tinh gật đầu. Thẩm Trầm nói như vậy, cô có thể đoán ra là loại tin đồn gì rồi, “Trên mạng đồn, anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài à?”
Thẩm Trầm thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười lắc đầu.
“Không phải.”, anh giơ tay chầm chậm xoa má cô, “Ninh Ninh, tin anh, anh nhất định sẽ giải quyết được, nhanh thôi. Em có đọc được cũng đừng giữ trong lòng.”
Càng không biết đã xảy ra chuyện gì, Ninh Tiểu Tinh lại càng sốt ruột, nhưng cô tin lời Thẩm Trầm.
Cô gật đầu thật mạnh một cái.
Thẩm Trầm mỉm cười, hơi nhổm dậy, hôn lên trán cô rồi mới đưa di động của mình cho cô xem.
Ninh Tiểu Tinh lẳng lặng lướt màn hình, càng đọc càng cảm thấy cả người nóng lên.
Ai đã bịa đặt ra chuyện này? Nghĩ gì mà lại hành động ác độc như vậy? Không, điều khiến cô khó chịu hơn cả là những lời cợt nhả về Thẩm Trầm.
“Thẩm… Thẩm Trầm, bọn họ… sao có thể nói anh thế này?”, Ninh Tiểu Tinh tức đến mức run bần bật.
Thẩm Trầm ôm ghì lấy cô, khẽ khàng vỗ về lưng cô, “Anh không sao, vốn dĩ anh chẳng để tâm đến mấy thứ này. Chân tướng thế nào, có ai rõ ràng hơn anh nữa đâu.”, anh thu điện thoại lại, khẽ hôn cô một cái, “Anh tắt nguồn điện thoại cho em rồi. Đừng để ý đến chuyện này nữa, cứ giao hết cho anh, được không, Ninh Ninh? Không cần đọc, cũng không cần quan tâm chuyện phát triển đến mức nào, được không?”
Anh vô cùng ghét mình của quá khứ. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh nhất định sẽ không để Ninh Tiểu Tinh còn chưa đầy mười tám tuổi phải bất lực như vậy. Thế nên, hiện tại, anh sẽ coi như đây là cơ hội để đền bù lại.
“Nhưng mà, mai em phải sang chỗ thầy. Thắt lưng thầy mới đỡ hơn một chút mà thầy lại bất cẩn, thành ra bây giờ không động đậy được luôn rồi. Mai có khách đặt bàn.”
Lúc này, Thẩm Trầm mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, “Không sao, mai anh bớt chút thời gian đi cùng em. Em cũng nhân thể kể qua với họ, tránh cho họ lại lo lắng.”
Ninh Tiểu Tinh nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu.
…
Thẩm Trầm ở nhà ăn trưa với Ninh Tiểu Tinh, đầu giờ chiều, thấy cô ngủ say, anh mới đi đến Tinh Thần.
Vừa đến cửa lớn, bỗng có cả đám phóng viên lao ra, micro chĩa tới liên tục, thiếu điều đập thẳng vào mặt anh.
“Anh Thẩm!”
“Anh Thẩm, xin hỏi một chút…”
Bảo vệ nhanh chóng chạy ra đuổi đám phóng viên, nhưng bỗng bị Thẩm Trầm ngăn lại.
Đám phóng viên chớp thời cơ nhao nhao hỏi.
“Anh Thẩm, xin hỏi anh và cô Ninh đã kết hôn rồi phải không?”
Thẩm Trầm khẽ mỉm cười: “Phải.”
“Chúc mừng hai người!”
“Cảm ơn.”
Một người khác cướp lời, “Hiện giờ trên mạng đang có tin đồn không hay về vợ anh, anh thấy thế nào?”
Đúng là vừa thẳng thắn vừa to gan.
Sắc mặt Thẩm Trầm không chút thay đổi, “Về chuyện này, chúng tôi đã bước đầu có được thông tin của người tung tin đồn, hẳn là sẽ nhanh chóng điều tra ra manh mối. Sau cùng, tôi muốn nói với tất cả những người dùng mạng, internet không phải là vùng nằm ngoài phạm vi của pháp luật, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói ra.”
Mắt thấy có người đang định mở miệng nói, Thẩm Trầm liền cướp lời luôn, “So với việc quan tâm đến chuyện này, mà còn có thể phải chịu trách nhiệm vì đã lan truyền tin đồn, chi bằng để ý đến trò chơi mới do Tinh Thần chúng tôi phát hành vào tối nay.”
Anh gật đầu một cái rồi xoay người đi vào cửa. Đám người kia còn muốn hỏi nữa nhưng bị bảo vệ chặn lại ngay lập tức.
…
Thẩm Trầm phát hiện ra hôm nay nhân viên công ty cứ trốn tránh ánh mắt anh. Anh mặc kệ, đi một mạch đến văn phòng tìm Chương Việt Lĩnh.
“Sắp xếp xong xuôi rồi.”, Chương Việt Lĩnh sờ mép tóc ngày càng có khuynh hướng thụt vào trong của mình, “Đám quần chúng thích hóng thị phi dễ bị dư luận lái lắm, bên mình đã triển khai luồng dư luận tốt rồi. Nhưng mà cái đứa bịa ra tin đồn này cũng mất dạy thật đấy.”
Thẩm Trầm cười lạnh, “Đã là bịa đặt, còn làm người tốt được ư?”, anh gõ mặt bàn, “Tôi sang chỗ Chân Chân một lát.”
Chương Việt Lĩnh nói: “Đi cùng đi.”
Kỳ Chân Chân thức suốt hai mươi mấy tiếng, hai mắt thâm đen, giọng nói cũng khản đặc. Nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Trầm, ánh mắt cô ta lại sáng một cách kỳ lạ.
“Tìm ra được rồi.”, cô ta nắm chặt tay, không giấu được sự hưng phấn, “Về cơ bản có thể xác định được là người này.”, Kỳ Chân Chân đẩy laptop sang phía Thẩm Trầm, ngón tay chỉ vào màn hình, “Thang Miêu. Bạn thân của Lý Thanh Vũ. Thẩm Trầm, cậu nhắc tôi kiểm tra bạn trên mạng của Lý Thanh Vũ, có cả tên của cô ta.”
Thẩm Trầm lạnh lùng nhìn chăm chú vào màn hình, đọc kĩ càng những tư liệu Kỳ Chân Chân điều tra được.
Một lát sau, anh lấy di động ra.
Chuông đổ mấy hồi dài mới được kết nối. Giọng Thang Miêu nghe có vẻ run rẩy, “A lô.”
Thẩm Trầm điềm tĩnh nói: “Thang Miêu, có chuyện này muốn hỏi cậu một chút.”
…
Ninh Tiểu Tinh tỉnh lại, phát hiện ra Thẩm Trầm đang ngồi bên mép giường.
Ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối đen.
“Sao lại ngủ say thế này?”
“Tại vì nghĩ thông suốt, không có gì phải sợ cả.”, Ninh Tiểu Tinh cười, ngồi dậy ôm lấy Thẩm Trầm, cô nhỏ giọng thì thầm, “Thẩm Trầm, nếu không tẩy sạch được tiếng xấu, anh… anh cứ ly hôn với em đi. Thật đấy, thật ra em không sợ, nếu chỉ có một mình em. Anh cứ nói là bị em lừa.”
Cô là người đã từng dạo qua cửa tử một lần, rất nhiều chuyện đã gặp qua, điều duy nhất cô để tâm, cũng chỉ có Thẩm Trầm. Nếu không thể không nhận chậu nước bẩn này, ít ra cô cũng để Thẩm Trầm tránh đi, không dính phải chút bẩn thỉu nào.
Thẩm Trầm đẩy cô ra, hai tay nắm chặt bả vai cô, rõ ràng cảm giác giây tiếp theo anh sẽ nổi giận, nhưng sau vài giây nhìn nhau, anh lại vuốt tóc cô.
“Sau này không được nói câu này nữa. Em đừng hòng nghĩ đến chuyện ly hôn, trừ phi một trong hai chết.”
Ninh Tiểu Tinh lập tức trợn mắt lườm anh, “Anh còn bậy bạ hơn đấy.”
Thẩm Trầm cười, “Anh xin lỗi.”, anh lấy di động ra, đưa cho Ninh Tiểu Tinh, “Cho em xem trước một ít tiến triển, đỡ phải nghĩ ngợi lung tung. Xem xong rồi thì xuống giường đi, anh muốn mời Chương Việt Lĩnh với Kỳ Chân Chân ăn tối.”
…
Vị trí thứ ba của hot search là “Thẩm Trầm thay vợ phủ nhận tin đồn”.
Ninh Tiểu Tinh xem xong video ngắn ngủn đó, không hiểu sao hai mắt lại cay xè. Xuống phía dưới xem tiếp mới biết, hiện giờ dư luận đã bắt đầu nghiêng về phía cô.
【Người ta ít ra phải có cái ảnh làm bằng chứng, rồi nói gì thì nói chứ, đằng này chả có cái ảnh nào mà cũng dám chém gió như thật.】
【Chuẩn, không có lấy một bức ảnh nào mà lại nói vớ vẩn như thế, chẳng lẽ lại nghĩ bịa chuyện thì không phải chịu trách nhiệm à?】
【Bịa đặt tin đồn chỉ cần há mồm một cái là xong, nhưng bác bỏ tin đồn thì chạy gãy chân đấy nhé. Không liên quan đến vụ này, tao là tao nói tất cả những đứa hay tung tin lung tung, chết cmm đi!】
Còn có một người đứng ra làm chứng, nói trước kia mình cũng từng làm việc ở câu lạc bộ đó. Đúng là Ninh Tiểu Tinh từng làm ở câu lạc bộ XX, nhưng cô cũng chỉ bưng nước, bưng trái cây mà thôi, chưa bao giờ hầu rượu, lại càng không làm đào. Người đó còn nói, trước kia có gã gây chuyện với Ninh Tiểu Tinh, ông chủ của câu lạc bộ đã đích thân đến giải vây cho cô. Ninh Tiểu Tinh không dám tin ai cả, cứ trốn trong toilet mãi không ra, cuối cùng là Thẩm Trầm đến bế cô đi. Sau này nghe ông chủ nói, lúc đó Thẩm Tái Hậu còn sống, đã trực tiếp gọi điện cho ông ta nhờ giúp đỡ. Chuyện này đã qua lâu rồi, khi ấy chẳng ai biết mối quan hệ giữa Thẩm Trầm và nhà họ Thẩm.
Bình luận này nhanh chóng được đẩy lên đầu tiên.
Có người nghi ngờ, nếu đây là sự thật, tại sao dạo trước Ninh Tiểu Tinh bị đồn dựa hơi Thẩm Trầm để tự quảng cáo, người này không đứng ra giải thích.
Anh ta liền trả lời: Ninh Tiểu Tinh làm việc ở câu lạc bộ trong một thời gian rất ngắn, lại không thích nói chuyện, người còn nhớ cô không nhiều. Cho dù anh ta có nhớ, cũng không biết mối quan hệ giữa Ninh Tiểu Tinh và Thẩm Trầm hiện tại thế nào, nên không dám phát biểu linh tinh. Nhưng lần này thì khác, đám nhân viên bọn họ tận mắt chứng kiến, chuyện có thể khẳng định được, đương nhiên anh ta không muốn thấy Ninh Tiểu Tinh bị hắt một xô nước bẩn vào người.
Nghe ra rất hợp lý.
Mọi người đã bắt đầu ngả theo chiều tin vào lời của người kia.
Lại có người dựa theo mốc thời gian mà đưa ra suy đoán: Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Ninh Tiểu Tinh đến học ở chỗ Phan Khánh Tường, dựa vào danh tiếng của Phan Khánh Tường mà nói, thì đến hơn năm mươi phần trăm khả năng là nhờ thể diện của Thẩm Trầm. Năm ba Đại học, Thẩm Trầm lập công ty riêng, lấy tên là “Tinh Thần”, rõ ràng là ghép từ tên của hai người[1]. Trước đây không lâu, hai người đã “kết hôn âm thầm”, thì chắc chắn trước kia cũng đã “âm thầm yêu đương”. Còn chiếc nhẫn kia nữa, mọi người cứ nói trông chẳng đáng mấy đồng, nhưng ở trên có hình ngôi sao, rất hợp với gu thưởng thức của đám nam sinh, thế nên ắt hẳn là nhẫn Thẩm Trầm tặng cho Ninh Tiểu Tinh từ hồi còn đi học.
Cũng có người phản bác: Nghe nói, hồi cấp Ba, Ninh Tiểu Tinh theo đuổi Thẩm Trầm mãi mà không thành.
Vị Sherlock Holmes kia nói, hai người có thể “kết hôn âm thầm”, vậy thì trước quy định cấm yêu sớm của trường cấp Ba, chắc chắn họ đã yêu đương vụng trộm.
Có người không ngừng khen câu chuyện ngọt ngào, cảm giác giống như thể loại truyện “Bá đạo tổng tài yêu tôi”, một người khác liền nhảy vào phản bác, đây rõ ràng là thể loại “Từ đồng phục đến áo cưới”.
Rõ ràng Ninh Tiểu Tinh đang bồn chồn sốt ruột, kết quả là vừa đọc đến đây liền phì cười.
…
Trước khi dắt Ninh Tiểu Tinh ra khỏi nhà, Thẩm Trầm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Sáu giờ hai mươi.
Còn một tiếng bốn mươi phút nữa.
Buổi chiều, lúc ở công ty, Thẩm Trầm nói với Thang Miêu.
“Tôi với Ninh Tiểu Tinh bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, còn cậu với Lý Thanh Vũ vẫn trốn sau màn hình máy tính được à?”
“… Thang Miêu, hiện giờ cậu không thể lấy lòng cả hai bên được đâu. Đắc tội với Lý Thanh Vũ, hoặc là đắc tội với tôi, cậu chọn một trong hai đi.”
“… Trước tám giờ tối nay, nếu cậu không đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện, thì cậu không còn tư cách giảng hòa với tôi nữa đâu.”
— Hết chương 35 —
***
[1] Chữ “Thần” và chữ “Thẩm” có cùng cách phát âm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT